Để không bị ai nghi ngờ quan hệ giữa hai người, Nam Vận và Lâm Du Dã cố ý chia nhau ra xuống lầu.
Cô bước vào phòng khách trước.
Trong phòng khách có hai bộ ghế sô pha, một bộ sô pha lớn kiểu Trung Quốc và một bộ sô pha nhỏ kiểu Tây.
Nam Khải Thăng, Nguyễn Lệ Oánh và vợ chồng Lý Lạc ngồi quanh ghế sô pha lớn kiểu Trung Quốc, còn Nam Thù và con gái của vợ chồng Lý Lạc ngồi đối mặt trên ghế sô pha nhỏ kiểu Tây.
Người tinh ý nhìn qua là biết, trưởng bối và hậu bối ngồi ở hai ghế riêng.
Nam Vận biết vị trí của mình ở đâu, nhưng theo phép lịch sự và quy tắc, cô phải chào khách trước, vì vậy cô đã đi về phía ghế sô pha lớn trước.
Khi thấy cô bước tới đây, Nguyễn Lệ Oánh cau mày không vui. Mặc dù Nam Vận ăn mặc đơn giản nhưng trông vẫn đẹp hơn cách ăn mặc cầu kỳ của Nam Thù.
Nam Thù ăn mặc quá sang trọng, cô ta còn uốn và nhuộm tóc những lọn tóc gợn sóng lớn màu vàng kim, lớp trang điểm dày đậm. Trông chẳng những không thời thượng mà ngược lại còn rẻ tiền, không có chút khí chất nào.
Nam Vận chỉ mặc chiếc váy trắng bình thường, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, ngay cả mặt cũng không trang điểm, nhưng lại vô cùng gọn gàng, trong sáng thanh khiết như dòng suối. Được vẻ hào nhoáng của Nam Thù làm nền, cô lại càng lộ ra khí chất thanh tao xinh đẹp.
Nguyễn Lệ Oánh thầm rủa trong lòng: “Đồ đê tiện, ai bảo mày qua đây? Tao thấy mày là đang cố ý muốn dìm con gái tao xuống trước mặt Lý Lạc!”
Nam Vận còn chưa đi đến đây thì Lý Lạc đã nhìn thấy cô, rồi cười hỏi vợ chồng Nam Khải Thăng: “Đây là con gái lớn nhà hai người sao? Họ Nam có gái hoa đương nở nha!”
Ai từng đi học thì đều biết hai câu sau của câu thơ này là gì ——
Khoá kín buồng xuân, hận lẻ loi,
Sắc đẹp trời sinh khôn bỏ phí.
Một cười khêu gợi trăm mê luyến,
Xoá mất hồng nhan ở sáu cung.*
(*) Hai câu thơ này được trích trong “Trường hận ca” – một bài thơ nổi tiếng của Bạch Cư Dị kể về mối tình giữa Đường Huyền Tông và Dương Quý phi. (Bản dịch thơ từ của Yã Hạc Trịnh Nguyên từ thivien.net)
Một Đạo diễn lớn lại nổi tiếng như Lý Lạc, có người đẹp nào mà chưa từng thấy qua? Khiến ông ấy phải xúc động đến như vậy, có thể nói rằng, ông ấy đánh giá cao ngoại hình và khí chất của Nam Vận từ tận đáy lòng.
Con gái được khen ngợi, Nam Khải Thăng mỉm cười tự hào, nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn nói: “Đâu có, đạo diễn Lý khen quá lời rồi.”
Nguyễn Lệ Oánh thì cười không nổi, Nam Thù vẫn bị Nam Vận lấn lướt, bà ta vừa lo vừa tức, cố nặn ra vẻ mặt cười, giả vờ ân cần nói với Nam Vận: “A Vận à, tới đây chào chú dì đi con.”
Nam Vận đi tới trước mặt vợ chồng Lý Lạc, lễ phép nói: “Chào chú dì ạ.”
