Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ

Chương 100: Yêu cầu giúp đỡ



Thư ký đang chờ ở một bên, Hạ Cát không thể không đi, đành phải hét lớn với Long Uý đang bị nhân viên vây quanh: “Anh Long, em đi một lát rồi quay lại nhé.”

Bên cạnh Long Uý có rất nhiều người, Hạ Cát không biết hắn có nghe thấy cậu nói hay không, nhưng cô thư ký đã giục nhiều lần, Hạ Cát cũng muốn đi sớm về sớm.

Cậu đi theo thư ký vào thang máy chuyên dụng đến văn phòng của Hồ Sóc, cô chỉ đưa cậu ra ngoài thang máy rồi rời đi: “Tầng này là khu văn phòng riêng của Tổng Giám đốc, mời anh vào, tôi còn có việc phải đi trước.”

Thư ký đi thang máy xuống tầng, một mình Hạ Cát đi vào, vừa đi vừa tặc lưỡi.

Trước kia Hạ Cát cũng làm trong một công ty lớn, nhưng đúng là không thể so với nơi này được. Chủ tịch công ty bọn họ chỉ có thể có một căn phòng riêng rộng rãi, đâu thể có cả một tầng sang trọng như thế này được. Phần lớn khu vực văn phòng là khu vực lễ tân mở, được trang trí theo phong cách đơn giản và trang nhã, khu vực riêng tư duy nhất chính là phòng làm việc của chủ tịch được che bằng lớp kính mờ.

Hiện tại toàn bộ khu làm việc đều cực kỳ yên tĩnh, xung quanh không có ai, Hạ Cát cảm thấy khá lo lắng, giống như việc trước kia phải đi gặp lãnh đạo một mình. Cậu cố ý bước từng bước thật rõ, coi như cho mình thêm chút can đảm.

Hạ Cát tới trước cửa văn phòng Chủ tịch, lịch sự gõ cửa, giọng của Hồ Sóc từ bên trong truyền ra: “Mời vào.” Hạ Cát đành phải đẩy cửa đi vào.

Hồ Sóc ngẩng đầu nhìn thấy là Hạ Cát, bèn để công văn trong tay xuống, nhẹ nhàng cười với cậu: “Đến rồi à? Chuyến tham quan của cậu thế nào?”

Mặc dù hôm nay Hồ Sóc mặc một thân áo vest giày da nhưng thái độ ôn hoà của anh ta khiến Hạ Cát thả lỏng hơn rất nhiều, cậu cười đáp: “Thật sự quá tuyệt vời, đúng là một lần được mở rộng tầm mắt. Cảm ơn mấy tấm thẻ VIP của anh nhé.”

“Đừng khách sáo.” Hồ Sóc đứng dậy nói: “Dù sao những tấm thẻ này là phúc lợi của công ty, một mình tôi cũng đâu dùng nhiều như thế, tặng các cậu coi như cũng không uổng.”

“Hồ tổng gọi tôi lên đây có chuyện gì vậy?” Hạ Cát hỏi.

Hồ Sóc cầm một chiếc hộp ở bàn làm việc đưa cho cậu: “Đây là sản phẩm mới của một thương hiệu trang sức trực thuộc tập đoàn, quản lý đưa nó cho tôi, nhưng tôi không mấy khi đeo mấy thứ này. Nếu cứ để vậy thì tiếc thật, không bằng tôi tặng cho cậu.”

Hạ Cát mở hộp, bên trong là một chiếc dây chuyền và một chiếc nhẫn, thiết kế rất đẹp, nhìn qua đã biết không rẻ. Cậu đóng hộp, trả lại cho Hồ Sóc: “Hồ tổng, quà này tôi không thể nhận.”

Hồ Sóc không nhận, bất ngờ hỏi: “Sao thế? Có phải cậu không thích không?”

Hạ Cát lắc đầu: “Không phải, thực sự rất đẹp nhưng đắt quá, tôi không nhận được.”

“Cậu đừng để ý, thích thì cứ cầm, dù sao đây cũng là đồ người khác đưa cho tôi.” Hồ Sóc nói rất hững hờ, giống như việc này không phải là việc hệ trọng gì.

