Cứ Vậy Mà Yêu Em

Chương 63: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau



Hai ngày gần đây, Nam Vận  luôn có cảm giác bị người theo dõi, nhưng mà mỗi khi cô quay đầu xem xét, sau lưng lại không một bóng người, cho nên cô vẫn luôn nghi ngờ có phải mình sinh ra ảo giác rồi không.

” Người sống cũng không thể bị nghẹn tiểu đến chết chứ, cậu cứ đi đi!” Lâm Lang lại đẩy Nam Vận một cái.

Sau khi Nam Vận tiến vào thì gần như là chạy chậm đến nhà vệ sinh, vừa vào đến nhà vệ sinh nữ, cô liền trông thấy Lục Dã, rồi lao thẳng vào lòng anh: “Dã Tử!”Sau khi tắt vòi nước, cô nhìn về phía Lục Dã.Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi cô gặp phải chuyện không giải quyết được, ý nghĩ đầu tiên sẽ là tìm Dã Tử.Nhưng chuyện vừa nãy đã chứng minh, không phải ảo giác, là thật sự có người đang theo dõi cô.

Lâm Lang đang đứng bên cạnh cô thử son, phát giác ra cô có gì đó bất thường, kỳ lạ hỏi: “Cậu sao vậy?”

Nhưng mục đích của Nguyễn Lệ Oánh là gì?Thời khắc cùng gã đàn ông kia đối mắt qua gương, cô liền hiểu được sự kinh ngạc và hoảng sợ của dì Tôn, giống như bị người ghìm chặt cổ từ đằng sau mà không chút phòng bị.

Từ Lâm Ngôn hơi suy tư, nghĩ được một nơi bắt rắn hoàn hảo: “Nhà vệ sinh ở góc Tây Bắc trong tầng ngầm thứ nhất.”

Tim của Nam Vận vô thức đập nhanh hơn, hô hấp cũng theo đó mà dồn dập lên.

Lục Dã cũng không đuổi theo gã, bởi phương hướng gã chạy trốn là một bức tường. Anh đứng nguyên tại chỗ, môi mỏng mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Tuấn Hà, giống hệt một con sói đang thưởng thức quá trình giãy chết của con mồi.

Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn rõ mặt gã đàn ông ở khoảng cách gần.

Tầng ngầm thứ nhất có một siêu thị bán đồ nhập khẩu cỡ lớn, ngoài siêu thị là một phố ẩm thực trong nhà.

Sau khi Nam Vận tiến vào thì gần như là chạy chậm đến nhà vệ sinh, vừa vào đến nhà vệ sinh nữ, cô liền trông thấy Lục Dã, rồi lao thẳng vào lòng anh: “Dã Tử!”

Trực tiếp đi tìm hai cô gái sẽ đánh rắn động cỏ, cũng chỉ có thể bảo vệ cô gái nhỏ tạm thời an toàn, nhưng mà rắn vẫn chưa bị diệt trừ, ngày sau sẽ là tai hoạ ngầm.Ngũ quan của gã phổ thông không có gì nổi bật, đứng trong đám người cũng không thu hút, cảm giác tồn tại cực thấp, không cẩn thận lưu ý thì tuyệt đối không chú ý được gã.

Nam Vận: “Cậu có nhớ chuyện liên quan đến bảo mẫu của nhà tớ, mà mấy hôm trước tớ kể cho cậu hay không?”

Lục Dã suy tư trong chốc lát, hỏi: “Ở Bách Lạc Thành, chỗ nào có ít người nhất mà lại có camera?”

Tuy nhiên làm cho gã bất ngờ chính là, từ trong nhà vệ sinh đi ra không phải là con gái bảo bối của gã, mà là một chàng trai trẻ tuổi có thân hình cao ráo.Nhưng chính vì cảm giác im hơi lặng tiếng này, mới làm cho người khác hoảng sợ, như một con ma xuất quỷ nhập thần.

Bên phải nhà vệ sinh nữ, Trần Tuấn Hà dán người lên mé tường bên phải lối vào nhà vệ sinh, chiếc khăn trắng trong tay đã xịt sẵn thuốc mê, thời khắc khi trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng bước chân, gã liền nín thở, chuẩn bị tập kích con gái bảo bối của mình từ phía sau.

Đợi gã đàn ông chuyển qua góc tường, cô lập tức ngẩng đầu, lúc này Từ Lâm Ngôn cũng đi từ đằng sau lên, nhỏ giọng giao phó một câu: “Báo cảnh sát.” Sau đó nhanh chân đi theo gã đàn ông kia.

Gã nhớ chàng trai này, cậu ta tên là Lục Dã, là bạn trai của con gái bảo bối gã, vừa cao vừa đẹp trai lại vừa có tiền.Lục Dã sớm đã đứng dậy, bước nhanh ra khỏi văn phòng làm việc, đồng thời chém đinh chặt sắt  nói qua điện thoại: “Em và Lâm Lang đứng yên tại chỗ đừng đi đâu cả, anh lập tức đến ngay!”Nam Vận nhỏ giọng nói: “Gã nãy giờ vẫn luôn theo bọn em!”Cô đã bị ma ám rồi.

Lâm Lang nhớ, bảo mẫu đó phát hiện thời gian gần đây luôn có một gã đàn ông kỳ lạ loanh quanh gần khu biệt thự của nhà họ Nam.

Nam Vận: “Mẹ tôi là ai?”

Tính tiền xong, hai người xách theo túi lớn túi bé mang logo Chanel ra khỏi quầy hàng. Vì phòng ngừa đối phương sinh nghi, hai người họ còn dạo vào mấy quầy bán đồ trang điểm, mua mấy đồ khác nữa.Lâm Lang ăn ngay nói thật: “Có chút căng thẳng.”Tim của Nam Vận vô thức đập nhanh hơn, hô hấp cũng theo đó mà dồn dập lên.

Sau khi tắt vòi nước, cô nhìn về phía Lục Dã.

Lâm Lang cũng lớn tiếng khuyên: “Hay là cậu đi luôn vào đi.”Lực chú ý của anh ta không chỉ ở trên người hai cô gái, mà đồng thời còn phải tìm kiếm nhân vật mục tiêu.Lâm Lang đang đứng bên cạnh cô thử son, phát giác ra cô có gì đó bất thường, kỳ lạ hỏi: “Cậu sao vậy?”

Xung quanh không bóng người, giọng nói của Nam Vận lại rất lớn, giọng điệu vừa gấp vừa tức: “Ai da, sao lại đang dọn dẹp chứ, tớ sắp nghẹn chết mất!”

Không khí tựa hồ ngưng đọng lại, im lặng đến độ không còn một âm thanh.

Thời khắc cùng gã đàn ông kia đối mắt qua gương, cô liền hiểu được sự kinh ngạc và hoảng sợ của dì Tôn, giống như bị người ghìm chặt cổ từ đằng sau mà không chút phòng bị.

Giọng của Trần Tuấn Hà vô cùng lớn, Nam Vận ở trong nhà vệ sinh nữ cũng có thể nghe thấy, càng kinh sợ đến tột cùng, chạy thẳng từ trong nhà vệ sinh ra, đứng sau người Lục Dã, trừng to mắt nhìn Trần Tuấn Hà bị ép đến trong góc, nghiêm nghị quát: “Ông nói lại lần nữa!”Nam Vận và Lâm Lang chỉ đứng xếp hàng một lúc liền xoay người rời đi, tìm đến nhà vệ sinh khác.Nam Vận hoang mang bất an: “Có người theo dõi tớ.”

Thế nên Từ Lâm Ngôn rất dễ dàng khoá được mục tiêu lên người đàn ông theo dõi hai cô gái trong đám người.

Lối nhỏ yên tĩnh làm tiếng bước chân phóng đại lên gấp mấy lần.

Sau đó hai người bọn họ lại thương lượng, bổ sung thêm chút chi tiết trong kế hoạch, xác định là không có sai sót xong mới cúp máy.Theo dõi???

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên quỉ dị.

Tình hình này, cho dù có nhịn đến tè ra quần thì có lẽ cũng không đến lượt.

Trong giọng nói của cô tràn đầy sự không kiên nhẫn, diễn rất nhập vai.Tiếp sau đó, anh nhìn thấy chiếc khăn trắng bên chân Trần Tuấn Hà, vẻ mặt càng sa sầm thêm mấy phần: “Ông muốn bắt cóc em ấy?” Khi mở miệng lần nữa, giọng điệu của anh đã biến thành nghiến răng nghiến lợi, mang theo mười phần phẫn nộ: “Ông muốn chết à?!”Lâm Lang chỉ nghe thấy từ này trên tiểu thuyết hoặc tivi thôi, trước giờ chưa hề tự mình trải qua, cho nên vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt ngơ ngơ như bò đeo nơ nhìn Nam Vận: “Hả? Ai vậy? Tại sao lại theo dõi cậu?”

“ Tôi đến ngay đây.” Từ Lâm Ngôn đang trên đường đến Bách Lạc Thành, sau khi nghe thấy lời của Lục Dã, quả quyết tăng nhanh tốc độ, tò mò hỏi một câu: “Trứng Cuộn là ai?”

Nam Vận đắn đo mấy phút, cuối cùng quyết định đi vệ sinh: “Được.” Sau đó đưa túi đựng đồ và túi xách trong tay cho Lâm Lang: “Cậu cầm hộ tớ một lúc.”Nam Vận: “Cậu có nhớ chuyện liên quan đến bảo mẫu của nhà tớ, mà mấy hôm trước tớ kể cho cậu hay không?”

Sau khi đi từ tiệm đồ ngọt ra, Nam Vận “muốn” đi vệ sinh, Lâm Lang vừa khéo cũng “muốn” đi, thế là hai cô gái nắm tay nhau đi vào nhà vệ sinh.

Ý nghĩ của Từ Lâm Ngôn và anh không bàn mà trùng: “Được.”

Cùng lúc, Từ Lâm Ngôn cũng dị khẩu đồng thanh qua điện thoại với anh: “Tuyệt đối không thể trực tiếp đi tìm họ!”

Nam Vận và Lâm Lang lại lượn lờ một vòng trong phố ẩm thực, còn gọi cả bánh mì và trà sữa ở tiệm đồ ngọt nào đó, thong dong ngồi trong tiệm ăn uống no đủ xong mới không hoảng không vội rời đi.Lâm Lang nhớ, bảo mẫu đó phát hiện thời gian gần đây luôn có một gã đàn ông kỳ lạ loanh quanh gần khu biệt thự của nhà họ Nam.

Từ Lâm Ngôn: “Sợ không?”

