“Đêm nay bệ hạ… không đi gặp các muội muội khác sao?” Quỳnh Như cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn, ngày mai hắn sẽ rời đi, với tình cảm của hắn đối với Liễu Tịch Nguyệt, vì sao hai ngày liên tiếp đều không đến chỗ nàng ấy chứ?
“Đêm nay trẫm ở cùng Quỳnh nhi.” Hắn hôn nhẹ lên trán nàng. Vậy mà hắn lại dành khoảng thời gian quý giá trước lúc ly biệt đều dành cho nàng?
Có lẽ… Ở trong lòng hắn, nàng thật sự không giống với những người khác như lời hắn nói? Nàng… có phải vẫn còn hy vọng hay không? Cho dù không phải là tình yêu, ít nhất… cũng là một niềm vui sâu sắc chứ không chỉ là sự tin tưởng?
Nàng và hắn thành thân đã mười ba năm, nhưng nàng đã yêu hắn hơn mười lăm năm. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn năm 6 tuổi, nàng chỉ cảm thấy vị hoàng tử này khiêm tốn lễ độ, dáng vẻ bất phàm khác hẳn với các vị hoàng tử khác, trong lòng không khỏi sinh ra ý muốn thân cận. Lúc ấy nàng cũng không nghĩ tới vào năm nàng lên mười hai nàng lại nảy sinh tình cảm nam nữ với hắn, nhưng để truy tìm nguồn gốc, có lẽ duyên phận của họ đã bắt đầu từ năm sáu tuổi.
Có khi nào bỗng một ngày, hắn chợt nhận ra, tình cảm bây giờ của hắn đối với nàng không chỉ có tin tưởng, mà còn có những thứ khác, còn có phần tình cảm mà nàng mong đợi? Có khi nào bỗng một ngày hắn nhận ra tình yêu của hắn dành cho nàng, dù chỉ là một chút, cũng đủ để nàng cảm thấy thỏa mãn…
Nàng không giấu được kích động trong lòng, “ Bệ hạ không cần đi gặp Liễu chiêu nghi sao? Ngày mai người rời kinh, e rằng lúc đó nàng ấy sẽ rất nhớ người.” Nàng chỉ sợ hắn sẽ hối hận vì không đi gặp người trong lòng trước khi rời đi.
“Ngày mai trẫm sẽ đưa Tịch Nguyệt cùng đi Giang Nam, nàng ấy còn chưa có tới Giang Nam, nàng ấy rất muốn tới nơi đó. Nàng nói xem một nữ hài tử không lo ở trong nhà, làm sao cả ngày chỉ lo nhớ mong đến phong cảnh nơi bờ sông Tần Hoài chứ ~.” Hắn lắc đầu bật cười, thật là một nữ tử tinh quái.
Hắn không cúi đầu, đương nhiên cũng không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trong lồng ngực dần dần mất đi huyết sắc, “Nói mới nhớ, đã bảy tám năm rồi trẫm chưa quay lại Giang Nam, mấy năm nay phương nam mưa thuận gió hòa, khác xa cảnh tượng từng bộ hài cốt trắng tinh chồng chất lên nhau năm đó. Quỳnh nhi còn nhớ năm đó nàng và trẫm cùng đến Giang Nam mấy lần đều cực kỳ nguy hiểm, lúc mới đầu nàng giả làm thị vệ của trẫm, ở sông Tần Hoài chút nữa là bị mấy cô nương đầu bài* kia khinh bạc rồi.” Hắn nhớ lại vừa cảm thấy buồn cười vừa thấy đáng giận, nếu như đầu bài kia biết người mình khinh bạc là Hoàng hậu nương nương bây giờ, chỉ sợ sẽ bị hù đến hôn mê bất tỉnh. Ngay lúc đó hắn đã hạ quyết tâm sẽ không để nàng nữ giả nam trang nữa, ngày thứ hai Quỳnh nhi đóng vai thành thị thiếp tiếp tục đi với hắn, lúc ấy một đường mạo hiểm, bây giờ ngồi nhớ lại thì ra cũng thú vị như thế, “Lần này đi Giang Nam trẫm còn có chính sự, đợi lần sau trẫm rảnh một chút, sẽ đưa Quỳnh nhi đi cùng được chứ?”
*Cô nương đầu bài: Cô nương đầu bảng ở hoa lâu.
Hắn nói, nàng đều nhớ rõ. Bọn họ cùng nhau trải qua đầm rồng hang hổ, nàng vốn cho rằng sinh tử đã trải qua không cần nói ra, nhưng không ngờ lần thứ hai quay trở lại Giang Nam, người cùng đi với hắn lại không phải là nàng… Có lẽ đây mới là điều hắn muốn, hắn muốn không phải là người có thể cùng hắn đồng sinh cộng tử, mà là một nữ tử có thể cùng hắn nhìn ngắm phong hoa tuyết nguyệt.
Hắn phải đi giám sát thủy lợi dân sinh ở Giang Nam, hắn có chính sự, chính sự quan trọng, nàng chưa từng tranh chấp với hắn về chuyện quốc gia đại sự. Nhưng ở trong mắt hắn, chính sự có lẽ cũng không quan trọng bằng Liễu Tịch Nguyệt, ít nhất Liễu Tịch Nguyệt và chính sự đối với hắn đều quan trọng ngang nhau, nếu không vì sao trong người đang có sự vụ cần phải giải quyết hắn lại vẫn muốn mang theo Liễu Tịch Nguyệt? Mà hiển nhiên, nàng lại càng không thể so với chính sự của hắn…
Có lẽ hắn cảm thấy nàng không đủ năng lực để bảo vệ an nguy của Liễu Tịch Nguyệt, nên mới muốn mang người theo đến phía Nam, đúng không? Vậy ấm áp của hai ngày nay là như thế nào? Là vì hắn không thể hoàn toàn tín nhiệm nàng cho nên bồi thường cho nàng sao? Hay là bởi vì một tháng không gặp nhau mà an ủi nàng?
Đều không còn quan trọng nữa rồi, nàng cho rằng khả năng hắn yêu nàng… đã không có. Nàng cho rằng tín nhiệm từ việc đồng sinh cộng tử… cũng đã không còn.
Nghĩ lại một tháng qua nàng cứ mãi loay hoay xoắn xuýt với mảnh tình cảm không được hồi đáp của mình, thật nực cười, hắn không yêu nàng, vậy hắn nên cho nàng cái gì? Gì cũng được, bây giờ, nàng chỉ hy vọng hắn có được tình yêu hắn mong muốn.
Về phần tình yêu của nàng… Đó là thứ người ta không cần, nàng… Có thể thu hồi hay không?
Hắn vẫn đang nói tiếp, nàng chỉ gật đầu lung tung, sau đó trong tiếng hít thở đều đều của hắn nàng nhẹ nhàng xoay người.
Không nên rơi lệ, nàng nên vui cho hắn, hắn đạt được điều hắn muốn, nàng không nên dùng tình cảm đơn phương mười mấy năm không biết hình dung như thế nào của mình để trói buộc hắn…
Những giọt nước mắt không nên rơi vẫn cứ rơi xuống. Một lần cuối cùng thôi, nàng nghĩ. Từ ngày mai trở đi, nàng sẽ quên đi đoạn tình yêu cầu mà không được này, quên đi mười mấy năm hạnh phúc tự cho là đúng, hắn không chỉ là trượng phu của nàng, hắn còn là quân vương của nàng. Quan hệ của bọn họ, nên như vậy.