Vợ Lý Lạc cẩn thận nhìn kỹ ngũ quan của Nam Vận, càng nhìn càng thấy thích, còn nói đùa: “Nếu dì có con trai, nhất định sẽ để cháu làm con dâu nhà chúng ta.”
Ngoại hình Nam Vận thuộc kiểu xinh đẹp nhưng không quyến rũ, hàng mi linh động mà lại không mất đi vẻ ngoan hiền, làm ai cũng thấy thích, rất được lòng người lớn.
Lý Lạc nói tiếp: “Cháu đang học ở Học viện điện ảnh sao? Đúng lúc chú có bộ phim mới, nữ chính còn chưa quyết định, cháu có muốn thử không?”
Trước khi đến, ông đã đoán được mục đích vợ chồng Nam Khải Thăng mời mình đến nhà làm khách hôm nay. ban đầu ông còn không vui lắm, chỉ vì phép lịch sự nên mới đến cùng vợ, không ngờ con gái nhà họ Nam lại xuất sắc đến vậy, bất kể là khí chất hay ngoại hình đều vô cùng phù hợp với vai nữ chính trong phim mới của ông, Lý Lạc bỗng nhiên có cảm giác vui mừng vì có được thu hoạch ngoài sức tưởng tượng.
Nam Vận sửng sốt, vội vàng giải thích: “Cháu không học ở Học viện điện ảnh ạ.”
Nguyễn Lệ Oánh nhìn thấy con gái mình đã bị lấn át triệt để, bất chấp hết thân phận và lễ nghi, vội vàng nói: “Đây là Nam Vận, không phải Nam Thù. Con bé không học ở Học viện điện ảnh, không biết đóng phim đâu.” Nói rồi, bà ta lại ngẩng đầu phía sô pha nhỏ, sốt ruột kêu: “Nam Thù, con lại đây. “
Nam Vận thấy vậy cũng không nói gì, biết điều lùi về sau mấy bước rồi đi về phía sô pha nhỏ.
Nam Thù đang bước về phía sô pha lớn bên đây.
Khi cả hai đi ngang qua nhau, Nam Thù hung hăng trợn mắt nhìn Nam Vận.
Khoảng cách giữa sô pha lớn và sô pha nhỏ không xa, vừa nãy đạo diễn Lý nói gì, Nam Thù đều nghe thấy hết.
Vừa nãy vợ chồng đạo diễn Lý nhìn thấy cô ta, không nhiều lời nói thêm mấy câu, nhưng lại nói với Nam Vận nhiều như vậy, không chỉ khen cô rất xinh đẹp, mà còn muốn để cô diễn vai nữ chính trong phim mới.
Nam Thù oán giận không thôi, còn cực kỳ không cam tâm, từ nhỏ đến lớn, chuyện mà cô ta ghét nhất chính là nghe thấy người khác khen Nam Vận.
Dựa vào đâu mà mọi người đều thích Nam Vận? Nam Vận có điểm gì tốt hơn cô ta chứ?
Nam Vận thấy Nam Thù trừng mắt nhìn cô, nhưng cô vẫn coi như không thấy, ngay cả mí mắt cũng không chớp, mắt nhìn thẳng đi lướt qua cô ta.
Cô vừa mới ngồi xuống sô pha nhỏ thì Lâm Du Dã bước vào phòng khách, trên tay còn bưng một chiếc khay đen, trên đó đặt một cái ấm tử sa* và mấy chén trà.”
(*) Ấm tử sa: Ấm đất sét Nghi Hưng, còn được gọi là Ấm Tử Sa dùng chỉ dòng ấm gốm. Phong cách truyền thống thường được sử dụng để pha trà này có nguồn gốc từ Trung Quốc.
