Cửa Cung Hoan Hỉ

Chương 101: Trọng thương



Nói thì nói vậy, Triệu Nguyên Cấp vẫn là uống chén trà xong thì đi, Thái hậu bị bệnh liệt giường, lúc này đi chỗ nào cũng không đúng.

Mặt trời chiều ngả về tây, chạng vạng tối thời tiết vẫn oi bức.

Triệu Nguyên Cấp dẫn theo đoàn người Phùng An Hoài, ngồi kiệu đến Ninh Thọ Cung.

Trước Ninh Thọ Cung trống rỗng, không còn phi tần đến hầu bệnh, cũng không có cung nhân đi tới đi lui, quạnh quẽ hệt như lúc trước, hắn nhíu mày không nói gì.

Vừa vào cửa nghe một luồng mùi thuốc nồng nặc, Nhạn Thu cô cô ra đón.

''Hoàng thượng người về rồi, Thái hậu nương nương cứ ngóng trông mãi, mau vào đi''

''Ừm''

Nhàn nhạt lên tiếng, Triệu Nguyên Cấp sải bước đi vào, thấy Thái hậu đang tựa trên giường uống thuốc.

Bà quả nhiên là bệnh, sắc mặt vàng như nến, thân hình gầy gò, cho dù đầu đội mũ phượng thân mặc phượng bài cũng không thấy ung dung hoa quý.

Ngược lại càng lộ ra cơ thể gầy yếu, ngay cả y phục trước kia vừa người cũng không chống đỡ nổi, đôi tay vốn nở nang trở nên khô gầy trơ xương, da mỏng như giấy bọc lấy xương, khiến người khác nhìn mà giật mình.

''Mẫu hậu, người sao vậy?'' Triệu Nguyên Cấp bước nhanh đến phía trước nhận lấy chén thuốc tự mình hầu hạ Thái hậu uống thuốc.

''Không có gì đáng ngại'' Thái hậu nhíu mày đẩy chén thuốc ra, khuôn mặt khổ sở miễn cưỡng nở nụ cười.

''Bệnh cũ, vừa vào mùa hè liền không muốn ăn, thái y nói là nhiễm lạnh trên núi, để ai gia hồi cung dưỡng bệnh'' Thái hậu yếu ớt chậm rãi nói, khuôn mặt khổ đế thắt nút lại.

Triệu Nguyên Cấp thuận thế đưa mứt hoa quả qua, sắc mặt Thái hậu rốt cuộc hòa hoãn hơn.

Bà nhìn chằm chằm Hoàng đế từ trên xuống dưới, lại vuốt ve bờ vai hắn, cuối cùng mỉm cười.

''Mặc dù đen gầy đi rồi, nhưng vẫn tráng kiện như trước, xem ra Hoàng đế chuyến này vất vả rồi''

''Con đừng bận tâm quốc sự quá, bảo trọng thân thể một chút''

''Nhi tử cẩn tuân mẫu hậu giáo huấn''

Triệu Nguyên Cấp khẽ vuốt cằm, trong lòng trở nên hoảng hốt.

Không hiểu sao, đột nhiên có cảm giác như trở lại thuở ban đầu, khi đó Thái hậu còn chưa phải Thái hậu, Hoàng đế cũng chưa phải Hoàng đế, dưỡng mẫu dưỡng tử vẫn một lòng.

Nhưng bây giờ mỗi người có suy nghĩ và lợi ích riêng, hắn đã rất lâu rồi không đoán được suy nghĩ trong lòng Thái hậu.

Thứ duy nhất có thể xác định là bà vẫn sâu kín như vậy, dù có chuyện gì cũng không tùy tiện lộ ra suy nghĩ.

''Có chuyện ai gia muốn nói với con''

''Thân thể ta càng ngày càng tệ, không còn sức lực nuôi dưỡng Đại công chúa, cho nên tự tiện quyết định thay Đại công chúa chọn dưỡng mẫu'' Thái hậu nói hết sức ngắn gọn.

''Trẫm có nghe nói, chỉ là Hoàng hậu nàng ấy...''

Triệu Nguyên Cấp hơi nghi hoặc một chút, không nghĩ tới nước cờ này của Thái hậu.

Lẽ ra bà ấy hẳn là phải giúp Hoàng hậu cầu tình nuôi dưỡng Đại công chúa mới đúng.

Thái hậu cười nhạt: ''Hoàng hậu thân thể cũng không tốt, chẳng lẽ Hoàng đế quên rồi?''

Trầm mặc thật lâu, Thái hậu nắm tay Triệu Nguyên Cấp, giải thích bằng lời lẽ thấm thía.

''Ai gia cũng định giao cho Hoàng hậu''

''Nhưng con cũng biết, trong lòng Hoàng hậu đè nén nhiều chuyện, nó cả ngày sầu não uất ức, không vừa mắt ai cả, ai gia mỗi ngày ở Tín Núi khuyên nhũ nó nghĩ thoáng một chút, nhưng nó...''

Thái hậu nhẹ nhàng lắc đầu.

''Có một số việc không cần ai gia nói rõ, Hoàng đế tự khắc hiểu được, ai gia vẫn luôn thương con, thương tôn tử tôn nữ, không thể thấy hài tử chịu khổ''

Khóe mắt bà rưng rưng thở dài, đưa tay cầm khăn chấm nước mắt.

''Mẫu hậu có lòng, ngược lại trẫm cả ngày bận rộn, không để ý nàng ấy'' hắn đứng dậy giúp Thái hậu rót một chén trà, hai tay dâng lên.

