Sau khi cả lớp bình chọn, cuối cùng lớp trưởng quyết định tổ chức team building ở biệt thự Home party khu Hồ chứa Tây.
Biệt thự thu phí theo ngày, một ngày 3 nghìn tệ. Cả lớp có tổng cộng 30 người, mỗi người góp 110 tệ, cộng thêm 300 tệ nữa dùng để thuê xe đi lại.
Sáng thứ bảy phải khởi hành sớm, vậy nên tối thứ sáu Nam Vận quyết định không về nhà mà ở lại ký túc xá.
Chiều thứ sáu, sau tiết học cuối cùng, Nam Vận và Lâm Lang đi ăn bữa lớn, sau đó đi xem phim, chơi đến hơn 9h tối mới trở về phòng ký túc.
Một phòng có 4 người, hai cô gái còn lại là Lưu Niệm và Ngô Đồng.
Bốn người họ đều là dân bản địa ở Tây Phụ, tính cách đều rất vô tư, quan hệ trong phòng rất hòa thuận, mọi ngày ở cùng nhau thì ngoài “Hahaha” cũng chỉ có “Hahaha”, là phòng ký túc nữ có tiếng về giá trị nhan sắc đồng bộ với độ xàm xí của Học viện Mỹ thuật.
Từ sau khi bắt đầu học kỳ này, Nam Vận chưa từng trở lại ký túc xá ngoại trừ giờ nghỉ trưa. Hôm nay Lâm Lang và cô vừa đẩy cửa ký túc xá ra, Lưu Niệm và Ngô Đồng đều sững sờ, giây tiếp theo hai người cùng lúc dời mắt lên người Lâm Lang, kẻ tung người hứng nói —
Lưu Niệm: “Cô ấy là ai vậy? Sao buổi tối rồi cậu còn dẫn người lạ về ký túc xá? Nguy hiểm lắm đó!”
Ngô Đồng: “Tớ không nhớ là trong phòng mình sau khi mặt trời lặn có người này tồn tại nha.”
Lâm Lang: “Hahahahahahaha.”
Nam Vận: “…”
“Hai người các cậu giỏi lắm!” Nam Vận vừa đi về giường mình vừa khịa, “Về phần diễn xuất của hai cậu, nếu Xuân vãn* năm nay không có tiết mục của các cậu, tớ sẽ không coi đâu.”
*Xuân vãn: chương trình này là chương trình ngày tết, giống với chương trình Ông Táo của nước mình.
Lâm Lang: “Hahahahahaha.”
“Sao hôm nay cậu lại nỡ bỏ Dã tử nhà cậu ở nhà một mình chăn đơn gối chiếc thế?” Lưu Niệm vừa đắp mặt nạ xong, trên mặt vẫn còn một ít tinh chất, cô dùng hai ngón tay điệu đà mát xa mặt.
Nam Vận lấy đồ ngủ trong tủ ra, vênh vang nói: “Hắn chỉ là một tiểu cung nữ, hậu cung của trẫm có 3000 mỹ nhân, sao có thể độc sủng một mình hắn?”
Ngô Đồng: “Đừng coi thường tiểu cung nữ. Nhớ năm xưa Võ Tắc Thiên* cũng là một tiểu cung nữ. Sau đó thì sao?”
*Võ Tắc Thiên: còn được đọc là Vũ Tắc Thiên, thường gọi Võ hậu hoặc Thiên Hậu, là một phi tần ở Hậu cung của Đường Thái Tông Lý Thế Dân, sau trở thành Hoàng hậu của Đường Cao Tông Lý Trị, về sau trở thành Hoàng đế triều đại Võ Chu làm gián đoạn nhà Đường. (muốn biết thêm thì google thẳng tiến nha các bạn iu)
Nam Vận: “…”
Lâm Lang: “Hahahahahahahahahahaha.”
Giây tiếp theo, Nam Vận, Lưu Niệm và Ngô Đồng cùng nhìn về phía Lâm Lang, đồng thanh nói: “Có phải cậu chỉ biết ngồi hahahaha thôi đúng không?”
Lâm Lang ngẩn ra một lúc, sau đó ngu ngơ hỏi lại: “Không buồn cười à? Tớ thấy rất buồn cười mà.”
“…”
Ba người họ phớt lờ cô, việc ai người ấy làm.
Nam Vận thay đồ ngủ, sau đó đi vào phòng tắm rửa, đăng đánh răng dở thì Lâm Lang đột nhiên gọi cô: “Nam Vận, Dã Tử nhà cậu gọi video đến này.”
