Cửa Hàng Tạp Hóa Số 514

Chương 17: Không đầu



Vào ngày 29 tháng 10 năm 3020, Giang Thừa Ngạn và Tô Khả đến quán bar gặp Khổng Phương và muốn lấy video giám sát, nhưng bất ngờ biết được Khổng Phương là người tình đồng giới của Tưởng Xương Bình.

Trong phòng lạnh, Tô Khả mở ngăn kéo chứa thi thể Tưởng Xương Bình, thi thể nát bấy bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, Khổng Phương tuy rằng đã chuẩn bị tinh thần nhưng đồng tử cũng không khỏi co rút lại, hắn không thể tiếp nhận trong chốc lát. Trong khoảnh khắc, nước mắt lập tức tràn ra, hắn lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy..."

Khổng Phương không tiếng động chảy nước mắt, run rẩy muốn nắm lấy tay Tưởng Xương Bình, hắn giơ lên ​​mấy lần, cuối cùng cách một bao nilon nắm lấy cánh tay ấy. Khổng Phương không nói hay cử động, nhưng nước mắt của anh giống như những tràng hạt bị đứt, từng hạt nối tiếp nhau chảy xuống.

Giang Thừa Ngạn nhìn thấy cảnh này không thoải mái chút nào, nỗi buồn thầm lặng này khiến người xem còn khó chịu hơn cả cảm xúc cuồng loạn. Nếu Tưởng Xương Bình không hèn nhát như vậy, không kết hôn sinh con, có lẽ hắn và Khổng Phương đã có thể sống một cuộc sống hạnh phúc.

Một lúc lâu sau, Khổng Phương buông tay Tưởng Xương Bình ra, dùng tay đóng ngăn kéo lại, khi quay người lại, tầm mắt tối sầm và ngất đi, nhanh chóng được Giang Thừa Ngạn nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi hắn, đỡ lấy. Tô Khả tiến lên kiểm tra, cau mày nói: "Đầu rất nóng, hô hấp khó khăn, nhất định phải đưa anh ấy đi bệnh viện."

Giang Thừa Ngạn không dám chậm trễ, ôm Khổng Phương lên, dưới sự giúp đỡ của Tô Khả, vội vàng rời khỏi đồn cảnh sát, lái xe đến bệnh viện.

Nhìn thấy bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, Giang Thừa Ngạn vội vàng bước tới hỏi: "Bác sĩ, bệnh nhân thế nào?"

"Là viêm phổi, kèm theo tràn khí màng phổi. Loại tình huống này nhất định phải nhập viện." Bác sĩ nhìn Giang Thừa Ngạn hỏi: "Cậu là ai? Vì sao đến bây giờ mới đưa hắn tới? Nếu nghiêm trọng hơn, tôi sợ là đã cứu không được.

"Nghiêm trọng như vậy?" Giang Thừa Ngạn cau mày.

"Tôi không phải cố tình nói nặng thêm, tình trạng này của bệnh nhân ít nhất đã lâu rồi, vừa rồi bị suy hô hấp, nếu không được cứu kịp thời, có lẽ đã mất mạng." Bác sĩ nhìn hai người rồi nói: "Các cậu có phải người nhà của bệnh nhân không, nếu không, hãy thông báo cho người nhà anh ấy càng sớm càng tốt, vì anh ấy cần phải nằm trên giường một thời gian."

"Được, tôi sẽ gọi điện về nhà anh ấy ngay."

Bác sĩ rời đi, y tá đẩy Khổng Phương ra ngoài, hai người nhanh chóng đi theo vào phòng bệnh, làm thủ tục xuất viện xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn Khổng Phương vẫn còn hôn mê, Tô Khả nói: "Xem ra anh ấy nói là sự thật. Với tình trạng thể chất của anh ấy, muốn giết người rồi chặt xác là không thể được."

