Cửa Cung Hoan

Chương 191: Cảnh Châu Công chúa



''Các ngươi nhất định phải cố gắng bảo vệ Diệp tiệp dư''

Triệu Nguyên Cấp dặn đi dặn lại, bị đẩy ra ngoài cửa.

Mùa xuân tháng ba trời dần dần ấm áp, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập hương hoa, nhưng Triệu Nguyên Cấp không có lòng dạ nào để thưởng thức.

Nghe Nhàn Nhàn kêu đau tiếng kêu cao hay thấp, buông lỏng hay đè nén, cả cõi lòng hắn như bị cào cấu, hận không thể tự mình nhận lấy thay nàng.

Cả ngày sau đó.

Cả Hoàng cung đều tràn ngập bầu không khí căng thẳng ngột ngạt, có lo lắng, có hiếu kỳ, có hồi hộp, nhưng nhiều nhất chính là nguyền rủa.

Cũng may, Triệu Nguyên Cấp trông nàng ròng rã cả một ngày.

Hắn sốt ruột đi tới đi lui dưới hiên, hắn ghé vào cửa sổ ra sức hô lên: ''Nhàn Nhàn, ta ở đây, nàng đừng sợ''

Thật đúng lúc, thời điểm mỗi lần Diệp Tư Nhàn đau đến chết đi sống lại đều có thể đúng lúc nghe thấy một câu như vậy.

Nàng từ ban đầu khóc nháo nói không muốn sinh, đến cuối cùng rốt cuộc lấy dũng khí cắn răng, dùng thức theo chỉ dẫn của cô cô.

Màn đêm đen kịt buông xuống, trước mắt Diệp Tư Nhàn cũng là một vùng tăm tối, không biết qua bao lâu.

Kèm theo tiếng kêu to tê tâm liệt phế cuối cùng của Diệp Tư Nhàn, trong bầu trời đêm yên lặng đã lâu bỗng nhiên vang lên tiếng khóc nỉ non to rõ của trẻ sơ sinh.

''Sinh rồi sinh rồi''

Trữ Tú Cung vô cùng vui mừng.

Các cung nhân liên tục đưa nước nóng đến, các cô cô thì luống cuống tay chân dọn dẹp phòng sinh.

Triệu Nguyên Cấp càng là chờ không nổi, xông thẳng vào phòng, muốn nhìn xem Nhàn Nhàn thế nào rồi.

Thì thấy cô cô ôm một bọc tã ra đón.

''Chúc mừng Hoàng thượng, là một tiểu Công chúa xinh đẹp''

''Công chúa sao?''

Triệu Nguyên Cấp nhìn đứa bé nhăn nhúm ướt sũng trước mặt, trong lòng mềm nhũn, muốn đưa tay ôm nó một cái, nhưng lại sợ làm nữ nhi bị thương, đành phải rụt lại.

''Nhàn Nhàn sao rồi?''

''Hoàng thượng, mẫu nữ Diệp tiệp dư bình an, chỉ là tiểu chủ suy yếu, vẫn cần tĩnh dưỡng''

''Tốt!''

Khối đá lớn trong lòng Triệu Nguyên Cấp rơi xuống, vui vẻ lau lau tay, bước chân bước tới lui.

''Tĩnh dưỡng tốt, tĩnh dưỡng tốt''

''Tất cả mọi người hậu thưởng!''

Triệu Nguyên Cấp cao hứng vào cửa, đúng lúc các cô cô đã dọn dẹp sạch sẽ phòng sinh, dùng chăn bông sạch bao quanh Diệp Tư Nhàn.

Diệp Tư Nhàn yên lặng nằm trên giường, chìm vào giấc mộng đẹp.

''Hoàng thượng, người sớm đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải vào triều sớm'' Phùng An Hoài dẫn người tiến tới khuyên.

Triệu Nguyên Cấp nhẹ nhàng bóp bóp bàn tay nhỏ của Diệp Tư Nhàn, lại hôn trán nàng.

Hắn đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối tăm mờ mịt đã có màu trắng bạc, mặt trời mới mọc vào tháng ba đang chậm rãi mọc lên từ phía đông, chẳng mấy chốc sẽ nhuộm cả bầu trời.

''Được!''

Triệu Nguyên Cấp sải bước rời đi.

Nắng sớm chiếu vào gò má hắn, giống một lớp viền vàng.

Dù là lo lắng bận rộn cả đêm, bước chân của hắn vẫn mạnh mẽ tinh thần sảng khoái, Nhàn Nhàn sinh Công chúa cho hắn, bọn hắn có nữ nhi.

Mặc dụ là vị Nhị công chúa của Đại Cảnh triều, nhưng hắn giống như lần đầu làm phụ thân, dạng chờ mong này, dạng tươi đẹp này, khiến người ta toàn thân tràn đầy sức lực.

Hắn có nữ nhi rồi.

Cảnh Thuận năm thứ tám ngày mười sáu tháng ba, tảo triều hôm đó khác rất nhiều, các đại thần đều khó mà quên được.

Ngồi trên đại điện Thái Hòa điện dường như không phải là Hoàng đế, mà là một vị Phật Di Lặc cười đến không ngậm được miệng.

Hắn không tiếp tục trách cứ quan viên phổ biến tân chính không thuận lợi nữa, cũng không trách cứ các võ tướng không dụng tâm luyện binh nữa, càng không quở mắng đám quan chức trẻ tuổi phạm vào đủ loại sai lầm nhỏ lẻ nữa.

Toàn bộ quá trình hắn đều đang cười, nụ cười viết lên mặt như vậy, chiếu rọi cả triều đình.

Đám đại thần đưa mắt nhìn nhau, có người thậm chí sợ hãi đến bắp chân đều đang run.

