Mộc Tử Dương nhìn bóng lưng Đường Nguyện đỡ Hứa Tứ rời đi, như có điều suy nghĩ: "Vậy còn cần đưa trà giải rượu cho bọn họ không?"
“Đương nhiên là không cần rồi.”
Đây là một cơ hội tốt, cô ấy đã ăn được thịt thì tuyệt đối không thể trở thành chướng ngại vật trên con đường chị em ăn thịt được.
“Hứa Tứ, anh vẫn ổn chứ, có chóng mặt muốn ói không?"
Đường Nguyện quẹt thẻ vào phòng, đỡ Hứa Tứ đi vào.
“Anh có nôn không, có muốn tôi đỡ anh đi toilet không?"
Cô bận trước bận sau, dùng khăn ướt lau mặt cho anh.
Hứa Tứ ngồi ở bên giường cúi đầu, ánh mắt có chút tan rã.
“Hứa Tứ, lúc anh say có vẻ rất ngoan, so với bình thường đáng yêu hơn nhiều.”
Hứa Tứ bình thường mặt lúc nào cũng nghiêm, cấm dục lại xa cách người khác ngàn dặm.
Bây giờ ánh mắt anh lờ đờ, biểu cảm ngơ ngác, dáng vẻ ngoan ngoãn dễ cưng, hai má ửng đỏ hệt như vừa đánh phấn hồng.
Lần trước lúc anh sốt nhẹ cũng là dáng vẻ này.
Vô tình lại nhớ đến chuyện lần trước, lỗ tai Đường Nguyện không khỏi nóng lên.
Cô ném chiếc khăn trong tay vào lại bồn rửa tay, có chút không được tự nhiên ngồi ở trên sô pha.
“Một lát nữa Tô San sẽ mang trà giải rượu tới, nếu anh khó chịu thì ngủ đi, lát nữa tôi sẽ đánh thức anh.”
"Đường Nguyện, tại sao em lại đối xử với tôi như vậy?”
"Hửm?"
Cô không hiểu, "Tôi đối xử với anh thế nào?"
“Rõ ràng em rất chán ghét tôi.”
Hứa Tứ nhíu chặt mày, vẻ mặt có chút khổ não.
Đường Nguyện rõ ràng là chán ghét anh, hai người thậm chí đã ba năm không gặp mặt, nếu như không phải dì Tình gọi điện cho anh, anh cũng tìm không ra bất kỳ lý do gì xuất hiện trước mặt Đường Nguyện.
“Hứa Tứ, anh nói cái gì?”
“Đường Nguyện, rõ ràng em rất chán ghét tôi, nhưng tại sao còn muốn xuất hiện trước mặt tôi, cho tôi ảo giác?"
Anh đỏ mắt, cố chấp nhìn Đường Nguyện.
"Hứa Tứ, anh thật sự say đến hồ đồ rồi, để tôi đi bưng trà giải rượu cho anh.”
Hứa Tứ đứng dậy, lảo đảo đi về phía cô.
Bàn tay lớn nắm lấy cổ tay cô, ngăn cô rời đi.
“Nếu đã chán ghét tôi thì nên tránh xa tôi ra một chút, đừng làm tôi dao động nữa, được không?"
Hứa Tứ đau khổ nhằm mắt lại, lồng ngực phập phồng dữ dội, cố gắng kìm chế làm cho gân xanh nổi đầy trên cổ anh.
“Hứa Tứ, tôi không hề chán ghét anh."
“Vậy tại sao ba năm nay em không chịu gặp tôi? Đường Nguyện, là em cố ý trốn tôi, em trốn tôi hơn một ngàn ngày đêm.”
Ba lần xuân hạ thu đông, cho dù là tết âm lịch ở nhà Đường Nguyện cũng không chịu gặp anh một lần.
Cổ họng Đường Nguyện nghẹn ngào, chóp mũi cay cay, nước mắt nhanh chóng trào ra.
"Hứa Tứ, cho tới bây giờ tôi cũng chưa bao giờ chán ghét anh, năm đó bố tôi, ông ấy....”
Đường Nguyện còn chưa nói xong, mỗi đã bị người ta chặn lại.
Hứa Tứ vội vàng hôn cô.
Anh ép Đường Nguyện vào tường, cơ thể cường tráng cũng dán lên.
Nụ hôn này vô cùng lỗ mãng, mang theo sự dây dưa và gặm cắn tàn nhẫn.
Anh giống như một dã thú thức tỉnh thú tính, hung ác như muốn nuốt chửng Đường Nguyện vào bụng.
Đầu lưỡi quấn quýt, cánh môi bị mút mạnh, cả người Đường Nguyện mềm nhũn ngã nhào vào ngực anh, cánh tay yếu ớt đáng thương treo trên cổ anh.
"Hứa Tứ, dừng lại.”
Cô sắp hết hơi rồi.
"Không dừng.”
Anh ôm ngang Đường Nguyện đặt ở trên giường, thân thể không nỡ rời đi, dứt khoát cũng trực tiếp đè lên.
Hứa Tứ hơi chống đỡ người lên, ánh mắt thành kính.