Giang Thừa Ngạn gật đầu nói: "Cho dù như vậy, chúng ta tìm được bằng chứng chứng thực."

Tô Khả thở dài nói: "Ngồi xuống đi, có lẽ chúng ta phải đợi một lát."

Giang Thừa Ngạn cũng thở dài nói: "Tô Khả, cậu cho rằng tình yêu thật sự có thể khiến người ta đánh mất chính mình sao? Nếu vậy thì đáng sợ biết bao."

"Điều đó còn tùy vào tình yêu của anh sâu đậm đến đâu, nhưng tôi luôn tin rằng dù yêu sâu đậm đến đâu thì cũng phải giữ được giới hạn của bản thân, nếu không anh sẽ chỉ khiến bản thân bị tổn thương."

"Cậu nói đúng." Giang Thừa Ngạn lại thở dài và nói, "Dù sao thì đó cũng là do xã hội chối bỏ và phân biệt đối xử với những người đồng tính. Tô Khả, tôi thực sự rất ngưỡng mộ cậu vì đã có dũng khí đối mặt với xu hướng tính dục của chính mình."

"Này, đội trưởng Giang, nghe được lời khen của anh không dễ chút nào. Hôm nay mặt trời có mọc từ hướng Tây không?"

"Thôi được rồi." Giang Thừa Ngạn nhìn Khổng Phương trên giường, cau mày nói: "Hai nghi phạm trong vụ án này tạm thời đã thoát khỏi nghi ngờ. Phương hướng điều tra của chúng ta có sai không?"

Tô Khả cũng cau mày nói: "Quan hệ của Tưởng Xương Bình rất đơn giản, tài chính không có vấn đề gì, ngoại trừ vấn đề tình cảm ra, tôi không nghĩ ra được khả năng nào khác."

"Ai da, chỉ có thể tra từ từ thôi."

Hai người đợi gần một tiếng đồng hồ, gia đình Khổng Phương mới tới, bọn họ nhìn Giang Thừa Ngạn và Tô Khả với ánh mắt kỳ lạ.

"Tôi là ba của Khổng Phương, nơi này giao cho chúng tôi, các cậu có thể về rồi."

Giọng điệu kiêu ngạo và ánh mắt khinh thường khiến Giang Thừa Ngạn cau mày, cậu lấy giấy tờ tùy thân trong túi ra, đưa ra rồi nói: "Ông Khổng phải không? Tôi là Giang Thừa Ngạn, đội trưởng đội điều tra hình sự, cậu ấy đến từ cục Pháp y, trưởng khoa Tô Khả, làm phiền ông Khổng chuyển lời, vì vụ án này, hãy nói với Khổng tiên sinh tạm thời không rời khỏi thành phố. Nếu có vấn đề gì, chúng tôi sẽ tìm thấy anh ấy bất cứ lúc nào."

Khổng Chấn giật mình, ánh mắt thay đổi, nói: "Đội trưởng Giang phải không? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Khổng Phương có liên quan đến vụ án gì?"

"Xin lỗi, sẽ không tiện tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho đến khi vụ án kết thúc." Giang Thừa Ngạn dừng lại rồi nói: "Ông Khổng, Khổng tiên sinh bị bệnh rất nặng. Nếu không được cứu kịp thời, anh ấy đã chết. Tôi tin rằng tất cả cha mẹ trên thế giới đều hy vọng con mình có thể bình an vô sự. So với việc sống một cuộc sống tốt đẹp, những chuyện khác thực sự không quan trọng. Tôi mong ông Khổng có thể suy nghĩ kỹ càng."

Vẻ mặt Khổng Chấn cứng đờ, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Giang Thừa Ngạn.

Giang Thừa Ngạn không để ý, nói: "Chúng tôi còn có việc phải làm, chúng tôi đi trước, tạm biệt."

Hai người lần lượt rời khỏi phòng của Khổng Phương, Tô Khả cười nói: "Ôi, đội trưởng Giang, anh thật mạnh mẽ, tôi muốn ôm anh một cái quá."