Thái độ của Hồ Sóc khiến Hạ Cát không biết nên chối hay nên nhận, do dự nửa ngày, cậu cảm thấy có vẻ như chiếc nhẫn đắt tiền hơn, vì vậy nói: “Đã như vậy, tôi sẽ nhận sợi dây chuyền này, còn chiếc nhẫn tôi thật sự không nhận được.”

“Vì sao? Đây là một bộ mà.”

Hạ Cát đành phải duỗi ngón tay mình ra và nói: “Anh xem tôi đeo nhẫn rồi, vì vậy không muốn đeo nữa.”

Hồ Sóc không chú ý, lúc Hạ Cát nói đến, anh ta nhìn chằm chằm Rồng Ngón Cái trên tay Hạ Cát một chốc, rồi đáp: “Chiếc nhẫn này của cậu rất độc đáo.”

Rồng Ngón Cái: “(*ˉ︶ˉ*)”

Hai người cùng đi thang máy xuống khu triển lãm ở dưới tầng, Hạ Cát còn đang nghĩ không biết nên cảm ơn Hồ Sóc thế nào, nghĩ lại thì anh ta cũng không thiếu thứ gì. Không bằng về tra xem giá cả của sợi dây chuyền này như thế nào và tặng cho anh thẻ hội viên cao cấp có giá trị tương đương. Nhưng sợi dây chuyền này quả thật rất đẹp, rất hợp với anh Long.

Hạ Cát trở lại gian hàng vừa rồi, thoáng một cái đã thấy Long Uý ngồi một mình trong góc. Hắn đang nhìn thẳng về phía này với khuôn mặt đen xì.

“Anh Long, anh chờ có lâu không? Anh có muốn mua cái gì không?” Hạ Cát cẩn thận hỏi han.

Long Uý không trả lời, còn hỏi ngược lại: “Vừa rồi cậu đã đi đâu?”

Hạ Cát chưa bao giờ giấu giếm Long Uý bất cứ điều gì: “Em đến văn phòng của Hồ tổng một chuyến, anh ấy tặng em một món quà, trời ơi anh ấy khách sáo quá.”

Hồ Sóc lập tức cười phụ hoạ: “Quản lý đưa tôi, tôi không dùng được, không có gì lớn, cậu đừng để ý nhiều.”

Long Uý nhìn Hồ Sóc một cái, không nói gì....



Buổi chiều, mọi người tụ tập ở sảnh lớn dẹp đường hồi phủ, Hồ Sóc tự mình tiễn người đến tận xe.

Đám A Phượng hào hứng chơi cả ngày, ăn uống no đủ, trong ngực ai cũng ôm rất nhiều quà lưu niệm. Vui đến mức trên xe vẫn luôn líu ríu không ngừng.

Ngược lại, Hạ Cát đang lái xe và Long Uý ngồi bên ghế phụ lại im lặng quá mức. Long Uý vẫn luôn nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ xe, dáng vẻ không muốn giao tiếp, Hạ Cát cũng đành giữ im lặng trong cả quá trình.

Trở lại cửa hàng thú cưng, mọi người lại trở về phòng riêng của mình.

Hạ Cát đi trả xe một mình, trên đường cậu vẫn luôn nghĩ hình như Long Uý không thích hoạt động vui chơi này cho lắm, về sau không cần ép hắn đi nữa. Vốn Hạ Cát còn muốn đưa sợi dây chuyền Hồ Sóc tặng cho Long Uý. Nhưng nghĩ lại thì mình nên tự mua thì tốt hơn.

Khi đang đi tàu điện ngầm, Hạ Cát tiện tay chụp ảnh sợi dây chuyền gửi cho Tạ Ngôn xem: “Tạ Ngôn đại đại, ngài vui lòng có thể nói cho tôi biết giá của sợi dây chuyền này không?”

Tạ Ngôn ném một biểu tượng cảm xúc khiếp sợ: “Mẹ kiếp! Hạ Tiểu Cát cậu phát tài à?”

Hạ Cát gửi tới một dấu chấm hỏi: “Người khác tặng, nói là của thương hiệu trực thuộc.”

Tạ Ngôn nghe xong lập tức ngửi được mùi drama: “Hạ Tiểu Cát, không tệ không tệ, cậu lại có hoa đào rồi à ~”

Hạ Cát gửi đi một biểu tượng phẫn nộ: “Nói linh tinh, bạn bè bình thường tặng quà cho nhau thôi mà, với lại dây chuyền này cũng là người khác cho anh ấy.”