Lý Lạc ghét tính cách và ngoại hình của Nam Thù, nhưng ở trước mặt vợ chồng nhà họ Nam, ông cũng không thể thẳng thừng từ chối Nam Thù, nên vì giữ phép lịch sự phải nói chuyện với cô ta. Ngay khi ông đang lịch sự hỏi cô ta: “Năm nay học năm mấy đại học?” Thì khóe mắt chợt nhìn thấy một người, ông khựng lại, quay đầu lại, thấy người đó đang bưng khay trà bước vào phòng khách mà không thể tin được.
Lý Lạc ngây người ra vài giây, vội vàng đứng dậy khỏi sô pha, hoảng hốt không thôi, nói: “Lục…”
Ông ấy còn chưa kịp nói ra chữ “tổng” thì đã bị Lâm Du Dã cắt ngang: “Đường xá xa xôi, ngài có mệt không?” Anh bước nhanh đến trước mặt Lý Lạc: “Ngài ngồi xuống đi, bây giờ tôi sẽ rót trà cho ngài, đừng nói chuyện, làm ấm giọng trước đã.”
Hàm ý chính là: im miệng, đừng nói chuyện.
Lý Lạc ngay lập tức hiểu ý Lâm Du Dã, ngồi trở lại sô pha, nói theo lời anh: “Tôi thật sự khát lắm rồi! Muốn uống ngụm nước từ lâu rồi, thấy không, vừa thấy nước là cứ như cá thấy biển, háo hức không thôi.”
Ngay khi vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều bật cười, làm giảm bớt bầu không khí, lại vừa vặn làm tròn hành động kỳ lạ lúc nãy đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha của ông ấy.
Thương số kép* của Lý Lạc thật sự rất cao, đây cũng là lý do tại sao nhà đầu tư sẵn lòng hợp tác với ông ấy.
(*Thương số kép là chỉ số EQ và IQ)
Nhà đầu tư đánh giá cao tài hoa và thương số kép của ông ấy.
Lâm Du Dã đặt khay trà lên bàn, rót trà cho Lý Lạc trước, còn tự mình đưa chén trà đến trước mặt ông ấy: “Mời ông uống trà.”
Lý Lạc kinh sợ, vội vàng cầm lấy chén trà, hai tay vẫn còn hơi run: “Để tôi tự làm, để tôi tự làm!”
Lâm Du Dã ung dung thong thả, vững như Thái Sơn, lần lượt rót trà cho mọi người, sau đó bưng khay trà, quay người đi không nói một lời.
Lý Lạc một hơi uống cạn chén trà nóng, thở phào nhẹ nhõm, nhìn vợ chồng Nam Khải Thăng có chút ngưỡng mộ, không khỏi cảm thán: “Nhà họ Nam đúng là ngọa hổ tàng long.”
Nam Khải Thăng khó hiểu nói: “Là sao?”
Lý Lạc nhất định không thể nói thật, không thì sẽ làm mất lòng nhà đầu tư, nên chỉ có thể giải thích: “Ý tôi là nhà ông đất linh sinh người tài, ngay cả người hầu bưng trà đưa nước cũng xuất chúng như vậy.”
Nam Khải Thăng đã hiểu, cũng không nghi ngờ lời nói của Lý Lạc, nói chuyện như thường đáp: “Dã Tử thật sự rất đẹp trai, nhưng nó không phải người hầu nhà chúng tôi, mà là con trai của lão Lâm quản gia, hôm nay về nhà giúp.”
Lý Lạc mơ hồ, lão Lâm? Không phải là lão Lục sao?
Không đúng, nếu thật sự là lão Lục, tuyệt đối không thể nào làm quản gia nhà họ Nam.
Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng Lý Lạc cũng không dám hỏi nhiều, giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, theo lời Nam Khải Thăng, đáp: “Ồ ồ ồ, ra là vậy.”
Nam Khải Thăng lại nói: “Cậu ta đúng là quá đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả ngôi sao lớn trên TV. May là đã đi làm rồi, không sống ở nhà chúng tôi nữa, nếu ngày nào nó cũng ở nhà, tôi còn phải lo lắng đấy.”
Lý Lạc hỏi: “Ông lo lắng cái gì?”