"Đừng đến đây." Giang Thừa Ngạn trợn mắt và nói: "Nhìn vẻ mặt của những người đó, có thể nói rằng mối quan hệ giữa Khổng Phương và gia đình anh ta không tốt. Có lẽ họ nghĩ người mà Khổng Phương kết giao cũng không phải tốt lành gì. Bị ngay người trong gia đình mình kỳ thị, khổ thật."

Tô Khả cười khổ nói: "Bọn họ chính là áp lực như vậy đấy."

Giang Thừa Ngạn nhìn thời gian, đã là tám giờ tối, nói: "Cậu đi đâu, tôi đưa cậu đi."

"Đội trưởng Giang, bây giờ đã tám giờ, chúng ta còn chưa ăn cơm, anh không cảm thấy đói sao?"

"Ăn cơm?" Trong đầu Giang Thừa Ngạn hiện lên hình ảnh Lăng Hoa An, đè nén sự thất vọng khó hiểu trong lòng, cười nói: "Muốn ăn gì? Hôm nay tôi mời cậu."

"Muốn ăn cá, gần đây có một quán ăn chế biến cá không tồi, đặc biệt là món cá muối anh thích, mùi vị khá ngon."

"Chúng ta đi thử đi."

10 giờ tối, Tôn Minh thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay lại trường, nói: "Ông chủ, tôi về trước đây."

"Chờ một chút." Lăng Hoa An lấy hộp giữ nhiệt ra, đặt lên bàn, nói: "Lấy cái này ăn tối đi, ngày mai nhớ mang theo hộp giữ nhiệt đi làm."

"Ông chủ, cái này là cho Đội trưởng Giang, tôi lấy đi thì có phải không tốt lắm không?"

"Cậu ấy lúc này có lẽ không thể qua được, cậu cứ cầm ăn đi, đỡ lãng phí."

"Vậy tôi không khách sáo nữa. Hehe, nói thật thì tôi đã thèm nhỏ dãi từ lâu rồi."

Lăng Hoa An nhàn nhạt cười, nói: "Được rồi, trên đường về cẩn thận một chút."

Tôn Minh đáp lại rồi vui vẻ mang theo hộp giữ nhiệt rời đi.

Lăng Hoa An thất thần nhìn về phía cửa kính một lúc, đeo tai nghe lên, bật nhạc, như thể ngăn cách với cả thế giới.

Nửa đêm, chuông treo trên cửa tự động vang lên, Lăng Hoa An nhìn ra cửa, bóng dáng Uông Lỗi xuất hiện trước mắt.

"Ông chủ, tôi về rồi."

Lăng Hoa An tháo tai nghe ra, nói: "Có phát hiện được gì không?"

Uông Lỗi hưng phấn nói: "Có phát hiện, hơn nữa còn là một phát hiện lớn."

Lăng Hoa An còn chưa kịp phản ứng thì chiếc chuông trong túi anh đã bắt đầu chuyển động. Lăng Hoa An sờ sờ an ủi nói: "Tìm được cái gì?"

"Ông chủ, hôm nay Tưởng Tiểu Hàn lại cáu kỉnh, cứ nói muốn tìm ba mình. Lý Thu Nhiên nghe vậy rất tức giận, lúc sau, Tưởng Tiểu Hàn liền khóc nháo yêu cầu Lý Thu Nhiên trả lại ba mình. Lý Thu Nhiên nói dối nó rằng ba của nó đang đi đến một nơi rất xa. Tưởng Tiểu Hàn nói rằng Lý Thu Nhiên đang nói dối, còn nói rằng ba của nó sẽ không bao giờ quay lại. Sau đó Lý Thu Nhiên lo lắng hỏi Tưởng Tiểu Hàn tại sao nó lại nói như vậy, nhưng mà Tưởng Tiểu Hàn cứ khóc nháo yêu cầu Lý Thu Nhiên trả lại ba cho mình. Lý Thu Nhiên bị Tưởng Tiểu Hàn nháo đến mức suy sụp, sau đó cũng bắt đầu khóc, nói rằng Tưởng Xương Bình không phải là ba của Tưởng Tiểu Hàn.