Tạ Ngôn cười nhạo đáp: “Anh ta nói người khác đưa cậu cũng tin à? Thế mới nói cậu khờ, cái motip sáo rỗng thế rồi mà vẫn bị mắc lừa! Thương hiệu này đắt đến nỗi tớ còn không nỡ mua, lại nói mẫu này còn là phiên bản giới hạn, muốn mua cũng không mua được, tự cậu ngẫm đi!”

Hạ Cát nghe rồi ngơ ngác, cậu biết sợi dây này không rẻ, nhưng không nghĩ nó quý giá đến vậy, hình như sự việc không đơn giản như cậu nghĩ.

“Ngốc không! Tớ nói cậu vị này đúng là một vị chủ tịch tinh tế, hào phóng như vậy còn không nói cho cậu biết, sợ cậu có gánh nặng không dám nhận, người nhiều tiền mà dịu dàng như vậy không nhiều. Hay là cậu dứt khoát theo anh ta luôn đi, sau đó gả vào hào môn, không cần mỗi ngày dậy sớm lúi húi mở cửa bán hàng nữa, hahaha.” Tạ Ngôn xem náo nhiệt còn không chê nó đủ lớn.

“Thôi đi! Tim tớ đã sớm thuộc về anh Long! Tớ thích mỗi ngày dậy sớm lúi húi bán hàng cùng anh ấy đấy!” Hạ Cát cực kỳ kiêu ngạo biểu lộ.

Tạ Ngôn tỏ vẻ ghét bỏ: “Cậu trao tâm cho người ta, nhưng cơ bản người ta cũng đâu có chịu nhận. Lâu thế rồi, rốt cuộc bây giờ hai người là loại quan hệ gì vậy?”

Vấn đề này đến chính Hạ Cát cũng không biết, nhưng nếu mục đích của Hồ Sóc đúng như lời Tạ Ngôn nói, mà hôm nay nhìn Long Uý cũng không vui, chẳng lẽ là vì quan tâm đến cậu đúng không? Nghĩ đến đây, Hạ Cát không khỏi cảm thấy vui mừng.

Cậu trả lời lại Tạ Ngôn: “Anh Long đương nhiên là quan tâm đến tớ, chỉ là do anh ấy quá ngượng ngùng nên không nói ra mà thôi.”

Tạ Ngôn giội nước lạnh: “ Đừng có tự mình đa tình, lần tỏ tình trước đó, cậu có cần tớ nhắc lại không?”

“Hai ta sớm muộn gì cũng tu thành chính quả, đến lúc đó cậu đừng có mà ghen tị nhé! Cảm ơn lời nhắc nhở của Tạ Cô Đơn nhé!” Nói chuyện phiếm tan rã không vui, Hạ Cát tức giận tắt Wechat.

Lúc Hạ Cát trở lại Cửa hàng thú cưng, đang suy nghĩ làm sao để phát triển mối quan hệ của mình với Long Uý, lại vừa lơ đãng lướt Weibo, lại vô tình thấy một bài đăng xin giúp đỡ từ topic 'Trăm chuyện của thú cưng', địa chỉ IP ở tận Úc thành.

“Cấp cứu! Trường đua chó ở Úc thành đã đóng cửa, 600 chú chó không có chỗ ở, còn có nửa tháng nữa là đến thời hạn giải thể, nếu như không có người nhận nuôi, phương án xử lý là cái chết nhân đạo. Trước đó trường đua chó đã đăng thông tin nhận nuôi nhưng người đến đăng ký thực sự quá ít, tôi chỉ còn cách đăng bài lên Trăm chuyện của thú cưng để xin giúp đỡ, hy vọng Hiệp hội cứu trợ động vật lang thang Giang thành có thể giúp đỡ.”

Lần đầu tiên biết đến nơi gọi là Trường đua chó, bèn lên mạng tra thông tin, không ngờ bây giờ mới biết Trường đua chó Macao bên kia đã có lịch sử khá lâu đời.

Những chú chó thi đấu thường là giống Beagle, hay còn gọi là chó săn thỏ. Loài chó này có thân hình mượt mà, linh hoạt, là một trong những loài chó có tốc độ chạy nhanh nhất thế giới. Tuổi thọ trung bình của chúng từ 9 đến 15 năm, nhưng những chú chó trong trường đua lại giảm chỉ còn một nửa.

