Cứ Vậy Mà Yêu Em

Chương 51: “đừng bật đèn! sẽ bị phát hiện mất!”



Khi Lục Dã và Bạch Nhữ Minh chơi xong ván cờ, thì tiết mục cuối năm cũng gần kết thúc. Thời gian đã muộn, mọi người đều không ở lại trong phòng khách lâu, tắt tivi đi thì người nào về phòng người nấy.

Anh thà rằng đợi đến hơn 30 tuổi rồi làm bố, cũng không muốn cản trở cô.

Mặc dù Lục Dã rất muốn cô gái của anh, nhưng lí trí vẫn còn, biết bây giờ đang ở đâu, nên liều mạng kiềm chế lại dục vọng của mình.Phòng của Nam Vận trên tầng 3, phòng khách thì lại ở tầng 2.

Nam Vận nằm trong chăn đợi một lúc, đợi đến tầm 1 giờ rưỡi, cô vén chăn lên, mặc váy ngủ, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Khi Lục Dã và Bạch Nhữ Minh chơi xong ván cờ, thì tiết mục cuối năm cũng gần kết thúc. Thời gian đã muộn, mọi người đều không ở lại trong phòng khách lâu, tắt tivi đi thì người nào về phòng người nấy.

Lục Dã suýt thì không nhịn được, hít một hơi thật sâu, cắn răng buông lỏng cô gái nhỏ, nằm lại xuống giường.

Lục Dã không buông cô ra, vẫn ôm cô trong lòng: “Ngày mai có đến nữa không?”Thời điểm cả tòa biệt thự  nhà họ Bạch hoàn toàn yên tĩnh thì đã hơn 3 giờ sáng rồi.

Thời điểm cả tòa biệt thự  nhà họ Bạch hoàn toàn yên tĩnh thì đã hơn 3 giờ sáng rồi.

Đồ tồi!

Hai mắt Lục Dã bùng lên hai ngọn lửa, thanh âm khàn đến cực độ: “Được, không dừng.”Lục Dã đưa tay đặt lên cánh tay phải mảnh khảnh của cô, dịu dàng nói: “Để anh bóp cho em.”Sắc mặt Lục Dã trầm xuống, nghiêm mặt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, thần sắc nghiêm khắc, không giận tự uy.Rạng sáng mùng một, trong sự yên tĩnh lại mang theo vài phần không khí vui mừng, tươi tắn.

Hai người họ phóng đãng một trận, bây giờ đã sắp đến 4 giờ rồi, nếu không đi thì bà ngoại và ông ngoại sẽ dậy mất.

Nam Vận như bị điện giật, toàn thân run lên, thân thể không tự chủ được cong lên. Lời anh nói làm cô vô cùng xấu hổ, không khỏi siết chặt chiếc gối, liều mạng áp chế thanh âm vui thích đã lên tới cổ họng, đứt quãng nói: “Đáng, đáng ghét…”Nam Vận quả thật là sắp chết mất: “Không ghét! Không ghét! Xin anh, không cần!”Nam Vận nằm trong chăn đợi một lúc, đợi đến tầm 1 giờ rưỡi, cô vén chăn lên, mặc váy ngủ, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Lục Dã buồn cười, giơ tay nhéo nhéo má cô gái nhỏ: “Ông xã có tốt hay không?”

Lục Dã đưa tay đặt lên cánh tay phải mảnh khảnh của cô, dịu dàng nói: “Để anh bóp cho em.”Đồ tồi!Đêm khuya yên ắng, bất kỳ một tiếng nhỏ nào vang lên cũng sẽ bị phóng đại lên vô số lần, vì để tận lực giảm tiếng bước chân xuống, cô xách dép lê trên tay, chân trần giẫm trên sàn nhà.

Nam Vận: “Đừng, đừng….d, dừng” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của cô chỉ còn  lại tiếng hừ hừ như muỗi kêu.

Rạng sáng mùng một, trong sự yên tĩnh lại mang theo vài phần không khí vui mừng, tươi tắn.May mà trong nhà có lắp đặt hệ thống sưởi sàn, đi chân trần cũng không lạnh, ngược lại vô cùng ấm áp. Chính bởi vì trong nhà rất ấm, cho nên cô mới mặc váy ngủ mùa hè.

Lục Dã không buông cô ra, vẫn ôm cô trong lòng: “Ngày mai có đến nữa không?”

Cô gái nhỏ giống hệt hồ ly tràn đầy mị hoặc, không ngừng trêu chọc lòng anh, khiêu chiến sức chịu đựng của anh.

Đứng trong hành lang, cô cũng không dám lên tiếng, bước thật nhẹ đi vào phòng, sau khi đóng cửa phòng, cô mới cất tiếng gọi nho nhỏ: “Dã Tử?”Hô hấp của Lục Dã cũng thập phần dồn dập, hơi thở nóng bỏng, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô: “Nhớ anh không?”Lục Dã cũng ngồi dậy, muốn mở đèn trên đầu giường, Nam Vận thấy thế lập tức ngăn cản: “Đừng bật đèn! Sẽ bị phát hiện mất!”Tầng 2 có ba phòng, một phòng là của dì bảo mẫu, hai phòng còn lại là phòng cho khách.

Mặc dù không biết bây giờ anh sẽ phạt cô thế nào, nhưng Nam Vận đã khắc sâu nhận thức về thuộc tính phúc hắc của nam nhân nhà mình, lập tức rén ngay, vội vàng nói: “Em chỉ đùa anh thôi.”

Nhưng cô nhớ rõ ràng là phòng này mà, vừa rồi cô còn tận mắt nhìn thấy anh đi vào căn phòng này, nên không có khả năng là cô đi nhầm.Nam Vận như một chú thỏ nhỏ rón rén đi đến trước căn phòng dành cho khách ở bên phải, cẩn thận từng li từng tí vặn chốt cửa.

Mặc dù Lục Dã rất muốn cô gái của anh, nhưng lí trí vẫn còn, biết bây giờ đang ở đâu, nên liều mạng kiềm chế lại dục vọng của mình.

Lục Dã ngủ rất say, cô gái nhỏ đã đi đến bên mép giường rồi mà anh vẫn không có chút phát giác nào.Nam Vận ôm cổ anh, âm thanh vừa nhẹ vừa mềm nói: “Chúng ta nhẹ một chút có được không?”Trong phòng lại đen ngòm.

Nam Vận giật mình mấy giây mới kịp nhận ra — Người này giả vờ ngủ!

” Ồ…” Bị mắng, Nam Vận có chút ủy khuất, còn có chút giận, cảm thấy anh thật dữ, không nói gì buông lỏng cổ anh ra, sau đó lật người, như hờn dỗi đưa lưng về phía anh.

Nam Vận nằm trong chăn đợi một lúc, đợi đến tầm 1 giờ rưỡi, cô vén chăn lên, mặc váy ngủ, lặng lẽ rời khỏi phòng.Dã Tử ngủ rồi sao?