Trong lời nói này, bao hàm lượng tin tức quá lớn.Đến tầm giờ ăn cơm tối, hai người mới xuống tầng.“ Không phải là gã đàn ông đó chứ?” Lâm Lang hỏi.

Gã đàn ông nọ dáng người cao gầy, mặc một chiếc áo lông màu đen cũ nát, tướng mạo vô cùng phổ thông, đặt trong đám người thì không có chút thu hút gì, cảm giác tồn tại gần như không có, nếu như không phải cố ý tìm kiếm, Từ Lâm Ngôn căn bản sẽ không chú ý đến gã.

Giọng nói của anh vô cùng kiên định, mang theo năng lượng trấn an người khác, tinh thần Nam Vận lập tức ổn định lại, không khỏi thở phào một hơi: “Dạ!”

Lâm Lang cũng nhận được tin nhắn của Từ Lâm Ngôn, gật gật đầu: “Được.”Vẻ mặt Nam Vận căng thẳng gật đầu: “Chính là gã!”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lâm Lang càng ngơ ngác hơn: “Tại sao gã lại theo dõi cậu?” Bỗng nhiên cô ấy lại nghĩ tới điều gì đó, “ Khoan đã! Không phải gã quen biết với Nguyễn Lệ Oánh hay sao? Không lẽ là Nguyễn Lệ Oánh xúi giục gã theo dõi cậu?”

Từ Lâm Ngôn nhếch lên khóe môi, cười âm trầm một tiếng: “Anh zai, cậu nói xem sau khi chúng ta đoạt được dao của gã, thì chặt tay gã trước hay là móc mắt gã trước đây?”

Trần Tuấn Hà chạy được mấy bước mới phát hiện ra là một con đường chết, hoảng loạn mất mấy phút, sắc mặt sầm xuống,  từ trong túi lấy ra một con dao gọt hoa quả, chuẩn bị liều mạng một trận sống còn với Lục Dã.Nam Vận cũng có chút nghi ngờ là Nguyễn Lệ Oánh giở trò.

Đối diện lại nhiều ra thêm một chàng trai thân hình cao to nữa.

Trần Tuấn Hà: “Ta là ba của con mà, ta sẽ không hại con!”Sau khi tắt cuộc gọi, Lục Dã lại lập tức gọi điện thoại cho Từ Lâm Ngôn — Bách Lạc Thành là địa bàn của Từ nhị.Tình hình này, cho dù có nhịn đến tè ra quần thì có lẽ cũng không đến lượt.Nhưng mục đích của Nguyễn Lệ Oánh là gì?

Vẻ mặt Nam Vận căng thẳng gật đầu: “Chính là gã!”

Không phải gã đàn ông này đến tìm Nguyễn Lệ Oánh kiếm chuyện sao? Sao giờ lại quay ra nghe lời của Nguyễn Lệ Oánh rồi?

Lục Dã bất đắc dĩ: “Lâm Lang!”Không phải gã đàn ông này đến tìm Nguyễn Lệ Oánh kiếm chuyện sao? Sao giờ lại quay ra nghe lời của Nguyễn Lệ Oánh rồi?

Nam Vận nhỏ giọng nói: “Gã nãy giờ vẫn luôn theo bọn em!”

Cái này gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.Rốt cuộc giữa hai người họ có quan hệ gì?

Nam Vận: “Mẹ tôi là ai?”

Trong lời nói này, bao hàm lượng tin tức quá lớn.

Lúc nhìn ra là Lục Dã, Trần Tuấn Hà lập tức nhận ra mình bị mắc bẫy rồi, quay người chạy mất xác.

Giọng điệu của anh còn lạnh hơn vẻ mặt anh, vô cùng khiếp người.Lục Dã cảm nhận được sự căng thẳng và sợ hãi của cô gái nhỏ, ấm giọng an ủi lần nữa: “Vừa nãy em biểu hiện rất tốt, chuyện kế tiếp giao cho anh là được.”Nam Vận càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, cũng càng ngày càng bất an, chỉ muốn mau chóng gặp được Dã Tử.

Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn rõ mặt gã đàn ông ở khoảng cách gần.

Lâm Lang chỉ nghe thấy từ này trên tiểu thuyết hoặc tivi thôi, trước giờ chưa hề tự mình trải qua, cho nên vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt ngơ ngơ như bò đeo nơ nhìn Nam Vận: “Hả? Ai vậy? Tại sao lại theo dõi cậu?”Lâm Lang: “Được.”Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi cô gặp phải chuyện không giải quyết được, ý nghĩ đầu tiên sẽ là tìm Dã Tử.

Đối diện lại nhiều ra thêm một chàng trai thân hình cao to nữa.

Lâm Lang đi ngược lại đường cũ, đứng ở cửa tiệm bán đồ chơi, cúi đầu nghịch điện thoại.Móc di động từ trong túi ra, cô lập tức gọi điện cho Dã Tử, đồng thời cầu nguyện bây giờ anh không có cuộc họp hoặc việc bận gì đó.

Lục Dã cực kỳ tỉnh táo vạch ra kế hoạch: “Mấy hôm trước tôi đã đến nhà họ Nam, gã đàn ông đó rất có thể đã gặp qua tôi, cho nên tôi không thể xuất hiện trước mặt gã, chỉ có thể để cậu đi tìm hai người họ, nhưng không cần chào hỏi với họ, giả vờ như không quen biết họ rồi đi theo sau, tùy thời tìm kiếm mục tiêu. Tôi sẽ ở nhà vệ sinh trong tầng ngầm thứ nhất chờ các cậu, mục tiêu vừa xuất hiện, chúng ta liền trước sau bọc gã.”Bầu không khí trong nháy mắt trở nên quỉ dị.Vạn hạnh chính là anh nhận cuộc gọi rất nhanh. Còn chưa đợi anh mở miệng nói chuyện, Nam Vận đã nôn nóng kêu tên của anh: “Dã Tử!”

Lâm Lang ăn ngay nói thật: “Có chút căng thẳng.”

Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn rõ mặt gã đàn ông ở khoảng cách gần.Lục Dã nghe ra mấy phần hoảng loạn trong giọng nói của cô gái nhỏ, vội vàng hỏi thăm: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Nam Vận nhỏ giọng nói: “Gã nãy giờ vẫn luôn theo bọn em!”

Lục Dã ôm chặt cô gái nhỏ của mình, nhỏ giọng dỗ dành: “Đừng sợ, có anh đây.” Nhà vệ sinh nữ này sớm đã được công nhân dọn sạch rồi, anh đã ở đây chờ đợi nhiều giờ.

Khi hai người họ đang thử nước hoa, Lâm Lang nhận được cuộc gọi của Từ Lâm Ngôn.Từ Lâm Ngôn: “Sợ không?”Nam Vận lập tức kể cho anh nghe chuyện vừa nãy mình gặp phải, càng nói nội tâm càng bất an, về sau ngay cả giọng nói cũng run run: “Bây giờ em đang rất sợ.”

Nhưng chuyện vừa nãy đã chứng minh, không phải ảo giác, là thật sự có người đang theo dõi cô.

Nam Vận siêu đắc ý. Diễn trò phải làm cho tròn, cô nhét di động vào túi, đi tới trước bồn rửa tay mở vòi nước, phát ra âm thanh rửa tay.

Lục Dã chờ đợi chính là lúc này, bước nhanh lao ra nhà vệ sinh.Không qua bao lâu, một người đàn ông thân hình cao gầy đi qua trước mặt cô ấy, bước chân vừa nhanh vừa nhẹ, Lâm Lang ” không chút phát giác”, vẫn chuyên tâm nghịch điện thoại.Giọng của Trần Tuấn Hà vô cùng lớn, Nam Vận ở trong nhà vệ sinh nữ cũng có thể nghe thấy, càng kinh sợ đến tột cùng, chạy thẳng từ trong nhà vệ sinh ra, đứng sau người Lục Dã, trừng to mắt nhìn Trần Tuấn Hà bị ép đến trong góc, nghiêm nghị quát: “Ông nói lại lần nữa!”Lục Dã sớm đã đứng dậy, bước nhanh ra khỏi văn phòng làm việc, đồng thời chém đinh chặt sắt  nói qua điện thoại: “Em và Lâm Lang đứng yên tại chỗ đừng đi đâu cả, anh lập tức đến ngay!”

Lâm Lang đi ngược lại đường cũ, đứng ở cửa tiệm bán đồ chơi, cúi đầu nghịch điện thoại.

Giọng nói của anh vô cùng kiên định, mang theo năng lượng trấn an người khác, tinh thần Nam Vận lập tức ổn định lại, không khỏi thở phào một hơi: “Dạ!”

Nam Vận lập tức tắt tiếng, thậm chí còn nín cả thở.

Trưởng quầy sớm đã nhận được điện thoại của chủ tịch, tự mình đến phục vụ các cô.

Sau khi Nam Vận nhận được tin nhắn của Dã Tử, lập tức nói với Lâm Lang: “Chúng ta đi tính tiền thôi.”Sau khi tắt cuộc gọi, Lục Dã lại lập tức gọi điện thoại cho Từ Lâm Ngôn — Bách Lạc Thành là địa bàn của Từ nhị.

Trong mắt của kẻ theo dõi, mục tiêu chỉ có người bị theo dõi, rất khó phát giác ra đằng sau mình có người, cho dù là ẩn nấp hành tung, thì đó cũng chỉ là đối với người bị theo dõi mà thôi, chứ không đi chú ý đến người khác.

Trần Tuấn Hà chạy được mấy bước mới phát hiện ra là một con đường chết, hoảng loạn mất mấy phút, sắc mặt sầm xuống,  từ trong túi lấy ra một con dao gọt hoa quả, chuẩn bị liều mạng một trận sống còn với Lục Dã.

Nhưng chính vì cảm giác im hơi lặng tiếng này, mới làm cho người khác hoảng sợ, như một con ma xuất quỷ nhập thần.Tim của Nam Vận vô thức đập nhanh hơn, hô hấp cũng theo đó mà dồn dập lên.Từ Lâm Ngôn tiếp điện thoại rất nhanh: “Sao thế?”

Nói xong, anh ta còn cố ý tiến lên phía trước một bước.

Kế hoạch của gã là dùng cánh tay ghìm chặt cổ cô gái, đồng thời dùng khăn che mũi miệng cô.

Trần Tuấn Hà bất đắc dĩ: “Nguyễn Lệ Oánh thây!”Sau khi tắt vòi nước, cô nhìn về phía Lục Dã.Lục Dã nói đơn giản mà rõ ràng: “A Vận và Trứng Cuộn bị người theo dõi, nếu cậu đang ở Bách Lạc Thành, lập tức đi tìm họ.”