''Chuyện này nghe theo mẫu hậu''

''Ừm''

Thái hậu vui vẻ tiếp nhận chén trà nhấp một miếng, cười nhẹ tựa trên gối mềm, hai mẹ con tán gẫu.

Nói về tục lệ Giang Nam, nói lần này xuất cung Triệt khi không có thêm phiền phức cho con chứ? Còn nói Triệt nhi cả ngày cứ lông bông tâm tư không đặt ở chính sự, khi nào mới chịu trưởng thành.

''Cũng không biết là giống ai, sao lại dưỡng thành tính cách như vậy? Ai gia mỗi ngày đều buồn bực ngủ không được'' Thái hậu mặt ủ mày chau.

''Con nói xem, khi nào nó mới có thể thành gia lập nghiệp, để ai gia khỏi phải bận tâm vì nó nữa?''

Triệu Nguyên Cấp mỉm cười, nói chuyện này không thể gấp, còn nói bây giờ Triệt nhi trưởng thành hơn trước rất nhiều, nói ngày mai cho đệ ấy tiến cung thỉnh an người.

Trời chiều dần biến mất, mang đi chút thời tiết nóng.

Ra khỏi Ninh Thọ Cung, Triệu Nguyên Cấp ngồi trên kiệu, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, Phùng An Hoài kêu cung nhân tăng tốc, nhanh chóng hồi cung.

Trước kia cảm thấy Ninh Thọ Cung và Chiêu Dương Cung bất quá chỉ cách nhau một con đường, mấy bước đã tới, nhưng bây giờ ngồi trên kiệu, Triệu Nguyên Cấp thấy con đường vậy mà lại thật dài, như thể mãi mãi không thể đi tới được điểm cuối.

Ngồi trên kiệu lắc lư, Triệu Nguyên Cấp dùng một chút lý trí cuối cùng để không ngã xuống.

Cuối cùng cũng tới Chiêu Dương Cung, khoảnh khắc đỡ lấy mấy tên thái giám bước vào cửa, Triệu Nguyên Cấp 'phụt' một tiếng phun ra từng ngụm máu tươi, mắt tối sầm ngã xuống đất.

Trước khi hôn mê, hắn hạ tử lệnh.

''Bí mật truyền thái y, không được để lộ ra''

Phùng An Hoài sợ đến nửa chết nửa sống, cho mấy tên thái giám đỡ Hoàng thượng lên long sàng, một mình vội vã đến Thái y viện.

Đúng lúc sắc trời cũng dần tối, lúc này Ngự thiện phòng bận rộn, người qua lại cũng là đi về hướng đó.

Thái y viện quạnh quẽ cũng không ai phát hiện ra hắn.

...

Thái y bí mật chạy tới, chẩn bệnh xong nhẹ nhàng cắt bỏ áo của Hoàng thượng.

Dưới lớp long bào phức tạp là áσ ɭóŧ thấm đỏ máu tươi, cắt bỏ áo trong, bên trong là từng lớp băng trắng đã thấm ướt.

Rốt cuộc xử lý xong những thứ này, Tề thái y cuối cùng cũng thấy mấy vết rách dài trên người kia, từ vai trái lan đến sườn phải rộng khoảng hai ngón tay, da thịt lật ra ngoài thấm máu, có nhiều chỗ thậm chí do trời nóng đã sinh mủ.

''Hoàng thượng!''

Tề thái y quỳ trên đất, mặt sợ hãi xám xanh.

Không phải nói là Hoàng thượng xuất cung đế Giang Nam tuần sát sao? Sao lại bị thương tới như vậy? Thích khách nào dám to gan như vậy?

''Tề thái y, ngươi thất thần ở đó làm gì? Mau mau chẩn trị cho Hoàng thượng đi?'' Phùng An Hoài gấp muốn chết.

Từ lúc gặp chuyện, Hoàng thượng vẫn mang theo vết thương như vậy.

Tìm đại phu ở dân gian rất dễ bại lộ, Hoàng thượng vẫn chịu đựng, xuất cung tế tổ bái tế Hoàng lăng.

Hắn không hiểu tại sao Hoàng thượng phải làm cho tình cảnh lớn như vậy, nhưng hắn không dám hỏi, chỉ có thể liều mạng đánh yểm trợ giúp Hoàng thượng, không cho Hoàng thượng bị phát hiện ngất xỉu trước mặt mọi người.

Mấy ngày nay hắn một mực phục thị bên cạnh Hoàng thượng, ngày đêm chưa từng rời khỏi người, gắng gượng trừng lớn con mắt.

''Dạ!''

''Vết thương này rất lớn, trước tiên cần phải dọn sạch sẽ chỗ có mủ, sau đó dùng kim khâu lại''

''Cái gì? Kim khâu?'' Phùng An Hoài sợ nhảy dựng lên ''Ngươi rốt cuộc là thái y hay thợ may vậy!''

Tề thái y rất bình tỉnh, thuần thục lấy ra ngân chăm và sợi chỉ đặc chế từ trong hòm thuốc, còn có rượu mạnh, các loại dao.

Thấy Phùng An Hoài sửng sốt bất động, ông lập tức hạ lệnh.

''Còn không mau đỡ Hoàng thượng, ngoài ra tìm chút vải bông sạch, chặn miệng Hoàng thượng, cũng thuận tiện để Hoàng thượng lau mồ hôi''

Chân Phùng An Hoài mềm nhũn, nhưng vẫn vọt đi.

Đêm nay, nội điện Chiêu Dương Cung chong đèn trắng đêm.

Nói với người bên ngoài là Hoàng thượng có quá nhiều tấu chương tồn đọng cần duyệt, không thể không phê duyệt trắng đêm, thực tế Triệu Nguyên Cấp đều chữa thương cả đêm.