Cửa Cung Hoan Hỉ

Chương 77: Thưởng thức mùa xuân



Vì cái gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau.

Lúc này nàng bất kể thế nào cũng không đoán trước được, mình đang nhìn chằm chằm người khác, sau lưng cũng có người đang nhìn chằm chằm nàng.

Ánh mắt kia còn sâu xa hơn nàng, tâm cơ hơn.

Người của hậu cung vĩnh viễn chính là như vậy, ngươi cho rằng mình là chim sẻ, thực tế chỉ là bọ ngựa.

Trở lại Yêu Nguyệt Cung, trong điện quanh quẩn mùi đàn hương, Dương mỹ nhân dần dần trầm tĩnh.

''Mọi thứ vẫn chưa xem là hỏng bét, ta còn cơ hội, Xảo Trúc...'' nàng che ngực đang phập phồng, phân phó Xảo Trúc lấy chút bạc.

''Người cần bạc làm gì? Bạc hàng tháng của chúng ta đã xài hết rồi, chỉ còn những thứ này...''

Xảo Trúc giơ hộp lên trước mặt tiểu chủ, bên trong chỉ có mấy khối bạc vụn và một năm tiền xu, ngay cả khối vàng cũng không có.

''Cái này?'' Dương tài tử không tưởng tượng nổi.

Nàng xuất thân là đại gia khuê tú, mười ngón tay không đụng nước, mỗi ngày uống trà thưởng hoa ngâm thơ làm phú, không biết mùi tiền là cái gì.

Vào cung vốn nên oanh liệt phú quý, bây giờ thì hay rồi, càng sống càng thụt lùi.

''Bạc của chúng ta đều kín đáo đưa cho Ngự thiện phòng với phòng giặt rồi, đám mắt chó đó coi thường người khác người cũng biết đó, thấy chúng ta thất thế, ngay cả...''

''Im đi!'' Dương tài tử bực bội.

''Gom đồ trang sức ta mang vào cung tới đây, trước tiên kiếm mấy trăm lượng, ta có chuyện quan trọng''

''Dạ!''

Trong cung hiếm khi khôi phục được yên tĩnh.

Ngọc phi đi hai tháng, pháp sự cũng xong, cũng siêu độ rồi, Lĩnh Nam Vương bị xử trảm, những người còn lại đáng chết thì chết, phải lưu vong thì lưu vong.

Triệu Nguyên Triệt thương thế khỏi hẳn, trên mặt Thái hậu lại xuất hiện nụ cười.

Hết thảy đều chuyển biến tốt.

Mùng ba tháng ba, vạn vật hồi sinh, xuân về hoa nở.

Hứa quý phi và Tống tần sớm đã chuẩn bị yến hội bên cạnh hồ Thái Dịch trong Ngự hoa viên, mời Đế Hậu cùng chúng phi tần ăn uống tiệc rượu thưởng thức mùa xuân.

Tâm tình Triệu Nguyên Cấp tốt, sáng sớm tự mình đến Ninh Thọ Cung mời Thái hậu.

''Con quốc sự bận rộn, lại chạy tới đây làm gì, ai gia lát nữa sẽ tự đi'' Thái hậu mừng rỡ haha cười không ngừng.

''Hiếm khi mẫu hậu cao hứng, nhi tử đương nhiên tương bồi''

Thái hậu nghe vậy vẻ mặt tươi cười, kéo tay Hoàng đế nói chuyện của Triệt nhi lúc trước là mình không tốt, thấy Triệt nhi như vậy liền giận dỗi hắn, mong hắn đừng để bụng.

''Chuyện đó đúng là do nhi tử không suy nghĩ chu đáo, mẫu hậu nói vài lời cũng là phải, nhi tử dốc lòng thụ giáo, sau này phái đệ ấy đi làm việc sẽ suy nghĩ thật chu toàn'' Triệu Nguyên Cấp thành khẩn.

Thái hậu thấy hắn nhận sai gọn gàng dứt khoát, cảm thấy hết sức hài lòng.

''Đệ đệ con từ nhỏ bị ai gia làm hư, cái gì cũng không biết, ai gia đã có tuổi cũng không quản được, nó thích làm gì thì cứ để nó làm thôi, con làm ca ca không được ủy khuất nó''

Lời này nghe khó chịu.

Một bên nói để Triệu Nguyên Triệt thích gì làm đó, một bên lại thay y nói hăn không được ủy khuất đệ đệ.

Cá này không phải là nói mình phái y đi làm việc chính là ủy khuất đệ đệ sao?

Triệu Nguyên Cấp lặng lẽ nhíu mày không nhận ra được: ''Mẫu hậu nói đúng''

Cùng nhau ăn sáng, Nhạn Thu cô cô hầu hạ Thái hậu thay y phục.

Triệu Nguyên Cấp một mình ngồi bên ngoài vô hồn nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn.

Mấy năm nay hắn và Thái hậu đều cố gắng hết sức duy trì cái gọi là quan hệ mẹ con, ngay cả đồ ăn sáng, một việc cỏn con như vậy cũng sẽ cẩn thận làm theo sở thích của đối phương.

Bất luận là ai không hiểu chuyện cũng sẽ cảm thấy đây là một đôi mẹ con thân sinh, đáng tiếc, chỉ là giống mà thôi.

Đến cùng vẫn không phải là mẹ con thân sinh, không liền tâm liền ý, thoáng có gió thổi cỏ lay là có thể triệt để sụp đổ.

Tựa như chuyện Triệt nhi bị thương lần này.

Hắn và Thái hậu dù là cố gắng khôi phục, cũng không thể quay lại như trước.

