Cú Nửa Đêm

Chương 11



Chương 11: Sân bay

Một trong bốn niềm vui lớn nhất đời người, nơi tha hương gặp lại người quen cũ.

Tiền Ngải tức tốc tháo khóa xích xuống, mở rộng cửa, lần lượt vòng tay ôm hai người bạn học cũ, tính ra mỗi cái ôm cũng phải tới mấy chục giây, tình cảm nồng nhiệt chân thành.

Từ Vọng suýt bị gã siết cho ngạt thở, khó khăn lắm mới nới lỏng được một chút, lại ngắm nghía tỉ mỉ một lượt từ trên xuống dưới từ đầu đến chân, cuối cùng rất lấy làm lạ mà tấm tắc về thân hình mét chín vạm vỡ của Tiền Ngải: "Tôi còn nhớ hồi cấp ba cậu vẫn đứng ngay hàng một cơ mà, thế nào mà lại đi đến bước đường nở nang thế, thời thế đổi thay cũng chóng mặt quá đi chứ."

"Cậu cứ nói thẳng toẹt ra là tôi béo lên đi!" Tiền Ngải thật thà cười ha hả, "Hồi đó khẩu vị tốt quá, chỉ thấy to ngang không thấy cao lên, mãi tới lúc lên đại học mới bắt đầu nhỉnh dần lên, tối nào cũng bị chuột rút, thành ra chẳng có đêm nào yên giấc cả!" Gã vừa nói vừa dẫn người vào trong phòng, "Đừng đứng nói chuyện ngoài cửa mãi thế, mau vào đây mau vào đây."

Vào phòng rồi Từ Vọng mới phát hiện ra trong này kì thực không có ai khác, chỉ vỏn vẹn một cái giá đỡ ba chân bên trên cắm chiếc điện thoại, phía trước màn hình điện thoại là chiếc bàn đang bày mấy món đặc sản địa phương, hương thơm lan tỏa ngào ngạt vô cùng hấp dẫn.

Đóng cửa xong xuôi, Tiền Ngải lại nhanh nhảu chạy tới trước màn hình điện thoại để giao hẹn với phía bên kia: "Hôm nay tới đây đã nhé, lần này ra ngoài du lịch còn có thể gặp được bạn học cũ, đúng là chả mấy khi, không chiêu đãi không được, phần còn nợ các bạn thì để ngày mai ăn tiếp nhé."

Từ Vọng rốt cuộc cũng hiểu ra được người bạn học cũ này đang làm gì, quay qua trao đổi ánh mắt với Ngô Sênh.

Người nọ chẳng cần nói cũng đã rõ: "Live stream ăn uống."

Thấy Tiền Ngải mau chóng dừng phát sóng trực tiếp, Từ Vọng có hơi băn khoăn: "Làm vậy có ổn không? Liệu có mất fans không nhỉ?"

"Ái chà, hiểu nghề đấy," Tiền Ngải hất tung cái chăn qua một bên, đặt mông ngồi xuống giường, "Muốn mất fans thì phải có fans trước đã, tôi như này thì sợ gì hahaha."

Gã vừa nở nụ cười, đôi mắt liền híp lại thành đường chỉ, như thế này kể ra lại phảng phất bóng dáng tròn vo năm đó.

"Mà nói đi nói lại, vẫn là Ngô Sênh tài giỏi," Tiền Ngải nói đoạn nhìn qua Ngô Sênh, tựa như muốn xác nhận lại lần nữa, "Tôi đã khác đến thế này rồi, cậu vẫn có thể nhìn cái nhận ra luôn?"

Ngô Sênh thản nhiên nhún vai: "Không vậy thì sao mà tôi làm lớp trưởng được."

Trong mắt Tiền Ngải lóe lên luồng sáng một lời khó nói hết: "Lớp trưởng, cậu vẫn chẳng hề thay đổi chút nào."

Ngô Sênh rất đồng ý về điểm này: "Bởi vậy chúng tôi không nhận ra cậu cũng là chuyện có thể bỏ qua được, mà cậu không nhận ra chúng tôi thì lại khiến người ta khó hiểu đấy."

Tiền Ngải oan ức đầy mình: "Nửa đêm nửa hôm hai gã đàn ông tới gõ cửa, lại còn ở cái nơi đất xa người lạ, tôi lo cảnh giác còn chưa xong, đầu óc đâu mà để ý xem hai người cao thấp tròn méo thế nào. Ngộ nhỡ đến lúc chạm mặt rồi lại "Mày nhìn cái gì, nhìn mày đấy làm sao(*)" thì lại chẳng quá là tai bay vạ gió à."

