Liễu Trạch cảm thấy mình gần như đã hình thành thói quen.
Anh nghĩ nghĩ, thoát khỏi Vô Dụng Nhỏ.
Anh nhớ rõ cách không xa khu nhà nhỏ này có một cái ao lớn, nguồn nước trong hồ hình như là nước suối chảy ra từ ngọn núi không quá cao ngay phía sau khu nhà.
Chủ cho thuê đã từng nói trước đây khi nơi này chưa có hệ thống nước máy, người trong thôn đều đến đó lấy nước.
Sau này, vùng này sửa đường phát triển, có hệ thống cung cấp nước máy, trừ câu cá thì cơ bản không còn người nào đến đó nữa.
Liễu Trạch chậm rãi đi đến ao nước, vừa lúc gặp được người dân đang thu lồng cá.
Liễu Trạch còn đang suy nghĩ nên làm gì, thì người nọ đã nhìn thấy anh.
"Khách thuê nhà lão Lý a!" Một người trong đó chào hỏi, "Cả tuần này không thấy cậu đâu!"
"Tôi họ Liễu." Liễu Trạch nói, dứt khoát bước đến, "Tôi còn phải làm việc ở Thượng Hải."
"À, tôi họ Triệu." Người nọ chào, cũng không hỏi nhiều, bắt từng con cá trong lồng bỏ vào thùng, thấy Liễu Trạch đứng bên cạnh nhìn, rút một cái túi nhựa nhăn nhúm giắt ở thắt lưng ra, cúi người hớt một ít nước trong thùng, rồi bắt hơn mười con cá nhỏ từ trong lồng bỏ vào túi.
Khả năng sinh sống của cá bột nuôi thả hoang rất mạnh, vừa vào trong nước, đã quẫy đuôi, bơi qua bơi lại trong túi nhựa.
Ông cột chặt túi rồi đưa cho Liễu Trạch, nói: "Cho cậu, về làm sạch, chiên với mỡ heo rồi rắc muối lên cũng rất thơm, để ăn vặt."
Liễu Trạch ngơ ngẩn cứng ngắc nhận túi cá bột, theo phản xạ nói tiếng cảm ơn, sau đó đứng nhìn người nọ cười tươi như hoa xách cái lồng cá và cái thùng bỏ đi.
Liễu Trạch vốn chỉ định đến đây vớt một ít rong bèo tấm lục bình v.v... cúi đầu nhìn túi cá trong tay, khe khẽ thở phào một tiếng.
Lâu rồi chưa về quê, đối với sự nhiệt tình lại chất phác đập thẳng vào mặt này đều cảm thấy lạ lẫm.
Chờ lần sau gặp được người trung niên họ Triệu đã cho cá bột này, sẽ tặng quà cho ông ấy, Liễu Trạch nghĩ.
Anh cầm túi nhựa đựng cá con đứng bên cạnh bờ đê ao nước, ngây ngốc một lúc lâu, sau đó mới đi xuống sát bờ ao, bắt đầu mò vớt rong, bèo tấm và một nhánh lục bình.
Ao nước này không giống như ở quê Liễu Trạch, là một ao nước phẳng lặng, ở quê Liễu Trạch gần như mỗi nhà đều có ao den, vừa đến hè là tầng tầng lớp lớp, tất cả đều là những đóa hoa sen trắng nõn.
Đến khi hoa sen tàn, đi bộ sát ao nước, huơ tay một cái, là có thể hái được một chiếc đài sen sát bờ, hái xuống rồi tách hạt sen ra, hạt sen tươi ngon mọng nước ngon lành, ngay cả tim sen cũng ngọt ngào.
Liễu Trạch dự định khi quay về sẽ mua vài đài sen còn tươi, trồng vào trong hồ nước, đợi đến khi chín là có thể vừa ăn được hạt sen lại đào được luôn củ sen ăn.
Liễu Trạch bỏ tất cả những thứ vừa vớt được vào trong túi nhựa nhỏ.
Thấy Vô Dụng Nhỏ không bắt anh mua hạt giống thực vật sống dưới nước, nên Liễu Trạch vô cùng dứt khoát đem thực vật đã lớn về.
[Chúc mừng người sử dụng đã đem động thực vật sống dưới nước vào thành công! Bắt đầu nuôi trồng!]
Vô Dụng Nhỏ lưu thành công ba loại thực vật thủy sinh, cá con cũng được lưu thành công, là giống cá trắm cỏ.
Không giống với cá con được đưa vào bảng giao dịch phân loại nuôi đưỡng, bèo tấm, lục bình và rong được lưu thành thức ăn gia súc.
Cá con và ba loại thực vật thủy sinh này đều giống như phân bón cây nông nghiệp, sau khi lưu vào thì có thêm nhãn dán và niêm yết giá thu mua.
Liễu Trạch nhớ cá trắm cỏ ăn bèo tấm và rong.
Anh nhấn nút bắt đầu nuôi dưỡng, dựa theo lời nhắc đem cá con và hai loại thức ăn trên bỏ vào trong hồ nước, vì cẩn thận, lần này anh chỉ đặt vào bốn con.
