Cửa Cung Hoan Hỉ

Chương 109: Trúng độc



''Diệp quý nhân cao hứng như vậy, gặp chuyện gì vui à?'' Dương mỹ nhân nhướng mày dương dương đắc ý.

''Ta thấy Dương mỹ nhân tâm tình cũng không kém, sao vậy? Hôm nay là tết Trung thu, không cho người ta cười một chút sao?'' Diệp Tư Nhàn lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng ta.

''Tất nhiên là được'' đôi mắt Dương mỹ nhân híp lại, sóng ngầm phun trào.

Hứa quý phi là người đến cuối cùng, vẫn cung trang mẫu đơn đỏ kiều diễm, trên búi tóc cao cao là trâm vàng dài hồng ngọc, hơi rung nhẹ theo bước chân, như đóa hoa mẫu đơn kiều diễm phú quý, yêu kiều xinh đẹp động lòng người.

''Thỉnh an Quý phi nương nương'' chúng cung phi đứng dậy hành lễ.

Hứa quý phi khoát tay ngồi xuống, mình ngồi ở vị trí đứng đầu phi tần.

''Mẫu phi, sao muội muội lại đổi mẫu khi vậy?''

Đại hoàng tử Triệu Trường Diên nhìn Công chúa từ xuống dưới, khóe mắt đuôi mày mang vẻ khinh thường.

''Đừng nói lung tung, mẫu phi dạy con thế nào, chờ chút nữa phụ hoàng con tới phải thật nghe lời, biết chưa?''

Hứa quý phi vỗ vỗ lên gáy nhi tử, nghiêm túc căn dặn nó.

Đại hoàng tử rất khinh thường ngậm miệng, chỉ là đôi mắt vẫn còn di chuyển, ánh mắt nhỏ hẹp cay nghiệt.

Tố phi ngồi ở một bên khác, đang ôm Đại công chúa đút trái cây cho nó.

Nghe thấy Đại hoàng tử, Di An vô thức quay đầu, Tố phi nhẹ nhàng vỗ vỗ: ''Đừng nhúc nhích, có mẫu phi ở đây''

Chúng phi tần đều nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy Đại hoàng tử vẫn là Đại hoàng tử, vốn không giống với Công chúa.

Lúc này Đế Hậu hai người phục thị Thái hậu vào cửa, phi tần đứng dậy quỳ nghênh.

''Đều đứng lên đi, sau đại lễ là gia yến, không cần lễ nghĩa cấp bậc nhiều như vậy'' Thái hậu vui vẻ.

Mọi người nói tạ đứng dậy, chờ Thái hậu ngồi xuống, mới ngồi lại vị trí của mình,

Thái hậu nhìn Đại hoàng tử một chút, lại nhìn Công chúa, ngoắc ngoắc tôn tử tôn nữ đến bên cạnh, nhìn đứa này rồi nựng đứa kia.

''Diên nhi lại cao hơn rồi, ai gia nghe nói thuật cưỡi ngựa của con giỏi lắm, tuổi còn nhỏ, nhưng cẩn thận chút đừng để ngã'' Thái hậu lo lắng.

''Đa tạ Hoàng tổ mẫu!'' Triệu Trường Diên âm thầm đắc ý.

Cưỡi ngựa ai mà không biết, chỉ cần đủ hung ác không sợ con ngựa không nghe lời.

Mỗi lần nó lên ngựa đều cầm dao găm, thấy ngựa không nghe lời liền lấy dao hung hăng đâm, sợ hãi sẽ tự nhiên nghe lời.

Thái hậu vuốt tóc tôn nhi, lại ôm Công chúa vào lòng.

''Sắc mặt tốt hơn nhiều, Tố phi nuôi tốt hơn ai gia''

Tố phi nghe vậy đứng lên nói tạ, Thái hậu mỉm cười vỗ vỗ Công chúa: ''Đến chỗ mẫu phi của con đi''

Hai đứa bé trở lại chỗ ngồi, Thái hậu lại nhìn phi tần bên dưới, nói với Triệu Nguyên Cấp.

''Quá ít hài tử, trong cung vắng ngắt, nhiều người tiến cung như vậy, sao lại không có hài tử chứ''

''Hoàng đế, con cần phải cùng hưởng ân huệ, ai gia chờ ôm nhiều tôn tử tôn nữ hơn''

Thái hậu mỉm cười nửa trêu ghẹo, Triệu Nguyên Cấp cũng cung kính: ''Để mẫu hậu lo lắng là nhi tử không đúng''

''Được rồi được rồi, con cũng là rất bận bộn''

Nói giỡn một hồi, ca múa lên, rượu và thức ăn ngon cũng đã sớm chuẩn bị tốt, còn có bánh Trung thu, các loại bánh ngọt tinh xảo, từng cái bưng lên.

Quần áo hoa lệ ca cơ vũ cơ bên dưới nhẹ nhàng nhảy múa, nhiều loại tạp kỹ, võ nghệ, hí kịch đặc sắc náo nhiệt.

Chúng phi tần ăn mặc trang điểm lộng lẫy, hoặc nũng nịu đứng dậy đến bên cạnh mời rượu Đế vương, hoặc tốp năm tốp ba ăn món ngon rượu ngon, yên hội xa hoa long trọng.

Vào lúc náo nhiệt nhất, Hứa quý phi đột nhiên rít lên.

''Diên nhi, con sao vậy? Diên nhi? Diên nhi?!''

ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn qua, chỉ thấy Đại hoàng tử ngã trên đất hôn mê bất tỉnh, miệng sùi bọt mép toàn thân run rẩy.

Hứa quý phi định đỡ nó lên, nhưng đứa nhỏ trên đất tứ khi không ngừng run rẩy đấm đá, dọa nàng quỳ trên đất sắc mặt trắng bệch.

''Hoàng thượng! Hoàng thượng, cứu mạng, mau cứu hài tử...''

Lời còn chưa dứt, Triệu Nguyên Cấp đã tới bên cạnh, nhíu chặt mày: ''Người đâu, truyền thái y!''

Phùng An Hoài ở một bên lệnh cho mấy tiểu thái giám: ''Đồ hồ đồ, còn đứng thất thành hết ra đó làm gì, mau đỡ Đại hoàng tử lên!''

Tất cả mọi người bị dọa phát sợ, Thái hậu càng tê liệt ngồi trên ghế không động đậy.

Triệu Nguyên Cấp quay lại nhìn một vòng: ''Nhạn Thu cô cô, đưa Thái hậu về, những người còn lại không được nhúc nhích!''

''Dạ!''

Nhạn Thu đỡ Thái hậu rời đi, chúng phi tần sợ hãi ngồi trên ghế động cũng không dám động.

Ca múa dừng lại, thái y vội vàng chạy đến, có người giúp Đại hoàng tử chẩn bệnh, có người bắt đầu kiểm tra đồ ăn mà Đại hoàng tử đã nếm qua.

Sau một lúc lâu, các thay y cùng nhau quỳ gối.

''Bẩm Hoàng thượng, Đại hoàng tử ăn bánh Trung thu bị người hạ độc, may mắn Hoàng tử ăn không nhiều, cũng đều ói ra, tính mạng không có gì đáng ngại''

''Trúng độc? Ai muốn hại con ta?'' Hứa quý phi như gà mái xù lông che chở con.

Triệu Nguyên Cấp nhíu chặt mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ nói: ''Tra! Nghiêm tra việc này!''

Nghe không có gì đáng ngại, hắn cũng nhẹ thở phào.

''Quý phi, chuyện này giao cho nàng, đòi công đạo cho nhi tử của nàng''

''Chuyện lớn như vậy, thần thiếp...''

Lòng Hứa quý phi cũng tan nát, nhi tử đã như vậy, Hoàng thượng không nguyện ý tự mình quản sao?

''Yến hội là do nàng quản lý, chuyện này tất nhiên là do sơ sẩy của nàng, nếu nàng không muốn tra vậy thì giao cho Hoàng hậu'' Triệu Nguyên Cấp lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.

''Không! Thần thiếp nguyện ý, thần thiếp ngược lại muốn xem xem ai to gan như vậy, dám ở yến hội lớn như vậy động thủ'' Hứa quý phi mang đầy hận ý.

''Cần gì thì cho người đến Chiêu Dương Cung nói, trẫm sẽ phối hợp với nàng, những người khác giải tán đi, trở về cung của mình đợi không được di chuyển!''

Triệu Nguyên Cấp sải bước rời đi, đến Ninh Thọ Cung của Thái hậu, Hoàng hậu nhìn Quý phi một lát cũng đuổi theo bước chân Hoàng đế.

Thái hậu bị kinh sợ, Đế Hậu hai người đều muốn tới xem.

Các phi tần lục tục cái lui, Hứa quý phi là người cuối cùng rời đi.

Nhìn nhi tử còn đang nôn mửa không ngừng run rẩy, lại nhìn xung quanh trống rỗng còn hơi phát ra chút mùi rượu của cuộc yến hội, trong lòng chỉ có một câu: Người đi trà lạnh.

''A!'' nàng buồn bã cười: ''Đây chính là nam nhân mà ta gả! Đây chính là thâm cung mà ta lao tâm lao lực quản lý''

Nàng cho là mình hao phí tâm tư quản lý chuyện lục cung, có thể đổi lấy một câu vất vả.

Ngay vào lúc tâm tư của nam nhân không đặt trên người mình, mặc cho ngươi là Hoàng hậu, Thái hậu, Quý phi, hay là thê thiếp của nhà thường dân bách tính, cuộc sống đều thê thảm liên miên bất tận.

Cho nên, có thể trách ai được?

Chính điện Tây Hà Cung sáng đèn trắng đêm, Hứa quý phi trông coi nhi tử một đêm không ngủ, rốt cuộc lúc tờ mờ sáng, thấy nhi tử ngủ yên ổn.

''Nương nương, người cũng nghỉ một lát đi?''

''Nghỉ cái gì mà nghỉ? Còn một đống chuyện chờ bổn cung, ngươi không nghe Hoàng thượng nói sao?''

''Chuyện của nhi tử ta, phải do chính ta giải oan cho nó đó'' Hứa quý phi cười lạnh.

Bạch Lộ cũng không biết nói gì nữa, chỉ bẩm báo: ''Đêm qua nô tỳ cho người trói hết người ở Ngự thiện phòng lại, tách từng người ta, chờ nương nương xử lý''

Tách ra trói, có thể hữu hiệu phòng ngừa thông đồng bịa đặt lời cung.

Hứa quý phi nắm chặt tay Bạch Lộ nhìn chằm chằm nàng ta: ''Bên cạnh ta, chỉ có ngươi''