"Không thể!" Trong chuông truyền đến thanh âm kích động của Tưởng Xương Bình.

Uông Lỗi bị dọa sợ, nhỏ giọng nói: "Ta chỉ đang truyền đạt sự thật. Tất nhiên, có thể Lý Thu Nhiên đã bị làm phiền đến mức nói nhăng nói cuội."

"Đại sư, Hàn Hàn là con ruột của ta. Thu Nhiên chắc chắn đã trải qua quá nhiều đả kích, không còn bình tĩnh nên mới nói như vậy." Tưởng Xương Bình tìm cớ cho Lý Thu Nhiên.

"Ừ, người đang có tinh thần bất ổn có thể sẽ không kiểm soát được lời nói của mình." Ngữ khí Lăng Hoa An rất bình tĩnh, lại thành công trấn tĩnh Tưởng Xương Bình đang kích động.

"Đinh linh đinh linh," chuông cửa lại vang lên, sau đó cửa tiệm bị đẩy ra, một cơn gió lạnh thổi vào.

Uông Lỗi nhỏ giọng nói bên tai Lăng Hoa An: "Ông chủ, là Yến Vũ."

Sau đó thanh âm trầm thấp của Yến Vũ truyền đến: "Hoa An."

Lăng Hoa An khóe miệng nhếch lên cười nói: "Sao cậu lại tới muộn như vậy?"

"Tìm được một chút manh mối." Yến Vũ vẫn tích chữ như vàng.

Lăng Hoa An chỉ vào chiếc bàn cạnh cửa sổ nói: "Chúng ta qua kia ngồi."

Yến Vũ đến gần Lăng Hoa An, đỡ cánh tay anh đi về phía cửa kính. Sau khi ngồi xuống, y liền đặt đồ trong tay lên bàn, bình tĩnh nói: "Tôi nấu canh nấm và bánh bao hấp, anh ăn một ít đi."

"Canh nấm à, lâu rồi không ăn, cậu đi lấy thêm một cái bát đi, chúng ta cùng ăn."

Yến Vũ đứng dậy lấy bát, đổ canh nấm từ trong hộp ra, đẩy cả bát vào tay Lăng Hoa An, cầm tay anh chạm vào bát, giúp anh xác định được ví trí của bát. Nửa bát còn lại, y để cho chính mình, cầm thìa lên nhấp một ngụm, cố ý chạm vào mép bát để Lăng Hoa An biết mình cũng đang uống.

Lăng Hoa An không chút do dự khen ngợi: "Ừ, ăn ngon đấy. Tay nghề của Yến Vũ đã tiến bộ rồi."

"Là anh dạy tốt." Yến Vũ hơi nhếch khóe miệng, dùng ánh mắt ôn hòa mà anh không thấy được nhìn Lăng Hoa An.

Đang uống canh, Lăng Hoa An hỏi: "Cậu đã tìm được cái gì, nói một chút đi?"

Yến Vũ đẩy bát canh nói: "Tôi hỏi bạn bè xung quanh Tưởng Xương Bình, biết được từ bạn cùng phòng thời đại học của anh ấy rằng Tưởng Xương Bình thật ra thích đàn ông."

"Thích đàn ông?" Lăng Hoa An khẽ cau mày nói: "Cậu chắc chắn không?"

"Chắc chắn." Yến Vũ dừng lại rồi nói: "Tôi có một người bạn cũng là người đồng tính nam, từ chỗ hắn biết đuược Bác Lãng Bar, là một quán bar dành cho người đồng tính. Bartender ở đó biết Tưởng Xương Bình và nói rằng cảnh sát đã đến thẩm vấn anh ta.."

