Cửa Cung Hoan Hỉ

Chương 130: Tra ra chân tướng



Nàng đột nhiên đứng dậy xô Hoàng hậu ngã nhào xuống đất, hai tay siết chặt cổ Hoàng hậu, con mắt lồi ra.

''Tak hông mất đi hài tử, Diên nhi vẫn còn đó, ngươi nghe rõ chưa, nó vẫn khỏe mạnh!!!''

''Hoàng hậu nương nương!''

Ngọc Đường giật nảy mình, kinh hô một tiếng tiến lên muốn kéo Hứa phi ra.

Nhưng Hứa phi như bị điên cưỡi lên người Hoàng hậu, nghiến răng nghiến lợi trong miệng lẩm bẩm ''Diên nhi vẫn khỏe'', Ngọc Đường cố gắng thế nào cũng không kéo nhúc nhích được.

Cung nữ trông coi ngoài cửa nghe lén thấy động tĩnh, nhanh chóng chạy đến giúp đỡ.

Mấy tên thái giám mạnh tay ấn Hứa phi xuống, cung nữ chỉ cố sức kéo tay nàng ta, lúc này mới kéo ra được.

Hoàng hậu được cung nữ thái giám bao quanh bảo vệ, ngồi trên giường gần cửa sổ, ôm tim sợ hãi không thôi.

''To gan! Hứa phi ngươi dám phạm thượng!''

''Hahahaha....'' Hứa phi bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to.

''Đó là đáng đời ngươi, sau này ngươi còn dám nói Diên nhi không có ở đây, ta cũng liều mạng với ngươi như vậy'' Hứa phi híp mắt, phủi váy áo của mình.

''Thần thiếp cáo lui'' nói xong quay người sải bước rời đi.

Hoàng hậu vuốt ngực chỉ ra cổng.

''Các ngươi nhìn xem, tất cả các ngươi nhìn mà xem, bổn cung đường đường là Hoàng hậu''

Nàng tức giận đến thở gấp, Ngọc Đường vội vàng giúp nàng thuận khí, không ngừng khuyên nghĩ thoáng chút.

...

Tin tức Hứa phi đại náo cung Tê Phượng do Hoàng hậu cố ý truyền xuống, rất nhanh truyền khắp hậu cung.

Quả nhiên, trong nháy mắt Hứa phi thành 'Lời đồn đại hãm hại Diệp tiệp dư bị Hoàng hậu phát hiện, nữ nhân điên loạn thẹn quá hóa giận'

Còn Hoàng hậu thì hợp lẽ 'Chủ trì công đạo cho Diệp tiệp dư, bị cung phi phát điên cưỡng ép', trong chốc lát các cung phi nhao nhao chĩa mũi nhọn vào Hứa phi.

''Thật đúng là điên rồi, thế mà ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng dám cưỡng ép, cô ta không muốn sống nữa sao?''

''Là điên rồi, từ lúc Đại hoàng tử rời cung cô ta cứ lải nhải, nhìn cái này không vừa mắt, cái kia cũng khó chịu''

''Nghe nói trong cung của cô ta ngoại trừ Thược Dược, gần đây đều ăn đòn, đánh cung nữ thái giám đẫm máu, đúng là ra tay nặng thật''

''Đúng đúng, ta cũng nghe nói...''

Lời đồn đại trong cung khiến Hoàng hậu rất hài lòng.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, Hoàng hậu đều lấy lý do thân thể khó chịu, miễn thỉnh an cho các cung phi.

Mãi đến ngày thứ tư, mới khó khăn lắm tiếp kiến các phi tần.

Hoàng hậu ngồi trên vị trí cao, trên cổ quấn lụa trắng thật dày, khuôn mặt tiều tụy nhìn qua bên dưới, ánh mắt rơi trên người Diệp Tư Nhàn.

''Việc này là Hứa phi có lỗi với muội, bổn cung đã phạt cấm túc nàng ta, cũng phạt bổng lộc nửa năm, cũng coi như chủ trì công đạo cho ngươi''

Diệp Tư Nhàn nhìn chằm chằm vào trong băng gạc trên cổ Hoàng hậu, cả buổi mới đứng dậy hơi uốn gối cung kính.

''Thần thiếp đa tạ Hoàng hậu nương nương, nương nương vì vậy còn bị thương, thần thiếp không thể báo đáp.''

Trong lòng Hoàng hậu hài lòng, ngoài mặt lại xua tay.

''Không tính là gì, việc này không cần khoa trương, Đại hoàng tử của Hứa phi mới đưa đi, trong lòng nàng ta khó chịu, khó tranh sẽ làm ra một số hành vi điên cuồng, muội và ta khoan dung một chút...''

Hoàng hậu 'lời tốt' khuyên bảo.

Diệp Tư Nhàn nghe mà trợn mắt há mồm, Hoàng hậu thế mà giúp Hứa phi nói chuyện, không hiểu sao đột nhiên có cảm giác chồn chúc tết gà.

Loại cảm giác này càng đậm hơn theo biểu lộ ngày càng đắc ý của Hoàng hậu.

''Đại Cảnh của chúng ta ngày càng hưng thịnh, Hoàng thượng lại không còn tuyển tú, trong cung chỉ có vài tỷ muội chúng ta, sau này càng nên hòa thuận mới đúng''

''Những cái khác các muội cũng hiểu, không cần bổn cung phải dạy, sau này mọi người bình an vô sự, đều đặt tâm tư vào Hoàng thượng, nhanh chóng khai chi tán diệp thêm cho Hoàng thượng mới đúng''

Hoàng hậu ngồi trên hậu vị cao cao tại thượng, hoàn toàn như trước đây dạy bảo cung phi.

