Cự Tinh Vấn Đỉnh

Chương 17



Trong đoàn phim «Mai phục», giờ phút này lại bắt đầu một hồi cãi vã to.

Ai cũng không nghĩ tới, Hàn Dương Hạo ở trong phòng nghỉ riêng cả ngày, sau khi đi ra lại dùng giọng điệu kiêu ngạo cường ngạnh như thế nói với Trịnh đạo rằng: “Vừa rồi Lý tổng gọi điện thoại nói với tôi, trước buổi tối tám giờ cô ấy yêu cầu được một câu trả lời thuyết phục. Yêu cầu của cô ấy vẫn như ban đầu, về phần ngài lựa chọn như thế nào, Trịnh đạo, là chuyện của ngài.”

Dùng kính xưng, nhưng cái mũi đã sắp vểnh lên tận trời, căn bản không đem Trịnh đạo để vào mắt.

Nhân viên công tác trong đoàn phim sôi nổi cắn chặt răng, giận mà không dám nói gì, ánh mắt của bọn họ lặng lẽ chuyển dời lên trên người thiếu niên cách đó không xa.

Đồng tình trong mắt bọn họ nhiều hơn ban ngày tới vài phần, bởi vì ai cũng không nghĩ tới, Chung Dịch đến tham ban Dung Hủ, hiện tại thế mà lại đứng ở phía sau Hàn Dương Hạo, được Hàn Dương Hạo giới thiệu rằng: “Tôi và Chung Dịch cũng từng hợp tác, hắn diễn xuất không tồi, điều kiện ngoại hình cũng qua cửa, vừa lúc hắn ở đây, lại có thời gian rảnh, Lý tổng đồng ý để hắn tới tiếp nhận vai diễn Hoắc Hi.”

Những lời này gây ra một trận ồ lên trong đoàn phim.

Mi là đến tham ban, hơn nữa là tới tham ban Dung Hủ, mi quang minh chính đại đoạt nhân vật như bây giờ, có phải quá đáng hay không!

Chung Dịch lộ vẻ ngượng ngùng: “Anh Hàn đã nói về kịch bản với tôi, tôi cảm thấy không tồi.” Từ đầu tới đuôi, tầm mắt của hắn chưa từng liếc qua chỗ Dung Hủ một cái, hắn giống như căn bản không biết Dung Hủ, cũng không biết nhân vật hắn muốn diễn đã sớm có diễn viên.

Vừa lúc La Chấn Đào không ở phim trường, buổi chiều hắn ta đã đi ra ngoài với Lý phó đạo, đến nay còn chưa có trở về. Trong phim trường, một bên là Hàn Dương Hạo vênh váo tự đắc và Chung Dịch nhìn như vẻ mặt thiện lương ngây thơ, một bên là Trịnh đạo tức giận đến hai mắt đỏ bừng, cuối cùng lại là Dung Hủ an tĩnh ngồi ở một bên.

Thiếu niên tuấn nhã tốt đẹp cúi đầu, sợi tóc che đi đôi mắt cậu, khiến người ta thấy không rõ vẻ mặt cậu.

Lúc này, Hàn Dương Hạo lại bỏ thêm một mồi lửa: “Diễn xuất của Chung Dịch khẳng định tốt hơn ai kia trước đó, Trịnh đạo, ông còn có cái gì mà do dự?”

Trịnh đạo: “Cậu!”

“Tốt hơn tôi sao?”

Âm thanh réo rắt bình tĩnh vang lên, mọi người lập tức nhìn sang chỗ phát ra tiếng, chỉ thấy không biết khi nào Dung Hủ đã đứng lên.

Cậu mặc chính là trang phục diễn của Hoắc Hi, một thân quân trang lam đậm gần như đen, phụ trợ cậu đến tuấn mỹ vô trù, chân dài eo hẹp, khí thế bức người. Giày quân đội bước cộp cộp trên mặt đất, cậu đi từng bước một tới trước mặt ba người Hàn Dương Hạo, đến lúc này đột nhiên có người phát hiện: Dung Hủ thế mà lại cao hơn Hàn Dương Hạo một chút!

Cậu hơi hơi hạ mắt, lấy một loại ánh mắt không cách nào hình dung nhìn Hàn Dương Hạo. Cũng không nói lời nào, chỉ nhìn như vậy, nhìn đến mức Hàn Dương Hạo khó hiểu mà có chút khẩn trương, ngay khi gã chuẩn bị mở miệng giận dữ hỏi “Mày muốn làm gì”, lại thấy thiếu niên này bỗng nhiên “chậc” một tiếng nở nụ cười, khóe miệng cong lên một độ cong trào phúng.