Bọn họ lại dắt tay nhau qua thêm một năm nữa.

Lục Dã ôm cô vào lòng: “Sao lại ghét anh rồi?”

Đứng trong hành lang, cô cũng không dám lên tiếng, bước thật nhẹ đi vào phòng, sau khi đóng cửa phòng, cô mới cất tiếng gọi nho nhỏ: “Dã Tử?”

Lúc trả nội y cho cô, anh còn cố ý nói: “Còn chưa khô.”

Nam Vận như bị điện giật, toàn thân run lên, thân thể không tự chủ được cong lên. Lời anh nói làm cô vô cùng xấu hổ, không khỏi siết chặt chiếc gối, liều mạng áp chế thanh âm vui thích đã lên tới cổ họng, đứt quãng nói: “Đáng, đáng ghét…”

Là ngủ rồi sao? Hay là cô đi nhầm phòng rồi?Nam Vận giật mình mấy giây mới kịp nhận ra — Người này giả vờ ngủ!Trong căn phòng vừa đen vừa im lặng, làm cho âm thanh nho nhỏ của cô phóng đại lên gấp vô số lần.

Phòng của Nam Vận trên tầng 3, phòng khách thì lại ở tầng 2.

Lục Dã bị chọc cười: “Được.”Trông cô như đang chịu hình, nhưng cũng giống như thân ở Thiên Đường.Thế nhưng không ai đáp lại cô.

Giọng nói anh rất chi đứng đắn, sắc mặt bình tĩnh, không nghe ra được là đang nói lời thô tục chút nào. Gương mặt của Nam Vận lập tức trở nên vừa đỏ vừa nóng:” Lưu manh!”

Cô gái nhỏ quả thật vất vả rồi.

Đứng trong hành lang, cô cũng không dám lên tiếng, bước thật nhẹ đi vào phòng, sau khi đóng cửa phòng, cô mới cất tiếng gọi nho nhỏ: “Dã Tử?”Giọng nói Lục Dã nghiêm túc, không cho phép phản bác: “Sau này không được đùa kiểu này nữa.”Là ngủ rồi sao? Hay là cô đi nhầm phòng rồi?

Từ lúc quen biết cho đến hiện tại, đã 16 năm rồi.

Cô nhớ hơi ấm và cái ôm của anh, cho dù anh ngủ mất rồi, cô vẫn muốn ôm anh.Nhưng cô nhớ rõ ràng là phòng này mà, vừa rồi cô còn tận mắt nhìn thấy anh đi vào căn phòng này, nên không có khả năng là cô đi nhầm.

Nam Vận giận dỗi, căm giận khiển trách: “Em mới không nhớ cái tên lừa đảo lão luyện nhà anh đâu, chỉ biết gạt em!”

Nam Vận quá quen thuộc biểu cảm này của anh rồi, ngày xưa khi còn đang học cấp 3, mỗi khi cô đưa ra vấn đề chơi điện thoại cò kè mặc cả với anh, anh đều bày ra cái biểu cảm này.Nín thở tập trung lắng nghe trong giây lát, cô nghe thấy tiếng hít thở vừa ổn định vừa quen thuộc.

Vừa nghe thấy vậy Nam Vận liền biết hôm nay chắc chắn là không được rồi, dưới tình huống không có biện pháp an toàn, anh tuyệt đối sẽ không động vào cô.

” Em không nhận lời xin lỗi của anh!” Nam Vận vẫn còn giận, thở phì phì trách mắng: “Anh chỉ biết gạt em, mắng em, không dịu dàng chút nào, hơn nữa anh xin lỗi chả có thành ý gì cả.”Hai người họ phóng đãng một trận, bây giờ đã sắp đến 4 giờ rồi, nếu không đi thì bà ngoại và ông ngoại sẽ dậy mất.Xem ra là ngủ thật rồi.

Giọng nói anh rất chi đứng đắn, sắc mặt bình tĩnh, không nghe ra được là đang nói lời thô tục chút nào. Gương mặt của Nam Vận lập tức trở nên vừa đỏ vừa nóng:” Lưu manh!”

Sắc mặt Lục Dã trầm xuống, nghiêm mặt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, thần sắc nghiêm khắc, không giận tự uy.Thế nhưng không ai đáp lại cô.Lục Dã bất đắc dĩ, khẽ thở dài, ôm cô từ phía sau lưng, không tự chủ được thả chậm lại ngữ điệu, ấm giọng giải thích: “Bây giờ em còn đi học, không thể có con được.”Cô vừa thất vọng vừa tức giận — Hai người họ đã hơn nửa tháng không gặp nhau rồi, vậy mà anh chẳng nhớ cô chút nào, hơn nữa trước lúc ăn cơm cô đã nói với anh buổi tối sẽ đi tìm anh, để anh đợi cô, kết quả người này lại ngủ mất tiêu.

” Em không nhận lời xin lỗi của anh!” Nam Vận vẫn còn giận, thở phì phì trách mắng: “Anh chỉ biết gạt em, mắng em, không dịu dàng chút nào, hơn nữa anh xin lỗi chả có thành ý gì cả.”Lục Dã ôm cô vào lòng: “Sao lại ghét anh rồi?”Thời điểm cả tòa biệt thự  nhà họ Bạch hoàn toàn yên tĩnh thì đã hơn 3 giờ sáng rồi.Đồ tồi!

Cô vừa thất vọng vừa tức giận — Hai người họ đã hơn nửa tháng không gặp nhau rồi, vậy mà anh chẳng nhớ cô chút nào, hơn nữa trước lúc ăn cơm cô đã nói với anh buổi tối sẽ đi tìm anh, để anh đợi cô, kết quả người này lại ngủ mất tiêu.

Mặc dù cô gái nhỏ đang trừng anh, nhưng mông lung và mê ly trong mắt lại không giảm mảy may, có thể gọi là mị nhãn như tơ.

Nam Vận nhỏ giọng oán giận: “Cánh tay em sắp gãy luôn rồi.”

Anh hôn cô rất lâu, nhưng ngoại trừ hôn và sờ sờ bên ngoài, cũng không có tiếp tục bước kế tiếp.Nam Vận vốn muốn rời đi luôn, nhưng tại thời điểm xoay người, cô chợt do dự, mấy giây sau, cô bước chân về phía giường lớn.

Hô hấp của Lục Dã cũng thập phần dồn dập, hơi thở nóng bỏng, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô: “Nhớ anh không?”

Cô nhớ hơi ấm và cái ôm của anh, cho dù anh ngủ mất rồi, cô vẫn muốn ôm anh.

Nam Vận nằm trong chăn đợi một lúc, đợi đến tầm 1 giờ rưỡi, cô vén chăn lên, mặc váy ngủ, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Sau khi anh thỏa mãn cô một lần, cô cũng dùng phương thức giống nhau thỏa mãn anh một lần.Lục Dã ngủ rất say, cô gái nhỏ đã đi đến bên mép giường rồi mà anh vẫn không có chút phát giác nào.

