Cửa Cung Hoan Hỉ

Chương 180: Ta là con hoang?



''Triệt''

Thái hậu cười, trong lòng mang theo đắc ý, mang theo quyết tâm tình thế bắt buộc.

''Là Hoàng đế, là Hoàng đế!''

''Hắn tuyệt đối không nhân hiếu như vẻ bề ngoài, hắn lòng lang dạ thú, muốn hạ độc chết mẫu hậu, phụt...''

Nếu đã không sống qua được ngày tháng, vậy thì chết oanh liệt một chút, nhưng trước khi chết bà cũng phải chôn xuống đại họa cho Triệu Nguyên Cấp.

Bà ủy khuất, gặp phải ngược đãi, thậm chí là mối thù gϊếŧ mẹ, con của bà nhất định sẽ báo.

Triệt nhi của bà ngoan ngoãn hòa nhà như vậy, từ nhỏ đã không khiến bà thất vọng.

''Triệt, Triệt, là Hoàng đế hạ độc muốn gϊếŧ chết ai gia, hắn thật là lòng dạ độc ác, Triệt nhi!''

''Không thể nào, không thể nào, Hoàng huynh sẽ không như vậy!''

Triệu Nguyên Triệt không dám tin, nhưng bối rối đỡ mẫu hậu toàn thân đầy máu hết sức xoắn xuýt.

''Hắn sẽ!'' Thái hậu nhắm mắt lại, ngực phập phồng.

''Triệt, có phải con hận mẫu hậu tại sao lại cấu kết với Huệ Vương thúc, tại sao phải đẩy con lên Hoàng vị đúng không?''

Bà cố hết sức nói chuyện.

''Đừng nói, người đừng nói nữa, nhi thần truyền thái y cho người''

''Không, nghe mẫu hậu nói hết'' Thái hậu bắt lấy tay Triệu Nguyên Triệt.

''Bởi vì Huệ Vương ông ấy...mới là cha ruột của con, ông ấy mới là người yêu thanh mai trúc mã của ta, là Tiên Đế, hắn ép cưới ta, là hắn chia rẽ chúng ta...''

''Hahaha'' Thái hậu cười thật to.

''Nhưng ta còn phản bội hắn, ai gia vẫn là cùng Huệ Vương sinh ra con, Triệt, Huệ Vương mới là phụ thân của con''

''Hoàng đế hắn chính miệng hạ chỉ chém phụ thân của con, lại hạ độc muốn độc chết mẹ của con, Triệt, báo thù cho chúng ta! Nhất định phải báo thù!''

Thái hậu không ngừng phun máu tươi, trên người trên mặt đều là máu, bà gắt gao trừng mắt túm lấy ống tay áo của Triệu Nguyên Triệt, cuồng loạn như quỷ lấy mạng.

Còn Triệu Nguyên Triệt lại hoàn toàn sửng sốt, cả người trống rỗng.

Mẫu hậu nói cái gì? Bà ấy nói Huệ Vương là cha đẻ của mình?

Phùng An Hoài từ xa nghe thấy động tĩnh, kịp thời đưa thái y tới, quỳ trên đất hèn mọn thỉnh tội.

''Lục Vương gia bớt giận, nô tài có tội, không kịp thời phát hiện tình trạng cơ thể của Thái hậu, xin Điện hạ thứ tội!''

''Thái hậu nương nương gần đây thân thể không tốt, Hoàng thượng không yên lòng, cho nên có thái y tùy hành với Thái hậu nương nương''

''Mau chẩn trị cho mẫu hậu!''

Thái y cầm theo hòm thuốc, cung kính quỳ gối bên cạnh Thái hậu bắt mạch, nhanh chóng đưa ra kết luận.

''Thái hậu là do tức giận sôi sục, cho nên mới phun ra máu, xin nương nương di giá, để thần lập tức ghim châm cho Thái hậu''

Vẻ mặt thái y nghiêm túc.

Triệu Nguyên Triệt lập tức đứng dậy, cho người đỡ Thái hậu lên đưa đến phòng có lò sưởi gần đó, Thái hậu được để nằm trong phòng có lò sưởi.

Thái y kia mở ra hộp châm cứu, thuần thục hơ nóng châm, ghim châm.

Chứng thổ huyết của Thái hậu nhanh chóng ngừng lại, bà gắt gao nhìn chằm chằm thái y, ánh mắt ác độc lại không cam lòng.