[Chúc mừng người sử dụng bắt đầu nuôi dưỡng thành công! Thu hoạch thành phẩm một lần đi!]
Liễu Trạch thoáng liếc qua nhắc nhở của hệ thống, sau đó ánh mắt lại một lần rơi vào mặt nước hồ.
Cũng không biết bốn con cá con đã bơi đến nơi nào.
Liễu Trạch nhìn hồ nước năm mươi mét vuông này, nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng cá con đâu, nghĩ nghĩ lấy điện thoại ra, mua vé tàu cao tốc quay về Thượng Hải, lại vật lộn với đám máy móc một hồi, sau đó ra khỏi Vô Dụng Nhỏ, trở về Thượng Hải.
Liễu Trạch ra khỏi tàu cao tố liền tiến thẳng đến chợ thủy sản, mua một đống các loại cá con nước ngọt như cá bạc, cá chuối, cá trích, cá ngát, lại mua thêm thức ăn gia súc tương ứng, sau đó không thể khống chế được hai tay của mình, mua thêm một đống tôm hùm con.
Bởi vì một nguyên nhân nào đó mà ai ai cũng biết, Liễu Trạch phòng ngừa chu đáo, mua một cái lồng cá, sau đó đem một đống những thứ vừa mua được, tìm một nơi không ai để ý mới vào trong Vô Dụng Nhỏ.
Khoảng cách thời gian chưa dài, lúc Liễu Trạch tiến vào vẫn chưa nghe thấy tiếng nhắc nhở thu hoạch.
Ngược lại trong nháy mắt khi anh vừa vào trong, đã nhảy ra một đống nhắc nhở lưu thành công.
Liễu Trạch đặt lồng cá xuống sát bờ hồ, thả xuống nước, lấy mỗi loại bốn con thả vào trong nước, chỗ cuối cùng được anh bỏ mấy con tôm hùm con.
Nếu như thu hoạch thành công, tối muộn hôm nay là có thể ăn được tôm hùm chua cay rồi.
Liễu Trạch vui vẻ nghĩ, rời khỏi chợ thủy sản về nhà, vô cùng mong chờ tôm sẽ lớn.
Thức ăn ở Thượng hải so với khẩu vị của bản thân anh có hơi nhạt, cho dù có ghi chú là cay xé lưỡi, cũng rất khó hợp với khẩu vị của anh.
May mà tính thích ứng của anh khá mạnh với lại tay nghề nấu cơm của anh cũng không tệ lắm, chuyện ăn ở coi như có thể thỏa mãn được bản thân.
Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ vô cùng nhớ chung hương vị đặc thù của quê mình.
Liễu Trạch đón xe trở về nhà, bàn thuê chung nhà chưa về, còn một tuần nữa cậu ta phải hoàn thành việc bàn giao, đã bắt đầu tìm phòng thuê mới.
Hợp đồng thuê nhà của Liễu Trạch với chủ nhà bên này vẫn còn hai tháng, cũng không quá sốt ruột.
Anh đi vào bếp, mở tủ lạnh ra nhìn bên trong một lượt, phát hiện cà rốt trong tủ lạnh không thấy đâu nữa.
Anh ngẩn người, đóng cửa tủ lạnh lại liếc nhìn, mới phát hiện bạn thuê chung nhà đã dùng nam nhâm ghim một tờ giấy nhắn lên cửa tủ lạnh
—— cà rốt ăn quá ngon không kiềm chế được, muah:) J
Liễu Trạch ném tờ giấy nhắn vào thùng rác, lấy cà chua và trứng gà, lấy thêm khoai tây và thịt, lại đi ra ban công cắt một ít hành tây mình trồng trong chậu hoa, bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho mình.
Trứng chiên cà chua, khoai tây xắt sợi xào thịt.
Kết quả cà chua do Vô Dụng Nhỏ sản xuất chiên với trứng hết sạch ngay cả nước cũng lấy trộn với cơm ăn luôn, còn khoai tây sợi xào thịt lại còn hơn nửa ăn không hết.
Liễu Trạch không có thói quen lãng phí thức ăn, anh bưng dĩa khoai tây xào thịt, vào trong phòng, mở giáo trình thiết kế, vừa học vừa ăn dần.
Mấy ngày nay thời tiết tốt, tiến độ bên công trình khá thuận lợi, móng nền của công trình đã trải nhựa, đang đắp chỉnh lại các lối đi và trải lớp thảm cỏ đầu tiên, các loại cây cổ thụ chính cũng được chọn lựa xong, cũng không xảy ra tình huống phát sinh nào cần phải sửa đổi lại bản thiết kế.
Bên trồng hoa thì vẫn chưa hoàn toàn xác định thông tin, có điều tin tức phản hồi đều khá tốt.
Nếu vẫn tiếp tục thuận lợi như vậy, có lẽ chừng ba tháng nữa, công trình này sẽ kết thúc, cũng sẽ cầm được một khoản tiền thưởng khá lớn.
Sau đó, cũng đến lúc cân nhắc rốt cục sẽ đề xuất tăng lương hay sẽ nhảy qua công ty khác.