Nhưng cô nhớ rõ ràng là phòng này mà, vừa rồi cô còn tận mắt nhìn thấy anh đi vào căn phòng này, nên không có khả năng là cô đi nhầm.

Nam Vận thở dài bất đắc dĩ, trong lòng nghĩ chắc anh mệt quá rồi, dù sao từ lúc xuống máy bay anh vẫn chưa được nghỉ ngơi chút nào.

Dáng vẻ cô gái nhỏ phát cáu, giống hệt con thỏ nhỏ giả vờ hung dữ.Nam Vận thở dài bất đắc dĩ, trong lòng nghĩ chắc anh mệt quá rồi, dù sao từ lúc xuống máy bay anh vẫn chưa được nghỉ ngơi chút nào.

May mà trong nhà có lắp đặt hệ thống sưởi sàn, đi chân trần cũng không lạnh, ngược lại vô cùng ấm áp. Chính bởi vì trong nhà rất ấm, cho nên cô mới mặc váy ngủ mùa hè.

Rạng sáng mùng một, trong sự yên tĩnh lại mang theo vài phần không khí vui mừng, tươi tắn.

Cô lặng lẽ vén chăn của anh lên, chui vào trong chăn, nhưng còn chưa chờ cô giơ tay ôm anh, cô đã bị anh ôm vào lòng, một giây sau, cô đã bị đặt ở dưới thân anh.

Dáng vẻ cô gái nhỏ phát cáu, giống hệt con thỏ nhỏ giả vờ hung dữ.

Nam Vận: “Đừng, đừng….d, dừng” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của cô chỉ còn  lại tiếng hừ hừ như muỗi kêu.Lục Dã như một con sói bắt mồi trong đêm tối, đã đợi cô gái nhỏ lâu rồi, mà cô gái nhỏ vẫn chưa phản ứng lại là sao đây, anh bèn cắn môi anh đào của cô, vừa bá đạo vừa vội vàng cạy mở hàm răng cô.

Lục Dã giờ mới nhận ra vừa nãy mình đã phản ứng thái quá, lập tức xin lỗi cô gái nhỏ: “Xin lỗi em, đều do anh không tốt, anh không nên dữ với em.”

Cô nói rất gấp, thanh âm còn đặc biệt nhỏ, cực giống  đang yêu đương vụng trộm.Nụ hôn này nóng bỏng lại nồng nàn, không cho cô cơ hội thở dốc, tựa như muốn đòi hết lại thiếu thốn của nửa tháng này.

Dã Tử ngủ rồi sao?

Nam Vận giật mình mấy giây mới kịp nhận ra — Người này giả vờ ngủ!

Lục Dã như một con sói bắt mồi trong đêm tối, đã đợi cô gái nhỏ lâu rồi, mà cô gái nhỏ vẫn chưa phản ứng lại là sao đây, anh bèn cắn môi anh đào của cô, vừa bá đạo vừa vội vàng cạy mở hàm răng cô.

Cô gái nhỏ mới vừa tròn 20 tuổi, đoạn thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mới vừa bắt đầu, con cái sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của cô, nên anh chưa bao giờ ôm tâm lý may mắn.

Cô gái nhỏ mới vừa tròn 20 tuổi, đoạn thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mới vừa bắt đầu, con cái sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của cô, nên anh chưa bao giờ ôm tâm lý may mắn.Đáng ghét!

Anh thà rằng đợi đến hơn 30 tuổi rồi làm bố, cũng không muốn cản trở cô.

Lục Dã không nói chuyện, dùng hành động thực tế  để biểu đạt thành ý.Nhưng bây giờ phản ứng lại cũng chẳng làm gì được, cô lại không thể phản kháng được, cũng không có sức để phản kháng, còn chẳng có ý nghĩ phản kháng, trực tiếp vòng lấy cổ anh, cũng nhiệt tình và yêu thương đáp lại anh.

Nín thở tập trung lắng nghe trong giây lát, cô nghe thấy tiếng hít thở vừa ổn định vừa quen thuộc.

Anh hôn cô rất lâu, nhưng ngoại trừ hôn và sờ sờ bên ngoài, cũng không có tiếp tục bước kế tiếp.

Sắc mặt Lục Dã trầm xuống, nghiêm mặt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, thần sắc nghiêm khắc, không giận tự uy.

Sa Châu tịch mịch, u cốc tươi tốt, trong lúc khám phá, tiếng nước róc rách.

Cô vừa thất vọng vừa tức giận — Hai người họ đã hơn nửa tháng không gặp nhau rồi, vậy mà anh chẳng nhớ cô chút nào, hơn nữa trước lúc ăn cơm cô đã nói với anh buổi tối sẽ đi tìm anh, để anh đợi cô, kết quả người này lại ngủ mất tiêu.Nam Vận gật đầu lia lịa: “Tốt!”Mặc dù Lục Dã rất muốn cô gái của anh, nhưng lí trí vẫn còn, biết bây giờ đang ở đâu, nên liều mạng kiềm chế lại dục vọng của mình.

Nội y của cô là do anh cởi, ít nhiều cũng có ấn tượng, rất nhanh đã giúp cô tìm được.

Nụ hôn kết thúc, mặt Nam Vận đỏ lựng, thở hổn hển.

Nhưng cô nhớ rõ ràng là phòng này mà, vừa rồi cô còn tận mắt nhìn thấy anh đi vào căn phòng này, nên không có khả năng là cô đi nhầm.

Lục Dã để ngoài tai, ra vẻ tiếc nuối: “Anh đã sớm chuẩn bị lì xì rất dày cho vợ anh, nhưng hình như bây giờ cô ấy muốn bội tình bạc nghĩa với anh.”Phòng của Nam Vận trên tầng 3, phòng khách thì lại ở tầng 2.Hô hấp của Lục Dã cũng thập phần dồn dập, hơi thở nóng bỏng, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô: “Nhớ anh không?”

Nhưng cô vẫn muốn trêu anh một chút, cố ý nói: “Anh không cho vào là được rồi mà?”

Là ngủ rồi sao? Hay là cô đi nhầm phòng rồi?

Nam Vận vốn muốn rời đi luôn, nhưng tại thời điểm xoay người, cô chợt do dự, mấy giây sau, cô bước chân về phía giường lớn.Nam Vận giận dỗi, căm giận khiển trách: “Em mới không nhớ cái tên lừa đảo lão luyện nhà anh đâu, chỉ biết gạt em!”

Giọng nói Lục Dã nghiêm túc, không cho phép phản bác: “Sau này không được đùa kiểu này nữa.”

Trong căn phòng vừa đen vừa im lặng, làm cho âm thanh nho nhỏ của cô phóng đại lên gấp vô số lần.Mặc dù cô gái nhỏ đang trừng anh, nhưng mông lung và mê ly trong mắt lại không giảm mảy may, có thể gọi là mị nhãn như tơ.

Xem ra là ngủ thật rồi.Lục Dã suýt thì không nhịn được, hít một hơi thật sâu, cắn răng buông lỏng cô gái nhỏ, nằm lại xuống giường.