"Vậy cậu có tra được người tình của anh ta là ai không?"

Chương 17

Sáng sớm ngày 30 tháng 10 năm 3020, sau khi Uông Lỗi trở về, Yến Vũ cũng cùng lúc đến cửa hàng.

"Có tra được người tình đồng tính của Tưởng Xương Bình không?"

"Không, nhưng ở đồn cảnh sát chắc chắn sẽ có manh mối."

"Chồng mình đi ngoại tình, người thứ ba lại là đàn ông, dù là ai cũng không thể chấp nhận được. Hiềm nghi của Lý Thu Nhiên là rất lớn."

Yến Vũ nghi hoặc hỏi: "Hoa An, sao anh không nghi ngờ người đàn ông kia?"

"Cậu đang nói đến người tình đồng tính của Tưởng Xương Bình sao?" Nhìn thấy Yến Vũ gật đầu, Lăng Hoa An cười nói: "Tôi dĩ nhiên là nghi ngờ, chỉ là người kia hiện tại là ai tôi cũng không biết, trước mắt cứ chú ý vào Lý Thu Nhiên đã, nếu loại bỏ được nghi ngờ và xác định được rằng cô ta không phải hung thủ thì kẻ sát nhân rất có thể là người thứ ba kia."

"Tại sao anh lại nghĩ đến việc giết người vì tình yêu? Nếu đó là vì báo thù thì sao?"

"Không phải cậu nói quan hệ của Tưởng Xương Bình rất đơn giản, không có kẻ thù sao?"

Yến Vũ giật mình, có chút bối rối lên tiếng.

Lăng Hoa An mỉm cười nói: "Thật ra, dựa trên những gì chúng ta biết bây giờ, việc giết người vì tình yêu là có khả năng cao nhất. Cho dù là Lý Thu Nhiên hay người thứ ba, cả hai đều có đủ động cơ giết người. Vì vậy chúng ta chỉ cần dùng phương pháp loại trừ, loại bỏ từng người một, cuối cùng có thể tìm ra chân tướng."

"Vậy tiếp theo chúng ta làm gì?"

Lăng Hoa An do dự nói: "Tạm thời đừng điều tra Tưởng Xương Bình, cứ điều tra Lý Thu Nhiên đi. Tôi muốn biết hoàn cảnh gia đình, môi trường sống của cô ấy, có mối quan hệ thân thiết với ai, đặc biệt là đàn ông."

"Được, ngày mai tôi sẽ đi."

Lăng Hoa An uống ngụm canh cuối cùng, lấy điện thoại di động ra nói: "Bao nhiêu tiền? Tôi chuyển lại cho cậu."

"Cái gì?"

"Đừng giả ngốc, không tiêu tiền thì làm sao bọn họ có thể nói cho cậu biết chuyện riêng tư như vậy."

"Hoa An, đừng cùng tôi phân chia rõ ràng như vậy."

"Cho dù là anh em ruột thịt còn tính toán chi li, chưa kể chúng ta vẫn là đối tác, tiền nên trả thì phải trả thôi."

"Hoa An, tôi mệt rồi, về trước đây."

Lăng Hoa An bắt lấy tay Yến Vũ đang thu dọn đồ đạc, bất lực nói: "Lần nào cũng như vậy. Yến Vũ, chúng ta đã giải quyết xong chuyện của ông nội cậu. Cậu không nợ tôi gì cả, không cần lúc nào cũng phải trả giá như vậy, làm như thế sẽ khiến tôi cảm thấy mắc nợ cậu."

Yến Vũ đặt đồ trong tay xuống, tùy ý để Lăng Hoa An bắt lấy cổ tay mình, nói: "Hoa An, anh nên biết ông nội quan trọng với tôi như thế nào. Anh không chỉ giúp đỡ ông nội mà còn giúp đỡ tôi. Tôi nợ anh, đời này cũng không thể nào trả hết được."

