Triệu Nguyên Cấp rất khiếp sợ, nữ tử ngay cả một con cá chết cũng đau lòng hết nửa ngày, thế mà muốn hắn giáng cả nhà Tống thị xuống tiện tịch.
Phải biết một khi vào tiện tích, đời đời kiếp kiếp cũng không thể cất đầu dậy, đối với nhà có tri thức mà nói, đả kích như vậy còn trí mạng hơn so với giết chết bọn hắn.
''Nhàn Nhàn? Nàng nghĩ kỹ rồi chứ?''
''Hoàng thượng cho là thần thiếp đang nói đùa sao?'' trong mắt Diệp Tư Nhàn mang theo tổn thương.
Vào cung bốn năm, vũ khí sắc bén nhất mà nàng học được chính là 'nhẫn tâm'.
''Nghĩ kỹ thì tốt''
Triệu Nguyên Cấp cũng không nói gì nữa.
Tống thị đã có thể sử dụng chiêu hạ lưu như vậy, tất nhiên cũng nên gánh chịu kết quả như vậy, không có gì để nghi ngờ chất vấn.
''Đa tạ Hoàng thượng''
Diệp Tư Nhàn định đứng dậy hành lễ, bị Triệu Nguyên Cấp chặn ngang ôm vào lòng: ''Đừng lộn xộn!''
...
Lá thư này của Thái hậu, Triệu Nguyên Cấp xem xong cũng cho người bắt chước giả mạo gửi ra ngoài.
Ba ngày sau, Huệ Vương phủ Cam Châu nhận được mật tín của Thái hậu, ý tứ nói Lục Vương gia đã xuất phát nhiều ngày, không biết chậm trễ ở Kinh thành hay thế nào, thỉnh ông ta tìm tới đồng thời chiếu cố thật chu đáo.
Huệ Vương xem xong thư liền ném ngổn ngang trên bàn!
''Hừ!''
''Kinh thành đến Cam Châu chậm lắm cũng chỉ mười ngày nửa tháng, tiểu tử Nguyên Triệt kia đã một tháng rồi còn chưa tới đây, sao có thể là trên đường chậm trễ, nó rõ ràng là có nước cờ khác!''
''Gia, chúng ta phải làm sao bây giờ?'' tâm phúc lo lắng.
''Bên ngoài án binh bất động, sau lưng âm thầm điều tra nghe ngóng, coi trong thành có ai khả nghi tới không, chuyện này không được làm lộ liễu!'' Triệu Trinh Thuyên hạ giọng căn dặn.
''Rõ!''
Thuộc hạ cung tay lui xuống.
Huệ Vương đứng trước cửa sổ vuốt vuốt chòm râu hoa râm híp híp mắt.
Tiểu tử thối làm việc vì Hoàng đế quả nhiên không muốn sống nữa! Chỉ sợ y sớm đã núp trong tối bắt đầu điều tra nghe ngóng, không ai biết bao lâu thì y đến, cũng không ai biết y có thể nghe ngóng được cái gì.
Huệ Vương nghĩ xung quanh có người đang nhìn chằm chằm ông ta, cảm thấy run rẩy.
Mà ngay lúc này, bên ngoài Thư phòng có người đến, là Trưởng tử Nguyên Bái của ông ta.
''Phụ thân!'' Triệu Nguyên Bái vào cửa hành lễ, động tác chân chất.
''Ngươi tới làm gì, sao không đi luyện binh!''
Nghĩ lại Triệu Nguyệt Triệt bán mạng vì Hoàng đế, lại nhìn Trưởng tử đường đường chính chính của mình Triệu Nguyên Bái, Huệ Vương kìm nén một bụng bất lực.
Đều là con của ông ta, sao lại khác biệt lớn như vậy.
Một đứa trời sinh thông minh, văn võ song toàn vô cùng xuất chúng, một đưa lại chân chất ngu dốt, văn không thành mà võ cũng không xong, không có nửa phần tư chất, ngay cả trong binh doanh cũng không lanh lợi bằng tiểu binh.
''Phụ vương, mẫu phi bảo hài nhi đến thỉnh người, nói là muội muội...''
''Nó làm sao?''
Triệu Nguyên Bái bẩm báo chi tiết, nói muội muội không biết bắt từ chỗ nào ra hai người nhốt trong chuồng ngựa đánh, cũng sắp xảy ra án mạng.
Huệ Vương bất giác nhíu mày, nhanh chân đi ra ngoài, trong lòng bực bội muốn bốc cháy, cả đôi con trai lẫn con gái này đều vô tích sự!
...
Bên trong chuồng ngựa, Tử Dương quận chúa vung roi đánh hai người trái phải đến da tróc thịt bong, vừa đánh vừa dữ tợn chửi rủa.
''Sao ngươi có thể không biết, nhất định là ngươi giấu đi rồi, mau khai ra!''
''Không biết? Không biết mà ngươi dám giúp tiểu ăn mày kia chữa trị, Dám lừa gạt bổn Quận chúa!''
Roi quất vào da thịt phát ra tiếng đôm đốp bén nhọn vang lên, đại phu y quán da tróc thịt bong, lão bản khách điểm thì thoi thóp.
Lúc nâng roi lên lần nữa, Huệ Vương trầm mặt gọi nữ nhi lại.
''Tử nhi! Có chuyện gì?''
Tử Dương quận chúa thấy phía sau là phụ thân, lập tức xẹp như bong bóng xì hơi, cúi đầu chột dạ.