(*ý chỉ những màn đối thoại kinh điển khi gặp phải côn đồ, bị quy kết là nhìn đểu hay có thái độ xanh chín thì đều sẽ dính đòn.)

"Có cần phải cẩn thận thế không," Từ Vọng cạn lời, "Chỉ nhìn cái mặt cậu bây giờ thôi, người bình thường nào ai dám đụng."

"Đi xa nhà mà, không cẩn thận không được ấy chứ." Tiền Ngải cảm thán đầy vẻ triết lý sâu xa, nói xong mới muộn màng bừng tỉnh, dùng ánh mắt đầy nghi hoặc lia qua lia lại giữa Ngô Sênh và Từ Vọng, "Hai người... cùng nhau tới đây du lịch?"

Từ Vọng nghẹn lời hẳn. Khi nãy chỉ là tiện mồm nói bừa thế thôi, ai mà ngờ được diễn biến tiếp theo của việc đi lên án hành vi quấy nhiễu an ninh trật tự lại là màn trùng phùng với bạn học cũ cơ chứ!

"Chuyện đó, không chỉ có hai chúng tôi, vẫn còn... còn một cậu em họ con nhà bà dì tôi nữa," Không một chút sơ hở, Từ Vọng kiên trì căng não xạo sự, "Đúng dịp thằng bé được nghỉ, muốn đi chơi mà bố mẹ lại bận bịu, thế là tôi đành tự xung phong tình nguyện thôi."

"Làm quái có trường nào mà giữa tháng 11 lại cho nghỉ..." Tiền Ngải bán tín bán nghi lẩm bẩm, song cũng không truy cứu kĩ, bởi vì còn có một vấn đề khác đáng chú ý hơn, "Cậu đưa em họ đi chơi, còn lôi cả lớp trưởng đi theo tháp tùng thành cái tổ đội gì kì vậy?"

"Bọn tôi gặp nhau ở Bắc Kinh, vừa hay cậu ta cũng muốn ra ngoài thay đổi không khí, nên chúng tôi đi chung luôn." Một lời nói dối, luôn phải lấp liếm bằng cả trăm lời nói dối khác, đáng nói hơn là người ta thì nhiệt tình trò chuyện, mình lại dối trá hết câu này tới câu khác, Từ Vọng quả thực là ngàn vạn lần hổ thẹn.

Tiền Ngải chẳng mảy may nghi ngờ, nhìn cậu, rồi lại nhìn Ngô Sênh, ánh mắt chan chứa xúc động cùng ngưỡng mộ: "Năm đó hai người các cậu dính nhau như bóng với hình, không ngờ qua nhiều năm vậy rồi, quan hệ vẫn khăng khít bền chặt, tuyệt thật."

"Khăng khít bền chặt hay không," Ngô Sênh khẽ khàng thở dài một hơi, đáy mắt dâng lên một nỗi ưu sầu, "Còn phải xem là về mặt nào nữa..."

Từ Vọng càng nghe càng cảm thấy sai sai, lại không biết Ngô Sênh định nói gì, trong lòng hoàn toàn mơ hồ, bèn dứt khoát tung ra một câu hỏi ngắt lời anh, giành lấy quyền chủ động: "Yêu Tiền, thế còn cậu, sao lại chạy đến chỗ này?"

Tiền Ngải bị hỏi đến lập tức đứng hình, ngẩn ra mãi một hồi mới vội vàng cầm điện thoại lên huơ huơ tay: "Cái đó còn không phải là vì chen chân vào ngành nghề mới sao, ID của tôi là Lão Tiền ăn khắp Thần Châu(*), vậy phải nói được làm được chứ, dốc sức mà làm thôi."

(*Thần Châu: ý chỉ Trung Quốc.)

"Ăn khắp Thần Châu?" Từ Vọng nghe ra được sự nghiêm túc trong lời gã, "Cậu thật sự tính biến cái này thành nghề chính luôn?"

Tiền Ngải trịnh trọng gật đầu: "Sống đến già, ăn đến già."

Từ Vọng vui vẻ: "Ừ, phù hợp với một trong những mục tiêu sống của cậu năm đó."

"Một trong những?" Tiền Ngải hỏi, "Vậy cái còn lại là gì?"

Từ Vọng: "Là yêu tiền đó."

