Chương 55: Hộp bí mật
"Tôi về ngay chỗ đường vành đai bốn thôi, biết trước chúng ta ở gần nhau thế này thì đã liên lạc với các cậu lâu rồi." Tiền Ngải uống trà Huống Kim Hâm pha, quan sát phòng khách nhà Từ Vọng, phát biểu cảm nghĩ từ tận đáy lòng với Ngô Sênh về đề tài "bạn học cũ lẽ ra đã gặp lại từ lâu", bận đến tối mày tối mặt.
Ngô Sênh thì lại không được thư thả như thế.
Suốt từ lúc mua vé máy bay cho đến buổi chiều về lại Bắc Kinh, rồi lại đến tận lúc Từ Vọng vào nhà, đầu óc rối bời đi vào phòng ngủ, lòng anh vẫn cứ thấp thỏm mãi không yên, mớ thông tin trong đầu lại càng bùng nổ hơn, cơ man nào là những suy đoán tưởng tượng đủ các thể loại tuôn trào mãi không chịu ngừng. Vòng lặp vô hạn, xóa trí nhớ, không gian cao duy(1), không gian song song, lỗ giun vượt không gian(2), xuyên không, linh hồn thoát xác, chết đi sống lại...đủ để viết ngay một quyển .
(1: không gian cao duy là một khái niệm trong vật lí, đại khái là vũ trụ được tạo thành bởi 11 chiều không - thời gian khác nhau. Chúng tôi đều là những cựu học sinh chuyên văn, không có một mẩu duyên nào với vật lí hết, cao nhân nào muốn hiểu thêm xin hãy hỏi Google (tìm High dimensional space để biết thêm chi tiết =)))).
2: lỗ giun (wormhole) là khái niệm chỉ đường dẫn kết nối hai điểm bất kì trong không gian lại với nhau, có thể hiểu đơn giản như cánh cửa thần kì của Doraemon.)
Thấy Ngô Sênh thất thần trông về cánh cửa phòng ngủ vẫn đang đóng im ỉm, chẳng hề định mở miệng tán dóc, Tiền Ngải hậm hực phanh miệng mình lại, nhẫn nhịn nhấp ngụm trà.
Thực ra gã cũng không hồn nhiên thong dong như vẻ bề ngoài, Từ Vọng từng vào "Cú", một chuyện không tưởng đến vậy cơ mà, thậm chí rất có thể còn liên quan chặt chẽ đến vận mệnh ngày sau của bọn họ, gã cũng lo lắm chứ, cũng muốn biết rõ đầu đuôi ngọn ngành ngay lắm chứ.
Nhưng từ lúc về tới nơi đến giờ, Từ Vọng vẫn luôn giam mình trong phòng ngủ, họ có gấp thế gấp nữa thì cũng chỉ còn cách ngồi đợi.
Chờ đợi là thử thách khó nhằn nhất đối với con người ta, nếu không nói đôi câu chuyện để phân tán sự chú ý thì sẽ thấy mỗi giây trôi qua dài như cả năm trời vậy.
"Tiệm trà mà lúc trước em làm thực tập ở ngay cạnh đây nè," Tiền Ngải chẳng được ai quan tâm trông tội nghiệp vô ngần, Huống Kim Hâm bèn chủ động gánh vác trọng trách "tiếp chuyện", "Nhưng kí túc xá thì lại ở gần công ty anh Sênh hơn, hai tòa nhà giáp lưng với nhau luôn á, bởi vậy vừa mới vào "Cú", hai anh em ngẩng đầu một cái là gặp nhau luôn rồi."
Cuối cùng cũng coi như có người để trò chuyện, Tiền Ngải bỏ ngay tách trà xuống: "Gặp nhau cũng vô ích thôi," Lòng gã hiểu rất rõ, "Ngày đầu tiên kiểu gì chả lớ nga lớ ngớ."
"Không nhá," Huống Kim Hâm lắc đầu nguầy nguậy, "Anh Sênh bình tĩnh lắm luôn, anh ấy bảo em đừng sợ, có thể đây chỉ là mơ thôi, hoặc cũng có thể là não bộ bị quấy nhiễu bởi một dòng từ trường thần bí nào đó, khiến cho ý thức của chúng ta bị đưa đến một không gian mới, tóm lại là phải tìm tòi thêm thông tin cái đã."
Tiền Ngải gian nan nuốt một ngụm nước bọt, đánh mắt nhìn vào bóng lưng quân sư nhà mình rồi lại quay qua nhìn Huống Kim Hâm: "Rồi sao nữa?"
