Cửa Cung Hoan Hỉ

Chương 39: Cầu thương xót



Bị Hoàng thượng dẫn tới Ngự thư phòng, Diệp Tư Nhàn lại bắt đầu con đường cực khổ mài mực.

Hoàng thượng thật là bận bịu.

Tấu chương trên ngự án có đến hàng trăm hàng nghìn cái, hắn nhấc bút chấm phê duyệt, loay hoay đến đầu cũng không ngẩng lên.

Diệp Tư Nhàn đứng hầu ròng rã đến tận trưa, người cũng chưa ăn sáng đủ no nên bụng đã sớm đói đến kêu ùng ục.

''Hoàng thượng'' nàng rốt cục không nhịn được ''Thần thiếp đói bụng''

Hắn không có thời gian để nói lý với mình thì cũng thôi đi, cơm cũng phải cho ăn chứ.

Triệu Nguyên Cấp hơi sửng sốt, giương mắt nhìn về phía chiếc đồng hồ Tây Dương, phát hiện đã tới giữa trưa rồi.

''Sao nàng không nhắc trẫm?'' hắn thả tay xuống bên trong tấu chương.

''Thần thiếp nào dám chậm trễ quốc sự'' Diệp Tư Nhàn bĩu môi.

Cung nhân bưng Ngự thiện nối đuôi nhau vào, nhanh chóng bày đầy cả bàn, Triệu Nguyên Cấp cho các hạ nhân lui xuống để hắn và Diệp Tư Nhàn cùng dùng bữa.

''Ái phi chịu ủy khuất, phải ăn nhiều một chút'' Triệu Nguyên Cấp mỉm cười gắp thức ăn cho nàng.

''Đa tạ Hoàng thượng'' Diệp Tư Nhàn không chút khách khí.

Ái phi với chả ái phi, mình bất quá cũng chỉ là loại khổ sở vì hắn nhưng cũng không được tín nhiệm thôi.

''Hoàng thượng? Nếu thần thiếp thật sự bị oan người có giúp thần thiếp không?'' Diệp Tư Nhàn không nhịn được hỏi.

Đây là vấn đề nàng nghĩ tới tận trưa.

Cho dù mình chỉ là tiểu thiếp địa vị thấp hèn, nhưng nàng đời này đều phải sống trong cung, người này cũng coi như là vị hôn phu của nàng.

Bất luận thế nào nàng cũng sẽ không khiến bản thân bị oan ức, sủng ái cũng được, yêu thương cũng được, tranh thủ được thì cứ tranh thủ, nàng phải sống sót.

''Sẽ không'' Triệu Nguyên Cấp trêu nàng.

''Vậy nếu thần thiếp không thể chứng minh mình oan uổng, vậy thiếp phải đền mạng thay Tôn tài tử?''

''Ừ'' Triệu Nguyên Cấp gật đầu.

Trái tim nhỏ vỡ thành hai nửa, người nào đó tức giận: ''Vậy sau này Hoàng thượng tìm người khác giúp người mài mực đi, tránh sau này thần thiếp bỏ mạng rồi người không quen với người khác''

Nàng tức giận đến cơm cũng không ăn.

Triệu Nguyên Cấp lại cười sang sảng: ''Người không lớn nhưng tính tình lại không nhỏ''

''Sao nàng biết bản thân ngốc? Ngay cả bản thân trong sạch cũng không dám chắc sao?''

Diệp Tư Nhàn: ''...'' không để ý tới hắn.

Triệu Nguyên Cấp ôm nàng vào lòng: ''Sao nàng không nghĩ lại xem, trẫm chạy tới đó thật sự là vì tra án sao?''

Nếu như là tra án, tất nhiên phải tra ra được manh mối, cần gì phải nửa đường lại rời đi đem bản án giao cho Hoàng hậu.

''Vì cái gì?'' Diệp Tư Nhàn tức giận đến đầu óc quá tải.

''Nàng nói cái gì?'' Triệu Nguyên Cấp xụ mặt, nữ nhân này lúc thông minh thì rất thông minh, lúc ngốc thì ngốc không ai bằng.

''Hoàng thượng, có phải trước đó Hoàng thượng đã beiét là ai làm rồi không? Có phải người căn bản không cần tra?'' Diệp Tư Nhàn bỗng nhiên mở to mắt.

''...''

Đôi mắt của Triệu Nguyên Cấp sâu xa, nhìn không ra hỉ nộ gì, nhưng cũng không trả lời.

...

Tin tức của Hoàng hậu nhanh chóng truyền tới, Tôn tài tử trúng độc là do Tống quý nhân làm.

Tấm ngân phiếu kia bị tra ra là thuộc tiền trang của Tống gia, Thúy Tâm cũng bị Tống quý nhân mua chuộc, độc chết Tôn thải nữ sau đó vu oan cho Diệp tài tử.

Ngọc Đường lại bẩm báo nói đã đem Tống quý nhân cùng ba tên cung nhân của Nghi Tĩnh Cư áp giải đến Thận hình ti, chờ Hoàng thượng xử lý.

Triệu Nguyên Cấp cũng không ngẩng đầu lên: ''Biết rồi, lui ra đi''

Ngọc Đường rời đi, Diệp Tư Nhàn thấy Triệu Nguyên Cấp tự tay lấy xuống một chồng tấu chương từ đống tấu chương trên giá sách.

Ngón tay dài với khớp xương rõ ràng của hắn trượt từ trên xuống, một chồng tấu chương dày cộp phát ra tiếng ào ào.

