"Ông ngoại! Ông lại muốn giở trò gì đây? Có chuyện gì thì ông cứ nói đi."
"Ông thì có thể giở trò gì chứ? Ông thật sự nhớ cháu nên mới gọi thôi bây giờ cháu hãy đi làm đi ông hơi mệt ông phải đi nghỉ đây."
"Ông ngoại! Ông có chuyện gì thì cứ nói thẳng cho cháu biết đi đừng chơi chiêu này nữa."
Khụ...khụ...khụ...Bạch Triết giả vờ ho không ngừng ông thở một hơi vô cùng nặng nề từ từ cất giọng đáp:"Cháu thấy ông thật sự đang giả vờ sao? Sắc mặt ông kém như thế cháu còn nhẫn tâm nói ông như thế sao? Cho dù lúc trước ông có giả vờ thật nhưng bây giờ ông không hề giả vờ chút nào nếu không tin cháu hãy đến xem đi."
"Ông bị làm sao vậy? Sao trán của ông lại nóng như vậy? Ông bị bệnh sao? Có nặng không?"
Bạch Triết như mở cờ trong bụng tỏ vẻ yếu ớt nắm lấy tay của Bạch Nhã Băng:
"Tiểu Băng! Cháu xem lần này ông ngã bệnh không biết còn có cơ hội khỏi hay không nữa ông chỉ có một nguyện vọng thôi cháu sẽ không nỡ từ chối ông đúng không?"
Đột nhiên, trong lòng Bạch Nhã Băng dâng lên một cảm giác chẳng lành cho bản thân nhưng thấy ông như thế cô đành gật đầu đồng ý:
"Cháu biết ông muốn cháu có bạn trai nên ông yên tâm cháu nhất định sẽ tìm."
"Không! Ông muốn cháu lấy chồng ông muốn có một đứa cháu rể cháu cũng biết đó ông đã gần đất xa trời rồi không thể chăm sóc cháu được bao lâu nữa nên ông muốn cháu lấy chồng để có chỗ dựa, yêu thương, bảo vệ cháu." Bạch Triết lắc lắc đầu nửa thật nửa giả nói với cô.
"Hả? Lấy...lấy chồng sao?...Thôi được rồi! Cháu sẽ lấy chồng." Bạch Nhã Băng nhăn mặt nhăn mày không muốn nhưng thấy ông như thế cô thật sự không đành lòng để cho ông thất vọng, buồn lòng suy nghĩ một lúc cô thở mạnh một hơi gật đầu đồng ý lấy chồng cho ông vui.
Bạch Triết ngồi bật dậy vui mừng như muốn nhảy lên mặt mày tươi tỉnh hẳn ra không có dáng vẻ gì gọi là bị bệnh cả:
"Cháu đã hứa với ông rồi đấy cháu không được nuốt lời đâu đó."
Bạch Nhã Băng mở to mắt đứng dậy bĩu môi chỉ chỉ vào ông cảm thấy lần này cô đã bị ông lừa một vố thật đau rồi:"Ông...ông lừa cháu ông không hề bị bệnh gì cả. Bây giờ, cháu cứ nuốt lời đấy cháu không lấy chồng."
Bạch Triết lấy điện thoại từ trong chăn ra giơ lên cho cô xem vẻ mặt vô cùng đắc ý:"Vô dụng thôi ông đã ghi âm lại hết rồi cháu không thể nào chối cãi, nuốt lời được đâu cháu lo mà kiếm cháu rể cho ông đi."
Cô nghiến răng tức tối nhưng không thể làm gì được chỉ có thể giận dỗi đi ra ngoài, Hoàng Việt thấy sắc mặt cô khó coi đi xuống liền vội chạy đến hỏi:
"Tiểu thư! Sao cô lại tức giận như vậy? Đã có chuyện gì rồi sao?"
"Anh đừng có hỏi gì nữa càng hỏi tôi càng điên lên hôm nay không đi làm gì nữa chở tôi đến quán cà phê Meteor đi." Bạch Nhã Băng ngay lập tức đáp lại rồi bước nhanh ra ngoài.
Quán cà phê Meteor
Hạ Tử Quyên cùng Clara xuất hiện ngồi xuống ghế, thấy sắc mặt khó coi của Bạch Nhã Băng khóe môi Clara khẽ nhếch lên hỏi Bạch Nhã Băng:
"Tiểu Băng! Sao sắc mặt của cậu lại trông khó coi đến như thế? Là ai đã to gan chọc giận cậu vậy?"