Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ

Chương 56: Trốn tìm



Từ khi bé Tằm Ngọc ra đời, Hạ Cát đêm nào cũng ôm nó đi ngủ, cảm giác mát lạnh mềm mại, lại còn biết tự nhiệt độ, còn dễ chịu hơn là nằm điều hoà. Mà tài năng thiên bẩm này rất nhanh đã 'chinh phục' được các bạn thú cưng còn lại, đến nỗi đêm nào cũng tụ tập trên giường Hạ Cát, ôm thân thể mập mạp lành lạnh của Tằm Ngọc đi ngủ, tương thân tương ái đến mức khiến người ta vui mừng.

Chỉ là sáng dậy có hơi phiền toái, mọi người đồng tâm hiệp lực xé cái kén tằm thật dày để thoát ra ngoài.

Hạ Cát nhìn tơ tằm rơi vãi đầy giường, thở dài: “Bé Tằm à, con thích làm kén thật đấy, nhả tơ nhiều vậy có mệt không?”

“Xì....” Tằm Ngọc đang nhả tơ, nghe Hạ Cát than thở, một sợi tơ trăng trắng vừa ra khỏi miệng, nó sững sờ nhìn hạ Cát, sau đó hút tơ lại, nuốt xuống.

“!” Hạ Cát bị hành động này của Tằm bảo làm cho sững sờ, phun ra rồi còn có thể nuốt lại được sao?! Cậu cười giải thích cho nó: “Không phải ba không cho con nhả tơ, chỉ cần con vui vẻ là được rồi.”

A Phượng nhìn Bé Chuột cần mẫn gom từng chút tơ tằm vương vãi trên giường, rồi mang về phòng của mình, hỏi: “Em gom mấy cái này làm gì thế?”

Bé Chuột sờ sờ tơ tằm, đáp: “Cái này mát lắm, em định làm thành chăn nhỏ, ban đêm đắp đi ngủ siêu thoải mái.”

“Thật sao?” A Phượng lập tức giơ tay ra sờ, quả nhiên là mát mát lành lạnh, còn vừa mềm vừa trơn, vậy là cũng giúp Bé Chuột một tay ôm tơ tằm về phòng ngủ của mình.

Hạ Cát cảm thấy sáng kiến này của Bé Chuột rất được, hệ thống cũng đã từng nói tơ tằm là vật liệu quý hiếm đắt đỏ, ném đi rõ là tiếc. Không bằng tích luỹ dần làm thành chăn tơ tẳm, mùa hè này mọi người cũng có thể thoải mái đi ngủ.

Hạ Cát cũng gom tơ tằm trên giường lại, nhưng không biết tơ tằm này có cần đến phương pháp bảo quản đặc thù nào không, vậy là xin giúp đỡ từ hệ thống.

“Tiểu Sủng, bảo quản tơ tằm này có cần phải chú ý đến điều gì không?”

[Theo tư liệu từ 'Bách khoa toàn thư thú cưng các vị diện', tơ Tằm Ngọc có tính chất ổn định, chịu được nhiệt độ cao, không dễ bị mối mốc, rất dễ bảo quản. Nhưng bởi vì là vật liệu thô quý hiếm, tại các vị diện khác rất nhiều trường hợp bị trộm mất, ký chủ chỉ cần cất cẩn thận là được.]

Hạ Cát không lo lắng bị trộm, nhưng Tằm Ngọc cho ra tơ mỗi ngày xứng đáng được gọi là 'sản lượng cao'. Mỗi ngày kết một cái kén, tơ tằm gộp lại cũng không ít, dự là phải tìm một nơi rộng rãi thoải mái để cất trữ rồi.

Lúc Hạ Cát còn đang suy nghĩ, Cầu gai nhỏ bò tới, vỗ vỗ cái bụng mình cho Hạ Cát xem, chỉ vào cái yếm hoa nhí của mình: “Ba, ba, để ở đây này.”

[Tiểu Sủng khuyến khích ký chủ cất trữ tơ tằm vào trong không gian của Nhím Túi, túi không gian của Nhím Túi chính là không gian cất trữ tự nhiên, đồng thời cần mở rộng liên tục bằng cách liên tục cất trữ đồ vật để đạt tới mức độ vô hạn. Túi không gian trống không trong thời gian dài sẻ gây ảnh hưởng không tốt với Nhím Túi.]

Hạ Cát nghe lời khuyên của hệ thống, vậy là cởi cái yếm hoa nhí trên người Cầu Gai nhỏ ra.

Cầu Gai nhỏ vui vẻ sờ lên cái túi đã lâu không gặp của mình, sau đó hưng phấn duỗi tay nhỏ bắt đầu nhét từng chút từng chút tơ tằm vào trong túi của mình. Đôi mắt hạt đậu loé sáng, chỉ trong chốc lát đã cất hết tất cả tơ tằm vào trong túi.

