Hạ Cát vẫn ở phòng tìm ipal của mình, A Phượng đột nhiên bay từ bếp ra, hét lên: “ Ba! Ba! Tên mới tới nôn ra một quả trứng!”
“!” Hạ Cát nhìn qua, phát hiện trong tay A Phượng đang cầm là một quả trứng thú cưng, hơn nữa vỏ trứng đang nứt ra rồi.
“Trời ơi! Trong quả trứng hình như có gì đang động, giờ phải làm sao đây?” A Phượng đang cầm quả trứng hoảng loạn nhảy dựng lên tại chỗ.
“Đưa quả trứng cho ba!” Hạ Cát cẩn thận nhận lấy quả trứng trên tay A Phượng, quả thật vỏ trứng đã bắt đầu nứt ra. Qua khe hở cậu thấy một cái bóng mờ nhạt màu xanh lam đang di chuyển.
Cuối cùng sau bao “khó khăn gian khổ”, nhóc con cũng phá vỏ mà ra, không ngờ lại là một con Thanh Tước nhỏ mềm mại.
[Chúc mừng kí chủ thành công ấp được thú cưng đặc biệt - Thiết Chi. Kí chủ có muốn xem thông tin liên quan từ “Bách Khoa Toàn Thư Thú Cưng Loài Chim” không?]
“Xem chứ.” Hạ cát nhìn chú chim nhỏ như bánh bao màu xanh lục trong tay, trong lòng vui vẻ không thôi, còn có một chút cảm giác vui sướng như tìm lại vật đã bị đánh mất.
“A! Nó giống với A Phượng kìa ba, đều là chim nhỏ.” A Phương tò mò cúi người, đưa một ngón tay chạm vào đầu tiểu thanh tước, tiểu thanh tước mềm mềm giống như bánh bao màu xanh nhưng hơi nhỏ. Xoa một cái lại biến thành một mặt phẳng lì, rút tay ra lại bình thường trở lại. A Phượng mở to hai mắt: “Thật thần kỳ.”
Hạ Cát chặn tay A Phượng lại, nói: “Lấy giúp ba một cái khăn tắm sạch nhé.”
“Dạ.” A Phượng xoay người đi lấy khăn tắm.
Hạ Cát ngồi lên ghế sofa xem “Bách Khoa Toàn Thư Thú Cưng Loài Chim“.
[Thiết Chi - chim xanh thành tinh, là một loài thú cưng đặc biệt, cực kỳ được yêu thích. Loài thú cưng này được đặt tên theo sở thích ăn uống, rất thích ăn động vật có mỡ, ngoài trừ loại thức ăn này ra, người nuôi không nên cho ăn cái khác (ngoại trừ chất bổ sung tăng trưởng cho thú cưng và chất nâng cao năng lực). Thiết Chi tính cách hiền hòa, ngoan ngoãn và yên tĩnh, là một thú cưng không làm chủ nhân lo lắng. Hữu nghị nhắc nhở: Hãy tách các Thiết chi còn nhỏ và các thú cưng khác ra trong quá trình nuôi dưỡng.]
Hạ Cát cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào mỏ của Thanh Tước nhỏ, cảm thấy nó thật mềm mại, bé con nheo mắt hưởng thụ vuốt ve, rất nhanh trở thành một cục tròn nhỏ mềm mại trong lòng bàn tay của Hạ Cát. Hạ Cát cảm thấy thằng nhóc này rất an tĩnh, trong “Bách Khoa Toàn Thư Thú Cưng Loài Chim” viết Thiết Chi không có khả năng đặc biệt nào cả, điều này làm Hạ Cát cảm thấy an tâm đến khó hiểu.
A Phượng nhanh chóng mang khăn sạch đến, lúc này Hạ Cát đã học theo “Bách Khoa Toàn Thư”, cậu mang Thanh Tước nhỏ vào phòng ngủ của mình, cho nó uống chất tăng trưởng và nâng cao năng lực của thú cưng. Thanh tước nhỏ nằm trên giường ngoan ngoãn ngủ, thật sự là không làm chủ nhân phải lo lắng.
Hạ Cát đi xuống bếp, nhìn thấy cầu gai nhỏ đang nằm cuộn chặt người lại. Xung quanh toàn rác là rác, có lẽ là rác đêm qua mọi người vứt đi.