Trong phòng không bật đèn, ánh sáng cứ lờ mà lờ mờ, cô chỉ có thể tìm kiếm khắp nơi.

Trong căn phòng vừa đen vừa im lặng, làm cho âm thanh nho nhỏ của cô phóng đại lên gấp vô số lần.

Lục Dã suýt thì không nhịn được, hít một hơi thật sâu, cắn răng buông lỏng cô gái nhỏ, nằm lại xuống giường.Nam Vận cũng biết bây giờ không được, nhưng cô vẫn có chút muốn, cắn môi dưới do dự trong chốc lát, cô nhỏ giọng hỏi anh: “Anh không muốn em sao?”

Nam Vận biết anh muốn nghe cô gọi một tiếng ” chồng”, nhưng cố tình chọc anh: “Còn gì nữa đâu? Chẳng lẽ anh còn muốn đòi em tiền mừng tuổi à?”

Nam Vận thở dài bất đắc dĩ, trong lòng nghĩ chắc anh mệt quá rồi, dù sao từ lúc xuống máy bay anh vẫn chưa được nghỉ ngơi chút nào.Lục Dã bất đắc dĩ cười cười, rút mấy tờ giấy trên tủ đầu giường, lau tay cho cô gái nhỏ, sau đó lau cho chính mình.Lục Dã bật thốt lên: “Sao mà anh không muốn chứ?” Trong giọng điệu còn kèm theo sự bất đắc dĩ khó nén.

Nam Vận nhỏ giọng oán giận: “Cánh tay em sắp gãy luôn rồi.”

Lúc trả nội y cho cô, anh còn cố ý nói: “Còn chưa khô.”

Nụ hôn kết thúc, mặt Nam Vận đỏ lựng, thở hổn hển.

Vừa nghe thấy vậy Nam Vận liền biết hôm nay chắc chắn là không được rồi, dưới tình huống không có biện pháp an toàn, anh tuyệt đối sẽ không động vào cô.Lục Dã không buông cô ra, vẫn ôm cô trong lòng: “Ngày mai có đến nữa không?”Nam Vận ôm cổ anh, âm thanh vừa nhẹ vừa mềm nói: “Chúng ta nhẹ một chút có được không?”

” Em không nhận lời xin lỗi của anh!” Nam Vận vẫn còn giận, thở phì phì trách mắng: “Anh chỉ biết gạt em, mắng em, không dịu dàng chút nào, hơn nữa anh xin lỗi chả có thành ý gì cả.”

Nam Vận như một chú thỏ nhỏ rón rén đi đến trước căn phòng dành cho khách ở bên phải, cẩn thận từng li từng tí vặn chốt cửa.Cô gái nhỏ giống hệt hồ ly tràn đầy mị hoặc, không ngừng trêu chọc lòng anh, khiêu chiến sức chịu đựng của anh.

Nhưng bây giờ phản ứng lại cũng chẳng làm gì được, cô lại không thể phản kháng được, cũng không có sức để phản kháng, còn chẳng có ý nghĩ phản kháng, trực tiếp vòng lấy cổ anh, cũng nhiệt tình và yêu thương đáp lại anh.

Cô gái nhỏ giống hệt hồ ly tràn đầy mị hoặc, không ngừng trêu chọc lòng anh, khiêu chiến sức chịu đựng của anh.Ngọn lửa trong mắt Lục Dã lại bùng lên mấy phần, đấu tranh mấy giây, anh vẫn lựa chọn kiềm chế, thở một hơi thật dài, giọng điệu kiên quyết nói: “Không được, không có bao.”Sau khi anh thỏa mãn cô một lần, cô cũng dùng phương thức giống nhau thỏa mãn anh một lần.Ngọn lửa trong mắt Lục Dã lại bùng lên mấy phần, đấu tranh mấy giây, anh vẫn lựa chọn kiềm chế, thở một hơi thật dài, giọng điệu kiên quyết nói: “Không được, không có bao.”

Anh hôn cô rất lâu, nhưng ngoại trừ hôn và sờ sờ bên ngoài, cũng không có tiếp tục bước kế tiếp.

Nụ hôn kết thúc, anh tràn đầy cưng chiều nhìn cô gái của anh, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Bà xã, chúc mừng năm mới.”

Nam Vận quá quen thuộc biểu cảm này của anh rồi, ngày xưa khi còn đang học cấp 3, mỗi khi cô đưa ra vấn đề chơi điện thoại cò kè mặc cả với anh, anh đều bày ra cái biểu cảm này.Vừa nghe thấy vậy Nam Vận liền biết hôm nay chắc chắn là không được rồi, dưới tình huống không có biện pháp an toàn, anh tuyệt đối sẽ không động vào cô.

Đây một chuyến hành trình đặc biệt.

Mặc dù cô gái nhỏ đang trừng anh, nhưng mông lung và mê ly trong mắt lại không giảm mảy may, có thể gọi là mị nhãn như tơ.Nụ hôn này nóng bỏng lại nồng nàn, không cho cô cơ hội thở dốc, tựa như muốn đòi hết lại thiếu thốn của nửa tháng này.Nhưng cô vẫn muốn trêu anh một chút, cố ý nói: “Anh không cho vào là được rồi mà?”

Lục Dã suýt thì không nhịn được, hít một hơi thật sâu, cắn răng buông lỏng cô gái nhỏ, nằm lại xuống giường.

Kết thúc, Nam Vận bất mãn trừng anh một cái, dùng tay cọ cọ lên người anh.Sắc mặt Lục Dã trầm xuống, nghiêm mặt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, thần sắc nghiêm khắc, không giận tự uy.

Hai mắt Lục Dã bùng lên hai ngọn lửa, thanh âm khàn đến cực độ: “Được, không dừng.”

” Ồ…” Bị mắng, Nam Vận có chút ủy khuất, còn có chút giận, cảm thấy anh thật dữ, không nói gì buông lỏng cổ anh ra, sau đó lật người, như hờn dỗi đưa lưng về phía anh.

Là ngủ rồi sao? Hay là cô đi nhầm phòng rồi?Nam Vận quá quen thuộc biểu cảm này của anh rồi, ngày xưa khi còn đang học cấp 3, mỗi khi cô đưa ra vấn đề chơi điện thoại cò kè mặc cả với anh, anh đều bày ra cái biểu cảm này.

Xem ra là ngủ thật rồi.

Đây là một lời cảnh cáo trong im lặng, cảnh cáo cô có chừng có mực.

Nam Vận như một chú thỏ nhỏ rón rén đi đến trước căn phòng dành cho khách ở bên phải, cẩn thận từng li từng tí vặn chốt cửa.

” Em không cần anh bóp.” Nam Vận đẩy tay anh ra: “Em phải đi rồi.”Nếu như cô không biết hối cải, tiếp tục cò kè mặc cả, anh sẽ phạt cô, ví dụ như tịch thu điện thoại, hoặc như ” ban thưởng” một bộ đề toán, hoặc là học thuộc lòng ba quyển văn mẫu tiếng Anh để thi đại học.