Ánh mắt sắc bén lạnh như băng, giống như dao nhỏ thổi qua khuôn mặt Hàn Dương Hạo, trong phút chốc, một luồng khí tràng cường đại từ trên người thiếu niên này tản ra ngoài. Cậu từ trên cao nhìn xuống Hàn Dương Hạo, ý cười châm chọc bên môi đâm cho Hàn Dương Hạo thấy hoa mắt, giống như nghĩ tới vô số lần NG trong hai tuần lễ này.

Theo bản năng, Hàn Dương Hạo liền nói lắp: “Làm… làm gì? Chung Dịch chẳng lẽ không tốt hơn mày ư? Hắn diễn nhiều như vậy rồi, mày có tác phẩm gì, mày có thể nói ra nghe một chút không?” Nói xong, gã quay đầu: “Đúng không, Chung Dịch?”

Chung Dịch vừa định mở miệng phụ họa, cả người lại run lên, hắn chuyển mắt nhìn về phía Dung Hủ, chỉ thấy người kia hơi hơi híp mắt, nhẹ nhàng bâng quơ liếc mắt nhìn hắn.

Chỉ là cái nhìn này, tầm mắt liền lập tức dời đi, căn bản chưa cho hắn cả một cái dư quang!

Chung Dịch nhất thời nghẹn lời, hắn cũng không biết Dung Hủ muốn nói gì kế tiếp, nếu hắn biết, hắn khẳng định liều mạng cũng phải ngăn Dung Hủ lại.

“Tháng hai năm nay, câu lạc bộ Hào Thịnh thành phố B, trong ghế lô số 13, hắn diễn xuất đúng là không tồi.” Dừng một chút, Dung Hủ cười nhạt nói: “Tửu lượng cũng không tồi.”

Một câu khiến toàn trường nhất thời yên tĩnh.

Câu lạc bộ Hào Thịnh là một câu lạc bộ cao cấp của thành phố B, Chung Dịch vui đùa uống rượu trong câu lạc bộ kia là chuyện rất bình thường, nhưng giọng điệu Dung Hủ rõ ràng là đang nói: Chung Dịch ở trong câu lạc bộ kia làm chuyện gì đó. Còn có thể có chuyện gì? Nhất định là quy tắc ngầm thông thường nhất trong giới!

Loại chuyện này chỉ cần nói ra một chút, những người khác có thể đoán ra toàn bộ, thậm chí còn liên tưởng ra xa hơn.

Lập tức, tất cả mọi người dùng ánh mắt kỳ dị nhìn về phía Chung Dịch.

Biết Hàn Dương Hạo có kim chủ là một chuyện, nhưng Chung Dịch thế mà cũng có kim chủ à… Khó trách! Đi cùng một chỗ với Hàn Dương Hạo, đều là cùng một mặt hàng!

Chung Dịch không nghĩ tới Dung Hủ thế mà lại biết sự kiện kia, rõ ràng trước kia dáng vẻ cậu ta giống như căn bản không biết!

Sắc mặt Chung Dịch trắng bệch, lớn tiếng nói: “Mày nói bậy… nói bậy bạ gì đó!”

Dung Hủ kinh ngạc nói: “Tôi nhớ lầm ư? Chẳng lẽ là tháng ba?”

Chung Dịch cả giận nói: “Tao căn bản không có đi câu lạc bộ gì đó, mày đừng ngậm máu phun người! Dung Hủ, sao mày lại là người như thế, tao muốn kiện mày phỉ báng!”

Dung Hủ cười mà không nói, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không ở lại trên người Chung Dịch, mà là nhìn về phía Trịnh đạo ở một bên. Cậu nhẹ giọng nói: “Khiến ngài khó xử thật là có chút băn khoăn, tôi cũng không nghĩ tới, bản thân hắn nói là đến tham ban tôi, cuối cùng lại huyên náo thành như vậy.”

Rất nhiều nhân viên công tác còn không biết Chung Dịch là tới tham ban Dung Hủ, vừa nghe lời này, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Chung Dịch càng phức tạp.

“Không phải chứ, hắn là đến tham ban Dung Hủ ư?”

“Đến tham ban mà còn đoạt nhân vật của Dung Hủ?”

“Người này rốt cuộc là minh tinh gì vậy, tôi chưa từng gặp qua hắn, thủ đoạn này cũng quá bỉ ổi đi.”

