"Anh hai! Sao hai mắt anh thâm đen vậy? Chẳng lẽ tối qua anh đã "làm việc" quá sức làm đến tận sáng luôn đấy."
Lục Dĩ Tường quay sang nhìn Bạch Nhã Băng xem cô có phản ứng gì không thấy cô vẫn im lặng ăn anh liền quay đầu nhìn Lục Trân Trân trừng trừng mắt, nghiến răng nói:
"Em im lặng lại cho anh! Đầu óc em nghĩ toàn chuyện gì không vậy hả?"
Lục Trân Trân lè lưỡi hất mặt không thèm nói chuyện với anh nữa Lục Trân Trân chuyển sang nhắm vào Bạch Nhã Băng:"Chị dâu! Tối qua ai nằm trên ai nằm dưới vậy?"
"Chị nằm trên anh của em nằm dưới." Bạch Nhã Băng rất điềm tĩnh, thản nhiên phun ra một câu cô không hề nghĩ đến ý nghĩa sâu xa, đen tối của nó.
Phụt! Lục Trân Trân không nhịn được mà cười phá lên cười đến đau cả ruột, cười đến muốn nói mà nói không thành tiếng:
"Anh...anh không ngờ anh...anh lại nằm dưới đúng là không có tiền đồ mà vậy mà lại bảo không có làm gì cả."