Cửa Cung Hoan Hỉ

Chương 164: Chỉ sợ là không bò dậy nổi



Rốt cuộc Diệp Tư Nhàn cũng thuyết phục được Hoàng thượng, trở về Trữ Tú Cung của mình.

Tay chân của các cung nhân cần mẫn, lại sớm được thông tri, cho nên Trữ Tú Cung sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, giống hệt như lúc nàng rời đi.

Viên Nguyệt và Tiểu Tần Tử dẫn theo cung nữ thái giám quỳ đầy đất, khóc lóc thỉnh an nàng.

''Đều đứng lên đi, làm sao vậy?'' Diệp Tư Nhàn bất đắc dĩ.

Viên Nguyệt thút thít đứng lên, lau nước mắt.

''Tiểu chủ người quay lại rồi, chúng nô tì nghe nói chuyện ở bên ngoài, ngày đêm lo lắng''

''Chuyện trong cung ta cũng biết, các ngươi trông coi Trữ Tú Cung vẫn tốt chứ? Có ai làm khó dễ các ngươi không?''

Diệp Tư Nhàn mơ hồ biết trong cung đã trải qua chuyện gì.

Bọn thị vệ tầng tầng lớp lớp trấn giữ sẽ không làm gì, nhưng những cung nữ thái giám tâm trí không kiên định kia, thấy thời thế bất thường sẽ lập tức trở mặt thành thù, bình thường đè nén trong lòng cúi đầu làm việc không dám làm gì giờ sẽ biểu hiện hết ra ngoài.

Trộm cắp đánh cướp, gϊếŧ người cũng có.

''Sao lại không?'' trong mắt Xảo Yến hiện lên sự kinh khủng, hình dung tình cảnh mấy ngày nay sinh động như thật, thuyền xuyên có người gõ cửa lúc nửa đêm, cuối cùng còn có người âm mưu leo tường vào trộm đồ.

''Nếu không phải Tiểu Tần Tử dẫn theo các tiểu thái giám biết chút công phu tuần tra cả đêm, hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng nổi!''

Xảo Yến sợ hãi vỗ vỗ ngực, vẫn là Viên Nguyệt hung hăng trừng nàng ta, sau đó cười nói với Diệp Tư Nhàn.

''Kỳ thật cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ là mấy ngày đó lo lắng hãi hùng, thực tế cũng không bị ủy khuất gì'' Viên Nguyệt cười ngượng ngùng.

Diệp Tư Nhàn chậm rãi đứng lên đi xuống chỗ ngồi, dạo qua một vòng mỗi người bọn họ, cuối cùng hài lòng vung tay lên.

''Các ngươi đều ổn, mỗi người thưởng hai tháng bổng lộc, sau này chuyện như vậy nhất định sẽ không xảy ra nữa!''

''Đa tạ chủ tử ân thưởng!''

Các cung nhân cười đáp ứng, Diệp Tư Nhàn lại giao phó việc vặt vài ngày này, sau đó vịn Viên Nguyệt đi vào nội thất.

Giường đã trải sẵn, Diệp Tư Nhàn an ổn thoải mái nằm xuống giường, nghe các cung nhân bên ngoài đều đã lui, lúc này mới hỏi Viên Nguyệt.

''Mấy hôm nay, có ai trong Trữ Tú Cung không nghe lời không?'' Diệp Tư Nhàn đỡ bụng, ánh mắt sáng rực.

Viên Nguyệt gần như không chút suy nghĩ: ''Có hai tên ngốc muốn tới phòng chủ tử trộm đồ, bị nô tỳ bắt ngay tại chỗ, đã đưa tới Thận hình ti xử lý, những người khác thấy đều trung thực không dám lộn xộn''

Diệp Tư Nhàn cười lạnh gật đầu.

''Trữ Tú Cung của chúng ta bây giờ đông người, những Nhị đẳng Tam đẳng đó ta cũng không quen, ngươi và Xảo Yến theo dõi một chút, nhìn xem chọn hai người thích hợp cho ta, không thể cứ khiến một mình ngươi mệt mỏi''

''Tiểu chủ nói gì vậy, hầu hạ chủ tử là bổn phận của nô tỳ!''

''Ngươi giúp ta quan sát mọi thứ mà, ngoại trừ ngươi ta không yên lòng'' Diệp Tư Nhàn vỗ vai Viên Nguyệt.

''Dạ!'' Viên Nguyệt kiên định lại cẩn trọng, nhận lấy nhiệm vụ này.

Nhưng lúc nãy nàng đã chú ý tới, sắc mặt chủ tử không được tốt, đôi tay lúc nào cũng vô tình hay cố ý xoa bụng, Viên Nguyệt ngây người, rốt cuộc kịp phản ứng.

''Tiểu chủ có người có rồi không...''

Diệp Tư Nhàn mỉm cười 'xuỵt' nàng: ''Đừng làm lộ ra, ngoại trừ Hoàng thượng thì người trong cung chưa ai biết đâu, trước mắt chúng ta cứ giấu đi, có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu''

Trong cung quá nhiều thị phi, nàng cũng không dám lấy bụng của chính mình ra mạo hiểm.

''Dạ! Tiểu chủ!'' Viên Nguyệt kích động suýt rơi lệ ''Người xem như...''

''Nói với bên ngoài ta mệt nhọc bôn ba, trên đường nhiễm bệnh, tạm thời không gặp ai hết''

''Dạ! Nô tỳ biết rồi!''