"Yến Vũ, tôi giúp ông cậu, cậu trả tiền, chúng ta đã thanh toán xong, đây là quy củ."

"Tôi không quan tâm đến điều đó." Yến Vũ luôn làm theo ý mình, tám con ngựa cũng không thể lay chuyển nổi.

"Yến Vũ..."

"Đừng cử động, trên mặt có vết bẩn." Yến Vũ đi vòng qua bàn, đến gần Lăng Hoa An.

Đối diện cửa hàng tạp hóa, Giang Thừa Ngạn ngơ ngác nhìn hai bóng người phản chiếu trên cửa kính, thì ra Lăng Hoa An cũng có thể cười ôn hòa như vậy, nhưng sự dịu dàng đó không thuộc về cậu.

"Đội trưởng, anh đang nhìn gì vậy?" Diêu Mẫn nhìn theo ánh mắt của Giang Thừa Ngạn, không khỏi hưng phấn nói: "Ôi ôi, người đàn ông này đẹp trai quá, eo thon, hông to, chân dài, trời ơi, anh ấy đúng chuẩn gu nam thần trong lòng tôi luôn. Họ còn nắm tay nhau, còn là anh Lăng chủ động nắm."

Diêu Mẫn hưng phấn nắm lấy cánh tay Giang Thừa Ngạn nói: "Ối ối, bọn họ càng ngày càng gần, sắp hôn nhau phải không... Ôi chao, cảnh tượng này đẹp quá. Đội trưởng, bọn họ đúng là xứng đôi quá!"

Trong lúc hưng phấn, Diêu Mẫn hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Giang Thừa Ngạn, cậu nhìn bóng hai người chồng lên nhau trong cửa kính, sắc mặt trở nên khó coi, trong lòng chua chát, rút tay Diêu Mẫn ra, đi về hướng xe đang đậu của mình.

"Đội trưởng, đội trưởng, anh đi đâu vậy? Đợi chút, tôi còn chưa xem đủ."

Diêu Mẫn nhìn hai người bên trong cửa kính, thấy Yến Vũ đã đứng dậy, do dự một chút rồi cũng đuổi theo. Sau khi mở cửa bước vào xe, Diêu Mẫn không khỏi phàn nàn: "Đội trưởng, sao anh lại rời đi vội vàng như vậy?"

"Đã gần sáng rồi, cô không buồn ngủ sao?" Giang Thừa Ngạn đè xuống cảm xúc chua xót trong lòng, tùy tiện tìm lý do.

"Lúc nãy quả thật có chút buồn ngủ, nhưng khi nhìn thấy cảnh anh Lăng và anh chàng đẹp trai kia ở cùng nhau, tôi hưng phấn đến mức không còn buồn ngủ chút nữa." Trên mặt Diêu Mẫn tràn ngập nụ cười.

Nghe Diêu Mẫn nói vậy, Giang Thừa Ngạn cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng không biết mình bị sao, bực bội nói: "Cảnh gì chứ, cô cũng là cảnh sát, hẳn là biết cái gì là sự thật, đứng có tưởng tượng những cái không đâu, tôi thấy họ chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, không phải như những gì cô nghĩ trong đầu đâu."

"Đội trưởng, anh sao vậy?" Diêu Mẫn cuối cùng cũng nhận ra tâm trạng của Giang Thừa Ngạn có gì đó không ổn.

Giang Thừa Ngạn nhắm mắt lại, đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nói: "Không có việc gì, gần đây tôi chỉ là quá mệt mỏi, có chút cáu kỉnh, đi thôi, tôi đưa cô trở về."

Ô tô chậm rãi ra khỏi đồn cảnh sát, Yến Vũ không còn ở cửa kính. Lăng Hoa An vẫn ngồi sau quầy thu ngân như thường lệ, đeo tai nghe và nghe nhạc.

