Cửa Cung Hoan Hỉ

Chương 34: Quân tử kết giao nhạt như nước



''Nếu Tôn tài tử phát hiện thì sao?'' Hồng Huệ bất an.

''Ngươi quá đề cao cô ta, ả ngu xuẩn đó mà có bản lĩnh này thì sẽ không vừa mới tiến cung đã quấn lấy ta'' Tống quý nhân cười nhạt.

''Nhưng tiểu chủ cũng nên đề phòng Tôn gia sẽ biết chuyện này'' Hồng Huệ nhắc nhở.

''Chuyện đó cnagf không phải lo, ngươi cho rằng Tôn gia xem trọng Tôn tài tử sao, bất quá cũng chỉ là một con tốt thí mà thôi''

Hồng Huệ còn định nói gì nữa nhưng bị Tôn quý nhân chuyển chủ đề.

''Tiểu Đàm Tử đã làm xong chuyện chưa, sao còn chưa có tin tức, Hoàng thượng lật thẻ ai?''

''Tối nay sẽ làm''

''Ừm''

Đêm đã khuya, Tống quý nhân tắm song ổn định nằm ngủ, Hồng Huệ yên lặng ra ngoài.

Bên ngoài cuồng phong gào thét, gió bão cuốn theo đất cát đập vào trên cửa sổ ngói, Tống quý nhân xoa thái dương lật qua lật lại không ngủ được.

Tiến cung lâu như vậy còn chưa thị tẩm, nàng ở trong cung ngay cả gót chân cũng đứng không vững.

Nghĩ lại lúc trước vào cung rất quyết tâm, chỉ cảm thấy hết sức mỉa mai.

...

Trong cung không ngủ được còn có Hoàng hậu.

''Một ngày trôi qua rồi, Hoàng thượng chắc chắn là không lên tiếng sao? Phùng An Hoài và Lý Hữu Phước đâu?'' nàng bán tín bán nghi.

''Nương nương người yên tâm, Phùng công công dạo này đang dưỡng thương mà, Lỹ Hữu Phúc hôm nay đều ở trước cửa Chiêu Dương Cung'' Ngọc Đường cười

Hoàng hậu như có điều suy nghĩ, trước khi nhắm mắt lại trong mắt còn tràn ngập tính toán.

Sáng sớm hôm sau, Hoàng hậu tự mình tới Chiêu Dương Cung bẩm báo việc này, nhưng ngay cả cửa cũng không vào được, chỉ có Phùng An Hoài ra đón.

''Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng nghe về chuyện này từ hôm qua rồi, chỉ là chính vụ bận rộn nhất thời quên mất''

''Hiện tại Hoàng tượng đang cùng mấy vị đại thần thương nghị quốc sự, sai nô tài tới truyền lời, nói chuyện của hậu cung cứ để nương nương làm chủ, nương nương nói sao thì làm vậy, nếu có người không phục, nương nương cứ nghiêm trị theo cung quy''

Nói tới vậy rồi, cũng không phần thiết phải vào nữa.

Hoàng hậu hành lễ về hướng Chiêu Dương điện liền thản nhiên rời đi.

Sau đó phi tần đến thỉnh an, nàng áp giải Diệp Tư Nhàn tới trước mặt tất cả mọi người.

''Diệp tài tử, hôm qua bổn cung đã tra hỏi cặn kẽ, cũng không phát hiện chứng cứ cho thấy ngươi bị oan, tất cả mọi người ở đây đều chỉ ra chỗ sai là ngươi đẩy Tôn tài tử''

''Ngươi thân là cung phi, không tuân thủ cung quy, mưu hại muội ấy, niệm tình người là lần đầu phạm lỗi, nên...'' Đang chuẩn bị tước phong hào, đày vào lãnh cung, lấy đó trừng trị.

Diệp Tư Nhàn lại đột nhiên phản kháng: ''Hoàng hậu nương nương!''

