Cửa Cung Hoan Hỉ

Chương 91: Trẫm giúp nàng



Hành cung biệt viện.

Triệu Nguyên Cấp nghe Lục đệ kể đầu đuôi câu chuyện xong, sắc mặt cực kỳ khó coi.

''Trẫm tự nhận chưa từng từng bạc đãi nàng, Tống thị lại làm cái gì vậy chứ'' Triệu Nguyên Cấp nhắm mắt lại.

Triệu Nguyên Triệt không nên nói chen vào, tìm lý do lui ra.

Diệp Tư Nhàn không chút khách khí bổ sung: ''Chắc là nàng ta không lưu luyến gì với thế giới này, trước khi chết muốn kéo theo người làm đệm lưng''

Phòng xá Giang Nam trang trí ưu nhã tinh tế, gió thổi màn động, Diệp Tư Nhàn cứ vậy ngửa đầu nhìn Đế vương.

Nhìn sắc mặt hắn từ âm trầm, đến đau lòng, lại chuyển thành lạnh lùng thản nhiên.

''Nhàn Nhàn, nàng định làm gì?''

Diệp Tư Nhàn đứng dậy, đẩy cánh tay của hắn ra ngồi vào lòng, hai tay vòng trên cổ hắn, đôi mắt kiên định nhìn Triệu Nguyên Cấp.

''Nàng ta đã muốn chết như vậy, Hoàng thượng sao không thành nàng cho nàng ta?''

Tiểu nha đầu bị hắn làm hư, rất ngang ngược, thế mà cũng có thể nói ra là mình muốn lấy mạng người ta.

Triệu Nguyên Cấp thuận thế ôm eo nàng, cười như có như không.

''Nhưng nàng ta là mẹ đẻ của Công chúa, nếu trẫm ban chết cho nàng ta, tương lai làm sao giải thích với Công chúa?''

''Quy củ trong cung, mưu hại cung phi thủ đoạn ác độc đều phải chém, thần thiếp yêu cầu một chút cũng không quá đáng'' nàng có chút hất cằm lên.

''Học thói xấu, một chút thiệt thòi cũng không chịu!'' Triệu Nguyên Cấp nhẹ nhàng vỗ một cái lên lưng nàng.

''Cũng không phải từ đầu thiếp đã như vậy, đây đều là bị ép bất đắc dĩ'' nàng buông tay, vòng lấy eo Hoàng thượng, gương mặt yêu kiều dán trên ngực hắn.

''Có phải quá đáng lắm không? Còn chuyện quá đáng hơn Hoàng thượng có muốn nghe không?''

''Nói xem''

''Thần thiếp muốn đuổi hết nữ nhân bên cạnh người đi hết, chỉ chừa lại thần thiếp thôi''

Triệu Nguyên Cấp nghe vậy cười lớn, thật lâu sau mới lại ôm nàng đặt lên đùi lần nữa, đổi hướng: ''Trẫm cho nàng bốn chữ: suy nghĩ hão huyền''

Đế vương qua nhiều triều đại từ thời thiên cổ, ai không có ba ngàn giai lệ, dù là Hoàng đế khai quốc Đại Cảnh triều cùng thê tử kết tóc sống chết có nhau tình sâu nghĩa nặng, càng về sau xây dựng đất nước cũng là hậu cung ba ngàn giai lệ.

Thân ở vị trí Đế vương có quá nhiều thứ thân bất do kỷ, hậu cung chính là một trong những thứ đó.

Không liên quan đến tình yêu nam nữ, chỉ có lợi ích mà thôi.

Muốn triều thần thay Quân vương bán mạng, không có gì so sánh được bằng việc cho nữ nhi của hắn tiến cung phong phi phong tần.

Vàng bạc tài bảo, điền trang ruộng đất, tất cả đều sẽ mất, chỉ có Hoàng tử Hoàng tôn chảy trong người huyết mạch của gia tộc mình là không thay đổi.

Đây chính là sự thật không thể thay đổi.

''Là Hoàng thượng không nỡ, hay là...?'' Diệp Tư Nhàn nhìn hắn chằm chằm.

Đôi mắt trong veo như nước hiên lên từng chùm ánh sáng, dường như có thể nhìn rõ lòng người.

''Trẫm chỉ có thể nói với nàng, mỗi phi tần xuất hiện trong hậu cung của trẫm đều có một tác dụng không thay thế được'' mắt Triệu Nguyên Cấp sáng như đuốc.

Diệp Tư Nhàn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nghiêng đầu: ''Vậy chắc thần thiếp là ngoại lệ''

Triệu Nguyên cấp gõ gõ đầu nàng: ''Phải, nàng là ngoại lệ''

''Có lẽ là vì thần thiếp có một đôi mắt trông không tệ?'' Diệp Tư Nhàn không chút sợ sệt đối mặt với hắn.

Không hiểu sao Triệu Nguyên Cấp chột dạ, hắn dời mắt buông tay ra, mập mờ nói nàng đừng nói nhảm.

Nhưng Diệp Tư Nhàn là cố tình, lần này nàng tới nhất định phải hỏi cho rõ ràng lai lịch của nữ nhân thần bí kia đến cùng là như thế nào.

Mình đang yên đang lành sao tự nhiên lại thành thế thân của người khác.

Hoàng thượng nói mỗi người trong hậu cung đều có tác dụng không thể thay thế, nàng vào cung đúng là ngoài ý muốn, có đôi mắt xinh đẹp ngoài ý muốn.

''Làm Càn!''