Nam Vận hoang mang bất an: “Có người theo dõi tớ.”

Lâm Lang đi ngược lại đường cũ, đứng ở cửa tiệm bán đồ chơi, cúi đầu nghịch điện thoại.Lâm Lang đang đứng bên cạnh cô thử son, phát giác ra cô có gì đó bất thường, kỳ lạ hỏi: “Cậu sao vậy?”“ Tôi đến ngay đây.” Từ Lâm Ngôn đang trên đường đến Bách Lạc Thành, sau khi nghe thấy lời của Lục Dã, quả quyết tăng nhanh tốc độ, tò mò hỏi một câu: “Trứng Cuộn là ai?”

Nam Vận lập tức kể cho anh nghe chuyện vừa nãy mình gặp phải, càng nói nội tâm càng bất an, về sau ngay cả giọng nói cũng run run: “Bây giờ em đang rất sợ.”

Kế đó, Lục Dã lại lập tức gọi điện cho cô gái nhỏ, nói kế hoạch cho cô nghe: “Hai người bọn em chỉ cần phải dẫn gã đến nhà vệ sinh ở góc Tây Bắc trong tầng ngầm thứ nhất là được.” Lo rằng cô gái nhỏ sẽ sợ, anh lại ấm giọng an ủi, “ Đừng sợ, Từ Lâm Ngôn sẽ luôn đi theo bọn em.”Rốt cuộc giữa hai người họ có quan hệ gì?Lục Dã bất đắc dĩ: “Lâm Lang!”

Sau khi đi từ tiệm đồ ngọt ra, Nam Vận “muốn” đi vệ sinh, Lâm Lang vừa khéo cũng “muốn” đi, thế là hai cô gái nắm tay nhau đi vào nhà vệ sinh.

Tình hình này, cho dù có nhịn đến tè ra quần thì có lẽ cũng không đến lượt.

Lục Dã nghe ra mấy phần hoảng loạn trong giọng nói của cô gái nhỏ, vội vàng hỏi thăm: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”Nam Vận ngây ra như phỗng, cuối cùng cô cũng nhớ ra ai giống gã đàn ông này rồi — Nam Thù trước khi phẫu thuật thẩm mỹ.Từ Lâm Ngôn: “Á đù?”

Nhưng mục đích của Nguyễn Lệ Oánh là gì?

Nam Vận cũng có chút nghi ngờ là Nguyễn Lệ Oánh giở trò.

Cái này gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.Lục Dã nhanh chóng giải thích: “Biệt danh của Lâm Lang.” Sau đó lại giao phó một câu, “ Hai người họ đang ở quầy Chanel trong tầng một.”

Nam Vận gật đầu, đi vào lối nhỏ.

Nam Vận: “Cậu có nhớ chuyện liên quan đến bảo mẫu của nhà tớ, mà mấy hôm trước tớ kể cho cậu hay không?”

Trần Tuấn Hà bị dọa mà rụt lùi về sau, sau lưng đụng hẳn vào tường.“ Được, tôi biết rồi.” Đèn xanh trước ngã tư đã loé lên, Từ Lâm Ngôn đạp thẳng chân ga đến mức thấp nhất, lao như bay trên đường, “ Cậu biết ai đang theo dõi hai người họ không?”

“ Em biết rồi.” Thực ra Nam Vận không sợ cho lắm, bởi cô tin tưởng Dã Tử, còn an ủi ngược lại anh một câu: “Anh cũng đừng lo lắng.”

Nhưng mục đích của Nguyễn Lệ Oánh là gì?Tầng ngầm thứ nhất có hai nhà vệ sinh, một nhà ở góc Tây Bắc, một nhà ở góc Đông Nam.Lục Dã đã tiến vào thang máy, nhanh chóng giảng về tình hình một lượt, nói đến cuối cùng, anh chợt nhận ra điều gì đó, lập tức nói qua điện thoại: “Không được, không thể trực tiếp đi tìm họ!”

Trần Tuấn Hà: “Mẹ con á.”

Lối nhỏ vốn đã không rộng, hai người bọn họ một trái một phải gần như chặn hết lối đi rồi.

Nam Vận hiểu anh muốn dụ đối phương, gật gật đầu, lập tức lấy di động ra, gửi tin nhắn thoại cho Lâm Lang: “Ai da, đừng giục nữa, tớ ra liền đây!”Nam Vận lập tức tắt tiếng, thậm chí còn nín cả thở.Cùng lúc, Từ Lâm Ngôn cũng dị khẩu đồng thanh qua điện thoại với anh: “Tuyệt đối không thể trực tiếp đi tìm họ!”

Gã nhớ chàng trai này, cậu ta tên là Lục Dã, là bạn trai của con gái bảo bối gã, vừa cao vừa đẹp trai lại vừa có tiền.

Tầng ngầm thứ nhất có một siêu thị bán đồ nhập khẩu cỡ lớn, ngoài siêu thị là một phố ẩm thực trong nhà.

Lục Dã nghe ra mấy phần hoảng loạn trong giọng nói của cô gái nhỏ, vội vàng hỏi thăm: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”Sau khi kết thúc cuộc gọi, đầu tiên cô chia sẻ tin tức cho Lâm Lang, sau đó hai người họ bắt đầu màn biểu diễn không rõ thật giả— Thử thử thử, mua mua mua.Mạch suy nghĩ của người thông minh luôn giống nhau, cho nên Lục Dã và Từ Lâm Ngôn mới muốn đi cùng nhau— Bọn họ muốn biến bị động thành chủ động.

Tuy nhiên làm cho gã bất ngờ chính là, từ trong nhà vệ sinh đi ra không phải là con gái bảo bối của gã, mà là một chàng trai trẻ tuổi có thân hình cao ráo.

Lục Dã chờ đợi chính là lúc này, bước nhanh lao ra nhà vệ sinh.

Nam Vận: “Mẹ tôi là ai?”Nam Vận hoang mang bất an: “Có người theo dõi tớ.”Trực tiếp đi tìm hai cô gái sẽ đánh rắn động cỏ, cũng chỉ có thể bảo vệ cô gái nhỏ tạm thời an toàn, nhưng mà rắn vẫn chưa bị diệt trừ, ngày sau sẽ là tai hoạ ngầm.

Lòng tin của Lâm Lang trong nháy mắt tăng lên gấp bội: “Dạ!”Bọn họ phải làm người bắt rắn, dụ rắn ra khỏi hang, diệt cỏ tận gốc.

Lâm Lang cũng lớn tiếng khuyên: “Hay là cậu đi luôn vào đi.”

Vạn hạnh chính là anh nhận cuộc gọi rất nhanh. Còn chưa đợi anh mở miệng nói chuyện, Nam Vận đã nôn nóng kêu tên của anh: “Dã Tử!”Lục Dã suy tư trong chốc lát, hỏi: “Ở Bách Lạc Thành, chỗ nào có ít người nhất mà lại có camera?”

Giọng điệu của anh còn lạnh hơn vẻ mặt anh, vô cùng khiếp người.

Anh muốn bắt ba ba trong rọ.

Lâm Lang tiếp lấy đồ của cô: “Được, tớ ở cửa tiệm bán đồ chơi đợi cậu.”Từ Lâm Ngôn hơi suy tư, nghĩ được một nơi bắt rắn hoàn hảo: “Nhà vệ sinh ở góc Tây Bắc trong tầng ngầm thứ nhất.”

Nhưng chính vì cảm giác im hơi lặng tiếng này, mới làm cho người khác hoảng sợ, như một con ma xuất quỷ nhập thần.

Cả quá trình đó, Từ Lâm Ngôn vẫn lặng lẽ đi theo sau hai người. Lục Dã cực kỳ tỉnh táo vạch ra kế hoạch: “Mấy hôm trước tôi đã đến nhà họ Nam, gã đàn ông đó rất có thể đã gặp qua tôi, cho nên tôi không thể xuất hiện trước mặt gã, chỉ có thể để cậu đi tìm hai người họ, nhưng không cần chào hỏi với họ, giả vờ như không quen biết họ rồi đi theo sau, tùy thời tìm kiếm mục tiêu. Tôi sẽ ở nhà vệ sinh trong tầng ngầm thứ nhất chờ các cậu, mục tiêu vừa xuất hiện, chúng ta liền trước sau bọc gã.”

Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi cô gặp phải chuyện không giải quyết được, ý nghĩ đầu tiên sẽ là tìm Dã Tử.

Anh muốn bắt ba ba trong rọ.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, đầu tiên cô chia sẻ tin tức cho Lâm Lang, sau đó hai người họ bắt đầu màn biểu diễn không rõ thật giả— Thử thử thử, mua mua mua.

Lúc đó Từ Lâm Ngôn cũng đã đến Bách Lạc Thành.

Từ Lâm Ngôn cũng khiếp sợ không thôi, chửi bậy ba lần liên tiếp: “Đờ mờ! Đờ mờ! Đờ mờ!”Ý nghĩ của Từ Lâm Ngôn và anh không bàn mà trùng: “Được.”

Nam Vận yên tâm không ít, khẽ gật đầu, còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này vẻ mặt Lục Dã bỗng trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía lối vào, đồng thời lấy ngón trỏ đặt lên môi.

Nam Vận và Lâm Lang chỉ đứng xếp hàng một lúc liền xoay người rời đi, tìm đến nhà vệ sinh khác.Lục Dã bật ngón tay cái với cô gái nhỏ.Sau đó hai người bọn họ lại thương lượng, bổ sung thêm chút chi tiết trong kế hoạch, xác định là không có sai sót xong mới cúp máy.

Lúc đó Từ Lâm Ngôn cũng đã đến Bách Lạc Thành.Lúc đó Từ Lâm Ngôn cũng đã đến Bách Lạc Thành.

Đến tầm giờ ăn cơm tối, hai người mới xuống tầng.

Sau khi Nam Vận nhận được tin nhắn của Dã Tử, lập tức nói với Lâm Lang: “Chúng ta đi tính tiền thôi.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, đầu tiên cô chia sẻ tin tức cho Lâm Lang, sau đó hai người họ bắt đầu màn biểu diễn không rõ thật giả— Thử thử thử, mua mua mua.Lục Dã cực kỳ tỉnh táo vạch ra kế hoạch: “Mấy hôm trước tôi đã đến nhà họ Nam, gã đàn ông đó rất có thể đã gặp qua tôi, cho nên tôi không thể xuất hiện trước mặt gã, chỉ có thể để cậu đi tìm hai người họ, nhưng không cần chào hỏi với họ, giả vờ như không quen biết họ rồi đi theo sau, tùy thời tìm kiếm mục tiêu. Tôi sẽ ở nhà vệ sinh trong tầng ngầm thứ nhất chờ các cậu, mục tiêu vừa xuất hiện, chúng ta liền trước sau bọc gã.”Kế đó, Lục Dã lại lập tức gọi điện cho cô gái nhỏ, nói kế hoạch cho cô nghe: “Hai người bọn em chỉ cần phải dẫn gã đến nhà vệ sinh ở góc Tây Bắc trong tầng ngầm thứ nhất là được.” Lo rằng cô gái nhỏ sẽ sợ, anh lại ấm giọng an ủi, “ Đừng sợ, Từ Lâm Ngôn sẽ luôn đi theo bọn em.”