Nghĩ tới vẫn là rất thương tâm, lúc trước sống nương tựa lẫn nhau coi như có chút tình cảm, không phải vạn bất đắc dĩ hắn cũng không muốn đoạn tuyệt, chỗ cao lạnh lẽo vô cùng, cô đơn không phải là điều mà Triệu Nguyên Cấp muốn.

...

Tiệc mừng năm mới rất náo nhiệt.

Thái hậu cùng Hoàng đế ngồi ở vị trí đầu, cười hòa thuận vui vẻ nhìn ca múa trên đài, khi thì âm vang kịch liệt, lúc lại bi ai.

Chúng phi tần trang điểm lộng lẫy ngồi hai bên theo phân vị, tốp năm tốp ba giơ chén tinh xảo nhấm nháp rượu cùng thức ăn ngon, thỉnh thoảng xấu hổ thẹn thùng nhìn Hoàng đế ở trên.

Bữa gia yến kín của hoàng thất mang không khí nhẹ nhõm vui vẻ.

Màn kịch kết thúc đến ca múa ra sân, nhóm vũ cơ quần áo hoa lệ nhảy múa bên những bụi hoa bên hồ Thái Dịch.

Không ít phi tần âm thầm thán phục, suy nghĩ có phải nên đi theo học một ít hay không, sau đó nhảy cho Hoàng thượng ngắm có thể được sủng quan lục cung.

Ánh mắt chúng phi tần đều bị hấp dẫn, Thái hậu không có hứng thú, nhàn nhạt giơ ly trà lên nhấp một ngụm.

''Thời gian tốt đẹp như vậy, bệnh của Hoàng hậu cũng nên tốt hơn rồi''

Hoàng hậu là người của Trần gia, cứ bị nhốt như vậy không phải là cách, cho dù Hoàng thượng kiêng kỵ công thần cũng nên có chừng mực.

Con cháu sau này bà không khống chế được, nhưng vẫn có thể khống chế Hoàng hậu.

''Hôm mùng một trẫm có đi thăm nàng ấy, vẫn có vẻ bệnh, trẫm chuẩn bị đưa nàng ấy xuất cung tĩnh dưỡng mấy ngày, mẫu hậu thấy sao?''

Triệu Nguyên Cấp sớm đã không phải Thái tử của trước kia.

Thái hậu nếu không ý thức được điều này, vậy thật đúng là đáng tiếc, hắn không không thể nói gì nghe nấy, hắn là Quân vương.

''Cái gì?''

Ánh mắt Thái hậu trong nháy mắt lạnh lẽo, cái gì mà ý cười hòa thuận vui vẻ mẹ hiền con thảo, mất hết ráo, trong mắt chỉ còn lại 'ngươi dám phản bội ta' kinh ngạc.

''Nghiêm trọng vậy sao?''

''Người yên tâm, chỉ là dưỡng bệnh, trẫm sẽ thường xuyên ghé qua thăm nàng ấy'' Triệu Nguyên Cấp cười như không thật.

''Ai gia gần đây cũng thường tức ngực khó thở, hay là đi theo Hoàng hậu xuất cung, vừa lúc ở bên ngoài hết màu hè thì quay lại, coi như đi nghỉ mát'' Thái hậu cười yếu ớt nhìn hắn.

Người ngoài nhìn hai mẹ con bất quá chỉ là cười nhẹ trò chuyện, huyền cơ bên trong đâu ai biết.

Hoàng đế và Thái hậu âm thầm giao chiến, bên dưới Dương mỹ nhân cũng đang lôi kéo làm quen Diệp Tư Nhàn.

''Nghe nói mùng sáu tháng ba là sinh nhật muội muội, năm nay là tuổi cập kê của muội muội, không biết muội muội chuẩn bị ra sao rồi?'' Dương mỹ nhân nhẹ nhàng cười.

Diệp Tư Nhàn có chút phiền, chồn chúc tết gà thì hảo tâm cái gì.

''Thật có lỗi Dương mỹ nhân, ta và tỷ không quen không biết, sinh nhật thế nào cũng không phiền tỷ nhọc lòng''

Sinh nhật Mỹ nhân tự nhiên có quy tắc trong cung, Hứa quý phi và Tống tần còn chưa làm khó một sủng phi, huống chi còn có Hoàng đế phu quân của nàng.

Nam nhân mà nàng muốn dựa vào cả đời kia tất nhiên sẽ tặng lễ vật tốt nhất cho năm tuổi cập kê của nàng, liên quan gì đến Dương mỹ nhân?

''Ta biết trước đây chuyện muội muội sinh bệnh ta ép mở cửa, làm mất mặt muội muội, ta cũng suy nghĩ rất lâu, bây giờ nghĩ lại thật sự là hối hận không kịp''

Dương mỹ nhân ảo não.

''Biết sai chịu thay đổi là tốt, Dương mỹ nhân thật sự không cần phải như vậy'' Diệp Tư Nhàn cứng đầu cứng cổ.

Trong lòng Dương mỹ nhân hận đến nghiến răng, tiện nhân này, nàng ta đã hạ thấp phong độ tới vậy rồi còn muốn thế nào nữa?!

Đáng tiếc nàng ta không làm gì được, chỉ có thể chuyển mắt tới vũ đài để đỡ xấu hổ.

Dương mỹ nhân phát điên không chú ý đến một người khác trong yến hội, một Mỹ nhân mặc cung trang hoa lệ nhếch môi cười nụ cười như rắn rết độc địa, chậm rãi đưa trà lên miệng che giấu biểu lộ hiểm ác.