A Phượng ôm chặt lấy cây kẹo bị mất của mình, còn bóc một cái bỏ vào miệng để an ủi. Sau đó chỉ vào cầu gai mách lẻo: “Ba, chỗ này đều là nó giấu, ba mau dạy dỗ nó đi!”
Bé Chuột dọn tất cả đồ đạc của mình, lấy chiếc máy đánh trứng mang đi rửa sạch, cầm bát ra bắt đầu đánh trứng, vừa đánh vừa nói: “Ba, vừa rồi A Phượng cho quả cầu gai ăn ớt. Làm em nó nôn hết ra, không biết có làm sao không nữa.”
Hạ Cát dọn dẹp đồ trên bàn, thở dài nói: “Lần này là lỗi của ba, bản tính của quả cầu gai là trữ đồ, ba không chú ý. Từ giờ trở đi ba sẽ chăm sóc cho cầu gai.”
Hạ Cát lấy khăn quấn cầu gai nhỏ bế nó lên, thuận tiện cầm giày của Long Uy trả cho hắn.
Lúc Long Úy cầm lấy giày,sắc mặt hắn rất xấu, lạnh lùng nhìn chằm chằm quả cầu gai.
Hạ Cát vội vàng giải thích: “Lần này là do em không chú ý. Theo như thông tin cho biết, Nhím Túi khi còn nhỏ rất thích trữ đồ, cần phải đặc biệt chú ý. Hôm qua em cứ nghĩ còn một quả trứng không nở được làm tâm trạng em không tốt lắm nên cũng quên mất.”
Long Úy nhanh chóng nắm bắt vấn đề: “Vậy là có một quả trứng ấp không nở được?”
Hạ Cát gật đầu: “Vâng, còn một quả trứng bị thằng nhóc này cất vào túi. Nãy mới lấy ra thì nở thành một con thanh tước nhỏ.”
Long Úy nói: “Ra vậy, khó trách cả tôi cũng không cảm nhận được.”
Hạ Cát có chút lo lắng nói: “Ban nãy A Phương có cho nó ăn ớt. Mới nãy vừa nôn ra. Không biết thân thể có bị gì không.”
“Tôi xem xem.” Long Úy trực tiếp bế cầu gai lên.
“!” Hạ Cát sợ ngây người, đại ca à, anh không sợ bị đâm tay sao?
Long Úy lắc lắc cầu gai vài cái, nhắm mắt lại cảm ứng rồi mở mắt ra trả lời Hạ Cát: “Thân thể nó không sao, chắc là do sợ hãi quá độ nên co người lại thành một quả cầu.” Nói xong hắn ném Nhím Túi lại cho Hạ Cát.
Hạ Cát nghe được cầu gai không sao mới yên tâm.
Theo như trong 'Bách Khoa Toàn Thư', Nhím Túi nên được nuôi riêng biệt vì chúng có tính cất trữ đồ vật. Vì thế không gian nuôi dưỡng không nên lộn xộn.
Hạ Cát suy nghĩ một hồi mới quyết định mang nuôi cầu gai nhỏ trong phòng trống.
Lần trước cửa hàng được cải tạo và nâng cấp, tầng hai được hợp nhất, nhiều ra thêm mấy phòng cho khách, trong phòng ngoại trừ vật dụng trong nhà cũng không có gì khác.
Hạ Cát mang cầu gai nhỏ đặt lên giường, ngồi một bên chờ nó tỉnh lại.
Đợi rất lâu mà Nhím nhỏ vẫn chưa chịu thả lòng người, Hạ Cát nghĩ, không phải đứa nhỏ này đang ngủ đó chứ?
“Cầu gai nhỏ à, tỉnh đi con.” Hạ Cát nhỏ giọng gọi một tiếng.
Nhím nhỏ vẫn nằm yên bất động.
Hạ Cát hết cách đành đến thư phòng lấy ống tăng trưởng cho thú cưng, mở nắp cố ý để gần cầu gai.
Quả nhiên ngửi được mùi, cầu gai nhỏ lập tức mở mắt to đôi mắt hạt đậu, tay nhỏ với lấy ống nghiệm, nói: “Của con!”
“Đúng rồi, là của con.” Hạ Cát cười, đặt ống chất tăng trưởng lên bụng nó, cho nó vừa ôm vừa uống.
