Bạch Nhã Băng cười khẩy một tiếng, một nụ cười trào phúng, khinh thường, cô chỉ im lặng nhìn bọn họ, Ngô Kỳ Nhiên thừa biết rằng Bạch gia không bao giờ động đến thuốc phiện và vũ khí nên thấy cô im lặng như thế liền vội nói:
"Tôi biết Bạch gia xưa nay không hề có hứng thú với hai thứ này, thuốc phiện thì cô có thể không giúp nhưng vũ khí thì cô phải giúp."
Bây giờ, Bạch Nhã Băng nhếch môi cười lạnh đã hiểu ra Bạch An Lương chính là mượn dao giết người muốn bọn họ thay ông ta trừ khử cô:
"Đúng là đồ ngu ngốc, cũng chính vì sự ngu ngốc của các người mà kể từ ngay mai các bang, tập đoàn mà các người đã xây dựng nên sẽ biến mất mãi mãi trên thế gian này."
Lục Dĩ Tường thấy cô chuẩn bị quay người đi liền lên tiếng nói với cô, giọng nói rất độc ác, tàn nhẫn:"Tiểu Băng! Em xem em có nên lấy đi một số bộ phận nào đó trên cơ thể của bọn họ để làm quà tặng cho cậu em không?"