Nam Vận vội vàng nhổ bọt trắng trong miệng ra, nói lớn: “Cậu bắt máy trước giúp tớ, nói với anh ấy tớ đang đánh răng.”
“Okay.”
Lưu Niệm và Ngô Đồng cùng vào phòng tắm múc nước, Lâm Lang là người duy nhất còn lại trong phòng ngủ, cô cầm máy tính bảng trên bàn của Nam Vận lên và nhấn nghe.
Còn chưa kịp nói thì Lâm Du Dã đã nhíu mày, ghét bỏ nói: “Sao lại là em?”
Lâm Lang trợn to hai mắt: “Này? Đây là thái độ của anh khi nói chuyện với bản công chúa đấy hả?”
Lâm Du Dã không muốn dài dòng với cô ấy, “A Vận đâu?”
“Ừ.” Lâm Du Dã đột nhiên đến chuyện gì đó, trầm giọng nói: “Hai ngày nữa nếu có đứa con trai nào tới trường học tìm em ấy, em phải lập tức liên hệ với anh ngay.”
Lâm Lang cũng hạ thấp giọng: “Con trai? Nhìn như thế nào? Tên cậu ta là gì?”
Lâm Du Dã: “Quý Mạch Thần.”
Lâm Lang khó xử: “Ừm…, anh cũng biết em không bao giờ làm loại chuyện hai mặt như vậy mà, bán đứng bạn bè… Ài, em thật sự không làm được đâu.”
Lâm Du Dã: “Ngày 11/11 anh giúp em quét sạch giỏ hàng.”
“Vậy thì được.” Lâm Lang được hời mà còn tỏ vẻ: “Nể tình chúng ta là anh em nên em mới miễn cưỡng đồng ý yêu cầu vô lý của anh đấy.”
Lâm Du Dã cũng hờ hững đáp một câu đủ ác: “Hai mươi năm trước, ngày cậu anh nhặt em về, tuyết rơi rất lớn.”
Lâm Lang: “…”
Lúc này, Nam Vận từ trong phòng tắm đi ra, tò mò hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Lâm Lang mặt không biến sắc: “Anh ấy hỏi tớ cậu đang ở đâu, tớ nói là đang rửa mặt.”
“Ồ.” Nam Vận nhận lấy máy tính bảng trên tay cô ấy, đi về phía ban công.
Lâm Lang khẽ nói: “Xồi ôi, không phải chỉ là gọi video thôi sao? Có gì xấu mà phải tránh tai mắt người khác hả?”
Nam Vận không quay đầu mà nói, “Không phải là sợ cậu làm cậu sốc hay sao.”
Lâm Lang: “…” Cẩu độc thân cảm thấy bị xúc phạm.
_
Ở góc ban công có một cái ghế đẩu, Nam Vận ngồi trên ghế, cầm cao máy tính bảng lên, nhìn thấy Dã Tử trên màn hình, khóe môi cô cong lên.
Một nụ cười cũng xuất hiện trên gương mặt của Lâm Du Dã.
Background bên video kia là ghế sô pha ở nhà, Nam Vận ấm giọng hỏi: “Anh vừa về đến nhà à?”
Lâm Du Dã gật đầu: “Ừm.”
Đã gần 10h tối mới về, Nam Vận hơi đau lòng: “Sao ngày nào anh cũng phải về muộn vậy?”
Lâm Du Dã cũng ăn ngay nói thật: “Dạo này công ty khai thác hạng mục mới, có hơi nhiều việc.”
Nam Vận: “Ngày mai có phải tăng ca nữa không?”
Ngày mai sẽ không tăng ca, nhưng phải đi xã giao. Tuy rằng không phải chuyện không thể nói, nhưng anh không thể nói thật với cô, cho nên Lâm Du Dã chỉ có thể trả lời: “Có.”
Dù đã biết trước đáp án sẽ như vậy, nhưng Nam Vận vẫn không khỏi thở dài, cô khó chịu: “Cục than đen thành tinh Lục Dã kia không thể xa anh một ngày à. Anh ta còn dính anh hơn cả em.”
Lục Dã: “…”
Nam Vận lại hỏi: “Tối mai mấy giờ anh về?”
Lâm Du Dã trả lời ngay tắp lự: “Anh sẽ cố gắng về sớm.”
Nam Vận hơi nheo mắt, nhìn chăm chú Dã Tử trên màn hình, cô khẽ hỏi: “Lần nào anh cũng nói với em là phải tăng ca, không phải lừa em đấy chứ?” Thật ra cô cũng không nghi ngờ gì anh, chỉ là đột nhiên muốn nghẹo anh chút thôi.