''Không, không có chuyện gì, chỉ là người này va vào nữ nhi, nữ nhi đang tự tay giáo huấn họ!''
''Tàn bạo như vậy, mẫu phi dạy con thế nào, sang năm cũng sắp cập lê, còn không an phận một chút!''
Huệ Vương kìm nén chán ghét.
Ông ta không thích Tiêu thị, cưới nàng chỉ là môn đăng hộ đối, lợi cho việc bắt rễ sâu vào thành Cam Châu.
Lại thấy con trai con gái, nhi tử thì vụng về còn nữ nhi thì tàn bạo.
Triệu Trinh Thuyên không nhịn được nghĩ đến Thái hậu.
Bà mới thật sự là danh môn khuê tú, mỹ mạo, trí tuệ, thông minh trong sáng, năm đó nếu không phải Tiên Hoàng chặn ngang, bọn hắn mới là tuyệt phối.
Càng nghĩ trong lòng càng hận.
Giang sơn cũng được mỹ nhân cũng được, ông ta nhất định phải mau chóng đoạt lại tất cả thuộc về mình!
''Phụ vương!''
Tử Dương quận chúa định nũng nịu như mọi ngày, lại bị Huệ Vương trừng một cái.
''Còn không mau thả người, lại quậy phá như vậy, về sau cấm túc không được phép ra khỏi phủ nữa!''
''Nhưng bọn họ...'' Tử Dương quận chúa nghe cấm túc thì nóng ruột.
''Bọn hắn bao che hai người kia!''
''Đủ rồi!'' Huệ Vương chán ghét trừng nữ nhi, phất tay sai người trói Quận chúa lại đứa tới chính viện, thỉnh Vương phi dạy dỗ cẩn thận, dạy không tốt thì sau này cũng không được xuất phủ.
''Phụ vương, hai người kia không có ý tốt, phụ vương người lòng dạ độc ác!''
Tử Dương quận chúa vừa giãy dụa vừa oán trách phụ thân, tiếc là....trước kia quá nhiều người chết trong chuồng ngựa, Huệ Vương không muốn quản mấy chuyện quậy phá của nữ nhi này.
Bây giờ ông ta phải thận trọng.
Nếu như Triệu Nguyên Triệt mà tra ra được cái gì, trở về báo với Hoàng đế, một khi bị phát hiện thì ông ta coi như xong.
....
Tử Dương bị chói chặt đưa tới chính viện, Tiêu thị thấy thế đau lòng không thôi, vội vàng cho người cởi trói.
''Đây là sao?''
''Mẫu thân, phụ thân nói muốn người quản giáo muội muội cẩn thận, trong thời gian này đừng chọc thêm phiền phức''
''Phiền phức phiền phức, trong mắt ông ta muội muội của con làm cái gì cũng đều là phiền phức, không phải chỉ là hai tiểu thương nhân thôi sao, chết thì có cái gì mà không được, Vương gia thật sự là chuyện bé xé ra to''
Tiêu thị ngừng oán trách, lại chỉ vào trán nữ nhi.
''Con cũng thế, so đo với đám tiểu lâu la này được cái gì, con là Quận chúa, chẳng trách phụ vương con nổi giận!''
''Mẫu thân! Kẻ từ xứ khác tới vừa nhìn là biết không phải loại tốt lành gì, trước là va vào con, sau đó lại cùng tiểu ăn mày kia không rõ ràng, bọn họ thế mà có thể chạy khỏi địa lao, chỉ sợ thân phận không tầm thường''
Đầu óc Tử Dương quận chúa minh mẫn, ổ khóa trong địa lao lớn như vậy, dùng chùy sắt nện cũng không ra, hai người vậy mà có thể đào thoát.
''Sau lưng bọn hắn..''
''Được rồi được rồi, không được nói nữa, trước kia người đắc tội con đều bị con đánh chết, lần này coi như tích đức làm việc thiện đi, thacho bọn hắn một mạng''
Tiêu thị khổ sở khuyên bảo, nàng không mong nữ nhi của mình lại bị trách mắng.
''Muội muội, muội cũng đừng nói nữa, phụ thân đã rất tức giận, chúng ta không thể làm phụ thân giận thêm nữa'' Triệu Nguyên Bái chân chất.
''Hừ!'' Tử Dương hung hăng trừng một cái, nghiên răng nuốt vào cơn giận này.
...
Mỗi ngày trôi qua, vẫn không có tin tức của Triệu Nguyên Triệt.
Nửa tháng nữa thì lương thảo trongn úi sẽ tiêu hao hết.
Đến lúc đó ông ta chỉ có thể mang binh lực ra, hoặc là tiếp tục vận lương số lượng lớn lên núi, mà động tĩnh như vậy gần như không thể che giấu tai mắt người khác, dù là khuya khoắt cũng dễ dàng bị phát hiện.
''Triệu Nguyên Triệt! Nước cờ này của ngươi cũng rất công phu, thật đúng là quá mức lợi hại!''
Huệ Vương nắm chặt nắm đấm, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cửa sổ, như muốn thiêu ra một cái động.
Nhưng ngay lúc Huệ Vương nghĩ hết biện pháp định từng nhóm bí mất vận lương lên núi, Triệu Nguyên Triệt lại bỗng nhiên xuất hiện, y phái người đưa tin tức tới trước, nói sau năm ngày nữa mình sẽ đến viếng thăm Vương phủ.
''Rốt cuộc cũng đến!''
Huệ Vương cầm giấy viết thư lộ ra sự gian trá.