Cửa Cung Hoan Hỉ

Chương 103: Tố Phi nương nương



''Không cần vội''

Triệu Nguyên Cấp nhấc chân bước tới chính vị, liếc nhìn một vòng mới nhàn nhạt mở miệng.

''Nếu bàn về phẩm hạnh, các ái phi đều là hiền lương thục đức, nếu bàn về tài cán, các nàng cũng đều là tài mạo song toàn, trẫm nhất thời hoa mắt, thực sự không tìm ra ai tốt ai không''

''Nhưng mà...''

Hắn cười cho tiểu thái giám bưng vải đỏ tới, cầm con thỏ bằng bạch ngọc được điêu khắc tinh xảo tỉ mỉ lên, đưa đến trước mặt nữ nhi.

''Chi bằng giao cho Di An tự chọn đi''

''Di An, con thích vị nương nương nào, thì cầm thỏ ngọc đến đưa cho nàng ấy, được không?''

Tiểu nữ bốn tuổi được nhũ mẫu đưa đến trước mặt phụ hoàng, nhìn thỏ ngọc nhỏ tinh xảo đáng yêu, lần đầu tiên lộ ra khuôn mặt tươi cười trước mặt mọi người.

''Được''

Thì ra Đại công chúa vốn không ngốc nghếch như lời đồn, nó không những không ngu ngốc, ngược lại còn có sự thông minh lanh lợi đặc thù của một tiểu cô nương.

Chỉ thấy Công chúa cẩn thận nhận lấy thỏ ngọc từ tay phụ hoàng, bước chân nhỏ rụt rè đi xuống bậc thang, đi tới trước mặt các phi tần.

Các Mỹ nhân kích động xôn xao vươn tay.

Khoảng thời gian này các nàng liều mạng lấy lòng Công chúa, không phải là gì giây phút này sao?

Đây quả thật là cơ hội thay đổi vận mệnh tốt nhất, bỏ lỡ một lần, đời này các nàng có lẽ sẽ phải chết già ở vị trí Mỹ nhân.

Di An cầm thỏ ngọc, nhìn Dương mỹ nhân, lại nhìn Triệu mỹ nhân.

Bỗng nhiên nó nhấc váy nhỏ, đi tới trước mặt từng vị Mỹ nhân hành đại lễ, các Mỹ nhân sợ đến mức liên tục đứng lên nói không dám.

Luận phẩm cấp, phẩm cấp của Công chúa làm sao cũng đều tôn quý hơn các nàng.

''Công chúa, người làm gì vậy, chúng thần thiếp không nhận nổi đâu''

''Di An tạ các vị nương nương đã chiếu cố những ngày qua''

BÉ con bốn tuổi vẫn có hơi nhát gan, giọng nói cũng nhỏ, chỉ là lúc này ai lại chọc tật xấu của nó, đám người chỉ nhìn chằm chằm thỏ ngọc trong tay nó.

Đi hành lễ, Di an lại chạy đến đối diện với bốn Tài tử, vất vả nói.

Trêu đến Thái hậu chỉ về phía nó cười: ''Hoàng đế, con nhìn xem đứa nhỏ này hiểu chuyện thật, mới bốn tuổi mà nói năng hoạt bát như vậy, rất thông minh''

''Là mẫu hậu dạy bảo tốt''

Thái hậu liên tục xua tay: ''Thân thể ai gia không tốt, sức lực có hạn, nào có săn sóc nó''

Triệu Nguyên Cấp không nói gì, chỉ nghiêng nghiêng tựa lưng ở chỗ của mình, nhìn chằm chằm Công chúa chọn dưỡng mẫu.

Mặt ngoài nhìn qua là cưng chiều, có kiên nhẫn, phụ thân tốt, nhưng thực tế hắn vừa thoa thuốc xong vết thương bên trong đau đớn kịch liệt, vừa nói chuyện ra càng dễ lộ tẩy, chỉ có thể cố hết sức không nói câu nào.

Không chọn Hứa quý phi, không chọn Tài tử hay Mỹ nhân, cuối cùng chỉ còn lại ba vị Quý nhân ngồi dưới Hoàng hậu.

Hoa quý nhân dùng tất cả vốn liếng, thậm chí còn lấy ra hai con búp bê vải nhỏ trong tay áo.

''Công chúa, đây là ta tự làm cho con, có thích không? Sau này ta thường xuyên làm cho con có được không?''

''Còn quạt gió, hổ vải, dây chuyền bảo thạch, xe bập bênh mà con thích nữa'' Hoa quý nhân lắc lắc con búp bê trong tay, trông đợi nhìn Công chúa.

Quả nhiên, Đại công chúa ôm thỏ ngọc, bước tới chỗ Hoa quý nhân.

