Cửa Cung Hoan

Chương 45: Tự sinh tự diệt



Ninh Thọ Cung, Hoàng hậu dẫn theo nhóm phi tần tới thỉnh an.

Thái hậu vỗ lên tay Hoàng hậu: ''Phương nam gặp tuyết lớn, Hoàng thượng nghĩ cho bách tính, chúng ta cứ đơn giản thôi, nhân hôm nay ta muốn trai giới lễ Phật, cầu phúc cho Hoàng đế và dân chúng, các con không cần tới thường xuyên''

''Mẫu hậu nhân đức, chúng thần thiếp không dám tới quấy rầy, chỉ là có một chuyện thần thiếp muốn cùng mẫu hậu thương nghị''

Hoàng hậu lại đứng lên, biểu thị muốn tặng một phần số bổng lộc của mình cho bách tính ở nơi gặp thiên tai, nếu cung yến cũng đều giản lược, tiền tiết kiệm được cũng quyên tới đó.

''Việc này có gì mà phải thương nghị, con và Hoàng thượng cùng đứng một vị trí mẫu nghi thiên hạ, ai gia rất vui mừng;'' Thái hậu tán dương.

Các phi tần thấy thế cũng xôn xao biểu thị muốn bắt chước Hoàng hậu, Thái hậu tán thưởng từng người.

Đang lúc vui vẻ hòa thuận không biết ai nhỏ giọng đề một câu: ''Không biết ý của Lá tài tử ở Cẩm Tú Hiên thế nào, cho dù cấm túc cũng không thể quên bổn phận chứ?''

Nói đến Diệp tài tử, thần sắc Thái hậu nhàn nhạt: ''Đã bị Hoàng thượng cấm túc thì không cần nói tới nàng ta, coi như không có người này đi''

''Dạ!''

Hiển nhiên Thái hậu không thích Diệp Tư Nhàn.

Lúc trước tuyển nàng bất quá là vì tướng mạo, thứ hai cũng để bù đắp hổ thẹn trong lòng đối với Hoàng thượng, năm đó nhân lúc Hoàng thượng ra ngoài đã chỉ hôn người hắn yêu cho người khác, trong lòng Hoàng thượng sao có thể không oán hận, nhưng bà tình nguyện để Hoàng đế oán bà, cũng tuyệt đối không cho phép trong cung xuất một 'Liên quý phi' thứ hai.

Vốn cho rằng Hoàng thượng giữ ở bên cạnh chỉ là để trò chuyện an ủi, ai ngờ Hoàng thượng còn chuyên sủng, huyên náo hậu cung bất hòa, ngay cả Đại hoàng tử cũng chịu thiệt thòi, nữ nhân như vậy bị cấm túc cũng đáng đời.

...

Dẫn theo phi tần rời Ninh Thọ Cung, Hoàng hậu xoay người.

''Các muội đều nghe rõ rồi chứ? Thái độ của bổn cũng cũng như vậy, coi như không có người này, Hoàng thượng không có ở trong cung, không ai được phép gây chuyện!''

''Dạ'' nhóm phi tần mặt ngoài cung kính, còn trong lòng thì...haha.

Trở lại cung Tê Phượng, Hoàng hậu lập tức đuổi cung nhân đi sắp xếp đồ gửi về phương nam, không ngừng căn dặn càng nhiều càng quý thì càng tốt.

''Bổn cung là Hoàng hậu của Đại Cảnh triều, lẽ ra mẫu nghi thiên hạ, đồ vật quá ít chẳng phải làm mất mặt Hoàng thượng sao?''

''Nương nương thật sự là đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, suy nghĩ cho Hoàng thượng'' Ngọc Đường cười.

Hoàng hậu lại buồn bã: ''Thì sao chứ?'' chỉ là Hoàng hậu mà thôi.

Ngọc Đường dìu Hoàng hậu đến nội điện nghỉ ngơi, tự tay hầu hạ Hoàng hậu cởi mũ phượng cùng phượng bào lộng lẫy.

''Nương nương người nên vui mới phải, Diệp tài tử làm cho Hoàng thượng vui, cũng vì một cái tẩm y mà đắc tội với Hoàng thượng, nô tỳ nói một câu đại bất kính, Hoàng thượng của chúng ta làm gì đã từng lưu lại tình cảm với ai đâu?''

''Người thực sự không cần phải khổ sở, hậu cung hoa hoa lá lá cũng chỉ như mây khói mà thôi'' Ngọc Đường nhẹ nhàng bóp chân cho Hoàng hậu.

Hoàng hậu thoải mái dễ chịu nhắm mắt lại: ''Ngươi nói cũng đúng, nhưng tâm ý của Hoàng thượng...mà thôi đi''

Tâm ý của Hoàng thượng ai dám cưỡng cầu, vẫn là nên nghĩ cách, nhất định phải nghĩ cách, nàng nhất định phải có hài tử, hai tay giấu trong tay áo siết chặt lại.

Ngọc Đường thận trọng: ''Diệp tài tử đó....''

''Diệp tài tử không có tác dụng gì, không cần quan tâm cô ta, một Tài tử nhỏ nhoi không có bản lĩnh cũng không biết điều, để cô ta tự sinh tự diệt đi''

''Dạ'' Ngọc Đường nghĩ nghĩ rồi lại khuyên: ''Nhưng lỡ đâu nàng ta trở mình, chúng ta định lôi kéo nhưng không có đường lui''

''Không có thì không có, bất quá cũng chỉ là kẻ hèn mọn, bổn cung không có được cô ta thì chẳng lẽ không làm được gì?'' Hoàng hậu kích động, cực lực che giấu nội tâm chột dạ.