Trong lòng Lâm Du Dã không khỏi hoảng sợ, nhưng vẻ mặt lại không chút biến sắc: “Sao anh phải lừa em?”
Nam Vận: “Lừa em thì sẽ không phải về nhà, sau đó quang minh chính đại ra ngoài giở trò lưu manh.”
Lâm Du Dã dứt khoát trả lời: “Anh chưa bao giờ gây rối bên ngoài.”
Nam Vận nở nụ cười: “Sao anh nghiêm túc vậy? Em chỉ đang trêu anh thôi.”
Lâm Du Dã không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Nam Vận cũng không quên cảnh cáo một câu: “Dù sao thì anh tốt nhất đừng để em biết anh lấy cớ tăng ca để lừa em. À không, phải là đừng để em phát hiện ra anh lừa em, nếu không em sẽ không bao giờ về nhà với anh nữa.”
Lâm Du Dã: “……. Ừm.”
_
10h30 là tắt đèn, cả hai trò chuyện đến tận 10h20 mới cúp máy.
Nam Vận bước khỏi ban công đã ngửi thấy mùi thịt nướng thơm nức mũi — ba chị em thân của cô đang túm tụm ngồi một chỗ ăn xiên nướng vừa được giao đến. Cô nhất thời không vui: “Ba người ngồi ăn ngon như thế mà không gọi tớ?”
Ngô Đồng đáp: “Ba đứa mình không phải đang ăn thịt nướng, mà là ăn cơm tró.”
Lâm Lang: “Hahahahahaha.”
Lưu Niệm hất cằm chỉ về hướng mặt bàn: “Chúng tớ có chừa phần cho cậu đấy.”
“Tớ biết các cậu còn yêu tớ mà!” Nam Vận nhanh nhảu đi tới bàn ngồi xuống, cô không quan tâm rằng mình đã đánh răng rồi, ăn trước rồi tính sau, cùng lắm là đánh răng lại chứ gì đâu.
Lưu Niệm và Ngô Đồng đã ăn hết phần của mình nên đứng dậy đi tắm rửa trước. Lâm Lang ăn chậm, vừa gặm bắp vừa chậm rãi lật xem album ảnh trước mặt.
Nam Vận ngồi bên cạnh tò mò hỏi: “Cậu đang xem cái gì đấy?”
“Sổ giới thiệu vật phẩm sắp được đấu giá.” Lâm Lang trả lời, “Tháng sau sinh nhật tớ, ba đưa tớ xem có thích cái gì không.”
Nam Vận biết mẹ của Lâm Lang đã ly hôn, ba của cô ấy hiện tại là cha dượng, nhưng ông lại coi cô ấy như ruột thịt, cô không khỏi hâm mộ, “Ba cậu đối với cậu tốt thật.”
Lâm Lang do dự một hồi mới nói: “Thật ra, hai người ba này đối với tớ đều tốt, ba ruột rất tốt với mình. Ông ấy ly hôn với mẹ mình là do có nỗi khổ riêng thôi.”
Nam Vận có chút tò mò: “Có thể nói cho tớ biết không?”
“Được chứ, nếu không tớ kể chuyện này cho cậu nghe làm gì.” Lâm Lang cảm thấy Nam Vận không phải người ngoài, cho nên mới kể cho cô nghe chuyện gia đình. “Nhưng chuyện này phải bắt đầu từ nhà bác gái* tớ. Lúc đó nhà bác tớ gặp chuyện, công việc kinh doanh của bác trai gần như trên bờ vực phá sản. Đối thủ cạnh tranh muốn đưa ông ấy vào đường cùng, còn thuê sát thủ giết người. Kết quả là hôm đó bác trai không lái chiếc xe mà bình thường ông vẫn hay đi, bởi vì trời mưa to nên bác gái đã lái chiếc xe đó chở anh họ tớ đi học, sau đó thì gặp tai nạn.”
*Trong bản cv và raw thì tác giả để là dì, nhưng “dì” này lớn hơn ba của Lâm Lang nên mình sẽ để là bác gái cho hợp với cách xưng hô của Việt Nam.
Nam Vận sửng sốt: “Trời ạ? Thuê sát thủ, giết người?” Cô chưa bao giờ nghĩ những tình tiết thế này lại có thể xảy ra trong đời thực.
Lâm Lang gật đầu: “Đáng sợ lắm.”
Nam Vận sốt sắng hỏi: “Sau đó thì sao? Bác gái và anh họ cậu thế nào?”