''Trình độ còn kém cỏi'' hắn nhắm mắt lại, quanh thân tản ra hàn khí lạnh thấu xương.

Lúc phụ hoàng còn tại vị, triều chính bị mẹ con Liên quý phi thao túng.

Ngoại thích chuyên quyền, nội cung loạn chính, tham quan ô lại trong triều hoành hành, quan viên tập hợp vây cánh lấy quyền mưu tư, thậm chí còn mua quan bán chức.

Văn võ bá quan khắp nơi càng hỗn loạn.

Nhân viên rắc rối, thuế má nặng nề, bách tính dân chúng lầm than, toàn bộ Đại Cảnh triều như trầm trong dầu sôi lửa bỏng.

Hắn vượt mọi chông gai rốt cục đuổi được mẹ con Liên quý phi ra khỏi kinh thành, sau đó đăng cơ bỏ ra ba năm ròng rã ổn định triều cục.

Ba năm qua đi, hắn đã có thực lực đủ mạnh, có thể phát triển chính sách mới của hắn, triển khai triều cương mới nhất.

Chỉ là trước đó, hắn rất cần phải dọn dẹp triều cục mục nát một chút.

Vậy bắt đầu từ Tống gia đi.

....

Ngọc Chiếu Cung.

Tống tần đang cho nữ nhi hai tuổi ăn cơm, tiểu Công chúa y y a a rúc vào trong ngực mẫu phi, không biết bị cái gì chọc cho cười khanh khách.

''An nhi, con phải nhanh chóng lớn lên, nhanh học được cách ăn nói dễ nghe, làm vui lòng phụ hoàng, để ngài ấy đến thăm mẫu phi nhiều hơn''

''Chỉ có phụ hoàng của con tới, mẫu phi mới có thể sinh thêm tiểu đệ đệ cho con, sau này mẹ con chúng ta mới sống cuộc sống tốt đẹp được''

Tống tần nằm mơ cũng muốn sinh con trai, ban ngày ban đêm đều muốn.

Nhưng sau khi bị Hoàng đế phát hiện ra việc kia, Triệu Nguyên Cấp không đến tìm nàng nữa, cho dù là muốn nhìn tiểu Công chúa, cũng là sai người bồng tới Chiêu Dương Cung.

Tống tần đau lòng khổ sở nhưng cũng chỉ có thể chịu.

Nhịn tới nhịn lui một bụng tức giận, đều đổ hết lên người nhà mẹ đẻ.

Nếu không phải ca ca nói tuyệt đối sẽ không bị phát hiện, nàng làm sao có thể phạm sai lầm như vậy.

Sau đó cũng không có kiên nhẫn với Tống quý nhân, nghe nói Tống quý nhân hạ độc chết Tôn tài tử bị phát hiện, nàng không những không cứu mà còn thấy trong lòng hơi vui sướng.

''Người ngu xuẩn như vậy không thích hợp sống trong cung, hôm nay không chết, ngày mai cũng phải chết''

''Vậy tốt nhất là không cứu, huống chi nương nương ngay cả mặt Hoàng thượng còn không gặp, thì phải cầu ai thương đây'' Lãm Nguyệt cũng nói.

Tống tần cười nhạt, tiếp tục cầm bóng đùa với con gái.

Còn nhớ bộ dạng Tống quý nhân rời đi cùng sự tin tưởng, nàng ta nghĩ có được sủng ái của Hoàng thượng là có tất cả sao?

...

Lúc này Tống gia loạn cả lên.

Cả nhà Nhị lão gia biết được tin nữ nhi bị bắt, có khả năng sẽ bị gϊếŧ, cả nhà già trẻ lớn bé lập tức chạy tới nhà Đại lão gia.

Bọn họ đều là huynh đệ con của vợ cả, Nhị lão gia vì nhỏ hơn mấy tuổi nên không có tước vị cũng không có gia sản, chỉ có thể dọn ra riêng.

Thời gian trôi đi, nội tâm khó tránh có sự bất bình nhất định.

Giờ phút này, cả nhà Nhị lão gia xông qua cửa hiên lớn đi vào chính viện xoa hoa nhất trong dinh thự của Tống gia, lòng ai cũng chua chát.

Nhưng bây giờ không có thời gian để ý nhiều, mục đích chuyến đi này của bọn họ là nhờ Tống đại phu nhân vào cung nói với Tống tần nương nương, cầu xin giúp cho đường muội của nàng ta.

''Không cầu khôi phục vinh hoa phú quý trong cung, chỉ cầu giữ cho nó một mạng sống, nó là bảo bối trong lòng muội'' Tống nhị phu nhân ôm tim khóc òa.

''Đệ muội yên tâm, Tống quý nhân cũng là cháu gái của chúng ta, sao có thể thấy chết mà không cứu, nhưng còn một chuyện...'' Tống đại phu nhân chần chờ.

''Đại tẩu nói đi''

''Nghe nói Tôn thải nữ đã chết kia là con của một Đồng Tri thủ hạ của Nhị đệ, bốn mươi năm mươi tuổi rồi mà vẫn không thăng chức, có lẽ các đệ muội có thể đến tìm Tôn gia thử xem''

Chỉ cần Tôn gia không truy cứu, lại dâng tấu chương giúp cầu xin một chút, chuyện có lẽ sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Tống nhị phu nhân vỗ gáy: ''Sao muội lại không nhớ ra chứ, vẫn là Đại tẩu nhắc nhở muội''