Cửa Cung Hoan Hỉ

Chương 4: Ta sẽ không đi



Trở lại Cẩm Tú Hiên, Diệp Tư Nhàn tắm rồi đi ngủ.

Nàng không nhớ thứ gì cả, chỉ là chuẩn bị đi ngủ nhìn thấy cổ tay trống trải của Viên Nguyệt mà vô cùng áy náy.

''Trên người ta còn một trăm lượng bạc, trở về tìm người làm cho ngươi một chiếc tốt hơn đi.''

Một trăm lượng bạc này là mẫu thân lén đưa cho nàng làm của trước khi đi, vốn là định để nàng làm lộ phí trở về nhà, đáng tiếc là không cần dùng đến nữa.

''Tiểu chủ có lòng rồi!''

Khi mới đến, thật sự không có lí do gì để các nô tài phải xả thân vì chủ tử, nhưng các chủ tử thì không có để ý nhiều như vậy, dùng được thì liền dùng, ai dám nói ra nói vào cái gì?

Viên Nguyệt tỉ mỉ kéo chăn đắp cho nàng, nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Đêm hè oi bức, nàng ta cũng không ngủ được, ngồi trên thềm đá trước cửa ngẩn người nhìn trời.

Vừa lúc Xảo Yến bưng thức ăn khuya tới: ''Tỷ tỷ vất vả hầu hạ tiểu chủ, còn chưa dùng cơm tối phải không?''

Viên Nguyệt gật đầu, vừa vặn hai người cùng nhau ăn, thật ra cũng không phải cơm ngon gì, chỉ là màn thầu dưa muối các loại.

''Tiểu chủ của chúng ta cũng thật có phúc, mới đến đã thành người đầu tiên được lật thẻ.'' Xảo Yến cười nói.

''Cũng chưa chắc, không phải cũng bị trả về rồi sao? Chuyện sau này ai mà biết được'' Viên Nguyệt có chút phiền muộn.

Người hầu trong cung, ai mà không muốn hầu hạ một chủ tử có phúc khí, nhiều thì cũng phát tài, ít thì cũng được bình an yên ổn.

Nàng ta ở trong cung hầu hạ ba năm, quét dọn lau chùi hết năm cái viện, khó khăn lắm mới đút lót được để tới hầu hạ nhóm tân chủ tử này.

Ai ngờ Nội vụ phủ tổng quản chê bạc nàng đưa ít quá, phái nàng tới hầu một chủ tử như thế này.

''Vậy tỷ định đút bạc để điều tới cung khác sao?''

''Sẽ không!''

''Tại sao?'' Xảo Yến ngờ vực,

''Muội mới vào cung à? Muội nghĩ điều đi chỗ khác dễ vậy sao? Rất đắt đó có biết không?'' Viên Nguyệt gõ đầu Xảo Yến.

''Huống hồ, một bộc không hầu hai chủ, bình an cũng không phải là không tốt, coi như ta không có mệnh phát tài đi.''

''Muội cũng không có'' Trong màn thầu của Xảo Yến kẹp một ít rau muối.

''Dù sao muội cũng cảm thấy chủ nhân của chúng ta rất tốt, tuy nói tuổi tác cũng không hơn kém muội là bao, nhưng giỏi hơn muội nhiều, lá gan cũng lớn, muội còn không dám đi móc mạng nhện....'' Xảo Yến một mặt sùng bái.

Viên Nguyệt cầm lấy màn thầu đưa vào miệng, chậm rãi nhai nuốt.

Mặt trăng trên trời vừa lớn vừa tròn, xung quanh vây bởi vô số ngôi sao, cực kỳ giống trân châu lấp lánh.

Viên Nguyệt thấy cảnh sắc này thật sự vô cùng đẹp mắt, ngày tháng thế này cũng rất không tốt không phải sao?

...

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Diệp Tư Nhàn bị Viên Nguyệt đánh thức, trang điểm đi thỉnh an.

Trên đường đi, nàng hít thật sâu mấy hơi, chuẩn bị để người ta cười nhạo.

Đến cung Tê Phượng, trước khi mọi người đến, nàng đứng ở vị trí của mình, mỗi một người tới nàng đều quỳ xuống dập dầu.

Vừa vặn vị trí của nàng ở gần cửa, không cần phải xê dịch gì.

Cúi lạy đến cuối cùng, trán của Diệp Tư Nhàn bầm tím.

''Tất cả mọi người đứng lên đi, ngồi hết đi!'' Trần hoàng hậu vẫn đoan trang tao nhã.

''À? Sao không thấy Quý phí?''

''Bẩm nương nương, Đại hoàng tử bị bệnh, sáng sớm hôm nay Bạch Lộ đến xin nghỉ ngơi'' Đại cung nữ Ngọc Đường tiến lên giúp Hoàng hậu châm trà.

''Ừm!'' Nhận trà, Trần hoàng hậu ưu nhã uống một ngụm, biểu thị đã biết.

''Hừ! Thật đúng là yếu ớt, bệnh thì gọi thái y là được rồi, còn nhất định phải hành hạ Hoàng thượng, cũng không biết là bị bệnh thật hay là trong lòng nàng ta ghen tức....'' Dung phi hờ hững vuốt vuốt khăn lụa trong tay, cười khẩy.

Cùng xuất thân từ Đông cung, cùng sinh ra hoàng tự, đáng tiếc là nàng ta sinh ra công chúa, cũng vì vậy nên chỉ phong làm Nhị phẩm phi, trong lòng nàng ta sao không ghen ghét cho được?

