CƯA ĐỔ BÀ XÃ HẮC ĐẠO

Chương 35: Đồng Ý Giúp Hay Không?



Tập đoàn Bạch thị

Lưu Nghiêm bước vào trong tập đoàn đi đến chỗ nhân viên tiếp tân, trên người vẫn mặc cảnh phục, gương mặt nghiêm nghị không nhanh không chậm cất tiếng:

"Xin hỏi chủ tịch của cô có ở đây không? Tôi có chuyện cần gặp chủ tịch của cô."

Nhìn thấy Lưu Nghiêm mặc cảnh phục, nữ nhân viên tiếp tân không dám chậm trễ vội gọi điện thông báo cho Hoàng Việt, đôi mày Hoàng Việt cau lại nhanh chóng đi vào bên trong phòng làm việc nói với Bạch Nhã Băng:

"Tiểu thư! Tiếp tân gọi điện báo rằng dưới sảnh có một vị cảnh sát tên là Lưu Nghiêm muốn gặp cô."

Bạch Nhã Băng dừng công việc lại ngẩng đầu lên, nét mặt có hơi ngạc nhiên, đôi mày khẽ chau lại, chậm rãi cất giọng:"Anh hãy xuống dưới đó đưa ông ấy lên đây."

"Vâng!" Hoàng Việt gật đầu nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc đi xuống sảnh đón Lưu Nghiêm.

Ở sảnh, Hoàng Việt khom người cúi chào, đứng sang một bên giơ tay ra:"Cảnh sát Lưu! Mời ông đi theo tôi."

Lưu Nghiêm khẽ gật đầu rồi cùng Hoàng Việt đi lên phòng làm việc của cô, anh đẩy cửa ra cung kính lên tiếng:"Tiểu thư! Cảnh sát Lưu đã đến rồi ạ."

Bạch Nhã Băng đứng dậy, mời ông ngồi xuống, đôi mắt của cô không một chút gợn sóng, gương mặt lạnh tanh cất tiếng đều đều:

"Cảnh sát Lưu! Không biết hôm nay ông đến đây tìm tôi là có việc gì?"

Lưu Nghiêm cười nhẹ, vẻ mặt hiền từ không còn nét nghiêm nghị như lúc nãy nữa nhưng giọng nói vẫn có chứa sự uy nghiêm:

"Nhã Băng! Hôm nay, chú đến đây là có một chuyện muốn nhờ cháu giúp đỡ."

Bạch Nhã Băng im lặng nhìn Lưu Nghiêm cô đang chờ đợi ông nói tiếp, Lưu Nghiêm hiểu ý liền thẳng thắn nói:

"Chắc cháu cũng đã biết ngày mai tập đoàn Cao Xuyên sẽ tổ chức một buổi tiệc bọn họ còn có tổ chức một buổi đấu giá nhưng chỉ có những người có địa vị cao và quen biết mới vào được trong buổi đấu giá."

Bạch Nhã Băng đã hiểu đã ý của Lưu Nghiêm, cô cũng thừa biết chuyện Cao Nhất Xuyên buôn bán những món đồ cổ phi pháp, đôi mắt cô nheo lại cất giọng vừa đủ nói với Lưu Nghiêm:

"Ý của ông chính là muốn tôi giúp tóm gọn Cao Nhất Xuyên, thu lại những món đồ cổ đó?!"

Lưu Nghiêm gật gật đầu:"Nhưng cháu cứ yên tâm ở bên ngoài cảnh sát sẽ yểm trợ cho cháu chỉ cần bên trong xảy ra chuyện liền sẽ xông vào."

"Nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn chưa có thiệp mời hơn nữa cũng chưa chắc là tôi sẽ được mời vào buổi đấu giá." Bạch Nhã Băng không nhanh không chậm đáp lại.

Cốc! Cốc! Cốc! Jack đứng bên ngoài gõ cửa, Bạch Nhã Băng trầm giọng cất tiếng bảo:"Vào đi."