Khi đưa Diêu Mẫn về nhà, trong đầu Giang Thừa Ngạn tràn ngập hình ảnh hai người chồng lên nhau, càng không muốn nghĩ đến, hình ảnh càng rõ ràng, cậu càng cảm thấy khó chịu.

Trong xe yên tĩnh, bầu không khí u ám, Diêu Mẫn nhìn Giang Thừa Ngạn, thận trọng nói: "Đội trưởng, anh không sao chứ?"

Giang Thừa Ngạn không nói chuyện, im lặng lái xe.

"Đội trưởng, tâm trạng không tốt của anh là liên quan đến công việc hay là... liên quan đến anh Lăng?" Giọng Diêu Mẫn càng nói càng nhỏ.

"Két", tiếng phanh chói tai vang lên, thân thể Diêu Mẫn đột nhiên ngã về phía trước, nếu không nhanh tay nhanh mắt nắm lấy thanh chắn trên nóc xe thì đến giờ mũi cô có lẽ đã hỏng rồi.

Ghé người vào vô lăng thở dốc, Giang Thừa Ngạn hoảng hốt nhìn một con chó hoang đang bỏ chạy. Bình tĩnh lại một lúc, cậu nhìn Diêu Mẫn, quan tâm hỏi: "Cô không sao chứ? Có bị thương không?"

Diêu Mẫn lắc đầu nói: "Đội trưởng, anh mệt quá, hay để tôi lái xe cho?"

Giang Thừa Ngạn hít sâu một hơi, bình tĩnh lại cảm xúc, nói: "Không cần, là con chó đột nhiên nhảy ra ngoài. Đi thôi, còn có hai ngã tư nữa là đến nhà cô rồi."

Xe khởi động lần nữa và nhanh chóng đến tầng dưới khu nhà của Diêu Mẫn. Diêu Mẫn bước xuống xe, ghé người vào trước cửa sổ xe, vẻ mặt lưỡng lự không muốn nói.

Giang Thừa Ngạn thấy thế, tức giận nói: "Có chuyện gì thì nói đi, đừng bày ra bộ mặt ngốc như vậy."

"Vậy nếu tôi nói ra thì anh không được tức giận nha."

"Vậy thì đừng nói nữa, tôi không muốn nửa đêm tức giận về nhà." Giang Thừa Ngạn nói xong, xe mới chậm rãi khởi động.

"Đội trưởng, anh bị làm sao vậy?" Diêu Mẫn nhanh chóng rời khỏi cửa sổ xe, nhìn chiếc xe càng ngày càng xa, bất mãn lẩm bẩm: "Anh đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, anh xứng đáng độc thân cả đời."

Giang Thừa Ngạn lái xe về nhà, như thường lệ, tắm nước nóng rồi đánh một giấc thật ngon. Nhưng cậu trước giờ vốn luôn ngủ ngon lại mắc chứng mất ngủ, trằn trọc mãi không ngủ được, chỉ nghĩ đến Lăng Hoa An. Cậu cáu kỉnh trùm chăn lại, hét to để trút bỏ cảm xúc cáu kỉnh trong lòng nhưng chẳng có ích gì.

Cậu lấy điện thoại di động dưới gối ra, mở hộp thoại trò chuyện với Lăng Hoa An, do dự hồi lâu, cuối cùng không nhịn được gửi tin nhắn thoại.

Lăng Hoa An đang nghe nhạc đột nhiên nghe thấy tin nhắn nhắc nhở, anh nghi ngờ tắt nhạc, bật VX và bấm mở giọng nói, "Hoa An, là tôi, tôi không ngủ được nên muốn nói chuyện với ai đó. Anh... vẫn còn ở trong cửa hàng à?"

Lăng Hoa An khẽ cau mày, đáp: "Mất ngủ sao?"