"Thế rồi bọn em bắt đầu nghiên cứu cái biểu tượng đầu cú," Huống Kim Hâm đáp, "Mở danh sách ra, phát hiện trong đội vẫn còn hai người nữa, anh Sênh thấy thế cái là vui như mở hội."
"... Ủa khi ấy chú mày lẽ ra nên bỏ chạy ngay mới phải chứ!" Tiền Ngải hết nghe nổi nữa rồi, chỉ muốn buộc ngay một cái còi báo động lên người Huống Kim Hâm, "Làm quái gì có người bình thường nào bị hút vào trong đấy mà phản ứng đầu tiên lại là đứng thảo luận chuyện ngủ mơ với chả ý thức!!!"
"Anh Sênh bảo suy sụp không giải quyết được vấn đề gì." Huống Kim Hâm đến giờ vẫn còn nhớ như in cái luồng sáng điềm tĩnh và lý trí lóe lên trong mắt Ngô Sênh ngay khi anh nói vậy, tất cả những điều ly kỳ cổ quái kia phút chốc đều hóa thành tro bụi.
Tiền Ngải: "..."
Gã thở dài đầy yếu ớt, xoay hai vai Huống Kim Hâm lại, mũi đối mũi, mắt đối mắt, hết lời khuyên nhủ: "Sợ hãi là bản năng của con người, nếu như một người mà lúc nào cũng giữ vững sự bình tĩnh cao độ thì đó có thể là kiểu người cực kì lý trí, nhưng cũng có thể là kiểu nhân cách phản xã hội. Thế nên xét về mặt an toàn, lần sau mà có gặp phải tình huống này, đánh bài chuồn trước, giữ khoảng cách an toàn rồi hẵng quan sát, hiểu chửa?"
Huống Kim Hâm cau mày vắt óc nghĩ ngợi lung lắm, vất vả tiêu hóa tiếp thu tri thức.
Tiền Ngải thấy thế bèn dứt khoát lôi ngay một vị ra làm ví dụ điển hình, tiến hành giảng giải kiểu công kích cá nhân: "Trì Ánh Tuyết."
"Dạ?" Huống Kim Hâm ngơ ngác, không ngờ Tiền Ngải sẽ nhắc đến người này.
Tiền Ngải: "Chúng ta gặp hắn ta hai lần, một lần lật thuyền giữa biển, một lần ngã khỏi vòng đu quay, chả khác so với chết là bao, em đã thấy hắn ta sợ sệt bao giờ chưa?"
Huống Kim Hâm chậm rãi lắc đầu.
Lúc Trì Ánh Tuyết rơi xuống khỏi lan can trên biển vô tận, hắn ta còn vẫy tay với kính viễn vọng của họ nữa kìa. Vòng đu quay lần này thì hắn cũng kể với đồng đội rồi, Trì Ánh Tuyết khi đó hết sức bình tĩnh, nói là tiễn hắn về nhà, thực chất lại giống đi tự sát hơn.
"Vậy nên, loại người không biết sợ như thế này là đáng sợ nhất," Tiền Ngải cũng không biết mình lấy đâu ra lắm kiên trì đến thế, nhất quyết phải thực hiện giáo dục an toàn cho Huống Kim Hâm, dạy mà chưa tới nơi tới chốn, chưa đủ sâu sắc là vẫn còn chưa được, "Lần sau mà có gặp á, trừ khi người đó giống như Ngô Sênh, kiểu mà toàn thân tỏa ra ánh hào quang trí tuệ, nhìn lướt qua cũng có thể đạt điểm tuyệt đối trong bài thi ấy, nếu không thì đều phải giữ khoảng cách an toàn hết, nghe rõ chưa?"
Huống Kim Hâm: "..."
Tiền Ngải: "Còn thắc mắc gì nữa không?"
Huống Kim Hâm: "Tại sao hắn ta lại muốn tự sát ạ?"
Tiền Ngải: "Đưa ra ví dụ là để cho bài giảng thêm phần sâu sắc, không phải là để khơi dậy tinh thần tìm tòi của chú mày..."
Huống Kim Hâm: "Nhưng mà em tò mò lắm ấy anh ơi!"
Tiền Ngải: "Tò mò là nguồn gốc của tội ác."
Huống Kim Hâm: "Em tưởng "Nóng nảy là nguồn gốc của tội ác" chứ..."
Tiền Ngải: "Cả hai được chưa."