Nam Khải Thăng thở dài: “Hai cô gái nhà tôi, ông nói xem, tôi có thể yên tâm sao?”
Lý Lạc cười nhạt, không đáp lại nữa mà trong lòng thầm nghĩ: “Cậu Lục nhìn trúng cô con gái nào của nhà họ Nam rồi? Thà làm con trai quản gia cũng không muốn về nhà.”
Nam Thù chế nhạo nói: “Ba, ba đừng lo lắng cho con, con và Lâm Du Dã không phải thanh mai trúc mã, tình cảm không sâu đậm như vậy, người để ba lo lắng đang ngồi bên kia kìa.”
Sắc mặt Nam Khải Thăng trầm xuống, Nguyễn Lệ Oánh thấy vậy, vội vàng mắng con gái mình: “Con bớt nói đi!”
Nam Thù sợ mẹ cô ta hơn, ngay lập tức ngậm miệng lại.
Trong lòng Lý Lạc đã hiểu: “Là Nam Vận.”
Là Nam Vận là được rồi.
Cô gái có thể được cậu chủ nhà họ Lục nhìn trúng, đương nhiên là sắc nước hương trời.
Nam Vận ngồi trên sô pha nhỏ bên đây cũng có thể nghe thấy rõ cuộc đối thoại ở sô pha lớn bên kia, nhưng cô đã quen với thái độ châm chọc của Nam Thù từ lâu, cô không tức giận cũng không nóng nảy, coi như không nghe thấy gì, bình tĩnh ôn hoà nói chuyện phiếm với con gái của Lý Lạc là Lý Duyệt Đồng.
Trong lúc đang trò chuyện, Lý Duyệt Đồng đột nhiên chuyển chủ đề nói chuyện sang Lâm Du Dã, cô ấy cố ý hạ thấp giọng, hỏi Nam Vận đầy thích thú: “Người hầu nhà các cô đẹp trai thật đó.”
Năm nay cô ấy hai mươi tuổi, trước chưa từng gặp Lâm Du Dã, cũng chưa từng gặp cậu chủ nhà họ Lục.
Nam Vận đọc được bốn chữ “lòng xuân xao động” từ trong ánh mắt của cô ấy, cười khách sáo, đáp: “Cũng tạm, không phải quá đẹp trai, hơn nữa anh ấy còn không ưa nhìn, càng nhìn càng thấy xấu.”
Thực ra là vô cùng đẹp trai, mà càng nhìn lại càng thấy đẹp, nhưng cô không thể khen Dã Tử ở trước mặt Lý Duyệt Đồng, nâng cao cảm tình trong lòng cô ấy đối với Dã Tử.
Lý Duyệt Đồng khó tin: “Như này còn nói không đẹp trai? Nhan sắc thế này có thể debut được rồi, cô cũng yêu cầu quá cao rồi đấy?”
Nam Vận mặt không biến sắc trả lời: “Không thể trông mặt bắt hình dong, bề ngoài đẹp có nghìn người một vẻ, tâm hồn đẹp mới là người vạn dặm khó tìm.”
Lý Nguyệt Đồng: “Tôi là người thô tục, thì thích nghìn người một vẻ. Cô có thể cho tôi ID WeChat của anh ấy không?”
Trừ khi tôi điên, không thì cả đời này cô cũng đừng hòng lấy được WeChat của chồng tôi từ tôi.
Nam Vận cười nhạt một tiếng, không thẳng thừng từ chối Lý Duyệt Đồng, mà nghiêm túc nói: “Anh ấy không dùng WeChat, chắc người này bị ngốc rồi, ngay cả điện thoại thông minh cũng không dùng, bây giờ vẫn còn dùng điện thoại bàn phím 2G*.”
(*Theo nguyên tác “2G máy học sinh”: là loại điện thoại bàn phím mà học sinh được phép dùng trong trường học ở Trung Quốc)
Lý Duyệt Đồng không tin, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Thật á?”