Đây là một lời cảnh cáo trong im lặng, cảnh cáo cô có chừng có mực.

Lục Dã không vui: “Còn nữa đâu?”

Lục Dã nhịn cười, nghiêm mặt hỏi: “Vậy em nói đi, anh nên làm thế nào?”Nam Vận nhỏ giọng oán giận: “Cánh tay em sắp gãy luôn rồi.”Mặc dù không biết bây giờ anh sẽ phạt cô thế nào, nhưng Nam Vận đã khắc sâu nhận thức về thuộc tính phúc hắc của nam nhân nhà mình, lập tức rén ngay, vội vàng nói: “Em chỉ đùa anh thôi.”

Lục Dã bất đắc dĩ cười cười, rút mấy tờ giấy trên tủ đầu giường, lau tay cho cô gái nhỏ, sau đó lau cho chính mình.

Mặc dù không biết bây giờ anh sẽ phạt cô thế nào, nhưng Nam Vận đã khắc sâu nhận thức về thuộc tính phúc hắc của nam nhân nhà mình, lập tức rén ngay, vội vàng nói: “Em chỉ đùa anh thôi.”

Nam Vận gật đầu lia lịa: “Tốt!”Giọng nói Lục Dã nghiêm túc, không cho phép phản bác: “Sau này không được đùa kiểu này nữa.”

Tầng 2 có ba phòng, một phòng là của dì bảo mẫu, hai phòng còn lại là phòng cho khách.

Khi Lục Dã và Bạch Nhữ Minh chơi xong ván cờ, thì tiết mục cuối năm cũng gần kết thúc. Thời gian đã muộn, mọi người đều không ở lại trong phòng khách lâu, tắt tivi đi thì người nào về phòng người nấy.

Bọn họ lại dắt tay nhau qua thêm một năm nữa.Nhưng cô nhớ rõ ràng là phòng này mà, vừa rồi cô còn tận mắt nhìn thấy anh đi vào căn phòng này, nên không có khả năng là cô đi nhầm.” Ồ…” Bị mắng, Nam Vận có chút ủy khuất, còn có chút giận, cảm thấy anh thật dữ, không nói gì buông lỏng cổ anh ra, sau đó lật người, như hờn dỗi đưa lưng về phía anh.

” Ghét anh?” Trong giọng anh mang theo vài phần uy hiếp, trên hành động cũng mang theo uy hiếp.

Xem ra là ngủ thật rồi.Lục Dã bất đắc dĩ, khẽ thở dài, ôm cô từ phía sau lưng, không tự chủ được thả chậm lại ngữ điệu, ấm giọng giải thích: “Bây giờ em còn đi học, không thể có con được.”

Ngọn lửa trong mắt Lục Dã lại bùng lên mấy phần, đấu tranh mấy giây, anh vẫn lựa chọn kiềm chế, thở một hơi thật dài, giọng điệu kiên quyết nói: “Không được, không có bao.”

Lục Dã giờ mới nhận ra vừa nãy mình đã phản ứng thái quá, lập tức xin lỗi cô gái nhỏ: “Xin lỗi em, đều do anh không tốt, anh không nên dữ với em.”

Lục Dã ngủ rất say, cô gái nhỏ đã đi đến bên mép giường rồi mà anh vẫn không có chút phát giác nào.Cô gái nhỏ mới vừa tròn 20 tuổi, đoạn thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mới vừa bắt đầu, con cái sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của cô, nên anh chưa bao giờ ôm tâm lý may mắn.

Nam Vận nhỏ giọng oán giận: “Cánh tay em sắp gãy luôn rồi.”Anh thà rằng đợi đến hơn 30 tuổi rồi làm bố, cũng không muốn cản trở cô.

Nụ hôn này nóng bỏng lại nồng nàn, không cho cô cơ hội thở dốc, tựa như muốn đòi hết lại thiếu thốn của nửa tháng này.

Đáng ghét!

Nam Vận biết anh muốn tốt cho cô, nhưng cô vẫn ấm ức: “Em chỉ đùa anh một chút, sao anh dữ thế làm gì?”

Giọng nói anh rất chi đứng đắn, sắc mặt bình tĩnh, không nghe ra được là đang nói lời thô tục chút nào. Gương mặt của Nam Vận lập tức trở nên vừa đỏ vừa nóng:” Lưu manh!”” Ồ…” Bị mắng, Nam Vận có chút ủy khuất, còn có chút giận, cảm thấy anh thật dữ, không nói gì buông lỏng cổ anh ra, sau đó lật người, như hờn dỗi đưa lưng về phía anh.Lục Dã giờ mới nhận ra vừa nãy mình đã phản ứng thái quá, lập tức xin lỗi cô gái nhỏ: “Xin lỗi em, đều do anh không tốt, anh không nên dữ với em.”

Cô vừa thất vọng vừa tức giận — Hai người họ đã hơn nửa tháng không gặp nhau rồi, vậy mà anh chẳng nhớ cô chút nào, hơn nữa trước lúc ăn cơm cô đã nói với anh buổi tối sẽ đi tìm anh, để anh đợi cô, kết quả người này lại ngủ mất tiêu.

Đồ tồi!Nam Vận tức giận: “Anh muốn em mệt chết thì có!” Nói xong, cô ngồi dậy, bắt đầu tìm quần lót của mình.” Em không nhận lời xin lỗi của anh!” Nam Vận vẫn còn giận, thở phì phì trách mắng: “Anh chỉ biết gạt em, mắng em, không dịu dàng chút nào, hơn nữa anh xin lỗi chả có thành ý gì cả.”

Lục Dã bị chọc cười: “Được.”

Nam Vận vốn muốn rời đi luôn, nhưng tại thời điểm xoay người, cô chợt do dự, mấy giây sau, cô bước chân về phía giường lớn.Dáng vẻ cô gái nhỏ phát cáu, giống hệt con thỏ nhỏ giả vờ hung dữ.

Nam Vận chỉ muốn mượn chuyện này trách mắng anh, còn về việc để anh xin lỗi thế nào, cô cũng không nghĩ đến, cho nên vênh mặt lên đáp: “Chính anh tự xem mà xử lý đi!”

Trong phòng lại đen ngòm.

Tầng 2 có ba phòng, một phòng là của dì bảo mẫu, hai phòng còn lại là phòng cho khách.Lục Dã nhịn cười, nghiêm mặt hỏi: “Vậy em nói đi, anh nên làm thế nào?”

Nam Vận quả thật là sắp chết mất: “Không ghét! Không ghét! Xin anh, không cần!”

Nam Vận chỉ muốn mượn chuyện này trách mắng anh, còn về việc để anh xin lỗi thế nào, cô cũng không nghĩ đến, cho nên vênh mặt lên đáp: “Chính anh tự xem mà xử lý đi!”