''Nếu thần thiếp có thể chứng minh bản thân vô tội thì sao?'' trong mắt nàng đầy vẻ không chịu thua.

''Diệp tài tử nói vậy là có ý gì?'' Hoàng hậu kinh ngạc.

''Tôn muội muội còn đang nằm trên giường bệnh, ngươi dựa vào cái gì mà vô tội, dựa vào gương mặt dụ dỗ của ngươi thôi sao?'' Tống tần đột nhiên kích động, ngay cả đường muội Tống quý nhân cũng giật mình.

Diệp Tư Nhàn cười nhạt nhìn hai tỷ muội, cảm thấy nhất định Tống quý nhân ghét mình, lôi kéo Tống tần đối phó nàng, nếu không thì không thù hận gì hà tất làm như vậy.

''Dĩ nhiên không phải, Tống tần nương nương'' nàng cười khẩy.

''Lúc đó ta đứng ở phía đông, Tôn tài tử đứng ở phía tây, ta dùng tay trái đẩy, Tôn tài tử đương nhiên sẽ dịch chuyện về phía ngược lại với hồ nước, tức là trên bờ, nhưng nàng ta lại ngã xuống hồ? Căn bản là không hợp lý''

''Nếu ta muốn đẩy nàng ta xuống hồ, nhất định phải dùng tay phải đẩy từ phía sau lưng nàng ta mới đúng, nếu dùng tay trái thì phải dùng sức kéo về phía hồ nước.

''Hoàng hậu nương nương, người cảm thấy thân thể nhỏ bé này của thần thiếp, có kéo nổi Tôn tài tử không?''

Diệp Tư Nhàn suy nghĩ cả đêm, dùng ngôn ngữ đơn giản nhất miêu tả lại cảnh tượng lúc đó.

''Cái này thì nói lên được cái gì? Tất cả mọi người đều không có ở đó, ai biết ngươi dùng tay nào?''

''Đúng vậy, Diệp tài tử ngươi cũng quá cơ hội rồi, vì thoát tội mà đạo lý quỷ quái này cũng nghĩ ra được''

''Tôn tài tử đúng là bị đông rồi, người ta đang yên lành sao lại muốn nhảy xuống hồ''

Ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng hậu nhìn Diệp Tư Nhàn bị bao vây tứ phía, khóe môi bỗng nhếch lên một nụ cười 'Chính là như vậy, cho nàng ta nếm thử thâm cung hiểm ác, nàng mới có thể biết được Hoàng thượng không đáng tin cậy, mới có thể ngoan ngoãn nương nhờ vào mình'

'Đừng nói những cái khác, Diệp tài tử có thể lấy lòng Hoàng thượng, điểm này thôi đã có thể lợi dụng được nàng ta'

''Vậy cái này thì sao? Đây là dây thừng đêm qua Tiểu Tần Tử tìm thấy bên bờ hồ, ai mà ngờ, trước khi nhảy xuống nước thì Tôn tài tử đã cột một sợi dây thừng ở bờ bên kia sẵn rồi''

Diệp Tư Nhàn lấy ra một sợi dây thừng ướt sũng từ phía sau: ''Dây thừng này chỉ có Nội vụ phủ mới có, Hoàng hậu nương nương chỉ cần tới Nội vụ phủ xem qua ghi chép, xem ai đã tới đó lấy, chẳng phải chân tướng sẽ rõ ràng sao?''

Trong chớp mắt, tất cả mọi người liền im lặng.

Hoàng hậu bất đắc dĩ để cho người đi thăm dò, Ngọc Đường rất nhanh trở lại nói đúng là Tôn tài tử đã tới đó lấy.

Chân tướng không cần nói cũng biết, sắc mặt của tất cả mọi người đều khó coi, kể cả Hoàng hậu, đứa nhỏ này thật sự tới từ nông thôn à?

Dù tất cả mọi người không muốn thừa nhận, nhưng sự thật không thể chối cãi, Diệp tài tử đã rửa sạch oan ức.