''Ngươi nói ai gia là nhất thời nóng giận công tâm?''

''Ai gia rõ ràng trúng độc, là Hoàng đế hạ độc, ngươi dám nói có đúng không? Ngươi nói láo''

''Thái hậu nương nương, người không có trúng độc, đích thật là hỏa công tâm, tiểu nhân có một trăm cái lá gan cũng không dám chẩn trị lung tung đâu''

''Không! Triệt, hắn nói bậy, ai gia bị Hoàng đế hạ độc''

Thái hậu liều mạng vung vẩy cánh tay, muốn bắt lấy tay áo của Triệu Nguyên Triệt.

Nhưng Triệu Nguyên Triệt đột nhiên lui về sau một bước, khôi phục lý trí, phất tay cho người đi mời các đại phu ở Kinh thành.

''Mẫu hậu có phải trúng độc hay không, chờ đại phu tới hỏi thì biết, trước đó xin mẫu hậu phối hợp để thái y chẩn trị''

Y thật sự đã đủ rồi, ngay cả loại chuyện này cũng muốn lừa gạt y phải không?

Sau nửa canh giờ, ba trợ tá đại phu nổi tiếng nhất Kinh thành được mời tới Hà Phong Viên.

Ba người bọn họ lần lượt tiến hành chẩn trị cho Thái hậu, cuối cùng cho ra kết quả nhất trí một cách kỳ lạ.

''Thái hậu nương nương không trúng độc, là chứng bệnh lửa giận công tâm, phương pháp châm cứu này cũng rất giỏi, xin lão phu nhân yên tâm, đừng khẩn trương giận dữ, bệnh này mới có thể khỏi hẳn''

Một lời nói xong, Triệu Nguyên Triệt hoàn toàn nhắm mắt lại.

''Người đâu, đưa họ ra ngoài, trả gấp ba tiền xem bệnh''

''Dạ!'' Bọn hạ nhân vây quanh đại phu rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Phùng An Hoài và thái y, Phùng An Hoài vẫn cung kính quỳ trên đất, không dám thở mạnh.

''Các ngươi cũng lui xuống trước đi, bổn Vương muốn nói chuyện riêng với Thái hậu''

Phùng An Hoài dẫn thái y rời đi, trước khi đi hắn vẫn không quên đóng cửa lại.

Ra cửa, hắn đuổi thái y đi, một mình ngồi trên bậc thang ở phía xa, sờ một bình Hạc Đỉnh Hồng trong tay áo.

Trong lòng là bội phục Hoàng thượng sát đất.

Hoàng thượng nói: Đừng để Thái hậu chết, phải để bà ta tiếp tục sống.

Đêm khuya hắn dẫn người tới Ninh Thọ Cung lặng lẽ lục soát, quả nhiên tìm ra một bình Hạc Đỉnh Hồng, quả nhiên Thái hậu muốn tìm cái chết.

Hắn chỉ có thể đổi thuốc.

Đổi thành....thuốc khiến cho tâm trạng người ta vô cùng không ổn định, Thái hậu uống hết một bình, liền không khống chế nổi cảm xúc.

Tức thì nóng giận công tâm, thương tới phế tạng, miệng phun máu tươi, đây đều đã định trước.

Hoàng thường ơi, ngài đúng là không giống trước kia.

...

Bên trong nội thất.

Triệu Nguyên Triệt ngồi xuống trên ghế đối diện Thái hậu, ánh mắt y càng thêm lạnh nhạt xa xăm.

''Mẫu hậu, người vừa mới nói đều là thật?''

''Nhi thần là con ruột của người và Huệ Vương?''

''Là thật!''

Thái hâu toàn thân cắm đầy ngân châm, không thể động đậy, sự tàn ác vẫn không giảm, ánh mắt bà đỏ ngầu.

''Tất cả những gì mẫu hậu nói là thật, còn Hoàng đế nhất định hạ độc ai gia, chỉ là thái y xem bệnh không ra''

''Triệt, ai gia nhất định bị hạ độc''

''Mẫu hậu!''

Triệu Nguyệt Triệt cười yếu ớt đứng lên, dần dần cười ha hả, cười rồi lại cười, ánh sáng trong mắt y dần dần dập tắt, biến thành một mảnh tro tàn.

''Cho nên ta là con hoang?''