Từ trước đến nay khi Liễu Trạch làm việc đều rất chú tâm.
Diệp Hồng Thư cầm di động nhìn anh một lúc, rồi quay đầu xem tình hình thi công.
Dạo này đều là những ngày không tốt, để tránh xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, thời gian thi công trên công trường đều khoảng từ trước mười một giờ trưa đến sau bốn giờ chiều, trong thời gian đó ngoại trừ một vài công trình đặc biệt, cơ bản đều không cho làm việc.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, nhưng ngọn núi nhỏ có độ dốc thoai thoải này hiện tại chỉ còn lại bụi cỏ dại có sức sống kiên cường, trừ một dãy nhà trệt mà đội thi công dựng tạm, thì cơ bản không còn nơi nào để tránh nắng.
Liễu Trạch thường xuyên chạy đến công trường, nhiệt độ vào giờ này vẫn còn có thể chịu được.
Nếu Diệp Hồng Thư đã làm nghề này, đương nhiên cũng không được nuông chìu như vậy.
Trong lúc Liễu Trạch nghiêm túc đi qua đi lại làm việc, Diệp Hồng Thư vòng quanh ngọn núi này, dạo một vòng nhìn mười mấy nền móng đã được đắp xong.
Còn mấy người đang nghiêm túc điều khiển máy móc, Diệp Hồng Thư chào hỏi đôi ba câu, sau khi xã giao đôi câu xong thì thôi không nói nữa.
Cậu đứng dưới dốc núi, ngẩng đầu nhìn sơn động trên dốc núi bằng phẳng, cảm thấy đỉnh đầu bị mặt trời chói lóa trên cao chiếu đến phát đau.
Cậu nghĩ nghĩ, quay lại đi về phía dãy nhà trệt cách đó không xa.
Trong nhà trệt có điều hòa, lại còn không chỉ có một cái.
Phần lớn người của đội thi công đều nghỉ trưa ở đây, chờ đến khi nắng chiều không còn quá gay gắt nữa mới tiếp tục làm việc.
Từ trong cái nắng chói chang bước vào trong không khí có máy điều hòa, chớp mắt vô cùng thoải mái.
Nhưng Diệp Hồng Thư vừa mới bước vào, không khí vốn thoải mái an nhàn bỗng nhiên đặc quánh lại.
Diệp Hồng Thư đối diện với đám người của đội thi công từ sau khi thấy cậu bước vào trong nháy mắt đều ngồi nghiêm chỉnh lại, bày ra một vẻ mặt lạnh nhạt bình thường vô cùng tiêu chuẩn kèm theo khí thế hung dữ không cho phép xúc phạm, cất tiếng chào hỏi, cúi người lấy một thùng xốp bên cạnh rồi đi.
Liễu Trạch tìm một tảng đá tạm coi như sạch sẽ ngồi xuống, bởi vì quá nóng mà chỉ ngồi me mé một bên, anh ngồi ở đó cúi đầu, ghi chú xong dòng cuối cùng, đóng quyển sổ lại, cắm cây viết trong tay vào gáy quyển sổ, nhét vào túi công cụ của mình.
Hôm nay nắng quá gắt, lưng và lòng bàn tay của Liễu Trạch đều ướt đẫm mồ hôi.
Anh lắc lắc tay vài cái, thu dọn đồ vật xong vừa chuẩn bị đứng lên, đã bị một vật lạnh băng dán sát vào mặt.
Liễu Trạch bị lạnh đến run một cái, cũng may vật kia vào chạm vào đã rời ra.
Anh nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện là Diệp Hồng Thư, tay đang cầm một thanh kem đá, còn ôm thêm một thùng xốp, thùng đang mở, còn đang tỏa ra hơi lạnh.
Tay ôm thùng xốp, cứ như vậy đĩnh đạc đứng bên cạnh anh.
Liễu Trạch cũng thấy quá nóng bức, không khách sáo với Diệp Hồng Thư nữa, nhậm thanh kem đá xé bao bì ngậm vào miệng, lập tức cảm thấy cả người như đang sống lại.
Anh đứng lên phủi phụi bụi đất dính trên người: "Tôi xong việc rồi, quay về sẽ kiểm tra lại a."
Diệp Hồng Thư gật gật đầu, đậy nắp thùng xốp đượng kem đá lại, thoáng nhìn đồng hồ, nói: "Vừa đúng giờ cơm, cùng đi ăn cơm không?"
Liễu Trạch không có ý kiến: "Lần trước cậu mời tôi, lần này để tôi mời cậu đi."
Diệp Hồng Thư nghiêm túc sửa lại: "Lần trước là cảm ơn..."