Lần này quả cầu gai không uống, chỉ mở to mắt nhìn cậu.
“Uống đi.” Hạ Cát cười nói với nó.
Cầu gai nhỏ vừa uống vừa ôm ống thuốc đứng lên.
Hạ Cát chờ nó uống xong mới nói: “Cầu gai, con đừng sợ. Chuyện ngày hôm nay không ai trách con cả, đừng cuộn tròn người lại, nhé?”
“?” Nhím nhỏ chớp đôi mắt đậu đen có chút khó hiểu với lời của Hạ Cát.
Cậu vuốt ve bụng mềm mại củacầu gai, nói: “Nhưng sau này con không thể cái gì cũng bỏ vào nơi này giống như hôm nay. Nếu lỡ như đồ con bỏ vào là đồ nguy hiểm làm con bị bệnh thì phải làm sao?”
“Dạ...” Quả cầu gai vươn tay nhỏ bé cầm lấy ngón tay của Hạ Cát.
Hạ Cát dùng giọng điều nhẹ nhàng hỏi nó: “Cầu Gai có thể hứa với ba về sau không cất những đồ vật này nữa hay không?”
Cầu Gai suy nghĩ một lát cuối cùng vỗ vỗ cái bụng, nói: “Được ạ.”
“Giỏi quá!” Hạ Cát dùng tay xoa xoa bụng nhỏ của nó. “Đã hứa rồi đấy.”
Mắt nhỏ tròn xoe của cầu gai nhỏ cong lên, nó vui vẻ đáp: “Vâng, ôm ôm.”
Nhím nhỏ dùng cả tay và chân ôm lấy tay Hạ Cát, thân thể lại cuộn tròn lại như quả bóng. Nhìn thấy gai của nó sắp đâm vào tay mình, Hạ Cát sợ hãi nhịn không được rút tay lại.
Cũng may lúc gai sắp đâm vào tay, hình như Cầu Gai nhận ra được vấn đề bèn chủ động buông ra.
“Con ở đây chơi một chút, muốn ăn gì ba đi lấy cho con.”
“Muốn ăn tất cả.”
“ Được rồi.”
Lúc ra khỏi phòng đóng cửa lại, Hạ Cát cảm thấy đây cũng không phải là cách giải quyết. Nhím nhỏ thật đáng thương, chỉ có thể một mình một phòng, không cách nào giao lưu được với bên ngoài.
“Tiểu Sủng, có cách nào sửa tính thích cất đồ của Nhím Túi không?”
[Có, trong phòng giao dịch của hệ thống có bán một chiếc đai bụng dành cho thú cưng được thiết kế riêng cho Nhím Túi, có thể tạm thời bịt kín cái túi trên bụng Nhím Túi làm cho nó không bỏ đồ vào được. Tuy nhiên hiện tại kí chủ không có đủ quyền mua hàng, quyền mua hàng sẽ được cấp khi kí chủ hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.]
“... Mua không được thì đừng có nói.” Hạ Cát buồn bực nói.
[Đẩy nhanh tốc độ sinh trưởng của Nhím Túi có thể giảm bớt tình trạng này. Đề cử kí chủ nên mua một khóa học sơ cấp của 'Khóa học thú cưng'. Sau khi tâm trí của thú cưng trưởng thành có thể hạn chế khuyết điểm của bản thân ở một mức độ nhất định.]
“Khóa học thú cưng có giá bao nhiêu vậy?”
[10080 giá trị giấc mộng.]
Hạ Cát lại hỏi: “Hiện tại tôi còn bao nhiêu giá trị giấc mộng?”
[Theo hệ thống thống kê, sau khoảng thời gian tích lũy, tổng giá trị ước mơ của kí chủ hiện giờ là 12.000. Kí Chủ có muốn mua khóa học cơ bản của Khóa học thú cưng' không?]
Hạ Cát tổng kết lại, nếu mua khóa học này tiêu tốn gần hết giá trị ước mơ cậu tiết kiệm bấy lâu nay, nhưng thuốc tăng trưởng và thuốc tăng năng lực lại không thể cắt bỏ. Xem ra phải nghĩ cách khác. “Bỏ đi, tạm thời không mua.”