Tiền Ngải như nắm bắt được cơ hội kháng nghị: "Những thứ thuộc về bản chất ấy mà, phải tiềm ẩn thì mới có sức hút, cậu cứ suốt ngày treo ở cửa miệng như thế, thành ra tôi lại chả có tí nội hàm nào cả."

"Bản chất tiềm ẩn thì cũng vẫn là bản chất nhé, cũng có phải là ăn không nói có đâu." Từ Vọng vạch trần hành vi lừa mình dối người của gã, có điều bạn học cũ cũng đã nói vậy rồi, cậu cũng phải nể mặt một chút, "Thế từ giờ tôi phải gọi cậu là gì? Tiền Ngải? Nghe xa lạ biết bao..."

"Gọi Lão Tiền chứ," Tiền Ngải vui vẻ cười nhe răng, "Fans của tôi đều gọi vậy hết, rất gần gũi!"

"... Được." Sao mà mình lại thành fans của bạn rồi vậy, Từ Vọng cảm thấy cần phải xem xét lại.

Bạn học cũ gặp lại, vẫn luôn không thiếu chuyện để nói, nhưng mà vui mấy thì vui, thời gian vẫn không đợi người, mắt thấy đã hơn 11 rưỡi, Từ Vọng thực sự không kiềm được nữa, lại một lần nữa lôi "cậu em họ" ra làm cái cớ, đứng dậy cáo từ.

May là Tiền Ngải cũng không nhiệt tình giữ lại.

Về tới phòng, Huống Kim Hâm vẫn còn đang ngủ, Từ Vọng gật gù đầy bái phục, rồi mới bước tới kéo chăn, cất giọng thân thiết gọi: "Em trai, dậy đi thôi --"

Bên này Huống Kim Hâm vừa lơ nga lơ ngơ bò dậy, đằng kia Ngô Sênh đã xác nhận xong khoảng cách từ nhà khách đến điểm định vị: "Chưa tới 2km, sau khi chúng ta vào đó thì cứ đi thẳng về phía Bắc là được."

Từ Vọng đã lại một lần nữa khoác lên chiếc áo lông vũ, nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lòng mong mỏi: "Mong là cửa này đừng gặp gấu nữa."

Huống Kim Hâm cuối cùng cũng coi như tỉnh hẳn, nhanh chóng mặc quần áo, lôi từ trong cái balo leo núi ra ba gói cá xắt miếng mỏng, nhét ngay một gói vào túi áo, phần còn lại lần lượt đưa cho Ngô Sênh và Từ Vọng: "Nhỡ có gặp phải thật, chúng ta xé cái gói này ra tung lên trời làm lốc xoáy cá!"

Từ Vọng và Ngô Sênh nhét gói cá vào túi áo, người trước còn lưỡng lự muốn nói lại thôi, người sau gọn gàng dứt khoát: "Chúng ta vẫn cứ giữ lại tự ăn thì hơn."

23:59:00

Ba ông tướng đến cả chuyện phiếm cũng đã nói hết, nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, im lặng đợi đến đúng 0 giờ.

"Cốc cốc --"

Tiếng gõ cửa đêm khuya đột ngột vang lên không hề báo trước, độ kinh hãi mà đem so với tiếng cú kêu thì chỉ có hơn chứ tuyệt không kém.

Ba người bị doạ cho giật nảy cả mình, cộng thêm nỗi kinh hãi có tật giật mình, thành ra tim gan đập loạn cả lên.

"Cốc cốc --"

"Có ai không --"

Là giọng của bà cô ở quầy lễ tân lúc sáng vừa đón tiếp bọn họ.

Từ Vọng là người đầu tiên có phản ứng lại, vội vàng chạy tới trước cửa, cách một cánh cửa giả bộ bị đánh thức nửa tỉnh nửa mê, cất giọng đầy uể oải đáp: "Có đây, đều ngủ cả rồi, có chuyện gì vậy..."

"Đừng gạt tôi nữa, tầng trên đã gọi điện xuống tận lễ tân rồi, họ bảo phòng các cậu cứ nói chuyện suốt thôi, ồn ào lắm, phía trên đều không sao ngủ được!"

Từ Vọng đỡ trán, mặc dù đúng là từ nửa tiếng trước bọn họ đã bắt đầu nói chuyện phiếm gϊếŧ thời gian trong lúc chờ đợi rồi, nhưng cái hệ thống cách âm hoàn toàn vô dụng của nhà khách này mới là đầu sỏ chứ!

"Cúc cu --"

0 giờ rồi.

Tiếng cú kêu từ xa vọng đến, thê lương, lạnh lẽo, tựa như lời vẫy gọi của âm ty địa phủ.