Lục Dã bất đắc dĩ cười cười, rút mấy tờ giấy trên tủ đầu giường, lau tay cho cô gái nhỏ, sau đó lau cho chính mình.

Đây là một lời cảnh cáo trong im lặng, cảnh cáo cô có chừng có mực.Lục Dã không nói chuyện, dùng hành động thực tế  để biểu đạt thành ý.

Lục Dã bật thốt lên: “Sao mà anh không muốn chứ?” Trong giọng điệu còn kèm theo sự bất đắc dĩ khó nén.

Đáng ghét!Nội y của cô là do anh cởi, ít nhiều cũng có ấn tượng, rất nhanh đã giúp cô tìm được.Lục Dã bật thốt lên: “Sao mà anh không muốn chứ?” Trong giọng điệu còn kèm theo sự bất đắc dĩ khó nén.Tay của anh thon dài trắng nõn, ngón trỏ và ngón giữa kẹp với nhau, ra vào cực kỳ có lực. Một cánh tay khác của anh thì ôm chặt eo cô gái nhỏ, qua một lúc, ra vẻ kinh ngạc nói bên tai cô: “A Vận có phải ướt rồi không?”

Tay của anh thon dài trắng nõn, ngón trỏ và ngón giữa kẹp với nhau, ra vào cực kỳ có lực. Một cánh tay khác của anh thì ôm chặt eo cô gái nhỏ, qua một lúc, ra vẻ kinh ngạc nói bên tai cô: “A Vận có phải ướt rồi không?”

Giọng nói của anh rất nhẹ, trong đó còn mang theo vài phần trêu chọc, lại có mấy phần nghiền ngẫm.

Nam Vận gật đầu lia lịa: “Tốt!”

Thời điểm cả tòa biệt thự  nhà họ Bạch hoàn toàn yên tĩnh thì đã hơn 3 giờ sáng rồi.

Trong phòng không bật đèn, ánh sáng cứ lờ mà lờ mờ, cô chỉ có thể tìm kiếm khắp nơi.Nam Vận như bị điện giật, toàn thân run lên, thân thể không tự chủ được cong lên. Lời anh nói làm cô vô cùng xấu hổ, không khỏi siết chặt chiếc gối, liều mạng áp chế thanh âm vui thích đã lên tới cổ họng, đứt quãng nói: “Đáng, đáng ghét…”

Nghe thấy có tiền mừng tuổi, còn là lì xì rất dày, mắt Nam Vận lập tức phát sáng, không chút do dự mở miệng: “Ông xã, chúc mừng năm mới!”

Lục Dã nhịn cười, nghiêm mặt hỏi: “Vậy em nói đi, anh nên làm thế nào?”

Bọn họ lại dắt tay nhau qua thêm một năm nữa.Cô nói rất gấp, thanh âm còn đặc biệt nhỏ, cực giống  đang yêu đương vụng trộm.Trông cô như đang chịu hình, nhưng cũng giống như thân ở Thiên Đường.

Mặc dù Lục Dã rất muốn cô gái của anh, nhưng lí trí vẫn còn, biết bây giờ đang ở đâu, nên liều mạng kiềm chế lại dục vọng của mình.

Hai mắt Lục Dã bùng lên hai ngọn lửa, thanh âm khàn đến cực độ: “Được, không dừng.”

Giọng nói của anh rất nhẹ, trong đó còn mang theo vài phần trêu chọc, lại có mấy phần nghiền ngẫm.” Ghét anh?” Trong giọng anh mang theo vài phần uy hiếp, trên hành động cũng mang theo uy hiếp.

” Ghét anh?” Trong giọng anh mang theo vài phần uy hiếp, trên hành động cũng mang theo uy hiếp.

Nghe thấy có tiền mừng tuổi, còn là lì xì rất dày, mắt Nam Vận lập tức phát sáng, không chút do dự mở miệng: “Ông xã, chúc mừng năm mới!”Nghe thấy có tiền mừng tuổi, còn là lì xì rất dày, mắt Nam Vận lập tức phát sáng, không chút do dự mở miệng: “Ông xã, chúc mừng năm mới!”Nam Vận quả thật là sắp chết mất: “Không ghét! Không ghét! Xin anh, không cần!”

Cô gái nhỏ quả thật vất vả rồi.

Mặc dù cô gái nhỏ đang trừng anh, nhưng mông lung và mê ly trong mắt lại không giảm mảy may, có thể gọi là mị nhãn như tơ.

May mà trong nhà có lắp đặt hệ thống sưởi sàn, đi chân trần cũng không lạnh, ngược lại vô cùng ấm áp. Chính bởi vì trong nhà rất ấm, cho nên cô mới mặc váy ngủ mùa hè.Lục Dã: “Không cần cái gì?”

Là ngủ rồi sao? Hay là cô đi nhầm phòng rồi?

Nam Vận rúc vào ngực anh, lại nói lần nữa: “Em ghét anh.”

” Ghét anh?” Trong giọng anh mang theo vài phần uy hiếp, trên hành động cũng mang theo uy hiếp.Nam Vận: “Đừng, đừng….d, dừng” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của cô chỉ còn  lại tiếng hừ hừ như muỗi kêu.

May mà trong nhà có lắp đặt hệ thống sưởi sàn, đi chân trần cũng không lạnh, ngược lại vô cùng ấm áp. Chính bởi vì trong nhà rất ấm, cho nên cô mới mặc váy ngủ mùa hè.Hai mắt Lục Dã bùng lên hai ngọn lửa, thanh âm khàn đến cực độ: “Được, không dừng.”Hai mắt Lục Dã bùng lên hai ngọn lửa, thanh âm khàn đến cực độ: “Được, không dừng.”

Trong phòng không bật đèn, ánh sáng cứ lờ mà lờ mờ, cô chỉ có thể tìm kiếm khắp nơi.Tay của anh thon dài trắng nõn, ngón trỏ và ngón giữa kẹp với nhau, ra vào cực kỳ có lực. Một cánh tay khác của anh thì ôm chặt eo cô gái nhỏ, qua một lúc, ra vẻ kinh ngạc nói bên tai cô: “A Vận có phải ướt rồi không?”Anh thà rằng đợi đến hơn 30 tuổi rồi làm bố, cũng không muốn cản trở cô.Đây một chuyến hành trình đặc biệt.

Lục Dã: “Không cần cái gì?”

Tay của anh thon dài trắng nõn, ngón trỏ và ngón giữa kẹp với nhau, ra vào cực kỳ có lực. Một cánh tay khác của anh thì ôm chặt eo cô gái nhỏ, qua một lúc, ra vẻ kinh ngạc nói bên tai cô: “A Vận có phải ướt rồi không?”Lục Dã buồn cười, giơ tay nhéo nhéo má cô gái nhỏ: “Ông xã có tốt hay không?”Sa Châu tịch mịch, u cốc tươi tốt, trong lúc khám phá, tiếng nước róc rách.

Sau khi anh thỏa mãn cô một lần, cô cũng dùng phương thức giống nhau thỏa mãn anh một lần.