Huống Kim Hâm: "..."
...
Mười lăm phút trước, trong phòng ngủ.
Từ Vọng vừa bước vào phòng đã đóng kín cửa nẻo. Chứng cứ thì dĩ nhiên là phải cho đồng đội xem rồi, nhưng nơi giấu chứng cứ thì ẩn chứa quá nhiều thông tin, không thể công khai được.
Chắc chắn cửa phòng đã khóa chặt, cậu mới mở tủ quần áo, thò tay vào lần mò tít trong góc hồi lâu, sờ đến một cái hộp.
Đó là một cái hộp bánh quy hình chữ nhật bằng sắt, to xấp xỉ tờ giấy A4, dày chừng ba tấc(*), trên cái nắp hộp màu sắc sặc sỡ là một dòng chữ tiếng Anh in hoa, trông hệt như những nốt nhạc nhảy múa.
(*ba tấc = 10 cm.)
Từ Vọng vô cùng cẩn thận cạy mở nắp hộp, dáng vẻ thận trọng cứ như thể bên trong cất giấu thứ bảo bối quý giá bậc nhất.
Tất nhiên là chẳng có bảo bối nào cả.
Nhưng cũng không phải bánh quy, chứ nếu dựa theo dấu dập trên bao bì thì cũng đã hết hạn được cả chục năm nay rồi.
Trong hộp có đựng một quyển sách, vài bức thư, với một cái móc chìa khóa.
Cuốn sách là quyển bản tiếng Anh(*), món quà tốt nghiệp mà Ngô Sênh tặng cậu, cũng là món quà duy nhất mà anh tặng cho cậu trong suốt ba năm hai người ở cạnh nhau.
(*Walden, bản dịch tiếng Việt mang tên "Một mình sống trong rừng", là hồi tưởng đầy chiêm nghiệm suy tư về quãng đời "hai năm hai tháng hai ngày" sống một mình trong một mảnh đất rừng bên cạnh đầm Walden của tác giả Henry David Thoreau.)
Mở trang bìa ra là có thể nhìn thấy lời đề tặng của lớp trưởng -- Mong cậu có thể đọc hết cuốn sách này.
Cả quyển sách chỉ có độc một dòng tiếng Trung như thế, mỗi lần giở ra xem vào những đêm khuya vắng lặng, Từ Vọng đều rất muốn moi từng chữ từng chữ một ra, ngồi lên cỗ máy thời gian quay trở về đúng cái ngày chia tay hôm ấy, để rồi ném thẳng vào mặt Ngô Sênh.
Tiếc là không có cỗ máy thời gian.
Mà dù có thật đi chăng nữa, cậu cũng không nỡ.
Thư thì có năm bức cả thảy, đều là thư từ qua lại của họ từ cái dạo Ngô Sênh mới ra nước ngoài. Rõ ràng là thời đại công nghệ, gửi một cái tin nhắn là đã có thể thuận lợi vượt qua nửa vòng trái đất để kết nối với nhau rồi, Ngô Sênh lại cứ khăng khăng hỏi địa chỉ nhà cậu ở trên mạng rồi gửi thư qua dịch vụ chuyển phát nhanh của bưu điện, nói sao cũng quyết không nghe.
Thôi được, lúc nhận được thư tay cậu cũng có chút... Ờm, có một chút chút... Khụ, vui sướng đến nỗi nhảy nhót khắp kí túc xá, suýt thì dọa cho các bạn đại học một phen hú hồn.
Ai dè thư tay của Ngô Sênh lại là kiểu hỏi thăm đời sống hằng ngày bằng giọng điệu rất chi là thân thiện thân thiết thân tình, còn chẳng buồn chừa lại tí tẹo không gian nào cho người ta mộng mơ ảo tưởng. Cậu cũng chỉ có thể học theo y đúc, viết lại một bức "thư gửi bạn thân".
Cứ giao lưu qua lại theo kiểu không mặn không nhạt ấy được năm lần, đến khi cậu đã dần quen với việc "ánh trăng sáng" trở thành "bạn qua thư từ" thì Ngô Sênh không viết thư trả lời nữa.
Ban đầu cậu cứ ngỡ là bên chuyển phát nhanh làm thất lạc thư, còn thử lên mạng chọc(*) đối phương để thăm dò xem sao, song vẫn chẳng thấy anh ừ hử gì, về sau thời gian lâu dần, cái lý do này cũng phải lung lay bật gốc theo. Vì dù có là thư anh gửi đến bị mất hay là thư cậu trả lời bị thất lạc đi chăng nữa, nếu đối phương thật sự ngóng đợi hồi âm, mãi vẫn không nhận được thư của cậu như thế thì lẽ ra đã phải hỏi lại rồi.