Muốn đề xuất tăng lương thì phải nói chuyện với sếp, bắt Liễu Trạch nói với Diệp Hồng Thư về chuyện tăng lương, trong lòng anh ít nhiều vẫn có hơi ngại ngùng.
Nhất là Diệp Hồng Thư vẫn luôn quan tâm đến anh, còn giúp anh tìm thêm hai hướng kiếm tiền nữa.
Nếu đề nghị tăng lương hình như hơi tham lam.
Có điều từ trước đến nay Liễu Trạch luôn cảm thấy nếu để ý thể hiện thì không cách nào no bụng được, xoắn xuýt trong chốc lát, anh liền quyết định chờ bạn thuê chung nhà rời công ty hẳn, sẽ đề cập đến vấn đề lương bổng.
Dẫu sao cũng đi liền một lúc bốn người, mới tuyển vào ba người thì hết hai người là nhân viên thực tập.
Chắc chắn công ty sẽ muốn giữ anh lại, Liễu Trạch đã ăn xong, tạm ngừng video dạy học lại, suy nghĩ về vấn đề lương bổng của mình.
Anh chỉ là một nhân viên bình thường, lương căn bản đã hưởng theo mức cao nhất trong các nhân viên, dù họ lãnh lương theo năm, cao hơn bình quân lương căn bản một chút, chưa tính tiền thưởng và trừ thuế thì khoảng ba vạn, nếu cộng thêm tiền thưởng các loại ——nhất là tiền hoa hồng các công trình, thu nhập sau thuế g một năm của Liễu Trạch có thể hơn 50 vạn. (~ 1.7 tỷ VND)
Lại thêm Liễu Trạch cần cù chăm chỉ thỉnh thoảng còn nhận việc ngoài giờ, có thêm thu nhập, tính sơ sơ, một năm cũng có khoảng 60 vạn. (2.04 tỷ VND)
Nhân viên bình thường có được mức lương này lại còn muốn tăng thêm, nói thật, chính bản thân anh cũng cảm thấy hơi quá.
Nhưng lúc trước khi sếp muốn kéo anh đi, đã thỏa thuận lương căn bản sau thuế là ba vạn, có điều phân chia tiền thưởng ở phòng làm việc tư nhân, chắc chắn không tốt bằng các tập đoàn lớn.
Nhưng ở phòng làm việc tư nhân thì anh có thể ký tên a!
Còn có thể tự do nhận công trình riêng.
Mục đích đi làm của Liễu Trạch vô cùng đơn giản rạch ròi, vừa có tiền vừa có danh.
Anh thở dài, thu dọn bàn một chút, đứng dậy mang chén đi rửa.
Liễu Trạch còn tâm tâm niệm niệm mấy con tôm hùm đất của anh, rửa chén liền vào trong Vô Dụng Nhỏ.
Anh vừa bước vào, liền nhận được một đống thông báo.
[Rất tiếc, hồ nước của ngài trải qua một trận chiến tàn khốc, tôm hùm đất đã giành chiến thắng, đã ăn sạch cá bạc, cá trắm cỏ, cá trích!]
[Rất tiếc, nuôi trồng hồ thủy sản của ngài thất bại!
Ngài không thu hoạch được thủy sản.
Ngài không nhận được điểm kinh nghiệm hồ nước.
Ngài không nhận được điểm kinh nghiệm hệ thống.
Thất bại là mẹ thành công, mong người sử dụng cố gắng hơn nữa!]
[Chúc mừng người sử dụng hoàn thành giáo trình thăng cấp nuôi trồng thủy hải sản!
Thưởng điểm tích lũy x10, thưởng điểm kinh nghiệm x50!
Mong người sử dụng cố gắng hơn nữa!]
[Chúc mừng người sử dụng hoàn thành giáo trình thăng cấp nuôi trồng thủy hải sản!
Thêm chế độ hoạt động 'chuỗi thức ăn'!
Thêm chế độ hoạt động 'thời tiết'!]
[Người sử dụng vui lòng chuẩn bị thật tốt các công tác chống lạnh, giữ ấm, chắn gió, che mưa, tránh nắng, làm mát!]
Liễu Trạch đọc xong hết một chuỗi các thông báo, vẫn chưa thể bật ra được cảm nhận đặc biệt nào, bầu trời vẫn luôn xanh ngắt không một gợn mây của Vô Dụng Nhỏ đột nhiên tối sầm, ngay sau đó một tiếng sấm vang lên!
Bỗng nhiên cơn mưa to như trút nước từ trên trời ập xuống.
Trong nháy mắt Liễu Trạch bị tưới lạnh đến thấu tim, mơ màng hai giây, dứt khoát nhấn vào nút rời khỏi.
Liễu Trạch: "..."
Mẹ nó chuyện quái gì đang xảy ra!
Anh ướt như chuột lột đứng trong phòng, nhìn từ đầu xuống chân mình đang nhỏ nước tong tong, nhìn chằm chằm vào nút bấm của Vô Dụng Nhỏ đang nhấp nháy trên màn hình máy vi tính, chỉ hận trong tay không có cục gạch để có thể đập chết hệ thống ngu ngốc này.