"Hả, tôi cũng là cảm ơn." Liễu Trạch quay đầu cười một cái với cậu, nụ cười này khác biệt với nụ cười mà Diệp Hồng Thư cố gắng tập luyện, mang theo sự đặc biệt vui vẻ chân thành rõ ràng trong đó, "Cảm ơn đồng tử tống tài đã mở cửa sau cho tôi, nguyên liệu nấu ăn của khách sạn Nam Phong thật sự chọn tôi rồi."
Diệp Hồng Thư nghe vậy, khẽ gật đầu, đồng ý để Liễu Trạch mời khách.
Cậu đem trả thùng xốp đựng kem đá về chỗ cũ, rồi quay lại tìm xe Liễu Trạch.
Liễu Trạch mở cửa xe và mở điều hòa, sau khi nhiệt độ hạ xuống một chút, vỗ vỗ xuống chiếc xe con bọ của anh, định gọi Diệp Hồng Thư lên xe, quay lại thì nhìn thấy chiếc Maybach kia, lặng lẽ đem câu nói kia nuốt xuống.
Chỗ Diệp Hồng Thư đậu xe cách anh khoảng ba mét, cũng đang mở điều hòa, thuận tiện ngẩng đầu hỏi: "Đàn anh muốn đi ăn cái gì?"
Liễu Trạch nghĩ nghĩ: "Chúng ta đến gần chợ hải sản ăn hải sản tôm cá tươi nhé."
Liễu Trạch phát hiện Diệp Hồng Thư có đức tính khá tốt, chính là không kén chọn món ăn.
Nhà hàng cao cấp có thể ăn, hàng quán cũng không từ chối, ngọt mặn cay đắng, Diệp Hồng Thư đều có thể nhét vào miệng mà không đổi sắc mặt.
Liễu Trạch vừa rỉa vẹm nướng, vừa nhìn chằm chằm vào hàu sống trên mâm, nghĩ đến địa hình trong Vô Dụng Nhỏ cũng có biển, cảm giác có hơi rục rịch.
Rục rịch thì có rục rịch, nhưng anh vẫn không quên khen quán ăn này: "Quán này nấu rất ngon a."
"Khẩu vị của Quảng Châu so với bên này thì ngon hơn." Diệp Hồng Thư tiếp lời.
Liễu Trạch sững sờ, không biết nói tiếp như thế nào.
Nhưng để câu chuyện tẻ ngắt cũng không hay lắm, anh nghĩ nghĩ, nói: "Đã đến Quảng Châu không ít lần, lần nào cũng là đi công tác, hình như cũng chưa thật sự dạo phố bao giờ."
Diệp Hồng Thư nói: "Đàn anh luôn bận rộn công việc."
Liễu Trạch nhìn chủ quán bưng lên một dĩa dưa leo trộn, nghe Diệp Hồng Thư nói như vậy, thuận miệng nói theo: "Bận rộn chứng minh công việc của tôi thành công."
Diệp Hồng Thư nhớ đến người quản lý cũ từng nói, nếu như cậu không nhảy dù vào, chắc chắn Liễu Trạch sẽ được thăng chức.
Diệp Hồng Thư có hơi không biết mở miệng làm sao nữa rồi.
"Thử món này xem." Liễu Trạch đẩy dĩa dưa leo trộn đến trước mặt Diệp Hồng Thư.
Diệp Hồng Thư gắp một đũa, bình tĩnh đánh giá: "Không ngon bằng đàn anh làm."
Liễu Trạch khẽ gật đầu: "Lời này tôi thích nghe."
Từ đầu đến cuối Diệp Hồng Thư có cảm giá không được tự nhiên với chuyện cậu nhảy dù cản con đường Liễu Trạch.
Cho dù cậu thể hiện thân thiết với Liễu Trạch, còn giúp Liễu Trạch mê tiền kiếm thêm vài đồng, nhưng chuyện này cũng không thể che giấu chuyện cậu chắn một gậy cản đường tiến thân của người ta.
Mặc dù lý trí biết những chuyện thế này đều là tùy theo số mệnh mỗi người, nhưng khi chính bản thân cậu nằm trong tình huống này, thì Diệp Hồng Thư chỉ biết câm nín.
Một bàn đầy hải sản tôm cá tươi roi rói được hai người càn quét sạch sẽ, Diệp Hồng Thư tò mò, đi theo Liễu Trạch dạo một vòng quanh chợ hải sản, vừa nhíu mày ngạc nhiên nhìn Liễu Trạch mua đồ.
"Anh mua để làm gì?" Diệp Hồng Thư hỏi.
"Nuôi thôi!" Liễu Trạch trả lời dứt khoát, mắt không chớp thuận miệng nói, "Tôi cảm thấy tôi thật sự nên phát triển những niềm yêu thích một chút, nên đã thuê một trang trại nhỏ ở thị xã Tô kế bên, trồng một ít hoa cỏ nuôi vài con gà con vịt bồi dưỡng tình cảm."