Dạy bảo xong, nàng vịn Ngọc Đường ưu nhã rời đi, các cung phi dựa theo phân vị lui xuống theo thứ tự.

Lần này, Diệp Tư Nhàn không cần đợi nữa, có thể cùng Tố phi rời đi.

Hai người một đường cười cười nói nói, đàm luận mấy chuyện tai nạn xấu hổ của Công chúa, đi đến cửa Trữ Tú Cung.

Diệp Tư Nhàn đang định mời Tố phi đến ngồi một chút, đã thấy Phùng An Hoài dẫn theo tiểu thái giám chậm rãi chạy tới.

''Tố phi nương nương an, Diệp tiệp dư an''

''Phùng công công tới giờ này là có chuyện gì?'' Diệp Tư Nhàn cười nhẹ.

Phùng An Hoài nhìn thoáng qua Tố phi, mới cung kính nói: ''Hôm nay Hoàng thượng có nhiều tấu chương, mời Diệp tiểu chủ tới Ngự thư phòng hầu hạ bút mực''

Lời còn chưa dứt, mặt Diệp Tư Nhàn có chút đỏ, vẫn là Tố phi thanh nhã cười.

''Muội muội mau đi đi, ta cũng không rời chỗ Di An được''

Nói xong liền ưu nhã xoay người, cười nhẹ nhàng nền nã đi ra, không buồn không vui, không kiêu ngạo không tự ti.

Phùng An Hoài thi lễ, trong lòng tán thưởng 'ai cũng nói Tố phi người nhạt như cúc, bây giờ xem ra đúng thật, nếu là chủ tử khác, trên mặt không chừng là không nén được giận'

Diệp Tư Nhàn đi vào Ngự thư phòng, Triệu Nguyên Cấp lại không đang phê tấu chương, mà là nghỉ ngơi ở hầu phòng bên cạnh.

''Hoàng thượng, người tìm thiếp?'' Diệp Tư Nhàn nhu thuận thi lễ.

''Tới đây'' Triệu Nguyên Cấp lật sách, vô thức tới kéo nàng, Diệp Tư Nhàn cười cười, xinh xắn lặng lẽ ngồi vào bên cạnh hắn.

''Mới về từ cung Tê Phượng à?''

''Ừm!'' Diệp Tư Nhàn gật đầu/

''Chuyện đã giải quyết xong?''

Diệp Tư Nhàn chần chờ một lát, bỗng nhiên ngước mắt.

''Hoàng thượng, trong lòng thần thiếp có chỗ đáng ngờ, nhưng không biết đáng ngờ chỗ nào, chỉ cảm thấy chuyện này không phải Hứa phi nương nương làm''

''Vì sao lại nghĩ như vậy?'' Triệu Nguyên Cấp hỏi nàng.

''Con trai của nàng ấy vừa mới bị đưa ra cung không lâu, sao có thể có tâm trạng làm những chuyện này?''

Triệu Nguyên Cấp bỗng ngẩng đầu nhìn nàng, suy nghĩ làm sao lại thông minh như vậy, chuyện gì cũng không gạt được nàng.

''Không phải nói là không cho trẫm nhúng tay vào chuyện này à?'' Triệu Nguyên Cấp ôm nàng vào lòng.

''Thiếp...thiếp sai rồi'' Diệp Tư Nhàn đỏ mặt vùi vào ngực hắn.

Triệu Nguyên Cấp cao giọng cười lớn vỗ vỗ lưng nàng.

...

Tây Hà Cung.

Hứa phi đã bị cấm túc, còn bị phạt bổng lộc, nhưng nàng không thèm quan tâm, vẫn như ngày thường, ngồi trong phòng của nhi tử.

''Hoàng thượng giá lâm!''

Triệu Nguyên Cấp sải bước vào cửa, Hứa phi lại như không nghe không thấy, còn đang ngồi khóc.

''Ngọc Doanh?''

Triệu Nguyên Cấp đi tới bên cạnh nàng, Hứa phi mới chậm rãi quay đầu, có chút cười nhạt.

''Ngọn gió nào thổi Hoàng thượng tới đây?''

Từ lúc chuyển vào Tây Hà Cung, Hoàng thượng chưa từng tới đây lần nào, một ngọn cây cọng cỏ ở nơi đây, một hoa một câu, từ trước đến nay chỉ có một mình nàng.

''Trẫm đã điều tra rõ chân tướng là nàng bị oan, sau đó sẽ giải cấm túc cho nàng, khôi phục bổng lộc cho nàng''

''Không quan trọng'' Hứa phi lạnh lùng ngước mặt lên.

''Dù sao thần thiếp đã biến thành bị phu quân ruồng bỏ, Hoàng thượng muốn thế nào thì cứ vậy đi, thần thiếp còn làm gì được?''

''Làm càn!'' Triệu Nguyên Cấp lạnh lẽo nhìn nàng: ''Trẫm nói nàng bị ruồng bỏ khi nào?''

''Hoàng thượng đã cướp đi hài tử của thần thiếp, kế tiếp không phải là vứt bỏ sao? Trong lòng trong mắt Hoàng thượng chỉ có một người, mẹ con thần thiếp thì là cái gì?''

''Trẫm chưa hề nói cướp đi con của nàng...''

''Vậy Hoàng thượng có thể nói cho thần thiếp biết không, rốt cuộc là Hoàng nhi ở đâu? Hoàng thượng, sang năm nó mới bảy tuổi, còn nhỏ như vậy thiếp không yên lòng!''

Hứa phi nói, bỗng nhiên đứng dậy quỳ 'bịch' xuống đất, gắt gao kéo ống tay áo của Triệu Nguyên Cấp.

''Hoàng thượng người nói cho thiếp biết, người nói cho thiếp nó đang ở đâu?''