(*chọc giống vẫy tay trên Facebook ấy các bạn. =))))))
Thế nên chỉ có một kết luận duy nhất mà thôi, Ngô Sênh không muốn liên lạc với cậu nữa.
Làm cho người ta phải nhớ phải nhung, rồi lại tự mình cắt đứt, như thế còn khó chấp nhận hơn cả chuyện cắt đứt liên lạc ngay sau khi ra trường.
Cái nóng ran nơi đáy mắt làm Từ Vọng giật mình hoàn hồn trong phút chốc.
Cậu giờ đây vừa hôn người ta xong đã có thể tươi cười ngay được, kiểm soát tình hình quá đỉnh, đã cày từ cấp đồng lên đến cấp vua(*) từ lâu rồi, tự dưng lại ngồi nhung nhớ thanh xuân cái con khỉ à!
(*các cấp trong game Vương Giả Vinh Diệu, xem lại chú thích chương 26.)
Từ Vọng ra sức véo mặt mình mấy cái, nghiêm túc chấn chỉnh bản thân: "Năm nay mày đã 29 rồi, có phải 19 đâu, tuổi mộng tuổi mơ gì thì cũng qua lâu lắm rồi, làm ơn tỉnh táo lại giùm cái đi?"
Tự kiểm điểm chấn chỉnh mình xong xuôi, đội trưởng Từ khoan khoái ung dung, thế rồi vừa cúi đầu đã lại trông thấy cái móc chìa khóa nằm gọn trong khe.
Cái móc khóa hình chú mèo tam thể, là mèo con, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo sạch sẽ, đỉnh đầu đen, mớ lông trước trán xen lẫn màu vàng cam, nó nằm cuộn tròn lại ngủ ngon lành, nom như cái bánh donut vậy.
Suốt nhiều năm qua, cậu vẫn cứ tưởng cái móc khóa là của Ngô Sênh. Hồi đó vẫn còn chưa tốt nghiệp, cậu cũng chưa biết rằng không bao lâu sau mình sẽ nhận được cái quyển sách tiếng Anh chết bầm nọ, rồi đến lúc lên đại học lại còn được thư từ qua lại thăm hỏi thêm vài lần nữa, nên mới nổi lòng tư lợi, tự giữ món đồ này lại.
Thầm mến một người suốt ba năm, cậu không muốn người đó sẽ chỉ như gió trên mặt nước, gợn sóng nhẹ nhàng rồi vụt tan, chẳng hề để lại vết tích gì.
Giờ thì hay rồi, cái "gợn sóng" cậu gìn giữ suốt mười năm, té ra lại chẳng phải ngọn gió đào hoa của Ngô Sênh, mà được gợn lên từ một ngọn gió độc khác kìa.
Chú mèo trên móc khóa vẫn đang say ngủ, nhưng nếu nó mà mở mắt, Từ Vọng tin chắc rằng ấy sẽ là một đôi mắt hai màu bên lam bên lục. Xanh lam như màu trời, màu biển, xanh lục như màu ngọc, màu rừng...
...
Mười năm trước.
Ánh nắng ban sớm xuyên qua ô cửa sổ, trải dài trên dãy hành lang lớp mười hai của một trường trung học, hắt sáng lên những tấm hình chân dung của các nhà khoa học treo trên tường dọc theo hành lang, cũng làm sáng bừng từng gương mặt non trẻ trong lớp học.
Lớp 12A7 thuộc ban tự nhiên, hoạt động phong trào sôi nổi, thành tích học tập ổn định, phần lớn thời gian đều không khiến các thầy cô phải nhọc lòng.
Giờ này đang là khung cảnh tiết tự học sáng "vui tươi phấn khởi".
Có người luyện đề, có người học từ mới, có người đang nghiên cứu cách giải đề với bạn cùng bàn, tất nhiên, cũng có người tranh thủ thư giãn nhân lúc giáo viên không có trong lớp, truyền tai nhau vài tin tức mới hóng hớt được --
"Bữa nay Từ Vọng đi học trở lại à?"
"Tôi nghe tận tai đấy. Lúc nãy đem bài tập lên nộp trên văn phòng, Lão Chương đang nói chuyện điện thoại với bố cậu ấy mà."