Tiếng khe khẽ nói nhỏ vang lên quanh người Chung Dịch, hắn tức giận đến mức muốn bảo những người đó câm mồm, chỉ là hắn lại phát hiện, tất cả mọi người đều đang nói chuyện, căn bản không biết là ai ở sau lưng nói hắn.

Hàn Dương Hạo lập tức trầm sắc mặt, hắn cũng vừa muốn mở miệng, lại nghe Dung Hủ cười nhạt nói: “Hàn Dương Hạo, trên đời này luôn có một vài thứ công bằng. Bất quá là một cái nhân vật thôi, dù tôi không làm diễn viên, thì có thể thế nào? Chẳng lẽ anh còn có thể chặt đứt cuộc đời của tôi ư? Tôi ở đây đã chịu anh lên cơn hai tuần, hôm nay cũng đã chịu đủ rồi.”

Hàn Dương Hạo nghe xong lời này, kỳ quái nhìn về phía Dung Hủ: “Mày muốn thế nào?”

Dung Hủ nâng mắt, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng: “Bát ở phòng trang điểm là ai đập vỡ, trợ lý tổ đạo cụ bị ai mắng đi, hậu cần phát cơm là bị ai ném vào trong thùng rác… Hàn Dương Hạo, anh biết không?”

Sắc mặt Hàn Dương Hạo cứng đờ.

Dung Hủ nheo mắt, ý cười bên môi phút chốc dừng lại. Cậu lạnh lùng nhìn Hàn Dương Hạo, ánh mắt rét lạnh.

Không khí toàn trường cứng đờ, rất nhiều nhân viên công tác đều cúi đầu, nắm chặt tay. Mà lúc này, bỗng nhiên nghe cửa phim trường truyền đến một tiếng mắng: “Chắn ở nơi này làm gì? Ngăn cản đường của tôi biết chứ! Đi xa một chút, đừng chướng mắt.” Tiếp đó, âm thanh kia lại nói: “A Hạo, dong dài với bọn họ cái gì, nếu không đồng ý, bảo Lý tổng hủy đầu tư là được.”

Sau khi đến gần, người đại diện của Hàn Dương Hạo cười gằn một tiếng, không thèm để ý chút nào nói rằng: “Trịnh đạo, ông suy xét thế nào rồi?”

Ngay sau đó, một âm thanh thanh thúy vang lên: “Tôi chỉ là một thực tập sinh, cùng lắm thì tôi không cần việc thực tập này chạy lấy người thôi, nhưng tôi nhất định phải nói. Dựa vào cái gì mỗi ngày tôi đi sớm về trễ, mệt muốn chết muốn sống, còn phải bỗng nhiên vô cớ chịu cơn giận của anh! Dung Hủ nói cho tôi biết, chị Vương tổ đạo cụ chính là bị anh mắng mà đi, người đại diện của anh nói chị ấy không đi, anh liền không diễn!”

“Đúng! Ngày đó thợ trang điểm riêng của cậu không tới, tôi trang điểm cho cậu, cậu nói tôi trang điểm cậu không đủ đẹp trai, cậu trực tiếp đập vỡ bát.”

“Còn có tôi cũng biết, ngày đầu tiên tiểu Dĩnh người ta không biết cậu tự ăn cơm của mình, người ta thành thành thật thật đưa cơm cho cậu, cậu ở trước mặt người ta vứt vào thùng rác. Có ai ức hiếp người khác như cậu sao? Được được được, cậu là đại minh tinh, chỉ mình cậu là người, chúng tôi không phải là người ư?! Tôi cũng không cần công việc này nữa, tôi cũng không tin tôi ở trong giới mười ba năm, còn tìm không thấy một công việc! Cậu cũng tới ép tôi đi đi nè.”



Hàn Dương Hạo trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, một đám người bắt đầu giận dữ mắng gã, bọn họ đều đỏ mắt, phẫn nộ nhìn chằm chằm gã.

Gã trăm triệu lần không nghĩ tới, có một ngày, gã sẽ bị ngàn người chỉ chỏ như vậy.

Nếu như nói trong khoảng thời gian này Hàn Dương Hạo hoành hành ngang ngược trong đoàn phim là nguyên nhân căn bản, vậy lần đổi diễn viên này chính là mồi lửa. Dung Hủ nói toạc ra khiến rất nhiều người không khỏi nhớ tới việc mình bị ức hiếp, người đại diện Hàn Dương Hạo lại một lần nữa kiêu ngạo, trở thành cọng rơm cuối cùng áp đảo hết thảy.

