Cửa Cung Hoan

Chương 121: Thần thiếp phải sống thế nào?



''Mẫu phi cũng không biết, mẫu phi thật sự không biết, Diên nhi, con mau đứng lên đi, cho mẫu phi nhìn con một chút''

Hai mắt Hứa quý phi đẫm lệ, ôm nhi tử vào lòng.

Lúc này bất kể là nhi tư có vô lễ hay khóc la om sòm, nàng đều không trách được, chuyện duy nhất có thể làm chính là nhìn nó, khắc ghi dáng vẻ của nó vào đầu.

''Diên nhi, những lời mẫu phi dặn, con đã nhớ hết chưa?''

''Ở ngoài cung chăm chỉ đọc sách, chăm chỉ tập võ, hiếu thuận với phụ hoàng của con, một ngày nào đó ngài ấy sẽ cho con trở về thăm mẫu phi, chỉ cần con còn đây, thì mẫu phi mãi mãi vẫn là phi, mẫu phi nhất định chờ con, chờ con tới đón ta''

Mẹ con Hứa quý phi ôm nhau khóc rống, ngay cả Bạch Lộ cũng không nhìn nổi, mắt đỏ cả lên.

''Nương nương, đồ đạc Điện hạ phải mang theo đều đã kiểm tra xong, Hoàng thượng nói bên cạnh Hoàng tử có thể dẫn theo hai người, người đã nghĩ sẽ để ai theo Điện hạ chưa?''

Qua ngày mai phải rời cung, bất kể ai đi theo đều phải chuẩn bị.

''Nghĩ rồi

Hứa quý phi ôm lấy nhi tử bên cạnh.

''Hà nhũ mẫu từ nhỏ luôn trung thành tuyệt đối với Diên nhi, tận tâm tận lực, bà ấy nhất định phải đi, còn người còn lại...''

Ánh mắt nàng sâu xa nhìn Bạch Lộ.

''Ta chọn mấy lần cũng không thích ai thích hợp hơn ngươi, ta không tin tưởng người ngoài, Bạch Lộ, ngươi có nguyện ý vì ta hay không, đi theo Diên nhi đi?''

Bạch Lộ kinh ngạc ngẩng đầu, vừa vặn đối mắt với ánh mắt sâu như hồ của Hứa quý phi, có khẩn cầu, có quyết liệt, cũng có rất nhiều sự trang trọng và sợ hãi mà nàng chưa từng thấy trong mắt của nương nương.

''Nô tỳ nguyện ý''

Bạch Lộ trịnh trọng quỳ xuống, nàng là của hồi môn, từ nhỏ đi theo bên cạnh nương nương, nương nương đối với nàng ân trọng như núi.

Nhiều năm như vậy trong cung, cũng đi theo nương nương hưởng hết vinh hoa phú quý, cũng đã đến lúc báo đáp rồi.

''Thật sao?''

Hứa quý phi vừa mừng vừa sợ, sau khi mừng rỡ, nàng bỗng đứng lên chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Lộ, từ trên cao nhìn xuống nàng.

''Nếu đã nguyện ý, bổn cung cũng không thể không nói một chuyện mất lòng trước được lòng sau''

''Xin nương nương cứ nói'' Bạch Lộ rưng rưng.

''Bổn cung có thể để ngươi đi cùng, tất nhiên cũng đã chuẩn bị xong, ngươi là người hầu của Hứa gia, nếu ngươi dám cả gan phản bội thì tính mạng của ba đời nhà ngươi cũng không còn''

''Nương nương yên tâm, nô tỳ chết cũng sẽ không phản bội, nô tỳ sẽ một lòng hầu hạ Đại hoàng tử Điện hạ''

''Như vậy thì tốt''

Hứa quý phi chậm rãi xoay người, đích thân đỡ Bạch Lộ lên.

''Nhưng ngươi yên tâm, bổn cung sẽ không để ngươi phí công nỗ lực, chỉ cần ngươi trung thành tuyệt đối, bổn cung bảo đảm cả nhà ngươi vinh hoa phú quý, đợi tương lai Diên nhi bình an trở về, ta sẽ nhận ngươi làm nghĩa muội, tìm một nhà chồng tốt cho ngươi, để ngươi thoát khỏi tiện tịch gia nhập lương tịch, cho ngươi làm chính thê sinh con dưỡng cái''

Luật của Đại Cảnh triều quy định các lương tịch không thông hôn, gia đình già trẻ lớn bé đều là nô tài như Bạch Lộ chỉ có thể thông hôn với nô tài để con cháu tiếp tục làm nô tài, con cháu đời đời cũng mãi là tiện tịch.

Muốn thoát tịch thì chủ nhà nhất định phải báo cáo với quan phủ, bỏ nhiều tiền ra để chuộc thành lương tịch.

Vào lương tịch rồi có thể kết thông gia với lương dân bách tính, chính là bách tính phổ thông của Đại Cảnh, tương lai con cháu đời đời đều là lương dân hợp chuẩn, nam nhi có thể khoa cử kiến công lập nghiệp, nữ nhi có thể đường hoàng lấy chồng, làm chính thê nương tử.

Có thể trực tiếp thay đổi vận mệnh như vậy, không khác nào là sự hấp dẫn cực lớn với Bạch Lộ.

Nàng kích động 'bộp bộp' dập đầu, cắn răng kiên định.

''Nương nương yên tâm, nô tỳ liều mạng cũng sẽ ra sức bảo vệ Hoàng tử điện hạ khỏi bị bắt nạt!''

''Lui xuống chuẩn bị đi''

''Dạ!''

Bạch Lộ rời đi, Hứa quy phi cũng tỉnh táo hơn nhiều, có nhiều chuyện cũng dần nghĩ thông suốt.