Lục Dã bất đắc dĩ: “Lâm Lang!”

Nam Vận lập tức tắt tiếng, thậm chí còn nín cả thở.

Nam Vận siêu đắc ý. Diễn trò phải làm cho tròn, cô nhét di động vào túi, đi tới trước bồn rửa tay mở vòi nước, phát ra âm thanh rửa tay.“ Em biết rồi.” Thực ra Nam Vận không sợ cho lắm, bởi cô tin tưởng Dã Tử, còn an ủi ngược lại anh một câu: “Anh cũng đừng lo lắng.”

Cô đã bị ma ám rồi.

Nơi đó cũng không có cửa hàng gì, chỉ khi vào những ngày lễ, lượng người đông đúc thì mới có người đến đây đi vệ sinh, còn vào ngày bình thường, gần như không có người đến.

Lòng tin của Lâm Lang trong nháy mắt tăng lên gấp bội: “Dạ!”Anh muốn bắt ba ba trong rọ.“ Ừm.” Lục Dã lại dặn dò, “ Có thể mua chút đồ, đừng để gã nghi ngờ.”

Trần Tuấn Hà: “Ta là ba của con mà, ta sẽ không hại con!”

Người nọ đeo một đôi giày da đế cứng, cất bước đi trên nền gạch men sứ trắng bóng, không thể tránh khỏi phát ra tiếng bước chân ” cộc, cộc”.

Tim của Nam Vận vô thức đập nhanh hơn, hô hấp cũng theo đó mà dồn dập lên.Lối nhỏ rất dài, hơn nữa vô cùng chật hẹp.Không phải gã đàn ông này đến tìm Nguyễn Lệ Oánh kiếm chuyện sao? Sao giờ lại quay ra nghe lời của Nguyễn Lệ Oánh rồi?Nam Vận hiểu ý của anh: “Được.”

Lâm Lang cũng nhận được tin nhắn của Từ Lâm Ngôn, gật gật đầu: “Được.”

Khi hai người họ đang thử nước hoa, Lâm Lang nhận được cuộc gọi của Từ Lâm Ngôn.

Xung quanh không bóng người, giọng nói của Nam Vận lại rất lớn, giọng điệu vừa gấp vừa tức: “Ai da, sao lại đang dọn dẹp chứ, tớ sắp nghẹn chết mất!”Sau khi kết thúc cuộc gọi, đầu tiên cô chia sẻ tin tức cho Lâm Lang, sau đó hai người họ bắt đầu màn biểu diễn không rõ thật giả— Thử thử thử, mua mua mua.

Nam Vận ngây ra như phỗng, cuối cùng cô cũng nhớ ra ai giống gã đàn ông này rồi — Nam Thù trước khi phẫu thuật thẩm mỹ.

Nam Vận: “Không phải câu này, ông nói lại lần nữa, tôi là do ai sinh?”Trưởng quầy sớm đã nhận được điện thoại của chủ tịch, tự mình đến phục vụ các cô.

Thời khắc cùng gã đàn ông kia đối mắt qua gương, cô liền hiểu được sự kinh ngạc và hoảng sợ của dì Tôn, giống như bị người ghìm chặt cổ từ đằng sau mà không chút phòng bị.

Nam Vận lập tức kể cho anh nghe chuyện vừa nãy mình gặp phải, càng nói nội tâm càng bất an, về sau ngay cả giọng nói cũng run run: “Bây giờ em đang rất sợ.”Không qua bao lâu, một người đàn ông thân hình cao gầy đi qua trước mặt cô ấy, bước chân vừa nhanh vừa nhẹ, Lâm Lang ” không chút phát giác”, vẫn chuyên tâm nghịch điện thoại.Lâm Lang ăn ngay nói thật: “Có chút căng thẳng.”Khi hai người họ đang thử nước hoa, Lâm Lang nhận được cuộc gọi của Từ Lâm Ngôn.

Lục Dã không chơi xấu như Từ Lâm Ngôn, nhưng cũng ép gần lên một bước, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm gã: “Tại sao lại theo dõi A Vận? Ai sai ông làm?”

Lục Dã mặc một chiếc áo khoác dạ màu xám đậm, Từ Lâm Ngôn mặc một chiếc áo khoác dạ màu xám nhạt, dưới vị trí không có ánh đèn chiếu sáng, quần áo của hai người một đen một trắng, giữa lông mày tuấn lãng không có bất kỳ nhiệt độ nào, thần sắc âm u lạnh lẽo như nhau, y chang như Hắc Bạch vô thường.

Lục Dã sớm đã đứng dậy, bước nhanh ra khỏi văn phòng làm việc, đồng thời chém đinh chặt sắt  nói qua điện thoại: “Em và Lâm Lang đứng yên tại chỗ đừng đi đâu cả, anh lập tức đến ngay!”

Ý nghĩ của Từ Lâm Ngôn và anh không bàn mà trùng: “Được.”Từ Lâm Ngôn dặn dò trước một câu: “Đừng quay đầu, anh đang ở cửa hàng Armani đối diện bọn em.” Anh ta đưa lưng về phía các cô, vừa giả vờ sờ sờ mấy cây son trên kệ, vừa theo dõi tình hình của quầy Chanel sau lưng qua gương, đồng thời nhỏ giọng nói, “ Anh họ em vẫn chưa đến, đợi anh ta đến thì chúng ta liền hành động.”

Từ Lâm Ngôn hơi suy tư, nghĩ được một nơi bắt rắn hoàn hảo: “Nhà vệ sinh ở góc Tây Bắc trong tầng ngầm thứ nhất.”

Nam Vận yên tâm không ít, khẽ gật đầu, còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này vẻ mặt Lục Dã bỗng trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía lối vào, đồng thời lấy ngón trỏ đặt lên môi.Lâm Lang chỉ nghe thấy từ này trên tiểu thuyết hoặc tivi thôi, trước giờ chưa hề tự mình trải qua, cho nên vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt ngơ ngơ như bò đeo nơ nhìn Nam Vận: “Hả? Ai vậy? Tại sao lại theo dõi cậu?”Lâm Lang: “Được.”

Hai ngày gần đây, Nam Vận  luôn có cảm giác bị người theo dõi, nhưng mà mỗi khi cô quay đầu xem xét, sau lưng lại không một bóng người, cho nên cô vẫn luôn nghi ngờ có phải mình sinh ra ảo giác rồi không.

Lâm Lang đang đứng bên cạnh cô thử son, phát giác ra cô có gì đó bất thường, kỳ lạ hỏi: “Cậu sao vậy?”

Nhà vệ sinh ở góc Tây Bắc khá khó tìm, nó ở gần hầm để xe, sâu trong một lối đi nhỏ, đi đến lối nhỏ đó còn có một chỗ ngoặt nữa mới có thể đến nơi.Từ Lâm Ngôn: “Sợ không?”

Kế hoạch của gã là dùng cánh tay ghìm chặt cổ cô gái, đồng thời dùng khăn che mũi miệng cô.Lâm Lang ăn ngay nói thật: “Có chút căng thẳng.”

Lục Dã sững sờ, phẫn nộ ngập trời bị thay thế bằng kinh sợ.

Vẻ mặt Nam Vận căng thẳng gật đầu: “Chính là gã!”

Từ Lâm Ngôn: “Sợ không?”“ Em biết rồi.” Thực ra Nam Vận không sợ cho lắm, bởi cô tin tưởng Dã Tử, còn an ủi ngược lại anh một câu: “Anh cũng đừng lo lắng.”Từ Lâm Ngôn an ủi: “Không cần căng thẳng, em là một nữ diễn viên chuyên nghiệp, là nữ chính chuyên dụng của anh.”

Nam Vận hiểu anh muốn dụ đối phương, gật gật đầu, lập tức lấy di động ra, gửi tin nhắn thoại cho Lâm Lang: “Ai da, đừng giục nữa, tớ ra liền đây!”

Từ Lâm Ngôn: “Á đù?”Lục Dã đã tiến vào thang máy, nhanh chóng giảng về tình hình một lượt, nói đến cuối cùng, anh chợt nhận ra điều gì đó, lập tức nói qua điện thoại: “Không được, không thể trực tiếp đi tìm họ!”Lòng tin của Lâm Lang trong nháy mắt tăng lên gấp bội: “Dạ!”

Đợi gã đàn ông chuyển qua góc tường, cô lập tức ngẩng đầu, lúc này Từ Lâm Ngôn cũng đi từ đằng sau lên, nhỏ giọng giao phó một câu: “Báo cảnh sát.” Sau đó nhanh chân đi theo gã đàn ông kia.

Theo dõi???Ước chừng khoảng 10p sau, Lục Dã có mặt ở Bách Lạc Thành, hành động bắt đầu.

Lâm Lang tiếp lấy đồ của cô: “Được, tớ ở cửa tiệm bán đồ chơi đợi cậu.”Sau khi Nam Vận nhận được tin nhắn của Dã Tử, lập tức nói với Lâm Lang: “Chúng ta đi tính tiền thôi.”

Vẻ mặt Nam Vận căng thẳng gật đầu: “Chính là gã!”Giọng nói của anh vô cùng kiên định, mang theo năng lượng trấn an người khác, tinh thần Nam Vận lập tức ổn định lại, không khỏi thở phào một hơi: “Dạ!”Lâm Lang cũng nhận được tin nhắn của Từ Lâm Ngôn, gật gật đầu: “Được.”

Nam Vận hoang mang bất an: “Có người theo dõi tớ.”

Tiếp sau đó, anh nhìn thấy chiếc khăn trắng bên chân Trần Tuấn Hà, vẻ mặt càng sa sầm thêm mấy phần: “Ông muốn bắt cóc em ấy?” Khi mở miệng lần nữa, giọng điệu của anh đã biến thành nghiến răng nghiến lợi, mang theo mười phần phẫn nộ: “Ông muốn chết à?!”Tính tiền xong, hai người xách theo túi lớn túi bé mang logo Chanel ra khỏi quầy hàng. Vì phòng ngừa đối phương sinh nghi, hai người họ còn dạo vào mấy quầy bán đồ trang điểm, mua mấy đồ khác nữa.