“Lúc ấy ngay trong khoảnh khắc vụ tai nạn xảy ra, bác gái tớ đã ôm chặt anh họ trong lòng… Bác ấy ra đi, còn anh họ chỉ bị thương nhẹ. Không ai biết bà ấy đã làm thế nào để bảo vệ anh họ tớ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, chắc cũng có lẽ là do tình mẫu tử.” Nói tới đây, Lâm Lang thở dài, “Khi đội cứu hộ giải cứu anh họ tớ ra khỏi xe, cơ thể của bác gái tớ đè lên người anh ấy cũng biến dạng cả. Giọng anh mình khàn đi đến mất cả giọng, cũng không biết trước khi được cứu anh ấy đã gọi mẹ biết bao nhiêu lần.”
Nam Vận khóe mắt cay cay: “Anh họ của cậu lúc đó bao nhiêu tuổi?”
Lâm Lang: “Chưa tới 10 tuổi.”
Nam Vận đau lòng hỏi: “Hiện tại anh ấy không sao chứ?”
Lâm Lang: “Bây giờ khá ổn. Sau này bác trai tớ đã vực dậy cơ nghiệp. Anh họ tớ hiện cũng có người yêu và công việc kinh doanh riêng, tiền đồ xán lạn hạnh phúc mỹ mãn.”
Nam Vận thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
Lâm Lang: “Nhưng hồi bé anh ấy rất khổ. Gia đình phá sản, bị truy lùng bắt giết, có nhà cũng không thể quay về. Sau này, ba tớ đã đưa anh ấy trốn đi sống ẩn dật.”
Nghe được điều này, Nam Vận cũng đã hiểu lý do tại sao ba của Lâm Lang phải ly hôn với mẹ cô ấy, là vì để bảo vệ cho con của chị gái ông.
Nhưng sao ông lại có thể nhẫn tâm bỏ rơi vợ và con gái mình?
Lâm Lang dường như nhìn ra những gì Nam Vận đang nghĩ: “Cậu rất thắc mắc tại sao ba tớ lại bỏ rơi con gái ruột của mình chỉ vì con của chị gái ông ấy?”
Nam Vận gật đầu.
Lâm Lang: “Bác gái tớ hơn ba tớ 7 tuổi. Bà nội mất sớm sau sinh ba tớ. Ông nội trốn tránh trách nhiệm. Ba tớ do bác gái tớ nuôi nấng từ nhỏ, nên tình cảm của ông đối với chị gái mình như đối với mẹ. Vào hôm đám tang của bác gái tớ, ông ấy đã nhiều khóc đến ngất lịm đi.”
Nam Vận sững sờ, trăm triệu khả năng cũng không ngờ được như thế.
Lâm Lang: “Thực ra lúc đó mẹ tớ cũng đoán được lý do ba tớ ly hôn với bà ấy. Khi ấy, bà không đồng ý nhưng ba tớ rất kiên quyết. Sau đó, mẹ tớ cuối cùng cũng chịu đồng ý ly hôn. Dù vậy bà ấy vẫn đợi ba tớ 2 năm. Nhưng không đợi được nữa, khi ba tớ trở lại, bà đã tái hôn. Hai người xem như đã bỏ lỡ nhau.”
Nói đến đây, Lâm Lang thở dài: “Mẹ tớ không sai, sai là ba quá coi trọng tình nghĩa, nhưng có một số việc nhất định phải có người làm. Khi đó, không ai ngoài ba tớ có thể bảo vệ anh họ tớ. Anh họ tớ lại là đứa con duy nhất của bác gái nên ba tớ không thể mặc kệ được.”
Nam Vận đồng ý với ý kiến của Lâm Lang, nhẹ nhàng gật đầu.
Lâm Lang: “Tớ chỉ có thể nói rằng tớ và anh họ đều là những đứa trẻ vừa may mắn vừa bất hạnh. Nhưng tớ nghĩ mình may mắn hơn so với anh ấy. Ít nhất thì bố mẹ tớ vẫn còn, và bố dượng đối xử cũng rất tốt với tớ.”
Nam Vận: “Quan hệ giữa cậu và anh họ rất tốt sao?”
Lâm Lang: “Tất nhiên là tốt. Có nhiều ràng buộc nên tình cảm cũng sâu sắc, không thua gì anh em ruột cả.” Nhưng cô lại phàn nàn, “Điều tồi tệ duy nhất ở anh ấy là anh ấy quá độc miệng, hơi động cái là lại nói hôm ba mình nhặt mình về, tuyết rơi rất lớn.”