Trong lòng tất cả mọi người đều có dấu chấm hỏi to lớn: ''Chẳng lẽ là Hoàng thượng muốn chém đầu ai?

Trước kia đúng là như vậy, Hoàng thượng có thể mới hôm trước còn cười nói với vị đại thần nào đó, hôm sau liền có thể đưa người ta vào tử lao.

Đăng cơ tám năm, có thể nói hắn là một Đế vương đúng chuẩn, không lộ hỉ nộ ái ố, yêu ghét rõ ràng, thân với hiền thần, xa cách với tiểu nhân, lề lối to lớn.

Trên triều đình lật tay thành mây mà trở tay thì thành mưa, ai cũng không thể tùy tiện ngỗ nghịch với Đế vương.

Cho nên hiện tại, mới có nhiều người sợ hãi như vậy, bọn hắn chưa từng thấy Hoàng thượng như thế.

...

Hạ triều, Triệu Nguyên Cấp đầu tiên là hạ chỉ.

''Diệp tiệp dư có công sinh ra nữ nhi, hiền lương thục đức, tấn vị Nhị phẩm Phi vị, chủ lý Trữ Tú Cung''

''Nhị công chúa ban tên Cảnh Châu, ban thưởng ngàn hộ thực ấp*, mười cung nhân, ban thưởng một đôi kim tỏa trường mệnh...''

*Thực ấp: số hộ dân đinh trên danh nghĩa được các vua (Việt Nam có triều Lý (1009 - 1225) ban cấp và phong tặng cho các công thần, quan lại có công lớn.

Danh mục quà tặng thật dài, để tuyên chỉ thì thái giám phải cố đọc hết sức, Viên Nguyệt và Xảo Yến quỳ đến tê dại cả chân.

Rốt cuộc cũng tuyên chỉ xong, Diệp Tư Nhàn yếu ớt mở mắt ra, mỉm cười mở miệng.

''Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng''

''Diệp phi nương nương, Hoàng thượng để người nghỉ ngơi nhiều hơn, không cần đứng dậy tiếp chỉ''

Phùng An Hoài đặt thánh chỉ vào trong tay Viên Nguyệt, quy củ thi lễ lui xuống.

Diệp Tư Nhàn nhìn thánh chỉ vàng rực trong tay Viên Nguyệt, cười ngọt ngào, quay người lại ngủ thiếp đi.

...

Chuyện Diệp thị sinh nữ nhi sớm đã truyền khắp lục cung.

Tất cả mọi người kích động đến suýt bật khóc: ''Ông trời có mắt''

Nhất là Hứa phi, nàng ngã trên đất khóc hồi lâu, mới tỉ mỉ chọn lựa rất nhiều dược liệu bổ cho thân thể đưa tới Trữ Tú cung.

''Diệp muội muội rất khéo sinh, bổn cung mong nàng ta và nữ nhi của nàng ta sống bình an lâu dài''

Chỉ là một tiểu nha đầu, Hoàng thượng có thích thì cũng vẫn là một tiểu nha đầu, Diên nhi của nàng vẫn là Hoàng trưởng tử.

Nhìn xem, ông trời cũng đang giúp mình.

Thời khắc này cung Tê Phượng cũng vui mừng hớn hở.

''Nghe nói tiểu Công chúa cực kỳ xinh đẹp, mau tới Nội vụ phủ chọn chút vải đưa qua cho Công chúa, con của Hoàng thượng chính là con của bổn cung, đương nhiên phải đối xử yêu thương như nhau''

Hoàng hậu rạng rỡ.

Nàng hy vọng tất cả mọi người trong hậu cung sinh nữ nhi, tất cả mọi người đừng sinh ra nhi tử, không thì vị trí Hoàng hậu của nàng nhất định khó mà giữ được.

Nhi tử tất nhiên vẫn phải ra từ cung Tê Phượng, dù không phải thân sinh, đúng, dù không phải thân sinh cũng được.

Ngọc Đường nhanh chóng tới Nội vụ phủ, rất nhanh đã trở về, nàng khẽ cười nói.

''Nô tỳ trông thấy, tất cả mọi người trong cung đang chúc mừng Trữ Tú Cung, cũng không biết Diệp phi nương nương kìm nén một mạch như vậy, kết quả sinh ra một nữ nhi, trong lòng có tư vị gì''

''Dù sao chắc cũng không dễ chịu, bổn cung mặc kệ''

Hoàng hậu nghĩ nghĩ, lại bỗng nhiên nhíu mày.

''Đến lúc rồi, đến lúc chúng ta nên tìm quân cờ cho chính chúng ta, Đại hoàng tử của Hứa phi không được sủng ái, Tố phi và Diệp phi đều là nữ nhi, Ngọc Đường, đến lúc của chúng ta rồi''

Hoàng hậu kích động đứng lên.

Nếu như nàng có thể có đích tử, Hoàng thượng tất nhiên sẽ lập đích tử làm Thái tử, chuyện này khỏi phải nghĩ.

''Hài tử! Hài tử!''

Hoàng hậu siết chặt khăn trong tay.

''Nương nương, chuyện phu nhân nói thì sao? Bội Nguyệt tiểu thư nhà chúng ta...'' Ngọc Đường chần chờ.

Hoàng hậu đột nhiên ngăn nàng lại.

''Không thể, ta có thể dùng bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không thể là hài tử của Trần Bội Nguyệt''

''Ngươi nghĩ ta đang ghen phải không?''

''Nhưng ngươi có nghĩ tới không, nếu Trần gia có người khác tiến cung, nếu cô ta được sủng, Trần gia nhất định sẽ xử lý ta trước, nâng đỡ nữ nhân được sủng ái đó!''