''Hoàng thượng cũng chỉ có một Hoàng tử này thôi, đương nhiên phải nuông chiều một chút'' Hoàng hậu mỉm cười, cũng không so đo.

Nói xong ánh mắt rơi trên người Diệp Tư Nhàn.

''Tối hôm qua muội thị tẩm, bản cung cũng có nghe nói, muội đừng ủy khuất, Đại hoàng tử thân thể không tốt, muội phải thông cảm cho Hoàng thượng, còn các muội...cũng đều nên như vậy!'' Trần hoàng hậu đặt chén trà xuống, phất tay áo.

''Thân thiếp thiếp cẩn tuân Hoàng hậu nương nương giáo huấn'' Đám người đứng dậy.

Dung phi cũng không nói gì nữa, không tình nguyện đứng lên.

Hoàng hậu hài lòng khoát tay ra hiệu ngồi xuống, lại gọi Ngọc Đàn bưng lên tặng phẩm đã chuẩn bị trước.

''Dù sao thì cũng là ngày tốt của Diệp thải nữ, những thứ này là chút tâm ý của bổn cung...''

''Đa tạ Hoàng hậu nương nương ban thưởng!'' Diệp Tư Nhàn tiến lên cung kính tạ ơn.

''Bổn cung không có gì nhiều, chỉ có vòng tay này là coi được, tặng cho muội đi!'' Dung phi cũng nhẹ nhàng nâng tay, gỡ vòng tay xuống.

Mặc dù không tình nguyện, nhưng Hoàng hậu cũng tặng rồi, sao nàng ta có thể không tặng gì được.

Phép lịch sự chu toàn này, trực tiếp khiến Tống quý nhân im miệng, bây giờ mà cười nhạo nàng, không phải là tát vào mặt Hoàng hậu và Dung phi sao.

Thế là đành phải kìm nén.

Hoàng hậu lại nói thêm mấy câu, sau đó để mọi người giải tán.

Dung phi không thể so đo với một Cửu phẩm Thải nữ, nàng ta rời đi trước.

Chờ Dung phi vừa đi, nhưng người còn lại cũng chia năm chia bảy cùng nhau rời đi.

Tống quý nhân cố ý đi chậm lại vài bước, nháy mắt với Tôn tài tử.

''Đi thôi, chúng ta đến chúc mừng Diệp thải nữ đi?''

Tôn tài tử có chút không tình nguyện, nhưng không dám không đi, đảo mắt nửa ngày mới đuổi theo.

''Tống tỷ tỷ, muội thấy bây giờ không phải lúc...''

''Ngươi thấy Hoàng hậu nương nương cho nàng ta mặt mũi, người đã không dám đi rồi phải không?'' Tống quý nhân cười khẩy.

''Làm sao có thể?'' Tôn tài tử trợn to hai mắt.

''Muội từ trước đến nay xem tỷ tỷ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nếu là người mà tỷ tỷ không thích, vậy chúng ta đi...''

Cẩm Tú Hiên quả thực vắng vẻ, Diệp Tư Nhàn đi cũng rất nhanh.

Thế nhưng nhanh mấy cũng không tránh thoát được hai người kia.

Nàng mới vừa vảo cửa, quay người đã nhìn thấy hai người một trước một sau, che dù giấy chậm rãi bước tới.

''Ôi! Muội muội, không mời tỷ tỷ vào uống một ngụm trà sao?'' Vẻ mặt Tống quý nhân tươi cười.

''Chúng ta đặc biệt mang quà đến chúc mừng muội muội, sao, muội muội không hoan nghênh à?'' Tôn tài tử cười cười vẻ mặt âm hiểm.

Diệp Tư Nhàn âm thầm liếc mắt, bất đắc dĩ tự mình mở cửa.

''Mời hai vị!''

Hai người các nàng đích thực là mang theo đồ, nhưng hông phải lễ vật, mà là một ít quần áo rách nát cơm thừa canh cặn.

''Biết muội muội ở đây ăn không ngon mặc không ấm, ta cùng Tống tỷ tỷ thật sự là ngày đêm lo lắng, những thứu này đều là chúng ta vất vả tìm đến, muội muội đừng chê....'' Tôn tài tử ngoài cười nhưng trong không cười, đáy mắt hiện lên một tia hung ác.

''Người có ý gì?'' Diệp Tư Nhàn liếc mắt lên đống thức ăn ôi thiu trên bàn, cơ thể nhỏ nhắn hơi run lên.

''Muội hẳn phải lĩnh hội được ý tứ chứ? Muội muội, còn không mau ăn đi? Ăn xong thì thay những bộ y phục này ra cho ta xem có vừa vặn không...''

''Nhưng thứ này làm sao mà ăn? Người muốn hại chết tiểu chủ nhà chúng ta sao?'' Viên Nguyệt nhìn không vừa mắt liền xông lên lý luận.

''Bốp!''

Chưa đợi nàng nói xong, một cái tát vang dội đã bay tới.

''Kẻ thấp hèn ngươi từ đâu chui ra, chủ tử nói chuyện ngươi có tư cách chen miệng vào sao?!''

Tôn tài tử xuất thân võ gia, trời sinh lưng dài vai rộng, ra tay dùng lực khá lớn.

Một bạt tay của nàng ta, mặt Viên Nguyệt liền sưng phồng lên, máu tươi thuận theo khóe miệng chảy xuống.