Cửa Cung Hoan Hỉ

Chương 8: Ai lại viết chữ như vậy



''Hahahahaha....'' Triệu Nguyên Cấp cười thật to.

Phùng An Hòa bị dọa đến một thân toàn mồ hôi lạnh.

Lần trước Hoàng thượng cao hứng như vậy cũng đã hơn một năm trước lúc cải trang đi vi hành, tự tay xuống ngựa chém đầu tên cướp làm hại bách tính.

Trong khoảnh khắc đầu rơi xuống đất đó, cột máu phun cao mấy thước, suýt chút văng lên mặt hắn, đối với một thái giám như Phùng An Hòa mà nói là ác mộng cả đời.

Phùng An Hòa lau mồ hôi lạnh trên trán, đưa mắt nhìn long nhan cực kỳ vui vẻ của Hoàng thượng, trái tim cũng liền chui ngược lại vào trong, lúc này long nhan thật sự là đang cực kỳ vui vẻ.

Triệu Nguyên Cấp đang cao hứng, nhưng Diệp Tư Nhàn rất không cao hứng.

Cười nhạo nàng không biết viết thì được, cười nhạo nàng không biết bắn cung thì không được, nàng từ nhỏ đã theo ca ca lên núi leo cây móc tổ chim, rất thông thạo.

''Không tính, làm lại đi!''

Người kia càng cười càng vui vẻ, nàng càng vội, quân thần cũng quên thân phận cũng quên, gấp tới mức nàng cuống cả lên.

Cảm giác như ngươi cẩn thận thể hiện sở trường ưu tú nhất của mình, lại bị người ta cười nhạo thật to một trận, cực kì khó chịu.

''Diệp tiểu chủ, người đừng thử thì hơn, Hắc Vũ này là thứ Hoàng thượng ngự dụng, ngoài Hoàng thượng ra không ai bắn nổi đâu.'' Phùng An Hòa không đành lòng.

Vốn dĩ Triệu Nguyên Cấp tập võ từ bé, bình thường hắn nhân cao mã đại lại chăm học khổ luyện, cung ngựa thành thạo khỏi phải nói, kỵ xạ cũng rất có thiên phú.

Bởi vì cung tiễn phổ thông quá nhẹ, lực sát thương không đủ, hắn liền lệnh cho công tượng đặc chế hai loại cung tiễn.

Một loại tên là Thanh Vũ, tiễn thân nhẹ nhàng linh hoạt sắc bén, tầm bắn cực xa, chỉ cần lực tay đủ, bắn hai ba trăm thước không thành vấn đề.

Một loại tên là Hắc Vũ, tiễn thân nặng nề sắc bén, tầm bắn không bằng Thanh Vũ nhưng lực sát thương kinh người, Triệu Nguyên Cấp từng bắn trúng một con hổ đốm vàng lúc đi săn mùa thu, trực tiếp bắn xuyên hộp sọ.

Diệp Tư Nhàn thè lưỡi cúi đầu xuống.

''Vậy Hoàng thượng còn để ta dùng Hắc Vũ, không phải là khinh thường người khác à!'' Diệp Tư Nhàn nhịn không được cảm thấy Hoàng thượng quả thực có chút nhàm chán.

Một người nhân cao mã đại cửu ngũ chí tôn, làm sao mà so sánh với nàng được, nàng dù sao cũng chỉ là tiểu nữ nhân mười ba tuổi thôi.

Triệu Nguyên Cấp sờ sờ mũi, cũng thấy bản thân đột nhiên ngốc ngếch, thắng một tiểu nha đầu thì có cái gì mà cao hứng.

''Khục! Cáo đó...''

''Trẫm còn có tấu chương chưa phê, Phùng An Hòa, cho người đưa Diệp thải nữ về đi'' Bước chân cửu ngũ chí tôn nhẹ nhàng rời đi.

Diệp Tư Nhàn nghe vậy vội vàng cung tiễn Hoàng thượng.

''Phùng công công, khôgn cần tiễn đâu ta biết đường, ngươi mau đi đi'' Nói xong kéo Viên Nguyệt chạy đi.

Một bên hướng Tây một bên hướng Bắc, Phùng An Hòa rất phiền lòng, sao ai cũng như có người đuổi theo vậy.

Hắn không yên tâm, sai một tiểu thái giám đuổi theo, bản thân cũng chậm rãi chạy theo bộ pháp của Hoàng thượng.

Triệu Nguyên Cấp đúng là có tấu chương cần phê duyệt, nhưng vừa mới trải qua chuyện vừa rồi, tinh thần lẫn thể xác hắn đều nhẹ nhàng thoải mái, vô thức nhìn đống tấu chương của đám lão thần cũng thuận mắt hơn nhiều, liên tục hạ bút trôi chảy hơn thường ngày.

Còn Diệp Tư Nhàn sốt ruột quay về là bởi vì nàng muốn mau chóng đi về chép cung quy.

''Hôm nay là ngày mười lăm, ngày cuối cùng rồi, ta còn mười mấy trang chưa viết xong, Viên Nguyệt mau mau giúp ta mài mực!''

Quay lại Cẩm Tú Hiên cũng không để ý nóng nực, Diệp Tư Nhàn uống một ngụm trà nguội liền thành thật tựa vào bàn bắt đầu chép.

Cái bàn này ban đầu rung rung lắc lắc, Diệp Tư Nhàn tìm dây đồng đóng lại, bây giờ trở nên rất nghe lời.

Từ giữa trưa một mực chép đến tối, hủy hủy xé xé, mãi tới khi sắc trời dần tối đen nàng mới chép xong, mặt đất trong phòng đã bị nàng ném đầy giấy vò thành từng viên.