Hạ Cát nhớ đến vừa rồi hệ thống có nói đến cái đai bụng, bỗng nhiên cậu nảy ra một ý, tự mình hoàn toàn có thể tự làm một cái cho Cầu Gai mà. Chỉ cần bắt nó ngày nào cũng đeo trên miệng túi. Như thế lúc Quả Cầu Gai muốn lấy đồ vật bỏ vào túi cũng không thể, cũng không còn hiện tượng trộm đồ nữa.
Hạt Cát thấy đây là một cách hay để Cầu Gai có thể tự do càng sớm càng tốt. Vì vậy cậu nhanh chóng bắt tay vào làm.
May vá không xa lạ với những ngưởi ở một mình, hơn nữa cha mẹ cậu cũng mất trước khi cậu tốt nghiệp đại học. Thậm chí Hạ Cát còn rất thành thạo việc này, chỉ trong một giờ cậu đã làm xong chiếc yếm hình hoa nhỏ, còn thêu một con nhím nhỏ lên trên yếm bằng chỉ màu.
“A, nho nhỏ, thật là dễ thương.” Đôi mắt Bé Chuột sáng rực, cậu tỏ vẻ rất thích.
“Haha, đáng yêu không?” Hạ Cát giơ yếm lên nhìn ngắm. Cảm thấy rất vừa ý. Hạ Cát khâu dây đai ở mặt trên và mặt dưới vào một mảnh vải hình vuông bằng ren, để nó có thể cố định trên bụng của Cầu Gai.
Hạ Cát lập tức lên lầu để mang yếm cho Cầu Gai, cẩn thận buộc dây đai vào lưng và thắt nút cho nó. Những chiếc gai dày ở sau lưng của quả cầu gai được hai sợi dây lưng chia thành ba phần bằng nhau. Nhìn có vẻ hơi buồn cười nhưng nhìn từ phía trước thì rất đáng yêu. Quan trọng nhất là nó đã được tự do giao lưu với môi trường xung quanh.
Hạ Cát mang quả cầu nhỏ xuống lầu thả vào khu vực thú cưng để nó tự chơi.
Bé Tiên Cá tò mò thò đầu ra khỏi bể cá, nhìn thấy cầu gai nhỏ mặc yếm, nhịn không nổi mà cười phì: “Ha ha ha!”
Nhìn thấy mấy món đồ chơi trên mặt đất, phản ứng đầu tiên của Cầu Gai là nhặt nó lên nhét vào túi. Nhưng khi đưa tay chạm vào nó mới phát hiện mình sờ đến yếm nhỏ làm bằng ren, không thể nhét đồ chơi vào túi được nên đành thôi.
Hạ Cát ở bên yên lặng nhìn, tạm thời có thể giải quyết được vấn đề này cũng thấy nhẹ nhõm. Cậu tin tưởng chờ quả cầu gai có thể biến thành người, tâm trí trưởng thành hơn nhất định có thể vượt qua bản tính của mình.
Mặc dù Cửa hàng thú cưng có hàng chục nghìn người hâm mộ trên Weibo, nhưng họ phân bố khắp cả nước. Số lượng người hâm mộ tại địa phương cũng không lớn, hiệu quả của việc quảng bá trên Weibo cũng không tính là tốt. Hạ Cát nghĩ đến việc mua bài quảng cáo trên tờ khuyến mãi nhưng so với thu nhập của cửa hàng hiện tại thì quá cao. Cuối cùng sau khi tham khảo vô số nền tảng, Hạ Cát cũng tìm thấy một sự kiên tên là “Bữa ăn Vương Giả” trên một nền tảng.
“Bữa ăn Vương Giả” là một sự kiện trên một nền tảng đặt hàng miễn phí. Người bán cung cấp dịch vụ, người dùng đăng ký nền tảng để tham gia. Một số người may mắn được chọn ra để được đặt hàng miễn phí. Điều quan quan trong nhất là “Bữa ăn Vương Giả” là một sự kiện có thể nói là lớn trong quy mô thành phố.
Thông thường chỉ có người trong cùng một thành phố mới có thể đăng ký. Sau khi trúng giải bạn phải đảm bảo đến điểm đăng ký và cung cấp phản hồi bằng hình ảnh trên các nền tảng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tỷ lệ thắng sau này.
