Lưu Nghiêm bước vào trong tập đoàn đi đến chỗ nhân viên tiếp tân, trên người vẫn mặc cảnh phục, gương mặt nghiêm nghị không nhanh không chậm cất tiếng:
"Xin hỏi chủ tịch của cô có ở đây không? Tôi có chuyện cần gặp chủ tịch của cô."
Nhìn thấy Lưu Nghiêm mặc cảnh phục, nữ nhân viên tiếp tân không dám chậm trễ vội gọi điện thông báo cho Hoàng Việt, đôi mày Hoàng Việt cau lại nhanh chóng đi vào bên trong phòng làm việc nói với Bạch Nhã Băng:
"Ý của ông chính là muốn tôi giúp tóm gọn Cao Nhất Xuyên, thu lại những món đồ cổ đó?!"
Lưu Nghiêm gật gật đầu:"Nhưng cháu cứ yên tâm ở bên ngoài cảnh sát sẽ yểm trợ cho cháu chỉ cần bên trong xảy ra chuyện liền sẽ xông vào."
"Nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn chưa có thiệp mời hơn nữa cũng chưa chắc là tôi sẽ được mời vào buổi đấu giá." Bạch Nhã Băng không nhanh không chậm đáp lại.
Cốc! Cốc! Cốc! Jack đứng bên ngoài gõ cửa, Bạch Nhã Băng trầm giọng cất tiếng bảo:"Vào đi."
Jack bước vào trên tay cầm tấm thiệp mời cung kính đưa cho Bạch Nhã Băng:
"Tiểu thư! Người của bên tập đoàn Cao Xuyên đến đây đưa tấm thiệp mời này họ muốn mời cô ngày mai đi đến dự buổi tiệc của tập đoàn họ."
"Đúng thế!" Lục Dĩ Tường gật đầu nhẹ, thấy cô phản ứng như thế anh cảm thấy hơi khó hiểu bèn hỏi:"Tiểu Băng! Có chuyện gì sao? Sao đột nhiên em lại phản ứng như thế?"
Bạch Nhã Băng cũng không che giấu gì cả, cô thẳng thắn nói với anh, có thêm người giúp cũng tốt:"Sáng nay, cảnh sát có đến tìm tôi nhờ tôi giúp họ tóm gọn Cao Nhất Xuyên, anh cũng biết Cao Nhất Xuyên chuyên buôn bán đồ cổ phi pháp, cảnh sát đã canh hắn lâu lắm rồi nhưng buổi đấu giá họ không có cách nào vào được nên đã nhờ tôi và tôi cũng đã đồng ý, vì thế tôi muốn anh giúp một tay."
Két!!! Lục Dĩ Tường thắng xe lại gấp quay người về phía của Bạch Nhã Băng, mày nhíu chặt lại, ánh mắt tỏ rõ sự không đồng ý chuyện này trong đôi mắt còn có sự lo lắng cho cô:
"Em đã đồng ý? Em có biết nếu như em làm như thế thì em sẽ gặp nguy hiểm không? Anh không đồng ý cho em mạo hiểm như thế đâu, em cũng thừa biết để có được vị thế như hôm nay Cao Nhất Xuyên đã không từ mọi thủ đoạn, anh ta không phải là người dễ đối phó đâu."
"Tất nhiên những điều đó tôi biết chứ nhưng anh nên nhớ tôi là ai? Bạch Nhã Băng tôi là người không phải ai muốn động đến là động." Bạch Nhã Băng ngay lập tức đáp trả đầy tự tin, ánh mắt đầy kiên định, quyết đoán, cô biết Cao Nhất Xuyên khó đối phó nhưng cô càng khó đối phó hơn.
"Nhưng mà..." Lục Dĩ Tường biết một khi cô đã quyết định làm chuyện gì rồi thì sẽ khó thay đổi nhưng anh vẫn muốn ngăn cản, anh không muốn cô gặp bất cứ nguy hiểm nào cả.
"Không có nhưng nhị gì hết, bây giờ tôi hỏi anh anh có đồng ý giúp hay không?" Mắt cô hơi trợn lên hỏi, cô chính là như thế một khi đã hứa, đã quyết định rồi thì sẽ rất khó có ai có thể thay đổi khiến cho Lục Dĩ Tường muốn nói không cũng khó.
Lục Dĩ Tường chịu thua trước Bạch Nhã Băng, nếu cô đã đồng ý giúp thì anh không thể nào không giúp trơ mắt ra nhìn cô gặp nguy hiểm được:
"Tất nhiên là giúp rồi, không những là có anh mà còn có bạn của anh giúp đỡ."