''Ha...Rốt cuộc cũng xong, Viên Nguyệt, ngươi đích thân giúp ta đi giao cho Hoàng hậu nương nương đi'' Diệp Tư Nhàn trông như vừa hoàn thành nhiệm vụ gian khổ.

''Tiểu chủ, như vậy không hay lắm, hôm nay là mười lăm, Hoàng thượng nhất định sẽ tới cung Tê Phượng, ngộ nhỡ nô tỳ....''

''Ai da ta đâu có kêu ngươi đi tìm Hoàng hậu nương nương, ngươi lén giao cho Ngọc Đường là được rồi, từ đầu chép phạt cũng không phải chuyện vinh quang gì'' Diệp Tư Nhàn cúi đầu xuống.

Viên Nguyệt nghĩ cũng đúng, liền lấy hộp đem một xấp giấy chép phạt trung quy đưa tới cung Tê Phượng, lúc trở về cũng mang theo bữa tối về.

''Ngự thiện phòng hôm nay cũng rất khách khí, còn cho tiểu chủ thêm đồ ăn'' Viên Nguyệt vừa nói vừa lấy đĩa thức ăn trong hộp ra.

Một đĩa rau chân vịt, một đĩa đậu mầm, một đĩa rau cần, cuối cùng có nửa con gà quay.

''Oa!!!''

''Vốn dĩ Cẩm Tú Hiên chúng ta không có nhiều như vậy, càng không có khả năng có gà quay, là do tiểu thái giám lần trước mang điểm tâm tới Cẩm Tú Hiên nhận ra nô tỳ, cho thêm nửa con gà quay.''

Tiểu chủ hôm nay vừa hầu hạ Hoàng thượng tới võ đài, long nhan cực kỳ vui vẻ, buổi tối liền có người nịnh nọt, chà chà chà, không trách được đám tiểu chủ đánh nhau sứt đầu mẻ trán tranh giành sủng ái.

''Ngon lắm, các ngươi cũng nếm thử đi''

Diệp Tư Nhàn đang ở tuổi ăn tuổi lớn, rất háu ăn, hai mắt sáng ngời, nhưng thân thể nàng nhỏ bé ăn cũng không nhiều.

Cuối cùng nửa con gà quay còn thừa lại hơn phân nửa, Viên Nguyệt Xảo Yến và Tiểu Tần Tử chia nhau.

''Chúng ta như vậy là đồng cam cộng khổ.''

''A! Trước kia ta ở nhà cùng ca ca của ta trốn đi chơi, ở trên núi chơi bắt gà rừng và thỏ hoang, ngon hơn cái này nhiều, tiếc là khó mà cung'' Gương mặt Diệp Tư Nhàn mất mát.

''Tiểu chủ đừng thương tâm, sau này mỗi năm đều có một đợt đi săn Thu Vi, đến lúc đó người có thể xuất cung rồi'' Tiểu Tần Tử khó khăn mở miệng.

''Hoàng thượng sẽ mang ta đi sao? Ta cũng chỉ là một Cửu phẩm Thải nữ''

Trong cung vốn dành cho người quyền quý, người là một nha đầu thôn quê xuất thân thấp hèn, đây cũng không phải là nơi mà mình nên tới.

Thả nàng về không tốt hơn sao?

''Đương nhiên rồi, tiểu chủ người cũng được sủng mà'' Viên Nguyệt an ủi nàng.

''Người nghĩ lại mà xem, trừ người ra chỉ có Hoa quý nhân, những tú nữ khác ngay cả mặt của Hoàng thượng còn chưa được thấy''

''Cái đó là chế giễu ta'' Diệp Tư Nhàn nhỏ giọng thì thầm.

Chủ tớ mấy người ở trong sân bên cạnh bàn đá vùa hóng mát vừa tán gẫu, cũng đến giờ Diệp Tư Nhàn nên đi ngủ.

Viên Nguyệt giúp nàn trải giường đốt hương đuổi muỗi, Diệp Tư Nhàn thong thả leo lên giường nằm, híp mắt.

''Hừ, số phận đã định, bất kể nói thế nào thì thời gian cũng phải trôi qua mà''

Nàng hoài niệm một chút cuộc sống tự do tự tại trước kia, thương tiếc một chút cho tình cảnh hiện tại, sau đó lên kế hoạch cho cuộc sống thâm cung cực kỳ đen tối sau này.

Lúc này mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Về phần kế hoạch của Diệp Tư Nhàn, nàng lập ra cho bản thân một mục tiêu vô cùng cao, đó là sống sót.

Mẫu thân đã nói rồi, còn sống mới có hi vọng, chết đi rồi cái gì cũng chấm hết.

Nàng lương thiện như vậy cũng sẽ không ức hiếp người khác, dựa vào đâu mà phải chết, phải chết là cái đám người loàm loạn hậu cung kia đi chết mới đúng?

Ví dụ như Tống quý nhân với Tôn tài tử đó.

Cẩm Tú Hiên hoàn toàn yên tĩnh,cùng lúc này ở Tê Phượng Cung.

Triệu Nguyên Cấp tắm rửa thay quần áo sau đó thuận tay lấy sách xem, phát hiện trên bàn gần cửa số có một cái hộp.

Trong lúc vô tình lật ra, bên trong là một chồng giấy.

Đang định đóng lại, đống chữ lít nha lít nhít xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy đột nhiên đập vào mắt.

Triệu Nguyên Cấp đột nhiên mở to mắt, suy nghĩ rốt cuộc là kẻ nào lại viết chữ thành cái dạng này.