Hoàng thượng đưa Hoàng nhi rời đi, cũng không đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, mình vẫn là mẹ đẻ của Hoàng trưởng tử như cũ.

Chỉ cần nàng thanh thản ổn định ở ẩn trong cung, tương lai chưa hẳn không thể vươn mình, cho nên nàng nhất định phải nhẫn nại.

Hứa quý phi chậm rãi ngồi bên bàn trang điểm, nhìn nữ nhân trong gương đồng.

Búi tóc lộn xộn, đôi mắt sưng đỏ, khuôn mặt tiều tụy, trên trán và khóe mắt cũng dần có nhiều nếp nhăn, nghĩ lại Diệp thị kia xinh đẹp bộ dạng như hoa tươi nhẹ nhàng, nàng cười tự giễu.

''Nếu ta là Hoàng thượng, có lẽ ta cũng sẽ thích nữ nhân như vậy''

Màn đêm buông xuống.

Mùng một đầu năm hậu cung rất náo nhiệt, tiếng pháo hoa nổ vang không ngớt, các cung nhân được ban thưởng, tốp năm tốp ba cười hì hì xì xào bàn tán, khoe khoang hạt dưa bằng vàng trong tay mình.

Trên dưới hậu cung vô cùng vui mừng, duy chỉ có Tây Hà Cung là yên lặng.

Nơi này không có ban thưởng, không có pháo, thậm chí không ai dám tùy ý phát ra âm thanh.

Lúc Triệu Nguyên Cấp vào cửa, thấy cung nữ thái giám khiêng bao lớn bao nhỏ đồ đạc ra ngoài, Hứa quý phi vịn Bạch Lộ, xem cái này cái kia, hận không thể kiểm tra lần lượt từng cái một.

''Hoàng thượng giá lâm!''

''Hoàng thượng? Sao người lại tới đây?'' Hứa quý phi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, nhanh chân tiến lên đón.

''Có phải người thay đổi chủ ý không? Muộn như vậy có phải người tới nói với thiếp Diên nhi không cần rời cung nữa?''

Trong mắt nàng đầy vẻ mong chờ nhìn Đế vương, đáng tiếc Triệu Nguyên Cấp không có ý này, hy vọng cuối cùng rơi vào hư không.

''Là thần thiếp vọng tưởng''

Triệu Nguyên Cấp vỗ vỗ vai nàng, sải bước đi vào trong thất ngồi trên giường gần cửa sổ, Hứa quý phi sững sờ, nhanh chóng sai Bạch Lộ đi pha trà.

''Hôm nay là mùng một, thần thiếp đã cho thu dọn hành lý của Diên nhi, rất lộn xộn, xin Hoàng thượng thứ lỗi''

Triệu Nguyên Cấp nhìn xung quanh một chút, quả nhiên bày rất nhiều đồ, vẻ mặt hắn lạnh nhạt.

''Không cần nhiều như vậy, nó là nam nhi, cũng nên chịu khổ chút, trẫm đưa nó ra cung để rèn luyện, không phải đi hưởng thụ''

''Thần thiếp biết'' Hứa quý phi không ngăn được nước mắt, ủy khuất nói.

''Nhưng Diên nhi mới sáu tuổi, Hoàng thượng, nó vẫn còn là một đứa bé, thần thiếp vừa nghĩ tới từ đây nó sẽ không còn ở bên cạnh nữa, không có mẫu phi chăm sóc, thần thiếp liền thấy đau lòng...'' Hứa quý phi quỳ xuống đất.

''Chuyện này thật sự không còn đường quay lại sao? Thần thiếp thật sự không thể gặp Hoàng nhi sao? Mẹ con đồng lòng mà Hoàng thượng, người nỡ lòng nào?''

Hứa quý phi khóc ròng, Triệu Nguyên Cấp từ trên cao nhìn xuống nàng, hừ lạnh.

''Trẫm tưởng rằng thời gian dài như vậy, ngươi cũng suy nghĩ cẩn thận, không ngờ vẫn là lòng dạ đàn bà''

''Đã vậy, tại sao lại đưa Diên nhi ra ngoài, sao không phải là chính ngươi đi?''

Khóe môi Triệu Nguyên Cấp nhếch lên một nụ cười trào phúng, Hứa quý phi khẽ giật mình, trong lòng như bị dao chém một nhát.

''Thần thiếp...luyến tiếc Hoàng thượng'' nàng nói năng lộn xộn.

''Luyến tiếc?'' Triệu Nguyên Cấp hơi nhíu mày: ''Là luyến tiếc trẫm, hay luyến tiếc vinh hoa phú quý?''

Sắc bén nói trúng tim đen, Hứa quý phi chưa từng bối rối như vậy, nhưng vẫn cười nhạt ngẩng đầu.

''Thần thiếp đã gả cho Hoàng thượng từ lúc còn ở Đông Cung, nhiều năm hầu hạ như vậy không có công lao cũng có khổ lao, còn Hoàng thượng thì sao? Người có để thần thiếp trong lòng không? có để Diên nhi trong lòng sao?''

''Thần thiếp luyến tiếc vinh hoa phú quý, nhưng đây đều là những thứ thần thiếp nên có, thần thiếp một lòng hầu hạ Hoàng thượng rốt cuộc có gì là sai?''

''Người hỏi thần thiếp tại sao không tự mình xuất cung, sao không trực tiếp hỏi chính mình đi?''

''Thần thiếp chỉ là phụ nhân ở thâm cung, tay không thể xách, vai không thể vác, xuất cung coi như là Hoàng thượng vứt bỏ, thần thiếp phải sống thế nào?''

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn Đế vương cao cao tại thượng, không chút sợ hãi.