Sau lưng truyền đến luồng sáng tím lịm, chẳng cần quay đầu, Từ Vọng cũng biết đó là do "cửa vào" đã mở. Điều này tức khắc khiến cậu hoảng hốt, vội vội vàng vàng tìm đủ cách để đối phó thoái thác với phía bên kia cánh cửa, nào ngờ càng cuống lại càng loạn.

Bà cô lễ tân ở ngoài cửa không rõ tình hình bên trong, chỉ biết phía trong đột nhiên lại im ắng, thông thường yên tĩnh thế này mà không phải "đuối lý" thì cũng là "chột dạ", liền lập tức nâng cao cảnh giác: "Này, mấy cậu nửa đêm không ngủ không phải là đang làm chuyện gì mờ ám trong phòng đấy chứ!"

"Làm gì có chuyện đó," Từ Vọng cũng không để ý đến việc uốn nắn câu từ nữa, dốc ruột dốc gan ra mà thành khẩn, "Bọn em đảm bảo từ giờ sẽ không nói một câu, tuyệt đối không làm phiền đến hàng xóm xung quanh nữa!"

Bà cô nọ rõ ràng là dứt khoát không tin, lại gõ cửa thêm lần nữa: "Mở cửa!"

Chỗ này là nhà khách tư nhân, xét về mặt khí chất, Từ Vọng hết sức hoài nghi người đứng ngoài cửa chính là bà chủ. Nhưng đừng nói là bà chủ, dù là ông chủ có tới thì cũng chẳng ích gì, bọn họ chỉ còn vài chục giây nữa là bị hút đi rồi, giờ mà muốn mở cửa thì không phải... Khoan đã, Từ Vọng bỗng chốc phát hiện ra tư duy của mình có lỗ hổng, tại sao lại không thể để người khác nhìn thấy họ vào "Cú" chứ? Họ không thể báo cảnh sát được, không có nghĩa là người trông thấy họ bị hút đi sẽ không báo cảnh sát mà!

Đổi cách nghĩ mới, thông thoáng sáng sủa, Từ Vọng không nhiều lời liền vươn tay tính mở cửa.

Không ngờ tay chỉ vừa giơ lên, còn chưa kịp đụng tới cánh cửa, đầu óc đã ong lên, đau đớn như sắp nổ tung ra!

Cái đau đến thấu xương thấu tủy trước giờ chưa từng trải nghiệm qua, đau đến nỗi cả người cậu trực tiếp đổ khuỵu xuống, hai tay ôm đầu, thậm chí ngay cả ý nghĩ thà chết đi cho rồi cũng đã xuất hiện!

"Từ Vọng!" Ngô Sênh không hiểu chuyện gì đang xảy ra tức khắc biến sắc, ngồi thụp ngay xuống theo cậu để kiểm tra xem sao, có điều chỉ vừa mới kịp nhún chân, người còn chưa hạ xuống hết, trên đỉnh đầu đã nổi gió, trận gió cuốn theo cả anh cùng Từ Vọng đang ngã khuỵu bên cạnh, cuốn cả Huống Kim Hâm đang đứng đó vào trong cái xoáy phát ra luồng sáng tím kia!

Trên màn hình của chiếc điện thoại còn rớt lại lăn lóc dưới sàn nhà, giờ giấc hiển thị rõ ràng dễ thấy -- 00:02:00

Một trận trời đất quay cuồng, ba người rốt cuộc cũng đáp đất.

Cơn đau đầu khi nãy đã chấm dứt, chỉ còn để lại dư âm là vài cơn chóng mặt chẳng mấy dễ chịu, song từng đợt choáng váng lại khiến cậu thấy rất ghê cổ.

Cả người bỗng được ai kéo dậy, kế đó là giọng nói vừa hờ hững lạnh nhạt vừa quan tâm thân thiết của Ngô Sênh: "Cậu rốt cuộc bị sao vậy?"

"Đau đầu." Từ Vọng vẫn chưa hồi lại sức từ sau cơn đau, âm thanh nhẹ bẫng vô lực, nghe vô cùng tội nghiệp.

Ngô Sênh hồi tưởng lại đoạn trước khi họ bị cuốn vào trong này, Từ Vọng vừa muốn đưa tay lên mở cửa thì liền ngồi thụp xuống ôm đầu, hiểu ra ngay trong chốc lát: "Cậu muốn để bên lễ tân nhìn thấy chúng ta bị hút vào?"