Cô lặng lẽ vén chăn của anh lên, chui vào trong chăn, nhưng còn chưa chờ cô giơ tay ôm anh, cô đã bị anh ôm vào lòng, một giây sau, cô đã bị đặt ở dưới thân anh.

Nụ hôn kết thúc, mặt Nam Vận đỏ lựng, thở hổn hển.Thời điểm cả tòa biệt thự  nhà họ Bạch hoàn toàn yên tĩnh thì đã hơn 3 giờ sáng rồi.Kết thúc, Nam Vận bất mãn trừng anh một cái, dùng tay cọ cọ lên người anh.

Lục Dã bất đắc dĩ cười cười, rút mấy tờ giấy trên tủ đầu giường, lau tay cho cô gái nhỏ, sau đó lau cho chính mình.

Nam Vận rúc vào ngực anh, lại nói lần nữa: “Em ghét anh.”

Lục Dã không nói chuyện, dùng hành động thực tế  để biểu đạt thành ý.

Lục Dã ôm cô vào lòng: “Sao lại ghét anh rồi?”

” Em không cần anh bóp.” Nam Vận đẩy tay anh ra: “Em phải đi rồi.”

Lục Dã cũng ngồi dậy, muốn mở đèn trên đầu giường, Nam Vận thấy thế lập tức ngăn cản: “Đừng bật đèn! Sẽ bị phát hiện mất!”Nam Vận nhỏ giọng oán giận: “Cánh tay em sắp gãy luôn rồi.”

Cô nhớ hơi ấm và cái ôm của anh, cho dù anh ngủ mất rồi, cô vẫn muốn ôm anh.

Lục Dã buồn cười, giơ tay nhéo nhéo má cô gái nhỏ: “Ông xã có tốt hay không?”

Anh hôn cô rất lâu, nhưng ngoại trừ hôn và sờ sờ bên ngoài, cũng không có tiếp tục bước kế tiếp.Cô gái nhỏ quả thật vất vả rồi.

Rạng sáng mùng một, trong sự yên tĩnh lại mang theo vài phần không khí vui mừng, tươi tắn.

Lục Dã đưa tay đặt lên cánh tay phải mảnh khảnh của cô, dịu dàng nói: “Để anh bóp cho em.”

Mặc dù không biết bây giờ anh sẽ phạt cô thế nào, nhưng Nam Vận đã khắc sâu nhận thức về thuộc tính phúc hắc của nam nhân nhà mình, lập tức rén ngay, vội vàng nói: “Em chỉ đùa anh thôi.”Lục Dã đưa tay đặt lên cánh tay phải mảnh khảnh của cô, dịu dàng nói: “Để anh bóp cho em.”

Thế nhưng không ai đáp lại cô.

Sa Châu tịch mịch, u cốc tươi tốt, trong lúc khám phá, tiếng nước róc rách.” Em không cần anh bóp.” Nam Vận đẩy tay anh ra: “Em phải đi rồi.”

Cô gái nhỏ mới vừa tròn 20 tuổi, đoạn thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mới vừa bắt đầu, con cái sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của cô, nên anh chưa bao giờ ôm tâm lý may mắn.

Đứng trong hành lang, cô cũng không dám lên tiếng, bước thật nhẹ đi vào phòng, sau khi đóng cửa phòng, cô mới cất tiếng gọi nho nhỏ: “Dã Tử?”

Nam Vận không hiểu sao có chút thẹn thùng, lườm anh một cái: “Ai là vợ anh chứ?” Nhưng mà sau đó, cô vẫn nói với anh: “Chúc mừng năm mới.”Cô nhanh chóng mặc xong quần áo, chuẩn bị xuống giường, nhưng đúng vào lúc này, Lục Dã lại ôm cô lần nữa, cuối cùng còn cho cô một cái hôn triền miên.Hai người họ phóng đãng một trận, bây giờ đã sắp đến 4 giờ rồi, nếu không đi thì bà ngoại và ông ngoại sẽ dậy mất.

Cô gái nhỏ mới vừa tròn 20 tuổi, đoạn thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mới vừa bắt đầu, con cái sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của cô, nên anh chưa bao giờ ôm tâm lý may mắn.Lục Dã không buông cô ra, vẫn ôm cô trong lòng: “Ngày mai có đến nữa không?”

Nam Vận giật mình mấy giây mới kịp nhận ra — Người này giả vờ ngủ!Nam Vận tức giận: “Anh muốn em mệt chết thì có!” Nói xong, cô ngồi dậy, bắt đầu tìm quần lót của mình.

Lục Dã cũng ngồi dậy, muốn mở đèn trên đầu giường, Nam Vận thấy thế lập tức ngăn cản: “Đừng bật đèn! Sẽ bị phát hiện mất!”

Nhưng cô vẫn muốn trêu anh một chút, cố ý nói: “Anh không cho vào là được rồi mà?”Trong phòng không bật đèn, ánh sáng cứ lờ mà lờ mờ, cô chỉ có thể tìm kiếm khắp nơi.

Đứng trong hành lang, cô cũng không dám lên tiếng, bước thật nhẹ đi vào phòng, sau khi đóng cửa phòng, cô mới cất tiếng gọi nho nhỏ: “Dã Tử?”

Nam Vận nằm trong chăn đợi một lúc, đợi đến tầm 1 giờ rưỡi, cô vén chăn lên, mặc váy ngủ, lặng lẽ rời khỏi phòng.Lục Dã cũng ngồi dậy, muốn mở đèn trên đầu giường, Nam Vận thấy thế lập tức ngăn cản: “Đừng bật đèn! Sẽ bị phát hiện mất!”

Giọng nói của anh rất nhẹ, trong đó còn mang theo vài phần trêu chọc, lại có mấy phần nghiền ngẫm.

Nhưng cô vẫn muốn trêu anh một chút, cố ý nói: “Anh không cho vào là được rồi mà?”

Dáng vẻ cô gái nhỏ phát cáu, giống hệt con thỏ nhỏ giả vờ hung dữ.Cô nói rất gấp, thanh âm còn đặc biệt nhỏ, cực giống  đang yêu đương vụng trộm.

Nam Vận biết anh muốn nghe cô gọi một tiếng ” chồng”, nhưng cố tình chọc anh: “Còn gì nữa đâu? Chẳng lẽ anh còn muốn đòi em tiền mừng tuổi à?”

Dã Tử ngủ rồi sao?Lục Dã bị chọc cười: “Được.”

Nội y của cô là do anh cởi, ít nhiều cũng có ấn tượng, rất nhanh đã giúp cô tìm được.

Lục Dã nhịn cười, nghiêm mặt hỏi: “Vậy em nói đi, anh nên làm thế nào?”

Nín thở tập trung lắng nghe trong giây lát, cô nghe thấy tiếng hít thở vừa ổn định vừa quen thuộc.Sa Châu tịch mịch, u cốc tươi tốt, trong lúc khám phá, tiếng nước róc rách.Nội y của cô là do anh cởi, ít nhiều cũng có ấn tượng, rất nhanh đã giúp cô tìm được.