Nhưng chuyện vừa nãy đã chứng minh, không phải ảo giác, là thật sự có người đang theo dõi cô.

Bên phải nhà vệ sinh nữ, Trần Tuấn Hà dán người lên mé tường bên phải lối vào nhà vệ sinh, chiếc khăn trắng trong tay đã xịt sẵn thuốc mê, thời khắc khi trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng bước chân, gã liền nín thở, chuẩn bị tập kích con gái bảo bối của mình từ phía sau.

Đến tầm giờ ăn cơm tối, hai người mới xuống tầng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tầng ngầm thứ nhất có một siêu thị bán đồ nhập khẩu cỡ lớn, ngoài siêu thị là một phố ẩm thực trong nhà.

Trần Tuấn Hà chạy được mấy bước mới phát hiện ra là một con đường chết, hoảng loạn mất mấy phút, sắc mặt sầm xuống,  từ trong túi lấy ra một con dao gọt hoa quả, chuẩn bị liều mạng một trận sống còn với Lục Dã.

Lục Dã nhanh chóng giải thích: “Biệt danh của Lâm Lang.” Sau đó lại giao phó một câu, “ Hai người họ đang ở quầy Chanel trong tầng một.”Nam Vận và Lâm Lang lại lượn lờ một vòng trong phố ẩm thực, còn gọi cả bánh mì và trà sữa ở tiệm đồ ngọt nào đó, thong dong ngồi trong tiệm ăn uống no đủ xong mới không hoảng không vội rời đi.

Giọng của Trần Tuấn Hà vô cùng lớn, Nam Vận ở trong nhà vệ sinh nữ cũng có thể nghe thấy, càng kinh sợ đến tột cùng, chạy thẳng từ trong nhà vệ sinh ra, đứng sau người Lục Dã, trừng to mắt nhìn Trần Tuấn Hà bị ép đến trong góc, nghiêm nghị quát: “Ông nói lại lần nữa!”

Tầng ngầm thứ nhất có một siêu thị bán đồ nhập khẩu cỡ lớn, ngoài siêu thị là một phố ẩm thực trong nhà.Không khí tựa hồ ngưng đọng lại, im lặng đến độ không còn một âm thanh.Cả quá trình đó, Từ Lâm Ngôn vẫn lặng lẽ đi theo sau hai người. 

Giọng nói của anh vô cùng kiên định, mang theo năng lượng trấn an người khác, tinh thần Nam Vận lập tức ổn định lại, không khỏi thở phào một hơi: “Dạ!”

Nhưng chính vì cảm giác im hơi lặng tiếng này, mới làm cho người khác hoảng sợ, như một con ma xuất quỷ nhập thần.

Giọng nói của anh vô cùng kiên định, mang theo năng lượng trấn an người khác, tinh thần Nam Vận lập tức ổn định lại, không khỏi thở phào một hơi: “Dạ!”” Người sống cũng không thể bị nghẹn tiểu đến chết chứ, cậu cứ đi đi!” Lâm Lang lại đẩy Nam Vận một cái.Lực chú ý của anh ta không chỉ ở trên người hai cô gái, mà đồng thời còn phải tìm kiếm nhân vật mục tiêu.

Nam Vận siêu đắc ý. Diễn trò phải làm cho tròn, cô nhét di động vào túi, đi tới trước bồn rửa tay mở vòi nước, phát ra âm thanh rửa tay.

Lưng gã áp vào bức tường bên ngoài lối vào của nhà vệ sinh, yên lặng chờ mục tiêu đi ra từ bên trong.

Từ Lâm Ngôn dặn dò trước một câu: “Đừng quay đầu, anh đang ở cửa hàng Armani đối diện bọn em.” Anh ta đưa lưng về phía các cô, vừa giả vờ sờ sờ mấy cây son trên kệ, vừa theo dõi tình hình của quầy Chanel sau lưng qua gương, đồng thời nhỏ giọng nói, “ Anh họ em vẫn chưa đến, đợi anh ta đến thì chúng ta liền hành động.”

Từ Lâm Ngôn tiếp điện thoại rất nhanh: “Sao thế?”Trong mắt của kẻ theo dõi, mục tiêu chỉ có người bị theo dõi, rất khó phát giác ra đằng sau mình có người, cho dù là ẩn nấp hành tung, thì đó cũng chỉ là đối với người bị theo dõi mà thôi, chứ không đi chú ý đến người khác.

Trong mắt của kẻ theo dõi, mục tiêu chỉ có người bị theo dõi, rất khó phát giác ra đằng sau mình có người, cho dù là ẩn nấp hành tung, thì đó cũng chỉ là đối với người bị theo dõi mà thôi, chứ không đi chú ý đến người khác.

Hiệu quả của thuốc mê rất nhanh, khoảng chừng mười giây là cô sẽ mất đi ý thức.

Bên phải nhà vệ sinh nữ, Trần Tuấn Hà dán người lên mé tường bên phải lối vào nhà vệ sinh, chiếc khăn trắng trong tay đã xịt sẵn thuốc mê, thời khắc khi trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng bước chân, gã liền nín thở, chuẩn bị tập kích con gái bảo bối của mình từ phía sau.Mạch suy nghĩ của người thông minh luôn giống nhau, cho nên Lục Dã và Từ Lâm Ngôn mới muốn đi cùng nhau— Bọn họ muốn biến bị động thành chủ động.Thế nên Từ Lâm Ngôn rất dễ dàng khoá được mục tiêu lên người đàn ông theo dõi hai cô gái trong đám người.

Lâm Lang càng ngơ ngác hơn: “Tại sao gã lại theo dõi cậu?” Bỗng nhiên cô ấy lại nghĩ tới điều gì đó, “ Khoan đã! Không phải gã quen biết với Nguyễn Lệ Oánh hay sao? Không lẽ là Nguyễn Lệ Oánh xúi giục gã theo dõi cậu?”Bên phải nhà vệ sinh nữ, Trần Tuấn Hà dán người lên mé tường bên phải lối vào nhà vệ sinh, chiếc khăn trắng trong tay đã xịt sẵn thuốc mê, thời khắc khi trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng bước chân, gã liền nín thở, chuẩn bị tập kích con gái bảo bối của mình từ phía sau.Cái này gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.

Bọn họ phải làm người bắt rắn, dụ rắn ra khỏi hang, diệt cỏ tận gốc.Gã đàn ông nọ dáng người cao gầy, mặc một chiếc áo lông màu đen cũ nát, tướng mạo vô cùng phổ thông, đặt trong đám người thì không có chút thu hút gì, cảm giác tồn tại gần như không có, nếu như không phải cố ý tìm kiếm, Từ Lâm Ngôn căn bản sẽ không chú ý đến gã.

Trần Tuấn Hà bị dọa mà rụt lùi về sau, sau lưng đụng hẳn vào tường.Tầng ngầm thứ nhất có một siêu thị bán đồ nhập khẩu cỡ lớn, ngoài siêu thị là một phố ẩm thực trong nhà.Sau khi đi từ tiệm đồ ngọt ra, Nam Vận “muốn” đi vệ sinh, Lâm Lang vừa khéo cũng “muốn” đi, thế là hai cô gái nắm tay nhau đi vào nhà vệ sinh.

Tiếp sau đó, anh nhìn thấy chiếc khăn trắng bên chân Trần Tuấn Hà, vẻ mặt càng sa sầm thêm mấy phần: “Ông muốn bắt cóc em ấy?” Khi mở miệng lần nữa, giọng điệu của anh đã biến thành nghiến răng nghiến lợi, mang theo mười phần phẫn nộ: “Ông muốn chết à?!”

Móc di động từ trong túi ra, cô lập tức gọi điện cho Dã Tử, đồng thời cầu nguyện bây giờ anh không có cuộc họp hoặc việc bận gì đó.

Lâm Lang nhớ, bảo mẫu đó phát hiện thời gian gần đây luôn có một gã đàn ông kỳ lạ loanh quanh gần khu biệt thự của nhà họ Nam.Tầng ngầm thứ nhất có hai nhà vệ sinh, một nhà ở góc Tây Bắc, một nhà ở góc Đông Nam.

Góc Đông Nam gần lối ra của siêu thị, người rất đông, đặc biệt là nhà vệ sinh nữ, người xếp hàng còn xếp ra tận ngoài cửa.

Từ Lâm Ngôn cũng khiếp sợ không thôi, chửi bậy ba lần liên tiếp: “Đờ mờ! Đờ mờ! Đờ mờ!”

Cách chỗ này gần nhất là một cửa tiệm bán đồ chơi.Góc Đông Nam gần lối ra của siêu thị, người rất đông, đặc biệt là nhà vệ sinh nữ, người xếp hàng còn xếp ra tận ngoài cửa.

Từ Lâm Ngôn nhếch lên khóe môi, cười âm trầm một tiếng: “Anh zai, cậu nói xem sau khi chúng ta đoạt được dao của gã, thì chặt tay gã trước hay là móc mắt gã trước đây?”

Ngũ quan của gã phổ thông không có gì nổi bật, đứng trong đám người cũng không thu hút, cảm giác tồn tại cực thấp, không cẩn thận lưu ý thì tuyệt đối không chú ý được gã.

Trực tiếp đi tìm hai cô gái sẽ đánh rắn động cỏ, cũng chỉ có thể bảo vệ cô gái nhỏ tạm thời an toàn, nhưng mà rắn vẫn chưa bị diệt trừ, ngày sau sẽ là tai hoạ ngầm.Lục Dã cũng không đuổi theo gã, bởi phương hướng gã chạy trốn là một bức tường. Anh đứng nguyên tại chỗ, môi mỏng mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Tuấn Hà, giống hệt một con sói đang thưởng thức quá trình giãy chết của con mồi.Khi hai người họ đang thử nước hoa, Lâm Lang nhận được cuộc gọi của Từ Lâm Ngôn.Tình hình này, cho dù có nhịn đến tè ra quần thì có lẽ cũng không đến lượt.

Cả quá trình đó, Từ Lâm Ngôn vẫn lặng lẽ đi theo sau hai người. 

Nhưng mục đích của Nguyễn Lệ Oánh là gì?

Lục Dã ôm chặt cô gái nhỏ của mình, nhỏ giọng dỗ dành: “Đừng sợ, có anh đây.” Nhà vệ sinh nữ này sớm đã được công nhân dọn sạch rồi, anh đã ở đây chờ đợi nhiều giờ.Nam Vận và Lâm Lang chỉ đứng xếp hàng một lúc liền xoay người rời đi, tìm đến nhà vệ sinh khác.