Tôn nghiêm của chủ lục cung không cho phép nàng cúi đầu trước một Tài tử, nhưng trong lòng luôn cảm thấy khó chịu.

''Người nói đúng, nương nương yên tâm, những cung nhân trong cung này htượng đội hạ đạp chưa từng khiến người thất vọng''

Hoàng hậu nahứm mắt không nói chuyện, chỉ nắm chặt hai nắm tay âm thầm dùng sức.

...

Tiền bạc vật tư mang đến phương nam nhanh chóng thu xếp xong, trong cung đều có thứ tự.

Đang lúc Hoàng hậu đương hiền nội trợ, Ngọc Đường đột nhiên nói với nàng: ''Nương nương, nô tỳ vừa nhận được tin, hình như Diệp tài tử bệnh rồi''

Hai mắt Hoàng hậu sáng rực: ''Thật sao?''

Nàng cười nhạt: ''Ý ngươi là cô ta có thể danh chính ngôn thuận biến mất?''

''Đúng alf ông trời cũng đang giúp bổn cung''

Nàng vung tay lên, để Ngọc Đường bí mật quan sát, không được phái thái y đến, ngay cả y nữ cũng không được phép dùng, coi như không biết.

''Nếu mạng nàng ta lớn thì sao, có cần nô tỳ cho người âm thầm động thủ không'' trong mắt Ngọc Đường lóe lên sự lạnh lẽo.

Hoàng hậu nghĩ nghĩ ''Không cần, tránh cho lúc đó nói không rõ, chỉ cần ám chỉ cho Ngự thiện phòng và Nội vụ phủ là được, bọn hắn tự biết nên làm thế nào?''

''Nhắc mới nhớ, phương nam gặp tuyết lớn, trong cung cũng nên nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm, ngươi nói có đúng không?'' Hoàng hậu cười rạng rỡ.

Không trách nàng ta cao hứng, thật sự là ông trời cũng đang giúp nàng.

...

Gần tới cuối năm, trong cung thịnh hành làn sóng tiết kiệm, tất cả chủ tử nương nương cung nữ thái giám, đều mặc quần áo mộc mạc, thức ăn đơn giản, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng thế.

''Nhưng như vậy cũng quá khó tưởng tượng rồi'' Viên Nguyệt nhìn thức ăn xách về ''Tiết kiệm đến mức cho bệnh nhân ăn cơm thiêu đồ ăn cũ?''

''Bọn họ là muốn lấy mạng tiểu chủ mà'' Xảo Yến giận dữ.

Tiểu Tần Tử trầm mặc một hồi mới chậm rãi nói: ''Nội vụ phủ nói, quần áo mùa đông chăn bông đều phải giảm phân nữa, than cũng không có''

Ba người lâm vào trầm mặc, may mà tiểu chủ không ở trong cung.

''Thôi đừng so đo, sống qua mùa đông này chờ tiểu chủ về là được rồi'' Viên Nguyệt đánh gãy sự trầm mặc.

''Chỉ có thể như vậy, hi vọng tiểu chủ ở ngoài núi đó sống tốt''

...

Diệp Tư Nhàn sớm đã chuyển toàn bộ hành cung ở Minh Sơn.

Tới gần giao thừa, nghe nói gần bên có một phiên chợ, nàng cải trang dẫn người xuống núi.

''Ngoại trừ có chút nhớ nhà, dường như cũng không tệ lắm'' Diệp Tư Nhàn nhìn ngó đám người đi tới đi lui trong chợ, nàng làm sao cũng không nghĩ tới năm mới đầu tiên tiến cung lại qua đi như vậy.

Mấy thị vệ mặc thường phục đi theo phía sau, cung nữ Phương Liên đi theo bên cạnh xách đồ.

''Trước kia người ở nhà cũng thường xuyên ra ngoài sao?''

''Đi mỗi ngày, phiên chợ ở quê nhà ta mặc dù không lớn thế này, nhưng cũng náo nhiệt giống như vậy, ngươi nhìn xem các cô nương trê đường đều che mặt, ở chỗ chúng ta không có như vậy''

Diệp Tư Nhàn kéo kéo mạng che mặt, nàng không muốn đeo, nhưng Phương Liên kiên quyết bắt nàng đeo, nói cái gì mà phi tần của Hoàng thượng không được xuất đầu lộ diện.

Ngày mai là giao thừa rồi, Diệp Tư Nhàn tự tay mua thịt heo của nhà thợ săn, lại mua chút đồ ăn, các loại hoa quả khô, chút lòng, gà quay vịt đốt các thứ.

''Tiểu chủ, Hoàng thượng chuẩn bị cho người nhiều như vậy vẫn chưa đủ sao''

Phương Liên trêu chọc, từ lạ lẫm đến quen thuộc, nàng ấy dần dần cũng cảm thấy vị tiểu chủ này hoạt bát dễ nói chuyện.

''Cơm tất niên phải tự mình chuẩn bị mới ngon, từ lúc tới Minh Sơn ngươi luôn chiếu cố ta, đêm nay ta mời ngươi nếm thử hương vị Giang Nam của chúng ta''

''Tiểu chủ khách khí, nô tỳ cũng không dám''

Chủ tớ cười cười nói nói, cầm đồ lên xe ngựa về hành cung.

...

Giao thừa ở hành cung Minh Sơn yên tĩnh mà ấm áp, Diệp Tư Nhàn cũng không ủy khuất gì.

Còn đêm trừ tịch yến trong cung náo nhiệt hơn nhiều, phiên vương từ khắp nơi về kinh, con cháu hoàng thất cũng vào cung lĩnh yến, An Khang điện vô cùng náo nhiệt.