Anh hôn cô rất lâu, nhưng ngoại trừ hôn và sờ sờ bên ngoài, cũng không có tiếp tục bước kế tiếp.

Giọng nói anh rất chi đứng đắn, sắc mặt bình tĩnh, không nghe ra được là đang nói lời thô tục chút nào. Gương mặt của Nam Vận lập tức trở nên vừa đỏ vừa nóng:” Lưu manh!”Lúc trả nội y cho cô, anh còn cố ý nói: “Còn chưa khô.”

Lục Dã như một con sói bắt mồi trong đêm tối, đã đợi cô gái nhỏ lâu rồi, mà cô gái nhỏ vẫn chưa phản ứng lại là sao đây, anh bèn cắn môi anh đào của cô, vừa bá đạo vừa vội vàng cạy mở hàm răng cô.

Cô gái nhỏ giống hệt hồ ly tràn đầy mị hoặc, không ngừng trêu chọc lòng anh, khiêu chiến sức chịu đựng của anh.Giọng nói anh rất chi đứng đắn, sắc mặt bình tĩnh, không nghe ra được là đang nói lời thô tục chút nào. Gương mặt của Nam Vận lập tức trở nên vừa đỏ vừa nóng:” Lưu manh!”

Nam Vận vốn muốn rời đi luôn, nhưng tại thời điểm xoay người, cô chợt do dự, mấy giây sau, cô bước chân về phía giường lớn.

Cô gái nhỏ quả thật vất vả rồi.Hô hấp của Lục Dã cũng thập phần dồn dập, hơi thở nóng bỏng, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô: “Nhớ anh không?”Cô nhanh chóng mặc xong quần áo, chuẩn bị xuống giường, nhưng đúng vào lúc này, Lục Dã lại ôm cô lần nữa, cuối cùng còn cho cô một cái hôn triền miên.

Thế nhưng không ai đáp lại cô.

Nụ hôn kết thúc, anh tràn đầy cưng chiều nhìn cô gái của anh, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Bà xã, chúc mừng năm mới.”

Mặc dù không biết bây giờ anh sẽ phạt cô thế nào, nhưng Nam Vận đã khắc sâu nhận thức về thuộc tính phúc hắc của nam nhân nhà mình, lập tức rén ngay, vội vàng nói: “Em chỉ đùa anh thôi.”Lục Dã nhịn cười, nghiêm mặt hỏi: “Vậy em nói đi, anh nên làm thế nào?”Bọn họ lại dắt tay nhau qua thêm một năm nữa.

Nam Vận không hiểu sao có chút thẹn thùng, lườm anh một cái: “Ai là vợ anh chứ?” Nhưng mà sau đó, cô vẫn nói với anh: “Chúc mừng năm mới.”

Lúc trả nội y cho cô, anh còn cố ý nói: “Còn chưa khô.”Từ lúc quen biết cho đến hiện tại, đã 16 năm rồi.

Lục Dã bất đắc dĩ, khẽ thở dài, ôm cô từ phía sau lưng, không tự chủ được thả chậm lại ngữ điệu, ấm giọng giải thích: “Bây giờ em còn đi học, không thể có con được.”

Lục Dã đưa tay đặt lên cánh tay phải mảnh khảnh của cô, dịu dàng nói: “Để anh bóp cho em.”

Nam Vận không hiểu sao có chút thẹn thùng, lườm anh một cái: “Ai là vợ anh chứ?” Nhưng mà sau đó, cô vẫn nói với anh: “Chúc mừng năm mới.”

Hai người họ phóng đãng một trận, bây giờ đã sắp đến 4 giờ rồi, nếu không đi thì bà ngoại và ông ngoại sẽ dậy mất.Nam Vận giận dỗi, căm giận khiển trách: “Em mới không nhớ cái tên lừa đảo lão luyện nhà anh đâu, chỉ biết gạt em!”Lục Dã không vui: “Còn nữa đâu?”

Dã Tử ngủ rồi sao?

Nam Vận cũng biết bây giờ không được, nhưng cô vẫn có chút muốn, cắn môi dưới do dự trong chốc lát, cô nhỏ giọng hỏi anh: “Anh không muốn em sao?”Cô gái nhỏ quả thật vất vả rồi.Nam Vận biết anh muốn nghe cô gọi một tiếng ” chồng”, nhưng cố tình chọc anh: “Còn gì nữa đâu? Chẳng lẽ anh còn muốn đòi em tiền mừng tuổi à?”

Nam Vận cũng biết bây giờ không được, nhưng cô vẫn có chút muốn, cắn môi dưới do dự trong chốc lát, cô nhỏ giọng hỏi anh: “Anh không muốn em sao?”

Nhưng cô vẫn muốn trêu anh một chút, cố ý nói: “Anh không cho vào là được rồi mà?”Lục Dã để ngoài tai, ra vẻ tiếc nuối: “Anh đã sớm chuẩn bị lì xì rất dày cho vợ anh, nhưng hình như bây giờ cô ấy muốn bội tình bạc nghĩa với anh.”

Cô nhanh chóng mặc xong quần áo, chuẩn bị xuống giường, nhưng đúng vào lúc này, Lục Dã lại ôm cô lần nữa, cuối cùng còn cho cô một cái hôn triền miên.

Cô vừa thất vọng vừa tức giận — Hai người họ đã hơn nửa tháng không gặp nhau rồi, vậy mà anh chẳng nhớ cô chút nào, hơn nữa trước lúc ăn cơm cô đã nói với anh buổi tối sẽ đi tìm anh, để anh đợi cô, kết quả người này lại ngủ mất tiêu.Nghe thấy có tiền mừng tuổi, còn là lì xì rất dày, mắt Nam Vận lập tức phát sáng, không chút do dự mở miệng: “Ông xã, chúc mừng năm mới!”

Lục Dã giờ mới nhận ra vừa nãy mình đã phản ứng thái quá, lập tức xin lỗi cô gái nhỏ: “Xin lỗi em, đều do anh không tốt, anh không nên dữ với em.”Lục Dã buồn cười, giơ tay nhéo nhéo má cô gái nhỏ: “Ông xã có tốt hay không?”

Lục Dã bất đắc dĩ, khẽ thở dài, ôm cô từ phía sau lưng, không tự chủ được thả chậm lại ngữ điệu, ấm giọng giải thích: “Bây giờ em còn đi học, không thể có con được.”

Lục Dã ngủ rất say, cô gái nhỏ đã đi đến bên mép giường rồi mà anh vẫn không có chút phát giác nào.

Nam Vận: “Đừng, đừng….d, dừng” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của cô chỉ còn  lại tiếng hừ hừ như muỗi kêu.Nam Vận biết anh muốn tốt cho cô, nhưng cô vẫn ấm ức: “Em chỉ đùa anh một chút, sao anh dữ thế làm gì?”Nam Vận gật đầu lia lịa: “Tốt!”