Nam Vận: “Đương nhiên là thật.” Nói xong, cô còn duỗi ngón tay ra, chỉ vào đầu mình: “Chỗ này của anh ấy có vấn đề.”
Lý Duyệt Đồng: “Vấn đề gì?”
Đúng lúc này, Lâm Du Dã lại bưng một chiếc khay vào phòng khách, trên đó đặt một bình nước ngô và ba chiếc ly.
Nam Vận thích uống nước ngô. Nước ngô mới làm xong rất nóng, lúc nãy ở trong bếp anh còn cố ý cho đá vào để bớt nóng, đợi đến khi độ nóng giảm tới mức có thể uống luôn mới bưng vào đây.
Khi đang rót nước ngô cho hai người họ, anh nghe thấy Nam Vận nhỏ giọng nói với con gái của Lý Lạc: “Hồi nhỏ phát sốt nên đầu nóng đến hỏng luôn.”
Lý Duyệt Đồng không nói gì, dùng ánh mắt nghi hoặc quan sát anh.
Lâm Du Dã thở dài trong lòng.
Lúc này, Nam Vận đột nhiên hỏi anh: “55 + 65 bằng bao nhiêu?”
Lâm Du Dã hiểu ý vợ mình, rất phối hợp đặt chiếc ly trong tay xuống, bắt đầu giả ngu ——— chau mày đếm đầu ngón tay, lẩm bẩm tính toán một lúc lâu, rồi lắc đầu, vẻ mặt khù khờ nhìn Nam Vận: “Tôi không biết.”
Nam Vận phải cắn đầu lưỡi mới nhịn được cười, nhéo mạnh đùi mình, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tính không ra thì thôi, anh đi đi.”
“Ừm.” Lâm Du Dã xoay người rời khỏi.
Nam Vận đưa mắt nhìn Lý Duyệt Đồng: “Cô còn muốn cách thức liên lạc của anh ta không?”
Lý Duyệt Đồng ngượng ngùng cười, lắc đầu: “Haha, thôi vậy.”
Nam Vận rất vừa lòng, sau đó chuyển chủ đề, không nói chuyện về Dã Tử với Lý Duyệt Đồng nữa.
Lý Duyệt Đồng cũng không còn tơ tưởng đến Lâm Du Dã nữa.
Hai người nói chuyện rất hợp nhau, đang nói hăng say thì điện thoại của Nam Vận bỗng rung lên, lấy ra nhìn thấy Dã Tử gửi tin nhắn Wechat cho cô【Đến phòng để đồ.】
Nam Vận nén cười, lấy cớ đi vệ sinh để rời khỏi phòng khách.
Phòng để đồ ở dưới cầu thang, lúc này cửa phòng đang đóng, bên trong tối om.
Nam Vận đẩy cửa bước vào, khẽ gọi: “Dã Tử?” Vốn dĩ cô muốn giơ tay ấn công tắc đèn trên tường, nhưng cổ tay chợt bị nắm lấy, rồi cánh cửa sau lưng cũng bị đóng lại.
Một giây sau, cô bị ép vào tường.
“Dã Tử?” Trong phòng tiện ích không có cửa sổ, giơ tay ra không thấy năm ngón, cô cũng không nhìn thấy gì, có hơi sợ hãi.
Lâm Du Dã: “Ừ.”
Sau khi nghe thấy tiếng của anh, Nam Vận thở phào một hơi, nhỏ giọng giận dỗi nói: “Làm em sợ chết đi được.”
Lâm Du Dã làm ngơ, khẽ nói: “Bằng 120.”
Nam Vận mỉm cười, cố ý nói: “Đã qua bao nhiêu lâu rồi? Giờ anh mới vừa tính ra? Có phải anh quá chậm rồi không?”
“Chậm?” Lâm Du Dã dán môi bên tai cô, chậm rãi nói từng chữ, hơi thở nóng rực, “Đêm nay, một trăm hai mươi phút, một phút cũng không được thiếu.”