Giang Thừa Ngạn căng thẳng mở tin nhắn thoại, giọng nói dễ nghe của Lăng Hoa An vang lên, ba chữ ngắn gọn không hiểu sao xoa dịu cơn tức giận của cậu.

"Ừm." Giang Thừa Ngạn do dự một lát rồi nói: "Hôm nay tan làm, tôi thấy trong cửa hàng của anh có một người đàn ông, anh ấy là nhân viên bán hàng ca đêm mới à?"

Lăng Hoa An lập tức nghĩ tới Yến Vũ, đáp: "Không, cậu ấy là bạn của tôi, hôm nay tan làm muộn như vậy sao?"

"Ừm, vụ án có tiến triển mới cần được điều tra và xác minh nên tôi đã ở lại tăng ca một lúc."

"Đun một ly sữa bò uống rồi nhanh đi ngủ đi."

"Hoa An, anh và anh ấy hình như có quan hệ rất tốt, là bạn bè rất thân sao?" Giang Thừa Ngạn chỉnh sửa rồi xóa đi, cuối cùng mới gửi đi.

Nghe được câu trả lời, Lăng Hoa An không khỏi nhướng mày, khóe miệng mỉm cười nói: "Ừ, rất thân."

Giang Thừa Ngạn nghe vậy càng cảm thấy đau lòng hơn, lại nhét điện thoại xuống dưới gối, giận dỗi nhắm mắt lại, không thể tin được mình thật sự không ngủ được.

"Ding", âm thanh báo tin nhắn vang lên, cậu vô thức chạm vào điện thoại, loay hoay một hồi, cuối cùng bấm vào mở giọng nói.

"Tôi giới thiệu cho cậu một bản nhạc, nếu không ngủ được thì nghe thử đi."

Bấm mở bản nhạc, một nhịp điệu êm dịu vang lên, giọng hát của chàng trai rất trong trẻo, không hề có kỹ xảo thừa thãi, giống như tia nắng ấm áp mùa đông có thể xoa dịu tâm hồn con người. Vô tình, cơn cáu kỉnh của Giang Thừa Ngạn biến mất, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lăng Hoa An sờ sờ chuông trong túi nói: "Tưởng Xương Bình, ngươi thường nghĩ tới một người là đàn ông đúng không?"

Tưởng Xương Bình trầm mặc một lát, nói: "Đúng vậy, nhưng tôi nhìn không rõ hình dáng của hắn."

"Ngươi yêu hắn?"

Lại là một hồi im lặng, Tưởng Xương Bình nhàn nhã nói: "Chắc là vì yêu. Mỗi lần nghĩ đến hắn ta đều thấy đau lòng."

"Còn Lý Thu Nhiên thì sao? Nếu ngươi thích đàn ông, tại sao anh lại muốn kết hôn sinh con?"

"Ta... ta không biết." Tưởng Xương Bình thanh âm tràn đầy thống khổ.

"Trong trí nhớ của ngươi có manh mối gì về người đàn ông đó không?"

Tưởng Xương Bình lại trầm mặc, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Ta không muốn điều tra nữa. Đại sư, giao dịch giữa chúng ta đến đây kết thúc đi."

Lăng Hoa An hiểu suy nghĩ của Tưởng Xương Bình, anh bình tĩnh nói: "Cho dù tôi có dừng lại, cảnh sát cũng sẽ không dừng lại, sự thật sớm muộn cũng sẽ lộ ra. Hơn nữa, trời cao có mắt, có nhân thì sẽ có quả, nếu làm điều ác thì sẽ bị báo ứng."

"Tất cả đều là lỗi của ta..." Tưởng Xương Bình thống khổ nói: "Nếu thật sự nếu thật sự có nhân quả báo ứng thì ta sẽ gánh chịu."

"Là nhân quả của ngươi, ngươi không thể tránh được, không phải nhân quả của ngươi, ngươi không thể tiếp nhận."