Ngay cả tổ trưởng tổ hậu cần cũng đứng dậy, cười lạnh nói: “Lão Trịnh, có chuyện tôi vẫn không nói cho ông biết, không muốn ông tức giận. Người này yêu cầu chúng tôi thỏa mãn hết thảy yêu cầu của hắn, hôm trước hắn còn muốn ăn nho, tổ chúng tôi lái xe ra ngoài sáu tiếng, mới mua về được cho hắn, hắn lại nói quá muộn hắn không muốn ăn.”

Trịnh đạo tức giận đến thô tục: “Tôi phắc mẹ hắn, ông sớm nên nói cho tôi biết! Hắn cho rằng hắn là khách du lịch hay là đóng phim!”

Đoàn phim «Mai phục» là đoàn phim mới thành lập, đạo diễn là đạo diễn mới, mỗi nhân viên công tác ở trong giới cũng không có danh tiếng gì. Điều này làm cho bọn họ quen nén giận, không dám trực tiếp phản kháng Hàn Dương Hạo, chỉ nghĩ: nhịn một chút, cũng liền qua, đối phương chính là người của bên đầu tư.

Nhưng khi bị ức hiếp đến cực hạn, ẩn nhẫn càng nhiều, bùng nổ lại càng đáng sợ.

Trịnh đạo chỉ vào mũi Hàn Dương Hạo mắng: “Thay đổi người? Tôi phi, cậu dựa vào cái gì yêu cầu thay đổi người? Cậu là người NG nhiều nhất trong đoàn phim, diễn xuất của cậu kém hơn Dung Hủ người ta nhiều, nếu ông đây đổi người, đầu tiên liền đổi cậu! Tôi chỉ hỏi cậu một chút, cậu còn biết xấu hổ hay không?”

Hàn Dương Hạo không dám tin mở to hai mắt: “Ông dám nói tôi…”

“Ông đây chính là nói cậu đó! Nửa tháng này nhịn cậu cũng nhịn đủ rồi, dù không ai đầu tư cho tôi, tôi không quay, vậy thì thế nào. Cút cút cút, không quay không quay, cậu nói muốn hủy đầu tư vậy thì tùy cậu, chúng ta liền bỏ trống* luôn, đến lúc đó chuyện vi phạm hợp đồng với đài truyền hình, mời Lý tổng của cậu giải quyết cho tốt, muốn giải quyết như thế nào cứ giải quyết như thế đó!”

*Nguyên gốc là “khai thiên song”, ý nói nội dung báo chí hoặc tiết mục ti vi đã sắp xếp lên kế hoạch sẵn, nhưng cuối cùng lại không có nội dung để đăng lên, phải bỏ trống.

“Ông…”

Trịnh đạo nhìn sang một bên: “Kỳ quái, lão Lý sao không ở đây? Mặc kệ, lão Trần ông lại đây, ông lên trên mạng phát cái thông cáo, cứ nói chúng ta không quay. Sau đó lại tìm người của đài truyền hình, liên hệ bồi thường tiền ra sao. Ông lại tìm cho tôi một luật sư, tôi muốn kiện Lý tổng tôn kính kia vi phạm hợp đồng!”

Hàn Dương Hạo gào thét: “Tôi chưa nói Lý tổng sẽ hủy đầu tư, ông dựa vào cái gì nói vi phạm hợp đồng!”

Trịnh đạo nhìn gã: “Cậu chưa nói hủy đầu tư? Vậy vừa rồi cậu luôn uy hiếp ai? Lão Trần, đừng động tới tên ngu này, lên mạng tuyên bố thông cáo!”

Vương phó đạo nhanh chóng đăng nhập trang weibo «Mai phục», nhưng mà trong nháy mắt vừa mới mở giao diện trang, ông lập tức ngây người. Ông kinh hãi nhìn hồi lâu, đang muốn ngẩng đầu nói chuyện với Trịnh đạo, lại thấy Hàn Dương Hạo trực tiếp trừng Dung Hủ, mắng: “Mày cái đồ ngu xuẩn không biết xấu hổ, không phải chỉ là muốn đổi mày thôi sao, có cái gì lớn lao. Tao cho mày biết, không quay thì không quay, Lý tổng không đầu tư, bộ phim này liền đắp chiếu luôn! Dung Hủ, đừng cho là tao không biết, mày chính là người Dung gia, mày còn tưởng rằng mày là thiếu gia hả? Mày quả nhiên là có mẹ đẻ không có mẹ dạy, không có giáo dưỡng như vậy, còn không đi, không biết xấu hổ!”