"Lão Chương biếи ŧɦái quá vậy!"
"Haiz, thành tích còn lớn hơn giời."
"Mẹ mất rồi, ai còn tâm trí đâu mà lo thi đại học nữa trời."
"Không phải đâu, tôi nghe Lão Chương nói trong điện thoại thì hình như là bố Từ Vọng muốn cậu ấy về trường, Lão Chương còn khuyên kia mà, bảo là thằng bé tâm trạng nặng nề, về trường cũng học không vào đầu được, chẳng thà ở nhà nghỉ ngơi thêm vài bữa..."
"Xì --"
"Sao?"
"Sao thế?"
"Có chuyện gì à?"
"Kể các cậu nghe chuyện này, bí mật đấy nhé."
"Nói lẹ đi."
"Bố mẹ Từ Vọng ly hôn lâu rồi."
"Thật á?"
"Tôi học cùng lớp cấp hai với cậu ấy mà, hồi đó cả lớp đều biết chuyện, bố cậu ấy lấy con giáp thứ mười ba, vứt hai bỏ mẹ con cậu ấy... Ối? Cái quái gì thế?"
Nam sinh đang buôn chuyện ôm gáy quay phắt người lại, nhìn đúng thẳng mặt lớp trưởng.
"Nhặt giùm tôi cục tẩy." Lớp trưởng Ngô trưng ra bộ mặt vô tội.
Nam sinh buôn chuyện ngẩn người: "Cậu tẩy mạnh cỡ nào mà bay được cả cục gôm luôn vậy?"
"Không phải tẩy bay đâu," Lớp trưởng Ngô thẳng thắn chân thành, "Nhắm chuẩn rồi mới ném đấy."
Nam sinh buôn chuyện quên cả tức, đần mặt ra mà hỏi: "Ném tôi làm cái gì?"
Lớp trưởng Ngô không trả lời, chỉ liếc qua camera giám sát ở góc lớp.
Mỗi lớp đều có lắp một cái camera như thế này, để giám sát, à không, đôn đốc bầu không khí học tập của học sinh.
Mà lúc này, mới trong tiết tự học sáng, đốm đèn đỏ nho nhỏ trên camera đã lóe sáng, camera cũng bắt đầu xoay vòng vòng rồi, hoạt động sớm hơn hẳn so với bình thường, đoán chừng là để ăn mừng một ngày vĩ đại như hôm nay -- đếm ngược 50 ngày trước kì thi đại học.
Nam sinh buôn chuyện tặng cho lớp trưởng một ánh mắt "cảm ơn đã nhắc nhở", khom lưng sờ soạng dưới đất đến nỗi tay dính đầy bụi mới chật vật nhặt được cục tẩy lên, trả lại cho lớp trưởng tốt Trung Quốc.
Lớp học yên tĩnh trở lại.
Ngô Sênh tiếp tục giải đề, nhưng mới vừa viết được một nét, ngòi chì đã gãy rồi.
Anh bấm ra một đoạn chì mới, tiếp tục, còn chưa viết hết được một công thức, lại gãy nữa rồi.
Cây bút chì kim như cảm nhận được tâm tư của người dùng đang treo ngược cành cây, bày tỏ kháng nghị đối với sự thiếu tập trung này.
Ngô Sênh cứ tưởng nhanh nhất thì cũng phải tới ngày mai mới có thể gặp được Từ Vọng.
Thế mà tiết học đầu tiên của buổi chiều, chuông vào lớp vừa reo, giáo viên bước vào từ cửa trước, Từ Vọng cũng đã lẻn vào từ cửa sau.
Giáo viên một mắt nhắm một mắt mở ngó lơ bỏ quá cho cậu, các bạn trong lớp lục tục quay qua nhìn, cậu thì lại ngang nhiên đường hoàng ngồi vào chỗ của mình.
Hai người họ đều ngồi bàn cuối, chỉ cách nhau có một lối đi, Ngô Sênh nhìn cậu chằm chằm, song lại chẳng nói rõ được rằng mình muốn nhìn thấy biểu cảm như thế nào từ trên gương mặt của đối phương.
Ngược lại là Từ Vọng ngồi ấm chỗ rồi bèn quay đầu nhìn anh, nở nụ cười vô tư lự, vẫn như mọi lần, bày ra dáng vẻ lông bông thiếu đứng đắn.
"Nhớ tôi không?" Cậu hỏi bằng khẩu hình, đôi mắt chứa cả một bầu trời sao lấp lánh mong đợi.