Diệp Hồng Thư nhớ ngày đầu tiên cậu đưa Liễu Trạch về nhà đã thấy trên màn hình điện thoại di động của anh hiện trang baidu tìm thông tin nuôi trồng hoa cỏ, khẽ gật đầu.
Giống nhưng những người đã có tuổi có xu hướng tìm một cuộc sống ngắm mặt trời mọc ngắm mặt trời lặn ở nông thôn.
Cũng ví như trước đó Diệp Hồng Thư dẫn Liễu Trạch đến biệt viện trong ngôi làng của người giàu, hơn mười vị chủ hộ cơ bản đều có người thế hệ trước.
Đương nhiên, anh cũng không có ý nói Liễu Trạch lớn tuổi...
Diệp Hồng Thư nghĩ vậy, nhìn Liễu Trạch vòng hai tay ra sau lưng, mặt mày suy tư nhìn một chậu cá vàng, thoáng chốc bỗng như thấy được bóng dáng ông nội cậu thường ngày hay tản bộ trong vườn nhà mình.
Diệp Hồng Thư: "..."
Có thể là vì công việc quá mệt nhọc thôi, cậu nghĩ.
Liễu Trạch đến hỏi giá chủ cửa hàng, sau khi nghe được những cái giá trên trời dưới biển, quả quyết từ bỏ ý định dựa vào cá vàng kiếm tiền.
"Đi thôi, về hà." Liễu Trạch nói xong, thuận miệng hỏi tiếp, "Đàn em này, có biết thông tin giá cả mua vào của nhà hàng Nam Phong không? Tôi không biết định giá cung cấp cho rau quả thế nào cả."
Diệp Hồng Thư cũng không giấu: "Giá rau quả bình thường sẽ không cao."
Liễu Trạch khẽ gật đầu, nghĩ cũng biết, cũng không phải sâm lâu năm hay những dược liệu quý hiếm gì, giá cả các loại rau quả bình thường chắc chắn không cao rồi.
Diệp Hồng Thư đưa ra phạm vị đại khái, nhìn Liễu Trạch nghiêm túc ghi nhớ vào trong điện thoại, cất tiếng hỏi: "Quản lý trước từng gọi đàn anh đi cùng, chế độ ưu đãi hẳn khá cao, vì sao không rời đi?"
"Ừm, vì công trình chịu trách nhiệm vẫn chưa thực hiện xong, nói đến cùng thì cũng là tôi làm chủ thiết kế công trình, vẫn hy vọng có thể làm đến nơi đến chốn." Liễu Trạch vừa ghi chút vừa trả lời.
"Vậy sau khi công trình kết thúc thì sao?" Diệp Hồng Thư hỏi.
Động tác ghi chú vào điện thoại của Liễu Trạch ngừng lại, nhướng mắt nhìn Diệp Hồng Thư một chút: "Tôi rất thực dụng."
Diệp Hồng Thư ngỡ ngàng.
Liễu Trạch cười với cậu một cái: "Tôi ở lại hay không, còn phải nhìn vào tiền lương mà đàn em cậu trả có giữ được tôi không?"
Diệp Hồng Thư cảm thấy lời này nghe hơi quen tai, không phải giống y lời cậu vừa nói với anh sáng nay đó sao.
Cậu nhìn Liễu Trạch đặt từng thứ vào trong cốp sau, hỏi: "Có phải đàn anh đã nhắm được nơi đến khác rồi?"
"Không có, nói không chừng tôi sẽ nghỉ việc về nhà làm ruộng." Liễu Trạch nói nửa đùa nửa thật.
Dù Vô Dụng Nhỏ có hay gài bẫy, nhưng thật sự chơi là nghiện luôn.
Diệp Hồng Thư nghĩ Liễu Trạch nói cho qua chuyện.
Cậu gật đầu nhẹ: "Em đi lấy xe, hẹn gặp lại."
Liễu Trạch cũng gật đầu: "Tôi về luôn nhé, gặp lại sau."
Vào cuối tuần, chỗ đậu xe ở chợ hải sản kín mít, xe của Liễu Trạch và Diệp Hồng Thư cách nhau rất xa.
Liễu Trạch ngồi vào xe, thoáng liếc qua đủ thứ thùng chậu túi lưới trong cốp sau, có nước tràn ra ngoài, làm trong xe bị lây mùi.
Liễu Trạch nhíu nhíu mày, ỷ vào lớp chống nắng dán trên kính xe sẽ không thể nhìn rõ bên trong, nhét hết mọi thứ trong cốp sau vào trong Vô Dụng Nhỏ.
Anh nhìn lướt qua thông báo nuôi dưỡng thủy sản thất bại và thu hoạch sản xuất thành công, sau khi sắp xếp xong hết, ấn nút bấm rời khỏi, trở về trong xe khởi động máy.