Viên Nguyệt lau mắt, sắc mặt khôi phục như bình thường.

...

Thị vệ tố cáo lại những chuyện đã qua trong cung, cung nữ thái giám bạo loạn đánh cướp, rốt cuộc đến khi Hoàng thượng hồi cung mới khôi phục.

Hoàng hậu giả 'bệnh' cũng khỏe lại, sáng sớm hôm sau triệu kiến hậu cung phi tần.

''Hửm? Diệp muội muội theo Hoàng thượng cải trang vi hành sao lại không đến?'' Hoàng hậu nhìn sang chỗ trống.

Hứa phi cười nhạt không nói gì, Tố phi không hỏi thế sự không biết tình hình, còn các Quý nhân, Mỹ nhân ước gì Diệp Tư Nhàn không may, lại bắt từng kẻ lên tiếng thêm mắm thêm muối.

''Có lẽ...Chuyến đi này phục thị Hoàng thượng quá mệt nhọc?''

''Cũng có thể ở ngoài lỏng lẻo quen thói, quên quy củ trong cung''

''Dù sao cũng là người trong lòng Hoàng thượng, Diệp tiệp dư chỉ sợ là đã không xem Hoàng hậu nương nương ra gì''

Hoàng hậu trừng các nàng, không hiểu sao bực bội.

''Diệp tiệp dư trước giờ giữ vững quy củ, các muội không nên nói bậy nói bạ, Ngọc Đường, ngươi đi xem tình hình thế nào đi?''

Ngọc Đừng vâng lời rời đi, khi còn chưa ra cửa đúng lúc gặp Viên Nguyệt ở bên ngoài cầu kiến.

Viên Nguyệt thoải mái vào cửa, cung kính quỳ gối bên dưới nói.

''Tiểu chủ của chúng nô tỳ đi đường nhiễm bệnh, sợ lây bệnh cho các vị chủ tử, nên phái nô tỳ đến xin phép Hoàng hậu nương nương''

''Không sao đâu''

Hoàng hậu hài lòng mỉm cười, vung tay lên cho Ngọc Đường đưa người ra ngoài.

Sau đó, Hoàng hậu lại cặn dặn giáo huấn như thường ngày, nghe đến mức lỗ tai của các phi tần cũng muốn đóng kén.

Rốt cuộc, Hoàng hậu tự cao tự đại xong thì hài lòng khoát tay, cho người giải tán, mình dẫn theo Ngọc Đường lui về nội thất.

Hoàng hậu ngồi trên phượng ỷ trong nội thất, uống thuốc bổ như trước, suy đoán lần này Hoàng đế trở về, có thể thái độ đối với nàng sẽ khá hơn.

''Mấy ngày này, bổn cung mặc dù không có công lao, nhưng cũng không hề đứng cùng phe với Thái hậu!''

''Những chuyện mà Thái hậu làm mặc dù ta không biết rõ lắm, nhưng cơ bản vẫn là biết một chút, cho nên...'' Hoàng hậu đắc ý lại nhấp miếng trà thơm.

''Lần này chỉ sợ là Thái hậu không bò dậy nổi''

Ngọc Đường nhận lấy bã trà đặt lên khăn lụa mềm mại.

''Nương nương, theo nô tỳ thấy, người đúng lúc có thể tới chỗ Hoàng thượng bày tỏ chút lòng trung thành, thuận tiện xin vấn an Thái hậu, như vậy...'' Ngọc Đường cười một tiếng.

''Như vậy thể hiện nương nương người đối với Hoàng thượng trung thành tuyệt đối, lại thể hiện người tình sâu nghĩa nặng, Hoàng thượng nhất định sẽ nhìn nương nương bằng con mắt khác''

Hoàng hậu nghĩ đến những thứ đã thấy ở Tín Sơn, lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Thái hậu, đoán rằng bà ta không thể trở mình, liền nhếch môi cười.

''Ngươi nói đúng, bổn cung phải tới Ngự thư phòng gặp Hoàng thượng''

Còn bên này, các cung phi buồn bực tốp năm tốp ba trở về, cung Tê Phượng bên kia, sau khi Hoàng hậu trang điểm lần nữa thì dẫn theo Ngọc Đường tới Chiêu Dương Cung.

Lúc này, Triệu Nguyên Cấp vừa hạ triều đang cùng mấy vị đại thần nghị sự.

Hoàng hậu chỉ có thể ở bên ngoài, chờ ròng rã gần hai canh giờ.

Thời tiết ban ngày tháng bảy tháng tám vẫn rất gay gắt, khi chờ được Triệu Nguyên Cấp cuối cùng cũng gặp mặt đại thần xong tuyên triệu Hoàng hậu, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của nàng đã phủ kín mồ hôi.

Nhưng lúc này cũng không kịp chỉnh lý lại, nàng chỉ có thể cẩn thận dùng khăn lau qua.

''Hoàng hậu tới đây có chuyện gì muốn nói sao?''

Triệu Nguyên Cấp mệt mỏi lật tấu chương trong tay, loay hoay cũng không ngẩng đầu lên.

''Hường thượng, thần thiếp có lời muốn bẩm báo với Hoàng thượng''

Hoàng hậu trịnh trọng quỳ xuống, kể lại hết tất cả những thứ đã chứng kiến ở Tín Sơn, và chuyện xảy ra trong cung, ví dụ như Huệ Vương gϊếŧ người, ví dụ như Huệ Vương và Thái hậu có khả năng....