Khi Tần Trình và Từ Tấn tìm cả tiếng, thật vất vả tìm được đoàn phim «Mai phục», nghe được chính là một câu nói như vậy.

Từ Tấn lập tức sửng sốt, không kịp phản ứng. Ánh mắt Tần Trình lại tối sầm, hai mắt hơi mở, dựa vào chiều cao 1m9, cách nhiều người như vậy, từ xa xa thấy được thiếu niên bị đám người vây quanh.

Thiếu niên kia mặc một thân quân trang, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, đường cong thân thể tốt đẹp bị quân trang bao lấy, cổ áo mở một nút, lộ ra xương quai xanh làm người ta mơ màng. Cậu vẫn xinh đẹp chết tiệt như thế, khí chất trầm tĩnh, nhưng mà trong ánh mắt cậu lại lóe ra tia sáng giật mình, ánh nước rưng rưng, giống như bị lời nói thô lỗ của đối phương dọa đến, giây tiếp theo là có thể bật khóc.

Người tốt như vậy, thế mà lại có người nhẫn tâm đối đãi ác liệt đến thế?

Ở trong mắt Từ Tấn, nơi này dường như đang cãi nhau, hai phe cãi vã thực xấu hổ.

Mà ở trong mắt Tần Trình, chỉ lặp lại một câu ——

Em ấy bị ăn hiếp!

Em ấy bị ăn hiếp!!

Em ấy bị ăn hiếp!!!

Ngay sau đó, người đàn ông cao to thanh nhã nháy mắt sải chân đi về phía trước. Hắn giống như có một loại khí tràng kỳ dị, đám người không tự giác nhường đường cho hắn, khi người đầu tiên quay đầu nhìn thấy hắn, kinh hô một tiếng “Tần Trình”, chữ “Trình” vừa mới hạ xuống, hắn đã chạy tới giữa đám người.

Khi đó, Dung Hủ đang chuẩn bị mở miệng phản bác Hàn Dương Hạo. Luận tài ăn nói, nếu cậu có thể tứ lạng bạt thiên cân làm cho cả đoàn phim đều phát hỏa với Hàn Dương Hạo, để Trịnh đạo quyết định trở mặt với Hàn Dương Hạo, vậy tự nhiên cậu không có khả năng ngoan ngoãn chịu đựng Hàn Dương Hạo nhục mạ, còn mắng đến ngu như thế.

Đúng, cậu không cảm thấy bị Hàn Dương Hạo nhục mạ rất uất ức, ngược lại cảm thấy đối phương ngu xuẩn đến không thể cứu lại.

Nhưng mà trên mắt bỗng nhiên nóng lên, lời nói vừa đến cổ họng liền dừng lại. Dung Hủ kinh ngạc nâng mắt, chỉ thấy một người đàn ông không biết khi nào đi tới bên cạnh mình, hắn đưa tay vuốt ve khóe mắt mình, động tác tỉ mỉ dịu dàng.

Đồng tử hơi hơi rung động, Dung Hủ đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác kỳ quái lan tràn ở trong lòng. Cậu nói không rõ ràng là cảm giác gì, nhưng nhìn khuôn mặt đạm mạc tuấn lãng kia, nhìn cặp mắt thâm thúy tối tăm kia, cậu khó hiểu mà không có ngăn cản loại hành vi thân mật quá phận của đối phương.

Hai người chăm chú nhìn một khắc, yết hầu Dung Hủ hơi khô, xung quanh một đám người nhìn chăm chú cũng làm cậu có chút xấu hổ.

Ngay lúc này, lại nghe giọng nói thấp thuần từ tính của người đàn ông vang lên: “… Đừng khóc.”

Dung Hủ: “…” EXM?!

Quần chúng vây xem: “…” Khóc?!

Từ Tấn: “…” Con mắt nào của ngài nhìn thấy cậu ta muốn khóc?

Tần Trình hạ mắt, nói từng chữ từng chữ: “Hắn không đầu tư, Hoa Hạ Entertainment đến đầu tư.”

Vương phó đạo cầm di động không biết làm sao: “…” Từ từ, mấy người để tui nói cho hết lời chứ! Trên weibo đã xảy ra chuyện, có chuyện lớn xảy ra rồi!

Hết chương 17