Jack bước vào trên tay cầm tấm thiệp mời cung kính đưa cho Bạch Nhã Băng:

"Tiểu thư! Người của bên tập đoàn Cao Xuyên đến đây đưa tấm thiệp mời này họ muốn mời cô ngày mai đi đến dự buổi tiệc của tập đoàn họ."

Lưu Nghiêm chăm chú nhìn Bạch Nhã Băng, cô nhận lấy mở tấm thiệp ra quả nhiên có chữ VIP, Bạch Nhã Băng lạnh giọng bảo Jack:

"Không còn việc của anh nữa, anh hãy ra ngoài đi."

Jack gật đầu nhanh rời khỏi, nếu như không nghe Lưu Nghiêm nói về chuyện thiệp mời có chữ VIP trước thì có lẽ bây giờ cô đã không ngừng hỏi Jack rồi, cô cảm thấy chuyện này thật phiền phức. Lưu Nghiêm nhìn cô môi mấp máy hỏi:

"Nhã Băng! Vậy chuyện này..."

Bạch Nhã Băng gật đầu một cái đồng ý với ông, cắt ngang lời của ông nói:

"Được! Tôi sẽ giúp."

"Thật tốt quá, cảm ơn cháu, thật sự rất cảm ơn cháu." Lưu Nghiêm vui mừng, ông cứ tưởng lần này đi đến đây thuyết phục, nhờ cô giúp đỡ chắc sẽ khó khăn nhưng không ngờ cô lại đồng ý nhanh đến như vậy.

Buổi chiều, Bạch Nhã Băng thu xếp công việc về đúng như lời hứa, vừa đi ra khỏi tập đoàn cô đã nhìn thấy Lục Dĩ Tường đứng tựa người vào xe, gương mặt quay nhìn chỗ khác, chỉ thấy được góc nghiêng mà thôi.

Cái mũi cao thẳng cùng với gương mặt yêu nghiệt kia khiến cho Bạch Nhã Băng phải đứng hình vài giây, cô thật sự bị nhan sắc của anh hút hồn, hoàn hồn Bạch Nhã Băng mím môi, cau mày thầm nghĩ:

"Bạch Nhã Băng! Mày bị làm sao vậy? Rõ ràng là mày không hề mê trai mà, sao bây giờ lại bị Lục Dĩ Tường câu mất hồn chứ?"

Lục Dĩ Tường thấy Bạch Nhã Băng bước ra liền đi đến bên cạnh, tươi cười rạng rỡ nói với giọng trầm ấm, dễ nghe:

"Tiểu Băng! Em bị làm sao vậy? Sao đột nhiên em lại nhăn mặt vậy? Em khó chịu chỗ nào sao?"

Hoàng Việt cùng Jack nghe thấy thế cũng nhanh bước đến xem sao, Bạch Nhã Băng lắc đầu quay trở về với dáng vẻ lạnh lùng, điềm tĩnh:

"Tôi không sao. Lục Dĩ Tường! Tại sao anh lại đứng ở đây?"

"Tất nhiên là đến đón em rồi." Lục Dĩ Tường ngay lập tức đáp lại, đôi mắt có liếc nhìn Hoàng Việt. Ngay từ lúc đầu, Lục Dĩ Tường đã phát hiện ra Hoàng Việt yêu Bạch Nhã Băng nên đối với Hoàng Việt anh luôn có một sự cảnh giác cao.

Bạch Nhã Băng vẫn bày ra bộ mặt lạnh tanh quay người nói với Jack cùng Hoàng Việt:"Hai người quay về đi, tôi sẽ đi cùng với anh ta."

"Vâng!" Hai người các anh gật đầu cung kính rồi bước lên xe rời đi.

Ở trên xe, Bạch Nhã Băng liếc mắt nhìn Lục Dĩ Tường không nhanh không chậm cất giọng hỏi:"Này, anh có được Cao Nhất Xuyên mời đến buổi tiệc không?"