Hạ Cát cảm thấy sự kiện này rất tốt, quảng cáo miễn phí trên nền tảng, thu hút khách hàng cùng một thành phố, còn nhận được phản hồi chi phí thì chỉ bằng một bữa ăn. Ha Cát cảm thấy chi phí quảng cáo rất hiệu quả, vì vậy cậu đã đăng ký và tham gia vào sự kiện “Bữa ăn Vương Giả” được lên lịch vào thứ Sáu.
Hạ Cát đăng ký sự kiện này với danh nghĩa là quán cà phê thú cưng. Nội dung sự kiện của “Bữa ăn Vương Giả” là viết một “Bữa ăn ước mơ” kéo dài tương tác hơn một tiếng với thú cưng dễ thương để thu hút sự chú ý, cậu thậm chí còn chụp hình một vài bé mèo ninja dễ thương trong cửa hàng của mình.
Có năm mươi suất ăn, Hạ Cát đặt số lượng giải thưởng giành được là năm mươi. So với các cửa hàng khác, xác suất trúng thưởng rất lớn, bởi thế người báo danh càng ngày càng nhiều, chỉ qua một đêm cũng đã có hơn một ngàn người báo danh.
Hạ Cát không kéo dài, buổi sáng hôm sau đã có giải thưởng, hơn một nữa trong số năm mươi người dùng đã chiến thắng và được xác nhận thông qua nền tảng. Trong vòng một giờ họ phải có mặt ở nơi tổ chức sự kiện. Hạ Cát vì thế mà bắt đầu bận rộn các khâu chuẩn bị.
...
Trong toà nhà cao tầng của SOHO tiên tiến ở quận Đông Thành, vô số công ty internet đã tụ lại. Biên tập viên Mạnh Vi của wed giải trí đang ngáp ở bên máy tính. Đêm qua vội vàng viết bản thảo tới hai giờ sáng mới ngủ, hôm nay lại phải dậy sớm vì chút tiền thưởng. Buồn ngủ đến nỗi hai mí mắt đánh nhau đến nơi rồi.
Cô thức dậy đi vào phòng trà nước pha cho mình một ly cafe, thuận tiện trốn việc một lát, lại đột nhiên phát hiện đồng nghiệp đang than vãn.
“Vi Vi tớ sắp mất việc rồi, giúp tớ với!”
Mạnh Vi quay đầu lại: “Làm sao thế?”
“Hai kì liên tục tớ đã không viết được bản thảo nào ra hồn rồi, hôm nay Tổng biên tập nhất định sẽ mắng tớ chết mất. Tớ nghĩ mình đi chết được rồi.”
“Chúng ta khác phòng, việc này tớ không giúp được đâu.” Mạnh Vi nói sự thật, tuy rằng hai người bọn họ đều làm biên tập viên wed. Nhưng một người làm mảng giải trí, một người làm mảng thời trang, không có cách nào giúp đỡ được cả.
“Haizz, tớ chỉ là tìm cậu để phàn nàn một lát thôi mà. Tổng biên tập lại gọi tớ rồi, nếu tớ còn sống để đi ra, chúng ta lại nói tiếp nhé.”
Mạnh Vi lắc đầu bưng cafe lên, định trở về chỗ làm việc thì lại nhận được tin nhắn.
“Chúc mừng bạn giành chiến thắng “Bữa ăn Vương Giả” tại quán cafe thú cưng. Sự kiện sẽ được tổ chức vào thứ Sáu tuần này. Vui lòng xác nhận tham gia đúng giờ.”
Miễn là có bốc thăm trúng thưởng thì dù là cái gì Mạnh Vi cũng sẽ tham gia, mặc dù bình thường cô cũng chăng may mắn gì mấy, rất ít khi trúng thưởng. Lần này báo trúng thưởng, trong lòng cũng có đôi chút tò mò. Cô bấm vào phần mềm xem một vài bức ảnh dễ thương của mèo nhỏ, cảm thấy đã có tinh thần hơn. Sau đó nhanh chóng bấm “Xác nhận tham gia” mà không suy nghĩ quá nhiều. Cô nghĩ, thứ Sáu tan tầm chắc là đến kịp.
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Cát: Cho dù người con toàn gai nhưng ba sẽ vì con mà đeo cho con một chiếc tạp dề tình yêu ~~~