Những chú chó này giành cả cuộc đời để đuổi thỏ trong trường huấn luyện, trừ trường đua ra thì chưa từng đi đến nơi khác. Một khi chạy chậm, hoặc không chạy được nữa, kiếp sống thi đấu của chúng sẽ đặt một dấu chấm hết. Kết quả của chúng nếu không chết thì cũng bị coi là túi máu di động của bác sĩ thú y, cả đời tranh đua khổ sở khiến người ta thổn thức không thôi.

Hạ Cát không khỏi cảm thấy may mắn, cuối cùng trường đua chó cũng đã đóng cửa, sau này sẽ không còn chú chó nào có số phận bi thảm đến thế nữa.

Nhưng nhận nuôi chó thi đấu cũng không phải là chuyện đơn giản, Hạ Cát cần tìm hiểu rõ cách thức thi đấu của chúng, cậu phát hiện rằng lượng vận động của những chú chó này mỗi ngày đều rất lớn, mỗi ngày cần chạy khoảng 10 km. Mà giống chó này không có tập tính giữ nhà, hộ chủ, tính tình lại dịu dàng ngoan ngoãn, không sủa cũng không tấn công người lạ. Thời gian không hoạt động, chúng thường thích nằm trong phòng để nghỉ ngơi.

Hạ Cát đang xem thông tin trên điện thoại thì Chủ tịch Hiệp hội Lục Thần Dật gọi đến: “Ông chủ Hạ, cậu có thấy bài đăng trên diễn đàn không?”

Hạ Cát nói: “Tôi vừa nhìn thấy, hiện tại tôi đang đọc thông tin trường đua chó.”

Lục Thần Dật đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã liên lạc với người đăng bài viết và quyết định sẽ giúp đỡ, nhưng chỉ dựa vào Hiệp hội thì chưa đủ.”



Hạ Cát lập tức nói: “Cần gì thì cứ báo với tôi và anh Long, dù sao thì bài đăng này cũng đăng trên topic Trăm chuyện của thú cưng, tôi không thể ngồi yên bỏ mặc được.”

“Ha ha, tôi biết cậu sẽ nói như vậy, vì vậy tôi mới trực tiếp liên lạc cho cậu.” Lục Thần Dật nói: “Fan Weibo của cậu đông, chuyện này cần nhờ cậu tuyên truyền một chút. Vả lại chúng ta đều cần Long Uý trợ giúp về mặt y tế, bởi vì khả năng cao một bộ phận chó thi đấu đều không đảm bảo sức khỏe.”

“Không thành vấn đề.” Hạ Cát nhanh chóng đáp ứng, nhưng cậu vẫn có nhưng băn khoăn: “Nhưng về vấn đề thời gian thì làm sao bây giờ? 600 chú chó thi đấu không thể được nhận nuôi trong vòng nửa tháng được.”

“Vì vậy tôi quyết định sẽ vận chuyển những chú chó này tới Hiệp hội trước khi Trường đua chó chính thức đóng cửa. Chúng tôi còn nhiều lồng trống, có thể tiếp nhận một bộ phận, số còn lại tôi đang tìm cách thuê sân bãi. Nếu như cậu nghĩ đến nơi nào thích hợp thì cứ nói với tôi một tiếng, tiền không thành vấn đề/ Chủ yếu là sân bãi trống trong khu đô thị đều không nhiều, ngoại ô thành phố lại quá xa và phiền phức.”

“Được rồi, tùy thời liên hệ nhé.” Hạ Cát cúp điện thoại, sau đó đã thấy Lục Thần Dật kéo mình vào trong một nhóm chat, sau khi đã hiểu rõ tình huống, cậu đã viết một bài viết nhờ giúp đỡ trên Weibo, cũng nhờ người theo dõi fanpage của mình chia sẻ bài đăng giúp. Điều này nhanh chóng thu hút được sự chú ý của đông đảo cư dân mạng.

“Đọc những dòng chữ trong bài viết này mà mắt tôi cay cay, sao lại có những người xây dựng niềm vui của mình bằng cách đày đoạ các loài vật khác thế.”

“+1, loại địa phương này đáng nhẽ nên đóng cửa từ lâu rồi mới phải.”