Từ Lâm Ngôn dặn dò trước một câu: “Đừng quay đầu, anh đang ở cửa hàng Armani đối diện bọn em.” Anh ta đưa lưng về phía các cô, vừa giả vờ sờ sờ mấy cây son trên kệ, vừa theo dõi tình hình của quầy Chanel sau lưng qua gương, đồng thời nhỏ giọng nói, “ Anh họ em vẫn chưa đến, đợi anh ta đến thì chúng ta liền hành động.”

Lâm Lang càng ngơ ngác hơn: “Tại sao gã lại theo dõi cậu?” Bỗng nhiên cô ấy lại nghĩ tới điều gì đó, “ Khoan đã! Không phải gã quen biết với Nguyễn Lệ Oánh hay sao? Không lẽ là Nguyễn Lệ Oánh xúi giục gã theo dõi cậu?”

Hiệu quả của thuốc mê rất nhanh, khoảng chừng mười giây là cô sẽ mất đi ý thức.Nhà vệ sinh ở góc Tây Bắc khá khó tìm, nó ở gần hầm để xe, sâu trong một lối đi nhỏ, đi đến lối nhỏ đó còn có một chỗ ngoặt nữa mới có thể đến nơi.

Cái này gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.

Từ Lâm Ngôn dặn dò trước một câu: “Đừng quay đầu, anh đang ở cửa hàng Armani đối diện bọn em.” Anh ta đưa lưng về phía các cô, vừa giả vờ sờ sờ mấy cây son trên kệ, vừa theo dõi tình hình của quầy Chanel sau lưng qua gương, đồng thời nhỏ giọng nói, “ Anh họ em vẫn chưa đến, đợi anh ta đến thì chúng ta liền hành động.”Sau khi đi từ tiệm đồ ngọt ra, Nam Vận “muốn” đi vệ sinh, Lâm Lang vừa khéo cũng “muốn” đi, thế là hai cô gái nắm tay nhau đi vào nhà vệ sinh.Nhà vệ sinh ở góc Tây Bắc khá khó tìm, nó ở gần hầm để xe, sâu trong một lối đi nhỏ, đi đến lối nhỏ đó còn có một chỗ ngoặt nữa mới có thể đến nơi.Nơi đó cũng không có cửa hàng gì, chỉ khi vào những ngày lễ, lượng người đông đúc thì mới có người đến đây đi vệ sinh, còn vào ngày bình thường, gần như không có người đến.

Tính tiền xong, hai người xách theo túi lớn túi bé mang logo Chanel ra khỏi quầy hàng. Vì phòng ngừa đối phương sinh nghi, hai người họ còn dạo vào mấy quầy bán đồ trang điểm, mua mấy đồ khác nữa.

Giọng của Trần Tuấn Hà vô cùng lớn, Nam Vận ở trong nhà vệ sinh nữ cũng có thể nghe thấy, càng kinh sợ đến tột cùng, chạy thẳng từ trong nhà vệ sinh ra, đứng sau người Lục Dã, trừng to mắt nhìn Trần Tuấn Hà bị ép đến trong góc, nghiêm nghị quát: “Ông nói lại lần nữa!”

“ Em biết rồi.” Thực ra Nam Vận không sợ cho lắm, bởi cô tin tưởng Dã Tử, còn an ủi ngược lại anh một câu: “Anh cũng đừng lo lắng.”Nam Vận và Lâm Lang vừa đến đây thì trông thấy ngoài lối vào của lối nhỏ treo một tấm biển ” Đang dọn dẹp, người không phận sự miễn vào” — Đây cũng là một phần trong kế hoạch.

Lâm Lang: “Được.”

Sắc mặt Lục Dã xanh xám, Trần Tuấn Hà không chút nghi ngờ, cậu ta thật sự sẽ giết mình, hơn nữa phân tích theo tình thế hiện giờ, gã không có đường nào thắng, còn không bằng tìm đường ra khác, huống chi gã cũng không phải người có cốt khí gì, nhanh chóng quyết định mà gào lên: “Nam Vận à! Ta là ba con mà, sao có thể hại con được chứ? Nếu hôm nay con không tha cho ta, thì ta sẽ gọi điện cho Nam Khải Thăng, nói con là con của ta và Nguyễn Lệ Oánh, những ngày tháng tốt lành của con sẽ chấm dứt ngay đấy!”

Đợi gã đàn ông chuyển qua góc tường, cô lập tức ngẩng đầu, lúc này Từ Lâm Ngôn cũng đi từ đằng sau lên, nhỏ giọng giao phó một câu: “Báo cảnh sát.” Sau đó nhanh chân đi theo gã đàn ông kia.Nhưng chính vì cảm giác im hơi lặng tiếng này, mới làm cho người khác hoảng sợ, như một con ma xuất quỷ nhập thần.Xung quanh không bóng người, giọng nói của Nam Vận lại rất lớn, giọng điệu vừa gấp vừa tức: “Ai da, sao lại đang dọn dẹp chứ, tớ sắp nghẹn chết mất!”

Nam Vận ngây ra như phỗng, cuối cùng cô cũng nhớ ra ai giống gã đàn ông này rồi — Nam Thù trước khi phẫu thuật thẩm mỹ.

Sau khi Nam Vận nhận được tin nhắn của Dã Tử, lập tức nói với Lâm Lang: “Chúng ta đi tính tiền thôi.”Lâm Lang cũng lớn tiếng khuyên: “Hay là cậu đi luôn vào đi.”

Hiệu quả của thuốc mê rất nhanh, khoảng chừng mười giây là cô sẽ mất đi ý thức.

Nam Vận gật đầu, đi vào lối nhỏ.

Lực chú ý của anh ta không chỉ ở trên người hai cô gái, mà đồng thời còn phải tìm kiếm nhân vật mục tiêu.Lục Dã cảm nhận được sự căng thẳng và sợ hãi của cô gái nhỏ, ấm giọng an ủi lần nữa: “Vừa nãy em biểu hiện rất tốt, chuyện kế tiếp giao cho anh là được.”Lục Dã nói đơn giản mà rõ ràng: “A Vận và Trứng Cuộn bị người theo dõi, nếu cậu đang ở Bách Lạc Thành, lập tức đi tìm họ.”Giọng nói của hai người lại bị không gian yên tĩnh ở đây tăng lên gấp mấy lần.

Từ Lâm Ngôn an ủi: “Không cần căng thẳng, em là một nữ diễn viên chuyên nghiệp, là nữ chính chuyên dụng của anh.”

“ Không phải là gã đàn ông đó chứ?” Lâm Lang hỏi.Nam Vận cũng có chút nghi ngờ là Nguyễn Lệ Oánh giở trò.Nam Vận: “Vậy sao được, người ta đang quét dọn mà.”

Bọn họ phải làm người bắt rắn, dụ rắn ra khỏi hang, diệt cỏ tận gốc.

Nam Vận: “Không phải câu này, ông nói lại lần nữa, tôi là do ai sinh?”

“ Ừm.” Lục Dã lại dặn dò, “ Có thể mua chút đồ, đừng để gã nghi ngờ.”” Người sống cũng không thể bị nghẹn tiểu đến chết chứ, cậu cứ đi đi!” Lâm Lang lại đẩy Nam Vận một cái.

Lục Dã phát giác ra ý đồ của gã, suy tư trong chốc lát, nói bằng khẩu hình miệng với cô gái nhỏ: “Gửi tin nhắn thoại cho Lâm Lang, nói em ra liền.”

Nam Vận ngây ra như phỗng, cuối cùng cô cũng nhớ ra ai giống gã đàn ông này rồi — Nam Thù trước khi phẫu thuật thẩm mỹ.Hiệu quả của thuốc mê rất nhanh, khoảng chừng mười giây là cô sẽ mất đi ý thức.Theo dõi???Nam Vận đắn đo mấy phút, cuối cùng quyết định đi vệ sinh: “Được.” Sau đó đưa túi đựng đồ và túi xách trong tay cho Lâm Lang: “Cậu cầm hộ tớ một lúc.”

Trần Tuấn Hà bất đắc dĩ: “Nguyễn Lệ Oánh thây!”

Lưng gã áp vào bức tường bên ngoài lối vào của nhà vệ sinh, yên lặng chờ mục tiêu đi ra từ bên trong.

Lâm Lang tiếp lấy đồ của cô: “Được, tớ ở cửa tiệm bán đồ chơi đợi cậu.”

Từ Lâm Ngôn hơi suy tư, nghĩ được một nơi bắt rắn hoàn hảo: “Nhà vệ sinh ở góc Tây Bắc trong tầng ngầm thứ nhất.”Cách chỗ này gần nhất là một cửa tiệm bán đồ chơi.

Lúc nhìn ra là Lục Dã, Trần Tuấn Hà lập tức nhận ra mình bị mắc bẫy rồi, quay người chạy mất xác.Nam Vận gật đầu, đi vào lối nhỏ.

Nhưng chuyện vừa nãy đã chứng minh, không phải ảo giác, là thật sự có người đang theo dõi cô.Lưng gã áp vào bức tường bên ngoài lối vào của nhà vệ sinh, yên lặng chờ mục tiêu đi ra từ bên trong.Lâm Lang đi ngược lại đường cũ, đứng ở cửa tiệm bán đồ chơi, cúi đầu nghịch điện thoại.

Lục Dã cũng không đuổi theo gã, bởi phương hướng gã chạy trốn là một bức tường. Anh đứng nguyên tại chỗ, môi mỏng mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Tuấn Hà, giống hệt một con sói đang thưởng thức quá trình giãy chết của con mồi.Không qua bao lâu, một người đàn ông thân hình cao gầy đi qua trước mặt cô ấy, bước chân vừa nhanh vừa nhẹ, Lâm Lang ” không chút phát giác”, vẫn chuyên tâm nghịch điện thoại.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, đầu tiên cô chia sẻ tin tức cho Lâm Lang, sau đó hai người họ bắt đầu màn biểu diễn không rõ thật giả— Thử thử thử, mua mua mua.

Đợi gã đàn ông chuyển qua góc tường, cô lập tức ngẩng đầu, lúc này Từ Lâm Ngôn cũng đi từ đằng sau lên, nhỏ giọng giao phó một câu: “Báo cảnh sát.” Sau đó nhanh chân đi theo gã đàn ông kia.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lối nhỏ rất dài, hơn nữa vô cùng chật hẹp.

Rốt cuộc giữa hai người họ có quan hệ gì?

Lục Dã suy tư trong chốc lát, hỏi: “Ở Bách Lạc Thành, chỗ nào có ít người nhất mà lại có camera?”Sau khi Nam Vận tiến vào thì gần như là chạy chậm đến nhà vệ sinh, vừa vào đến nhà vệ sinh nữ, cô liền trông thấy Lục Dã, rồi lao thẳng vào lòng anh: “Dã Tử!”