Chỉ thấy nó sờ thỏ ngọc trong tay, lại nhìn Hoa quý nhân một lát, trong mắt hình như có phân vân.

Tất cả mọi người nín thở.

Ánh mắt Diệp Tư Nhàn rơi lên khăn tay của Bạch quý nhân bên cạnh, khăn tay kia đã bị xoắn thành một sợi dây rồi, quấn chặt đầu ngón tay Bạch quý nhân.

Mấy hôm nay, tất cả mọi người tặng đồ cho Công chúa như nước chảy, Bạch quý nhân lại chỉ gặp qua Công chúa có một lần ở Ngự hoa viên, cũng không có nói năng gì, chỉ vẽ một bức tranh.

Hỏi nàng vì cái gì không tìm hiểu sở thích của Công chúa, cũng tranh thử một lần, nhưng nàng lại nói.

''Trẻ con nhỏ như vậy làm sao gặp qua tình huống như vậy, lỡ hù nó sợ thì làm sao đây?''

Diệp Tư Nhàn: ''...''

Lúc này mới biết sốt ruột thì làm được cái gì đây đại tỷ, Hoa quý nhân gần đây liều mạng biết bao nhiêu, mọi người đều rõ như ban ngày, ngay cả Dương mỹ nhân cũng không theo kịp.

Quả nhiên, Đại công chúa thận trọng ôm thỏ ngọc, giơ lên trước mặt Hoa quý nhân.

''Công chúa, đây là cho ta sao?''

Hoa quý nhân gần như vui đến phát khóc.

Con thỏ ngọc nhỏ này có thể cho nàng có dòng dõi, có thể cho nàng tấn thăng làm Tần, còn có thể để nàng có được cơ hội gặp Hoàng thượng đếm mãi không hết, đây quả thực là vận mệnh chiếu cố.

''Đương nhiên là cho người rồi'' Di An cười khẽ ngoan ngoãn đứng đó.

Hoa quý nhân dường như kìm nén nước mắt cẩn thận tiếp nhận con thỏ, ôm vào trong ngực, cầm khăn âu yếm lau tới lau lui.

''Di An, con xác định chọn Hoa quý nhân làm mẫu phi của con sao?'' Thái hậu nhẹ cười.

Triệu Nguyên Cấp rốt cuộc cũng hòa hoãn, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Công chúa.

''Nếu là Di An tự chọn, vậy thì là Hoa quý nhân đi'' hắn đưa tay định cho người tuyên chỉ.

Hoa quý nhân cũng không tệ.

Xuất thân cao quý, phẩm đức tốt đẹp, quan trọng nhất là nàng hiểu chuyện biết điều, dù làm cung phi hay làm dưỡng mẫu của Công chúa, Triệu Nguyên Cấp đều hài lòng.

Có thể nói ngay sau đó, Di An đột nhiên tiến lên một bước quỳ gối trước mặt Triệu Nguyên Cấp.

''Phụ hoàng ''

Giọng nói của tiểu nữ hài vô cùng non nớt''

''Nhi thần đưa thỏ ngọc cho Hoa quý nhân, là vì cảm tạ Hoa quý nhân mấy hôm nay chiếu cố nhi thần, may xiêm y, làm bánh ngọt, nhi thần rất cảm kích''

Di An nhiều lần ngập ngừng mới nói xong một đoạn văn rõ ràng.

''Ý của con là chỉ cảm tạ, mẫu phi mà con chọn là một người khác?'' Triệu Nguyên Cấp nhịn đau nhức, nặn ra một nụ cười ôn hòa.

''Dạ!''

Di An chống đất đứng lên, bước từng bước nhỏ đến chỗ Bạch quý nhân.

Nó nhàn nhạt thi lễ, ngước khuôn mặt tươi cười non nớt lên.

''Nhi thần đem cho thỏ ngọc rồi, còn chọn mẫu phi được không?''

Chiếc khăn bị xoắn chặt lặng lẽ rơi xuống đất, Bạch quý nhân rơi nước mắt.

''Có thể, có thể, đương nhiên là có thể''

...

Tất cả mọi người sửng sốt.

Mãi đến khi Phùng An Hoài dùng giọng cao, to, tõ tuyên chỉ, tấn phong Bạch quý nhân thành Chính nhị phẩm Phi, tự là Tố, ban thưởng Trường Ninh Cung chủ vị, trở thành mẹ đẻ của Công chúa, từ nay tận tâm nuôi dưỡng không được lạnh nhạt.

''Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng thánh ân''

Tố phi quỳ xuống hành lễ bái, vào khoảnh khắc trán chạm đất, nàng biết mọi con đường nàng có thể đi trong đời này đều dẫn đến đây.

Như vậy cũng không tệ, chính là điều nàng mong đợi.