Nam Vận cười nói: “Anh họ của cậu hẳn là rất tốt với cậu.”
Lâm Lang giễu cợt: “Cắt, anh ấy mà dám không tốt với tớ á? Tớ sẽ ngay lập tức vạch trần anh ấy!”
Nam Vận không hiểu tại sao Lâm Lang lại dùng từ “vạch trần”, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng thở dài: “Tớ thực sự ghen tị với cậu vì có một người anh trai tốt như vậy.”
Lâm Lang nhìn Nam Vận nói mấy câu: “Cậu không cần ghen tị tớ, tớ còn ghen tị với vợ anh ấy kìa.”
Nam Vận: “Có phải anh ấy đối với vợ rất tốt không?”
Lâm Lang son sắt thề thốt trả lời: “Ngoài cao ráo đẹp trai, phẩm chất tốt nhất của anh họ tớ là vô cùng cưng chiều vợ.”
Nam Vận tò mò hỏi: “Cưng như thế nào?”
Lâm Lang: “Giống như Dã Tử cưng chiều cậu.”
Nam Vận hơi kiêu ngạo: “Dã Tử đối với tớ đương nhiên là tốt rồi, hơn 10 năm lận đó.”
“Anh họ mình đối với vợ cũng thế. Hoàn cảnh của của hai người họ không không khác cậu và Dã Tử lắm, vợ anh ấy cũng kém anh ấy nhiều tuổi, nhưng ông bà nội tuổi đã lớn nên cứ giục cưới anh ấy mãi thôi, còn liên tục sắp xếp cho anh ấy đi xem mắt.” Lâm Lang nhân tiện giải thích, “Cái gọi là xem mắt của giới nhà giàu ấy à, chính là bước đầu của hiệp nghị thông gia đấy. Anh họ mình không chỉ xuất thân giàu có mà thực lực còn giỏi giang, nên có rất nhiều cô gái muốn kết hôn với anh ấy. Nhưng trong mắt anh họ tớ chỉ có chị dâu thôi, những người con gái khác anh ấy đều không thèm để mắt. Nên anh họ trước giờ chưa bao giờ đồng ý đi buổi hẹn xem mắt nào, ông bà nội mấy lần bị anh ấy chọc cho tức gần chớt. “
Nam Vận: “Ba của anh cậu không giục cưới à?”
“Bác trai tớ cực tốt tính. Bác ấy trước giờ không để ý mấy chuyện bao đồng, bác ấy cũng cực kỳ vui tính nữa.” Lâm Lang nhấn mạnh, “Bác ấy chắc chắn là ông bố chồng quốc dân điển hình đấy, tới giờ bác ấy cũng không có tái hôn. Nếu lấy được anh họ tớ sẽ không phải lo chuyện lấy lòng mẹ chồng “
Nam Vận luôn cảm thấy nãy giờ Lâm Lang cứ như đang rao bán anh trai mình: “Vậy anh họ cậu đã kết hôn chưa?”
Lâm Lang: “Chưa nữa. Nhưng mà anh ấy suốt ngày khoe khoang kìa, bảo là chắc chắn năm sau sẽ kết hôn.”
Nam Vận hỏi: “Vậy nếu anh ấy không làm được thì sao?”
Lâm Lang: “Chắc là… Sẽ bị bàn dân thiên hạ cười cho thối mũi đó. Cười từ họ hàng lan sang đám bạn.”
Nam Vận cảm thấy có chút tội nghiệp: “Chúc anh cậu sớm ngày kết hôn.”
Lâm Lang nhìn cô dứt khoát nói: “Tớ sẽ chuyển lời chúc phúc của cậu đến anh tớ.” Sau đó, cô khoác vai Nam Vận, xúc động nói: “Trên đời này có một số chuyện không biết trước được, giống như không thể nào ngờ rằng hai chúng ta có thể là bạn cùng phòng, đúng không? “
Nam Vận không hiểu tại sao cô ấy lại nói như vậy, nhưng cô cảm thấy rất có lý: “Đúng vậy.”
Lâm Lang kết luận: “Duyên phận, đúng là duyên phận!”
_
Tác giả có chuyện muốn nói:
Em gái Lâm thật đúng là một người đẹp xàm xí hahaha, nhưng người ta không phải chỉ biết mỗi “Hahaha” nhé, còn là công thần nữa đấy.
_
Nam Vận: “Tớ coi cậu là bạn tốt, vậy mà cậu lại muốn làm em gái tớ!”
Lâm Lang: “Cậu có thiệt thòi gì à? Người thiệt là tớ mới đúng chứ?!”