Nam Vận đắn đo mấy phút, cuối cùng quyết định đi vệ sinh: “Được.” Sau đó đưa túi đựng đồ và túi xách trong tay cho Lâm Lang: “Cậu cầm hộ tớ một lúc.”

Lục Dã ôm chặt cô gái nhỏ của mình, nhỏ giọng dỗ dành: “Đừng sợ, có anh đây.” Nhà vệ sinh nữ này sớm đã được công nhân dọn sạch rồi, anh đã ở đây chờ đợi nhiều giờ.

Góc Đông Nam gần lối ra của siêu thị, người rất đông, đặc biệt là nhà vệ sinh nữ, người xếp hàng còn xếp ra tận ngoài cửa.

Kế hoạch của gã là dùng cánh tay ghìm chặt cổ cô gái, đồng thời dùng khăn che mũi miệng cô.

Sau khi tắt cuộc gọi, Lục Dã lại lập tức gọi điện thoại cho Từ Lâm Ngôn — Bách Lạc Thành là địa bàn của Từ nhị.Nam Vận nhỏ giọng nói: “Gã nãy giờ vẫn luôn theo bọn em!”

Vạn hạnh chính là anh nhận cuộc gọi rất nhanh. Còn chưa đợi anh mở miệng nói chuyện, Nam Vận đã nôn nóng kêu tên của anh: “Dã Tử!”

“ Tôi đến ngay đây.” Từ Lâm Ngôn đang trên đường đến Bách Lạc Thành, sau khi nghe thấy lời của Lục Dã, quả quyết tăng nhanh tốc độ, tò mò hỏi một câu: “Trứng Cuộn là ai?”Lục Dã sững sờ, phẫn nộ ngập trời bị thay thế bằng kinh sợ.Thế nên Từ Lâm Ngôn rất dễ dàng khoá được mục tiêu lên người đàn ông theo dõi hai cô gái trong đám người.Lục Dã cảm nhận được sự căng thẳng và sợ hãi của cô gái nhỏ, ấm giọng an ủi lần nữa: “Vừa nãy em biểu hiện rất tốt, chuyện kế tiếp giao cho anh là được.”

Sau khi Nam Vận nhận được tin nhắn của Dã Tử, lập tức nói với Lâm Lang: “Chúng ta đi tính tiền thôi.”

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên quỉ dị.Nam Vận yên tâm không ít, khẽ gật đầu, còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này vẻ mặt Lục Dã bỗng trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía lối vào, đồng thời lấy ngón trỏ đặt lên môi.

Nam Vận lập tức tắt tiếng, thậm chí còn nín cả thở.

Lục Dã ôm chặt cô gái nhỏ của mình, nhỏ giọng dỗ dành: “Đừng sợ, có anh đây.” Nhà vệ sinh nữ này sớm đã được công nhân dọn sạch rồi, anh đã ở đây chờ đợi nhiều giờ.

Nam Vận yên tâm không ít, khẽ gật đầu, còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này vẻ mặt Lục Dã bỗng trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía lối vào, đồng thời lấy ngón trỏ đặt lên môi.

Nam Vận và Lâm Lang lại lượn lờ một vòng trong phố ẩm thực, còn gọi cả bánh mì và trà sữa ở tiệm đồ ngọt nào đó, thong dong ngồi trong tiệm ăn uống no đủ xong mới không hoảng không vội rời đi.Không khí tựa hồ ngưng đọng lại, im lặng đến độ không còn một âm thanh.

Bên ngoài nhà vệ sinh vang lên tiếng bước chân.

Trần Tuấn Hà: “Mẹ con á.”

Nam Vận và Lâm Lang vừa đến đây thì trông thấy ngoài lối vào của lối nhỏ treo một tấm biển ” Đang dọn dẹp, người không phận sự miễn vào” — Đây cũng là một phần trong kế hoạch.Người nọ đeo một đôi giày da đế cứng, cất bước đi trên nền gạch men sứ trắng bóng, không thể tránh khỏi phát ra tiếng bước chân ” cộc, cộc”.

Lâm Lang chỉ nghe thấy từ này trên tiểu thuyết hoặc tivi thôi, trước giờ chưa hề tự mình trải qua, cho nên vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt ngơ ngơ như bò đeo nơ nhìn Nam Vận: “Hả? Ai vậy? Tại sao lại theo dõi cậu?”

Lục Dã chờ đợi chính là lúc này, bước nhanh lao ra nhà vệ sinh.

“ Ừm.” Lục Dã lại dặn dò, “ Có thể mua chút đồ, đừng để gã nghi ngờ.”Lối nhỏ yên tĩnh làm tiếng bước chân phóng đại lên gấp mấy lần.

“ Không phải là gã đàn ông đó chứ?” Lâm Lang hỏi.

Nam Vận: “Mẹ tôi là ai?”Trần Tuấn Hà chạy được mấy bước mới phát hiện ra là một con đường chết, hoảng loạn mất mấy phút, sắc mặt sầm xuống,  từ trong túi lấy ra một con dao gọt hoa quả, chuẩn bị liều mạng một trận sống còn với Lục Dã.Tiếng bước chân vốn đang thập phần vội vàng, song đến lối vào nhà vệ sinh thì dần dần chậm lại, cuối cùng thì gần như ngừng hẳn.

Trong giọng nói của cô tràn đầy sự không kiên nhẫn, diễn rất nhập vai.

Lưng gã áp vào bức tường bên ngoài lối vào của nhà vệ sinh, yên lặng chờ mục tiêu đi ra từ bên trong.

Lục Dã cảm nhận được sự căng thẳng và sợ hãi của cô gái nhỏ, ấm giọng an ủi lần nữa: “Vừa nãy em biểu hiện rất tốt, chuyện kế tiếp giao cho anh là được.”

Người nọ đeo một đôi giày da đế cứng, cất bước đi trên nền gạch men sứ trắng bóng, không thể tránh khỏi phát ra tiếng bước chân ” cộc, cộc”.

Không phải gã đàn ông này đến tìm Nguyễn Lệ Oánh kiếm chuyện sao? Sao giờ lại quay ra nghe lời của Nguyễn Lệ Oánh rồi?Lục Dã phát giác ra ý đồ của gã, suy tư trong chốc lát, nói bằng khẩu hình miệng với cô gái nhỏ: “Gửi tin nhắn thoại cho Lâm Lang, nói em ra liền.”

Gã đàn ông nọ dáng người cao gầy, mặc một chiếc áo lông màu đen cũ nát, tướng mạo vô cùng phổ thông, đặt trong đám người thì không có chút thu hút gì, cảm giác tồn tại gần như không có, nếu như không phải cố ý tìm kiếm, Từ Lâm Ngôn căn bản sẽ không chú ý đến gã.

Trần Tuấn Hà bất đắc dĩ: “Nguyễn Lệ Oánh thây!”Nam Vận hiểu anh muốn dụ đối phương, gật gật đầu, lập tức lấy di động ra, gửi tin nhắn thoại cho Lâm Lang: “Ai da, đừng giục nữa, tớ ra liền đây!”

Lực chú ý của anh ta không chỉ ở trên người hai cô gái, mà đồng thời còn phải tìm kiếm nhân vật mục tiêu.

Trong giọng nói của cô tràn đầy sự không kiên nhẫn, diễn rất nhập vai.

Nam Vận đắn đo mấy phút, cuối cùng quyết định đi vệ sinh: “Được.” Sau đó đưa túi đựng đồ và túi xách trong tay cho Lâm Lang: “Cậu cầm hộ tớ một lúc.”

Không khí tựa hồ ngưng đọng lại, im lặng đến độ không còn một âm thanh.Lục Dã bật ngón tay cái với cô gái nhỏ.

Nam Vận siêu đắc ý. Diễn trò phải làm cho tròn, cô nhét di động vào túi, đi tới trước bồn rửa tay mở vòi nước, phát ra âm thanh rửa tay.

Sau khi tắt vòi nước, cô nhìn về phía Lục Dã.

Tim của Nam Vận vô thức đập nhanh hơn, hô hấp cũng theo đó mà dồn dập lên.

Xung quanh không bóng người, giọng nói của Nam Vận lại rất lớn, giọng điệu vừa gấp vừa tức: “Ai da, sao lại đang dọn dẹp chứ, tớ sắp nghẹn chết mất!”Lục Dã chờ đợi chính là lúc này, bước nhanh lao ra nhà vệ sinh.

Trong tay có dao, dũng khí của gã cũng nhiều hơn trước đó, âm trầm hung ác xoay người, nhưng lại như gặp phải ác mộng mà cứng đờ tại chỗ.Bên phải nhà vệ sinh nữ, Trần Tuấn Hà dán người lên mé tường bên phải lối vào nhà vệ sinh, chiếc khăn trắng trong tay đã xịt sẵn thuốc mê, thời khắc khi trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng bước chân, gã liền nín thở, chuẩn bị tập kích con gái bảo bối của mình từ phía sau.

Lục Dã cực kỳ tỉnh táo vạch ra kế hoạch: “Mấy hôm trước tôi đã đến nhà họ Nam, gã đàn ông đó rất có thể đã gặp qua tôi, cho nên tôi không thể xuất hiện trước mặt gã, chỉ có thể để cậu đi tìm hai người họ, nhưng không cần chào hỏi với họ, giả vờ như không quen biết họ rồi đi theo sau, tùy thời tìm kiếm mục tiêu. Tôi sẽ ở nhà vệ sinh trong tầng ngầm thứ nhất chờ các cậu, mục tiêu vừa xuất hiện, chúng ta liền trước sau bọc gã.”

Sau đó hai người bọn họ lại thương lượng, bổ sung thêm chút chi tiết trong kế hoạch, xác định là không có sai sót xong mới cúp máy.Kế hoạch của gã là dùng cánh tay ghìm chặt cổ cô gái, đồng thời dùng khăn che mũi miệng cô.

Ngũ quan của gã phổ thông không có gì nổi bật, đứng trong đám người cũng không thu hút, cảm giác tồn tại cực thấp, không cẩn thận lưu ý thì tuyệt đối không chú ý được gã.

Lục Dã không chơi xấu như Từ Lâm Ngôn, nhưng cũng ép gần lên một bước, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm gã: “Tại sao lại theo dõi A Vận? Ai sai ông làm?”

Hiệu quả của thuốc mê rất nhanh, khoảng chừng mười giây là cô sẽ mất đi ý thức.

Lục Dã bất đắc dĩ: “Lâm Lang!”