Triệu Nguyên Cấp buông nàng ra đứng dậy, đứng chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu không khí vui vẻ trong nháy mắt trở nên nghiêm trọng, nhiệt độ chợt hạ xuống, khiến người ta sợ hãi.

''Tại sao Hoàng thượng không chịu nói cho rõ ràng? Thần thiếp không quan tâm quá khứ của người, nhưng thần thiếp cần người thẳng thắn''

Diệp Tư Nhàn không sợ, từ Quỷ môn quan trở về, cái mạng này là do tự nàng kiếm về.

Sau khi trầm mặc hồi lâu, Triệu Nguyên Cấp thở dài một hơi.

''Tại sao phải biết rõ những thứ này?''

''Vì thần thiếp không muốn mơ mơ hồ hồ làm thế thân của ai hết!''

''Nàng không phải thế thân!''

Giọng của hắn hùng hồn vang dội, từng chữ đều như vàng đập vào đá, đập ầm ầm vào tim nàng.

Triệu Nguyên Cấp nhanh chân rời đi.

Diệp Tư Nhàn nhìn theo bóng lưng hắn càng lúc càng xa, năm chữ vẫn còn văng vẳng bên tai.

''Nàng không phải thế thân''

Rõ ràng không thể tin, nhưng nàng không có lý do gì không tin.

Hắn là quân tử đầu đội trời chân đạp đất, Đế vương nắm giữ giang sơn, hắn quang minh lỗi lạc lại rất thẳng thắn, căn bản không cần phải nói dối, mà hắn cũng rất khinh thường việc nói dối.

Ngơ ngẩn cả buổi, chẳng hiểu sao nàng lại có chút vui vẻ.

...

Biệt viện quá nhỏ.

Triệu Nguyên Cấp cải trang xuất hành, ven đường đều là phòng xá đơn giản thế này, mát mẻ lịch sự tao nhã, cổ điển đơn giản.

Hắn ra khỏi tiền viện là bước đến trên đường, đứng trên con đường eo hẹp bên cạnh chợ, nhìn tiểu thương thỉnh thoảng đẩy xe ngang qua.

Triệu Nguyên Triệt cũng đứng ở đây, đã nhìn một hồi.

''Hoàng huynh, Giang Nam chuẩn bị rất nhiều hành cung, tại sao huynh...muốn ở đây?''

Triệu Nguyên Triệt rất không hiểu, chủ yếu là y không có chỗ nào để tránh nghi ngờ.

''Không vậy thì sao? Đệ muốn ở đâu?'' Triệu Nguyên Cấp nhíu mày.

''Tất nhiên là sơn trang ở ngoại ô, gần bên sơn thủy, gió lộ bầu bạn...'' Triệu Nguyên Triệt y phục nhẹ nhàng.

Ôn tồn lễ độ không hợp với không khí chợ búa.

Triệu Nguyên Cấp chống nạnh liếc mắt nhìn y: ''Đừng có sơn thủy gì hết, đưa nàng ấy về cho trẫm đi''

''...''

''Hoàng huynh, Diệp mỹ nhân ở Kinh thành chịu rất nhiều ủy khuất, tẩu ấy vì đi tìm huynh mà quỳ xuống trước mặt thần đệ...''

''Đưa về đi!'' Triệu Nguyên Cấp cắt lời y.

Triệu Nguyên Triệt hít sâu một hơi: ''Được, chỉ cần huynh nói, thần đệ...''

Lời còn chưa dứt, Triệu Nguyên Cấp đã đi xa, một lát mới quay đầu: ''Đi thôi, thành Bắc có quán rượu thức ăn không tệ, trẫm mời đệ uống rượu''

Hậu viện.

Diệp Tư Nhàn nhìn hết một lượt biệt viện, lại kéo mấy tiểu thị vệ tùy hành tới hỏi đây là đâu.

''Lăng Châu đó, cách huyện Giang Hoài hơn mấy trăm dặm, nếu Hoàng thượng không đi ngang qua thì cơ bản không có hy vọng về thăm nhà''

Nàng ngồi bên hồ nước ở hậu viện, cầm thức ăn cho cá ném xuống.

Đám cá chép đỏ to thoải mái nhàn nhã bơi lên mặt nước, vui sướng giành ăn, còn nàng lại phát sầu.

''Hoàng thượng cải trang xuất hành, mình đi theo rõ ràng không hợp quy củ, nhưng nếu bị đưa về thì làm sao báo thù?''

Màn đêm buông xuống, Triệu Nguyên Cấp rốt cuộc cũng về, trên người đầy mùi men.

Diệp Tư Nhàn bận trước bận sau giúp hắn cởi y phục vớ giày, đỡ đến bên giường, vắt khăn ấm giúp hắn lau mặt lau tay.

''Uống nhiều như vậy!'' nàng cong môi bất mãn.

''Nhàn Nhàn?''

Hai mắt Triệu Nguyên Cấp mơ màng, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên: ''Lời nàng nói, còn dám làm không?''

''Hồ ngôn loạn ngữ, đưa tay kia đây'' Diệp Tư Nhàn quay đầu tránh tay của hắn, vội vàng giúp hắn lau.

''Nhàn Nhàn nàng biết không, đám nữ nhân kia thật phiền phức'' hắn biểu lộ vô cùng chán ghét.

''Ác độc, hai mặt, lục đục với nhau, đủ loại thủ đoạn hạ lưu đều có thể làm, trẫm ngay cả nhìn cũng ngại phiền, nhưng mà...haha''

Đế vương cũng đành chịu.

Quá khứ có, hiện tại có, nhưng tương lai...thì chưa hẳn.

''Nhàn Nhàn, nếu nàng thật sự dám làm, trẫm giúp nàng!''