Hoàng hậu đè xuống xấu hổ cất giọng phân phó: ''Người đâu''

''Tôn tài tử vu oan hãm hại cung phi, tội không thể dung thứ, từ hôm nay giáng thành Thải nữ, dời khỏi Tây Hà Cung, đưa tới Nghi Tĩnh cư hối lỗi, không có lệnh của bổn cung bất luận kẻ nào cũng không được tới thăm''

''Diệp tài tử chịu ủy khuất, từ hôm nay giải cấm túc, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.''

Hoàng hậu mất hết thể diện, nói xong cũng để mọi người giải tán.

Nhưunxg người khác cũng không buồn chế giễu Hoàng hậu, mỗi người đều bị tạt gáo nước lạnh, rõ là hận tới nghiến răng nghiến lợi cũng không dám nói gì, đều lui xuống.

Diệp Tư Nhàn đứng dưới diên chờ tất cả mọi người rời đi, mỗi người đi qua, đều sẽ hung hăng trừng mắt với nàng, nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, nàng đại khái sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm.

Nhưng không quan trọng nữa.

Không phải người xưa có câu: Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng sao? Ác ý lộ liễu của mọi người cũng không có gì để sợ.

Sợ nhất là giống Tống tần, rõ ràng hôm qua còn tươi cười với nhau, hôm sau liền xông vào đâm chém nàng.

Trên đường trở về, tâm trạng Diệp Tư Nhàn đều bay mất.

Đến cuối cùng Hoàng đế cũng không hề xuất hiện, thì ra hắn quả nhiên chỉ chơi đùa nàng mà thôi, sủng cái gì cũng đều là giả.

''Ai da...'' Diệp Tư Nhàn ôm bụng, kinh nguyệt đến sao lại còn đau bụng nữa.

...

Diệp Tư Nhàn vừa về Cẩm Tú Hiên định đi ngủ tiếp, Bạch quý nhân bỗng nhiên tới, trong tay cầm theo mấy chén tổ yến và một tháng thuốc bổ.

''Bạch tỷ tỷ người tới rồi? Mau ngồi đi, ta không thoải mái, cũng không xuống giường nổi'' Diệp Tư Nhàn ghé vào trên giường nói ỉu xìu.

Bạch quý nhân hỏi một chút mới biết thì ra là đến tháng, liền cười cười: ''Mấy lần đầu đều như vậy, muội còn nhỏ mà''

''Bạch tỷ tỷ bình thường tỷ đều không ra khỏi cửa, hôm nay sao lại tới đây? Ta còn tưởng tỷ chê ta thô tục, không muốn kết giao với ta''

Bạch quý nhân đưa thuốc cho Viên Nguyệt, bản thâ duỗi tay áo tao nhã ngồi xuống.

''Lúc trước muội còn đang yên bình lại được sủng, ta tới chẳng phải dư thừa sao, giờ thấy muội gặp nạn, nên ta liền tới''

Nàng ấy mặc váy xòe màu trắng hoa nhài thêu hoa thủy tiên, cầm quạt tròn mỹ nhân phú trong tay, tao nhã ngồi, tao nhã nói chuyện, ngay cả nụ cười cũng nhàn nhạt, giống như hoa nhài trong núi cuối xuân đầu hè.

Chu dù ngồi yên lặng không nói lời nào, cũng là một bức tranh mỹ nữ nho nhã thuần khiết đạm bạc.

''Tại sao?'' Diệp Tư Nhàn đương nhiên là không hiểu, chỉ cảm thấy người trước mắt rất dễ nhìn.

''Nào có nhiều tại sao như vậy? Nếu muội không chào đón thì ta mang về'' Bạch quý nhân nhàn nhạt cười.

''Ấy ấy ấy đừng lấy đi, tỷ tỷ, trong cung này chỉ có hai chúng ta là người Giang Nam, ta không chào đón tỷ thì chào đón ai?''