“Trường đua chó thực sự khiến người khác phải đau lòng, hy vọng sau khi đã trải qua kiếp sống tranh đua, chúng vẫn được nhận được tình yêu từ con người.”

“Tôi rất muốn nhận nuôi, nhưng mà Macao xa quá.”

“Đúng vậy, mặc dù rất muốn nhận nuôi, nhưng làm thủ tục nhận nuôi bên Macao kia rất rắc rối! Đại đa số mọi người đều không có thời gian chạy đi chạy lại như thế á.”

....

Hạ Cát nói chuyện này cho Long Uý, Long Uý nói: “Nói đến sân bãi trống trong khu đô thị thì phố thương nghiệp của chúng ta không phải là có rất nhiều à. Những mặt tiền này bỏ trống cũng lâu lắm rồi.”

Hạ Cát ngẫm, đúng nhỉ, rất nhiều cửa hàng trên con phố này quanh năm để trống, thuê không được mà cũng chẳng ai mua. Hiện tại thuê làm chỗ ở cho 600 con chó cũng được đấy nhỉ, giá thuê còn khá tiện nghi. Long Uý và cậu còn có thể thường thường sang hỗ trợ.

Hạ Cát lập tức trao đổi ý định này cho Lục Thần Dật, Lục Thần Dật không hổ là thổ hào, chỉ cần có tiền là có thể giải quyết sự tình, hiệu suất làm việc siêu cao. Không tới mấy ngày đã thuê được mấy mặt tiền, đồng thời còn mời người đến lắp thêm mấy cái lồng.

Vấn đề sân bãi vừa được giải quyết thì lại có vấn đề mới xuất hiện.

Mang 600 chú chó này tới Đại Lục tương đương với việc xuất khẩu động vật sống, nhất định phải khai báo với hải quan Macao, đồng thời còn phải tuân thủ nghiêm ngặt yêu cầu kiểm dịch. Quá trình thủ tục cực kỳ phức tạp, cần thời gian, mấu chốt là không mấy ai quen thuộc với quy trình này.

Mắt thấy kế hoạch giải cứu sắp bị ngâm nước vì vấn đề thủ tục, tất cả mọi người đều cực kỳ lo lắng. Đúng lúc này, Hạ Cát bỗng nhiên nhận được tin nhắn Wechat của Hồ Sóc.

“Tôi thấy chiến dịch giải cứu chó thi đấu trên Weibo của cậu. Công ty chúng tôi chuyên kinh doanh các loại mặt hàng xuất nhập khẩu, cũng thường xuyên liên lạc với Macao. Tôi đoán là bên cậu đang gặp khó khăn về vấn đề hải quan, cũng may là chúng tôi có nhân viên đang công tác bên đó. Tôi sẽ liên hệ với đối phương, họ sẽ cố gắng hoàn tất cả thủ tục cần thiết trong thời hạn ngắn nhất, cậu không cần phải lo lắng.”

Hạ Cát đọc tin nhắn này mà sững sờ rất lâu, cậu không ngờ Hồ Sóc cũng sẽ chú ý đến chuyện này, ngay tại thời điểm khó khăn nhất lại đưa tay ra giúp đỡ. Hạ Cát nhanh chóng liên hệ với Lục Thần Dật, hỏi anh ta có biết chuyện này không. Lục Thần Dật nhanh chóng liên lạc với người bên Macao để hỏi, họ đáp rằng đúng là có người đang phụ trách làm thủ tục thật.

Hạ Cát vốn cũng không muốn tự mình đa tình, nhưng sau chuyện Hồ Sóc chỉ nhắn tin cho cậu mà không liên hệ với người bên Hiệp hội, rất rõ ràng mục đích không phải giúp đỡ Hiệp hội. Hạ Cát ngu ngơ như thế, rốt cuộc cũng nhìn ra dụng ý của Hồ Sóc.

Tâm trạng cậu hết sức phức tạp, rep tin cho Hồ Sóc: “Hồ tổng, chuyện lần này may mà có anh, thật sự tôi không biết nên cảm ơn anh thế nào cho phải.”

Hồ Sóc trả lời lại: “Nếu như vậy thì, cậu mời tôi một bữa được chứ?”

Hạ Cát nhìn thoáng qua sợi dây chuyền trên bàn: “Được ạ.”