Lục Dĩ Tường gật gật đầu nói:"Em cũng được mời đúng không? Trên thiệp mời

của em có chữ VIP không?"

Bạch Nhã Băng hơi híp mắt lại quay sang nhìn anh, chau mày hỏi:

"Trên thiệp của anh cũng có chữ VIP?"

"Đúng thế!" Lục Dĩ Tường gật đầu nhẹ, thấy cô phản ứng như thế anh cảm thấy hơi khó hiểu bèn hỏi:"Tiểu Băng! Có chuyện gì sao? Sao đột nhiên em lại phản ứng như thế?"

Bạch Nhã Băng cũng không che giấu gì cả, cô thẳng thắn nói với anh, có thêm người giúp cũng tốt:"Sáng nay, cảnh sát có đến tìm tôi nhờ tôi giúp họ tóm gọn Cao Nhất Xuyên, anh cũng biết Cao Nhất Xuyên chuyên buôn bán đồ cổ phi pháp, cảnh sát đã canh hắn lâu lắm rồi nhưng buổi đấu giá họ không có cách nào vào được nên đã nhờ tôi và tôi cũng đã đồng ý, vì thế tôi muốn anh giúp một tay."

Két!!! Lục Dĩ Tường thắng xe lại gấp quay người về phía của Bạch Nhã Băng, mày nhíu chặt lại, ánh mắt tỏ rõ sự không đồng ý chuyện này trong đôi mắt còn có sự lo lắng cho cô:

"Em đã đồng ý? Em có biết nếu như em làm như thế thì em sẽ gặp nguy hiểm không? Anh không đồng ý cho em mạo hiểm như thế đâu, em cũng thừa biết để có được vị thế như hôm nay Cao Nhất Xuyên đã không từ mọi thủ đoạn, anh ta không phải là người dễ đối phó đâu."

"Tất nhiên những điều đó tôi biết chứ nhưng anh nên nhớ tôi là ai? Bạch Nhã Băng tôi là người không phải ai muốn động đến là động." Bạch Nhã Băng ngay lập tức đáp trả đầy tự tin, ánh mắt đầy kiên định, quyết đoán, cô biết Cao Nhất Xuyên khó đối phó nhưng cô càng khó đối phó hơn.

"Nhưng mà..." Lục Dĩ Tường biết một khi cô đã quyết định làm chuyện gì rồi thì sẽ khó thay đổi nhưng anh vẫn muốn ngăn cản, anh không muốn cô gặp bất cứ nguy hiểm nào cả.

"Không có nhưng nhị gì hết, bây giờ tôi hỏi anh anh có đồng ý giúp hay không?" Mắt cô hơi trợn lên hỏi, cô chính là như thế một khi đã hứa, đã quyết định rồi thì sẽ rất khó có ai có thể thay đổi khiến cho Lục Dĩ Tường muốn nói không cũng khó.

Lục Dĩ Tường chịu thua trước Bạch Nhã Băng, nếu cô đã đồng ý giúp thì anh không thể nào không giúp trơ mắt ra nhìn cô gặp nguy hiểm được:

"Tất nhiên là giúp rồi, không những là có anh mà còn có bạn của anh giúp đỡ."

Bạch Nhã Băng gật gù, vừa nghe bạn thì cô đã biết họ là ai rồi cũng tốt với thế lực của bọn họ nếu có thể giúp một tay thì càng thuận lợi hơn, cô giơ tay chỉ ra đằng trước, ngồi ngay lại bảo anh:"Tiếp tục lái xe đi."

Lục Dĩ Tường cũng ngồi ngay lại tiếp tục lái xe quay trở về Lục gia, suốt dọc đường đi anh luôn có gắng tìm cách bắt chuyện với cô nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng. Anh thật sự rất muốn biết ai là người đã đặt tên Băng cho cô, đặt làm gì cái tên đấy để cho bây giờ cô lạnh như băng.
— QUẢNG CÁO —