Bạn thuê chung nhà vừa nghe tiếng mở cửa liền chạy ra, tay còn bưng hộp thức ăn ngoài.
Cậu ta bước đến bên cạnh Liễu Trạch đang đổi giày, vui mừng nói: "Anh Liễu, tôi rửa sạch tôm rồi, nhưng mà không biết xử lý thế nào, tay chân vụng về không dám đụng tới."
Liễu Trạch cười khẽ: "Muốn ăn đến vậy à?"
Bạn thuê chung nhà gật đầu như giã tỏi.
Liễu Trạch lại hỏi: "Ăn bây giờ hay đến tối ăn?"
"Ăn giờ luôn đi, nói không chừng làm xong cũng vừa lúc cơm trưa cũng tiêu hóa xong."
Liễu Trạch gật gật đầu.
Mấy chuyện nấu cơm này vẫn phải có người động viên.
Nhiệt độ trong nhà mở vừa đủ, chưa được bao lâu Liễu Trạch đã rút hết mồ hôi, vừa lúc bạn thuê chung nhà ăn cơm xong, hay người đi vào bếp, Liễu Trạch hướng dẫn một chút, bạn thuê chung nhà đã biết phải làm gì, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Liễu Trạch đứng bên cạnh nhìn một lúc, quay đi chuẩn bị những thứ khác.
Ba bốn con tôm vô cùng ít, chưa bao lâu đã xử lý xong.
Liễu Trạch đun nóng mỡ heo, phi hành tỏi gừng, sau đó thêm hoa hồi, quế, hoa tiêu cùng vài quả ớt để tăng hương vị, thêm một chút ớt sa tế.
Cân nhắc đến khả năng ăn ớt không quá cao của người bạn thuê chung nhà, Liễu Trạch chọn nướt sốt tỏi, lật xào từng con tôm, thêm nước dùng và một chút rượu gia vị, sau đó nấu chín.
—— ba bốn con tôm so với nồi bình thường thì vẫn hơi to.
Mùi hương cay nồng tỏa khắp trong nhà, bạn thuê chung nhà đứng bên cạnh nuốt nước miếng một cái.
"Anh... Anh Liễu này." Cậu ta gọi hỏi vài tiếng.
Liễu Trạch nghiêng đầu nhìn cậu ta.
"Cơm tối hôm nay để tôi nấu nhé?" Bạn thuê chung nhà nói.
Liễu Trạch đã dạy cậu ta một ít cách thức và bí quyết nấu ăn, nghe cậu ta nói như vậy cũng không để ý, gật đầu, ăn tôm xong rồi việc thu dọn đều giao cho bạn thuê chung nhà, bản thân anh thì cò kè trả giá với chị gái mua hàng, cuối cùng cũng quyết định được giá mua hàng rau quả.
Kết quả đến lúc ăn tối, Liễu Trạch phát hiện bạn thuê chung nhà nói nấu cơm tối, chính là nấu món canh tôm hùm đất chua cay.
Liễu Trạch thoáng liếc qua thùng rác trong bếp, phát hiện sản phẩm thất bại của bạn thuê chung nhà.
Liễu Trạch cũng không chê mì, chỉ hỏi: "Cậu tìm được nhà thuê mới rồi?"
Bạn thuê chung nhà gật đầu.
Liễu Trạch hỏi: "Khi nào chuyển đi?"
"Tôi đã bàn giao xong rồi, sáng mai đến lấy giấy xác nhận, chiều sẽ đi."
Liễu Trạch 'A' một tiếng: "Làm rất tốt."
Bạn thuê chung nhà không trông cậy việc Liễu Trạch sẽ nói gì thêm, cậu ta ỉu xìu ậm ừ vài tiếng, ăn xong liền trở về phòng.
Liễu Trạch cũng trở về phòng, vào trong Vô Dụng Nhỏ, liếc mắt đã thấy đậu nành trồng thành công, Vô Dụng Nhỏ thông báo thăng cấp.
[Cảm ơn người sử dụng, Vô Dụng Nhỏ thăng cấp!
Thưởng thăng cấp hạn mức mảnh đất tăng 100 mẩu, mong người sử dụng cố gắng hơn nữa!]
[Cảm ơn người sử dụng, Vô Dụng Nhỏ đạt cấp sáu!
Thêm hệ thống nuôi sinh vật trên đất liền!
Mời người sử dụng trở về thực tế tự thu hoạch thú con và trứng của sinh vật trên đất liền đem vào Vô Dụng Nhỏ!]
Liễu Trạch nhìn thông báo một lúc lâu, cuối cùng cảm thấy cảm giác bất an vào sáng nay khi được một đống quà lớn nhỏ ném vào mặt giờ đã thành hiện thực.