Tuy nhiên làm cho gã bất ngờ chính là, từ trong nhà vệ sinh đi ra không phải là con gái bảo bối của gã, mà là một chàng trai trẻ tuổi có thân hình cao ráo.

Gã nhớ chàng trai này, cậu ta tên là Lục Dã, là bạn trai của con gái bảo bối gã, vừa cao vừa đẹp trai lại vừa có tiền.

Nhà vệ sinh ở góc Tây Bắc khá khó tìm, nó ở gần hầm để xe, sâu trong một lối đi nhỏ, đi đến lối nhỏ đó còn có một chỗ ngoặt nữa mới có thể đến nơi.

Mục đích gã bắt cóc con gái bảo bối chính là muốn tống tiền Lục Dã.

Lúc nhìn ra là Lục Dã, Trần Tuấn Hà lập tức nhận ra mình bị mắc bẫy rồi, quay người chạy mất xác.

Cô đã bị ma ám rồi.

Lục Dã cũng không đuổi theo gã, bởi phương hướng gã chạy trốn là một bức tường. Anh đứng nguyên tại chỗ, môi mỏng mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Tuấn Hà, giống hệt một con sói đang thưởng thức quá trình giãy chết của con mồi.

Vạn hạnh chính là anh nhận cuộc gọi rất nhanh. Còn chưa đợi anh mở miệng nói chuyện, Nam Vận đã nôn nóng kêu tên của anh: “Dã Tử!”

Kế hoạch của gã là dùng cánh tay ghìm chặt cổ cô gái, đồng thời dùng khăn che mũi miệng cô.Trần Tuấn Hà chạy được mấy bước mới phát hiện ra là một con đường chết, hoảng loạn mất mấy phút, sắc mặt sầm xuống,  từ trong túi lấy ra một con dao gọt hoa quả, chuẩn bị liều mạng một trận sống còn với Lục Dã.

Tiếng bước chân vốn đang thập phần vội vàng, song đến lối vào nhà vệ sinh thì dần dần chậm lại, cuối cùng thì gần như ngừng hẳn.Từ Lâm Ngôn hơi suy tư, nghĩ được một nơi bắt rắn hoàn hảo: “Nhà vệ sinh ở góc Tây Bắc trong tầng ngầm thứ nhất.”Trong tay có dao, dũng khí của gã cũng nhiều hơn trước đó, âm trầm hung ác xoay người, nhưng lại như gặp phải ác mộng mà cứng đờ tại chỗ.

Nam Vận càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, cũng càng ngày càng bất an, chỉ muốn mau chóng gặp được Dã Tử.

Đối diện lại nhiều ra thêm một chàng trai thân hình cao to nữa.

Mục đích gã bắt cóc con gái bảo bối chính là muốn tống tiền Lục Dã.

Trưởng quầy sớm đã nhận được điện thoại của chủ tịch, tự mình đến phục vụ các cô.

Gã đàn ông nọ dáng người cao gầy, mặc một chiếc áo lông màu đen cũ nát, tướng mạo vô cùng phổ thông, đặt trong đám người thì không có chút thu hút gì, cảm giác tồn tại gần như không có, nếu như không phải cố ý tìm kiếm, Từ Lâm Ngôn căn bản sẽ không chú ý đến gã.Lục Dã mặc một chiếc áo khoác dạ màu xám đậm, Từ Lâm Ngôn mặc một chiếc áo khoác dạ màu xám nhạt, dưới vị trí không có ánh đèn chiếu sáng, quần áo của hai người một đen một trắng, giữa lông mày tuấn lãng không có bất kỳ nhiệt độ nào, thần sắc âm u lạnh lẽo như nhau, y chang như Hắc Bạch vô thường.

Nam Vận: “Không phải câu này, ông nói lại lần nữa, tôi là do ai sinh?”

Giọng điệu của anh còn lạnh hơn vẻ mặt anh, vô cùng khiếp người.Lối nhỏ vốn đã không rộng, hai người bọn họ một trái một phải gần như chặn hết lối đi rồi.

Đến tầm giờ ăn cơm tối, hai người mới xuống tầng.

Từ Lâm Ngôn nhếch lên khóe môi, cười âm trầm một tiếng: “Anh zai, cậu nói xem sau khi chúng ta đoạt được dao của gã, thì chặt tay gã trước hay là móc mắt gã trước đây?”

Nói xong, anh ta còn cố ý tiến lên phía trước một bước.Nói xong, anh ta còn cố ý tiến lên phía trước một bước.

Từ Lâm Ngôn nhếch lên khóe môi, cười âm trầm một tiếng: “Anh zai, cậu nói xem sau khi chúng ta đoạt được dao của gã, thì chặt tay gã trước hay là móc mắt gã trước đây?”Trong mắt của kẻ theo dõi, mục tiêu chỉ có người bị theo dõi, rất khó phát giác ra đằng sau mình có người, cho dù là ẩn nấp hành tung, thì đó cũng chỉ là đối với người bị theo dõi mà thôi, chứ không đi chú ý đến người khác.Trần Tuấn Hà bị dọa mà rụt lùi về sau, sau lưng đụng hẳn vào tường.

Tiếng bước chân vốn đang thập phần vội vàng, song đến lối vào nhà vệ sinh thì dần dần chậm lại, cuối cùng thì gần như ngừng hẳn.

Lục Dã không chơi xấu như Từ Lâm Ngôn, nhưng cũng ép gần lên một bước, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm gã: “Tại sao lại theo dõi A Vận? Ai sai ông làm?”

Nam Vận gật đầu, đi vào lối nhỏ.Giọng điệu của anh còn lạnh hơn vẻ mặt anh, vô cùng khiếp người.

“ Em biết rồi.” Thực ra Nam Vận không sợ cho lắm, bởi cô tin tưởng Dã Tử, còn an ủi ngược lại anh một câu: “Anh cũng đừng lo lắng.”

Lâm Lang: “Được.”

Anh muốn bắt ba ba trong rọ.Lục Dã không chơi xấu như Từ Lâm Ngôn, nhưng cũng ép gần lên một bước, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm gã: “Tại sao lại theo dõi A Vận? Ai sai ông làm?”Lục Dã suy tư trong chốc lát, hỏi: “Ở Bách Lạc Thành, chỗ nào có ít người nhất mà lại có camera?”Tiếp sau đó, anh nhìn thấy chiếc khăn trắng bên chân Trần Tuấn Hà, vẻ mặt càng sa sầm thêm mấy phần: “Ông muốn bắt cóc em ấy?” Khi mở miệng lần nữa, giọng điệu của anh đã biến thành nghiến răng nghiến lợi, mang theo mười phần phẫn nộ: “Ông muốn chết à?!”

Nam Vận càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, cũng càng ngày càng bất an, chỉ muốn mau chóng gặp được Dã Tử.Sắc mặt Lục Dã xanh xám, Trần Tuấn Hà không chút nghi ngờ, cậu ta thật sự sẽ giết mình, hơn nữa phân tích theo tình thế hiện giờ, gã không có đường nào thắng, còn không bằng tìm đường ra khác, huống chi gã cũng không phải người có cốt khí gì, nhanh chóng quyết định mà gào lên: “Nam Vận à! Ta là ba con mà, sao có thể hại con được chứ? Nếu hôm nay con không tha cho ta, thì ta sẽ gọi điện cho Nam Khải Thăng, nói con là con của ta và Nguyễn Lệ Oánh, những ngày tháng tốt lành của con sẽ chấm dứt ngay đấy!”

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên quỉ dị.

Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn rõ mặt gã đàn ông ở khoảng cách gần.

Trưởng quầy sớm đã nhận được điện thoại của chủ tịch, tự mình đến phục vụ các cô.Cô đã bị ma ám rồi.Trong lời nói này, bao hàm lượng tin tức quá lớn.

Trần Tuấn Hà: “Ta là ba của con mà, ta sẽ không hại con!”

Lục Dã sững sờ, phẫn nộ ngập trời bị thay thế bằng kinh sợ.

Từ Lâm Ngôn cũng khiếp sợ không thôi, chửi bậy ba lần liên tiếp: “Đờ mờ! Đờ mờ! Đờ mờ!”

Tầng ngầm thứ nhất có hai nhà vệ sinh, một nhà ở góc Tây Bắc, một nhà ở góc Đông Nam.

Giọng của Trần Tuấn Hà vô cùng lớn, Nam Vận ở trong nhà vệ sinh nữ cũng có thể nghe thấy, càng kinh sợ đến tột cùng, chạy thẳng từ trong nhà vệ sinh ra, đứng sau người Lục Dã, trừng to mắt nhìn Trần Tuấn Hà bị ép đến trong góc, nghiêm nghị quát: “Ông nói lại lần nữa!”

Lâm Lang đang đứng bên cạnh cô thử son, phát giác ra cô có gì đó bất thường, kỳ lạ hỏi: “Cậu sao vậy?”Trần Tuấn Hà: “Ta là ba của con mà, ta sẽ không hại con!”

Trực tiếp đi tìm hai cô gái sẽ đánh rắn động cỏ, cũng chỉ có thể bảo vệ cô gái nhỏ tạm thời an toàn, nhưng mà rắn vẫn chưa bị diệt trừ, ngày sau sẽ là tai hoạ ngầm.

Nam Vận: “Không phải câu này, ông nói lại lần nữa, tôi là do ai sinh?”

“ Tôi đến ngay đây.” Từ Lâm Ngôn đang trên đường đến Bách Lạc Thành, sau khi nghe thấy lời của Lục Dã, quả quyết tăng nhanh tốc độ, tò mò hỏi một câu: “Trứng Cuộn là ai?”

Trần Tuấn Hà: “Mẹ con á.”

Tầng ngầm thứ nhất có hai nhà vệ sinh, một nhà ở góc Tây Bắc, một nhà ở góc Đông Nam.

Trong tay có dao, dũng khí của gã cũng nhiều hơn trước đó, âm trầm hung ác xoay người, nhưng lại như gặp phải ác mộng mà cứng đờ tại chỗ.

Nam Vận: “Mẹ tôi là ai?”

Lúc nhìn ra là Lục Dã, Trần Tuấn Hà lập tức nhận ra mình bị mắc bẫy rồi, quay người chạy mất xác.Trần Tuấn Hà bất đắc dĩ: “Nguyễn Lệ Oánh thây!”

Trưởng quầy sớm đã nhận được điện thoại của chủ tịch, tự mình đến phục vụ các cô.Nam Vận ngây ra như phỗng, cuối cùng cô cũng nhớ ra ai giống gã đàn ông này rồi — Nam Thù trước khi phẫu thuật thẩm mỹ.