Từ Vọng gật đầu, trong mắt vụt hiện lên nỗi đau "công khuy nhất quỹ(*)".

(*công khuy nhất quỹ: chỉ thiếu một nắm đất thôi mà núi không thành, chỉ thiếu một chút cố gắng một chút kiên trì mà sự việc thất bại.)

"Không ích gì đâu, nếu như "Cú" đã có thể ngăn Tôn Giang và Tiểu Huống báo cảnh sát, vậy thì đương nhiên cũng có thể ngăn cậu mở cửa..." Ngô Sênh đang nói chợt khẽ nheo mắt, giọng điệu phía nửa câu sau càng lúc càng trở nên vi diệu, "Có điều chúng ta đột nhiên mất tích, trong phòng sẽ không còn phản hồi gì nữa, cho dù chị ta có ở cách một cánh cửa cũng sẽ thấy sai sai, không biết liệu "Cú" có đủ bản lĩnh để giải quyết chuyện này không."

Nếu Từ Vọng để ý nghe kĩ hơn, nhìn kĩ hơn một chút, sẽ phát hiện ra Ngô Sênh lúc này giống y hệt với dáng vẻ khi gặp phải đề bài khó nhằn hồi cấp ba. Đề càng khó, Ngô Sênh càng có tinh thần, cái loại phấn khích trời sinh đã mê đối đầu với khó khăn như thế này hoàn toàn không nằm trong phạm vi có thể lí giải của Từ Vọng.

Có điều lần này Từ Vọng hoàn toàn không hề để ý đến bạn học Ngô, toàn bộ tâm tư cậu đều đang đặt trên cánh tay mình -- hai công cụ và trong đều còn đây cả.

Trái tim vốn đang nhảy vọt lên đến họng chậm rãi trở về đúng vị trí, nhưng lại có chút khó hiểu. Theo như cách nói của Huống Kim Hâm và Tôn Giang, bọn họ có ý đồ báo cảnh sát, tức là muốn làm lộ bí mật của "Cú", bởi vậy mới bị đau đầu, lúc lại vào trong "Cú" một lần nữa, hộp bút đã trống rỗng rồi, mà cậu hồi nãy cũng từng có ý nghĩ thẳng thắn tiết lộ với Tiền Ngải, đầu cũng đau rồi, cớ gì đồ đạc lại vẫn còn?

Còn chưa nghĩ ra đầu cua tai nheo gì, đã nghe tiếng Huống Kim Hâm lắp ba lắp bắp: "Anh Từ, anh Ngô, nơi này... kì lạ quá."

Từ Vọng cùng Ngô Sênh theo bản năng lia mắt nhìn khắp xung quanh, kết quả cũng ngớ ra y hệt Huống Kim Hâm.

Cửa sổ kính sát đất trong suốt bằng thủy tinh, cấu trúc đỉnh trần bằng thép cực kì chắc chắn, những đoàn người qua lại như mắc cửi, từng hàng người đang làm thủ tục trước quầy tiếp tân. Nào còn có đồng tuyết, gấu đen gì nữa, đây chính là một cái sân bay bình thường không hơn không kém, có điều hòa được chỉnh ở nhiệt độ vừa phải, có cô em tiếp viên hàng không miệng cười tươi như hoa.

Từ Vọng dụi mắt tới mấy lần, cuối cùng không thể không tin, bản thân không nhìn nhầm, thế là chỉ đành ngơ ngác hỏi đồng đội: "Bốn người chúng ta bây giờ đang ở trong "Cú" thật hay là... Hả? Bốn người chúng ta?"

Từ Vọng cứ luôn cảm thấy có gì đó là lạ, bèn âm thầm nhẩm đếm lại trong lòng, Ngô Sênh, Huống Kim Hâm, Tiền Ngải, mình, không sai mà, là bốn người, nhưng mà hình như không nên là bốn người này...

"Lão Tiền?!" Từ Vọng cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ "sai sai", cái chính là Tiền Ngải đứng ngay cạnh Huống Kim Hâm, vị trí đó dáng POSE đó thậm chí là biểu tình trên gương mặt đó đều quá đỗi tự nhiên, giống như giữa đám "thỏ" có một chữ "miễn(*)" len lỏi vào, chẳng hề có chút cảm giác bất hòa nào.

(*nguyên văn "大白兔"里混进了"大白免", vì chữ thỏ 兔 và chữ miễn 免 nhìn quá giống nhau nên nếu để lẫn một chữ "miễn" vào giữa nhiều chữ "thỏ" thì sẽ không ai phát hiện ra.)