Nó hài lòng nằm trên giường, rung rung đôi chân nhỏ, hai tay sờ tới sờ lui trên bụng, bộ dạng đáng yêu hết sức. Hạ Cát bên cạnh lẳng lặng nhìn nó một hồi, chờ nó vui vẻ đủ rồi mới mặc lại yếm nhỏ cho nó.

Hạ Cát để Cầu Gai ở lại chơi với bé Tằm trên lầu hai, mình thì lại bắt đầu một ngày mới bận rộn.

Bình thường chỉ có một mình nhím nhỏ trên lầu, cực kỳ chán. Bây giờ rốt cuộc cũng đã có bạn chơi cùng khiến nó cảm thấy vui vẻ.

“Tớ học được một trò chơi từ A Phượng, nghe nói trẻ con loài người rất thích chơi. Cậu có muốn chơi cùng tớ không?” Cầu Gai nhỏ hỏi bé Tằm.

Tằm Ngọc chớp đôi mắt nhỏ, mở miệng nói ra câu đầu tiên: “Được....”

Nhím nhỏ hưng phấn vỗ vỗ tay, nó lấy đồng hồ cát của Hạ Cát ra, nói: “Lát nữa tớ sẽ xoay đồng hồ cát, trò chơi của chúng ta mới tính là bắt đầu. Tớ nhắm mắt, trước khi hạt cát cuối cùng rơi xuống, cậu phải trốn ở một chỗ bất kỳ nào đó trong phòng, sau đó tớ sẽ đi tìm cậu, rõ chưa?”

Tằm Ngọc lúc lắc cái đầu to của mình, đáp: “Đã....hiểu.....”

“Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu nha.” Cầu Gai quay lưng, xoay đồng hồ cát, sau đó dùng hai tay nhỏ che mắt mình, còn nhắc nhở Tằm Ngọc rằng: “Cậu phải trốn nhanh lên đấy.”



“Ồ....”Tằm Ngọc đáp lại, nhìn quanh căn phòng một lượt, nhanh chóng quyết định bò vào gầm giường, chỗ đó tối đen như mực, mới nhìn đã thấy an toàn rồi.

Thế là bé Tằm Ngọc căng mười sáu cái chân của mình ra, lấy hết sức bình sinh chạy trốn xuống gầm giường, nhưng tốc độ của nó..... quả thật nhìn muốn rơi lệ.

Cát bên trong đồng hồ nhanh chóng chảy hết, Cầu Gai run run đôi tai của mình, buông hai tay che mắt, miệng còn nói: “Cậu trốn kỹ chưa? Tớ chuẩn bị đi tìm cậu đây.”

Cầu Gai kích động xoay người, kết quả trông thấy Tằm Ngọc còn đứng ở đó, chỉ khác mỗi việc đầu đuôi đổi phương hướng cho nhau.

“Hở? Sao cậu không đi trốn?” Cầu Gai nhỏ thở dài, nghĩ Tằm Ngọc không hiểu quy tắc trò chơi, lại giải thích một lần nữa: “Cậu không thể đứng im tại chỗ được, cậu phải trốn ở nơi tớ không nhìn thấy cơ.”

Tằm Ngọc vội vàng giải thích: “Tớ....biết...quy...tắc....nhưng....”

Cầu Gai không đợi nó nói hết đã quay lưng: “Chúng ta chơi lại nha.” Sau đó nó đặt ngược đồng hồ cát lại, bắt đầu tính thời gian.

Bé Tằm Ngọc gấp đến độ nhả cả tơ, mười sáu cái chân dốc hết sức tiến về phía trước, thân thể mũm mĩm bởi vì dùng quá nhiều sức mà gợn cả sóng...

Thời gian đã hết, Cầu Gai mong đợi xoay người, kết quả lại thấy Tằm Ngọc vẫn đứng sau lưng mình, cùng lắm chỉ thay đổi tư thế một xíu.

Nhím nhỏ thất vọng hỏi: “Sao cậu lại không trốn? Có phải cậu không muốn chơi trò này với tớ đúng không?”

Tằm Ngọc bảo bảo rõ ràng đã siêu cấp cố gắng rồi, nó tủi thân vô cùng, nhưng khuôn mặt trừu tượng kia của nó khiến người khác không thấy được, nó chậm rãi đáp: “Muốn....chơi...chỉ....là....”

Cầu Gai nhỏ vỗ bụng, chợt hiểu ra: “Có phải cậu muốn tớ đi trốn, cậu đi tìm, phải không?”

Tằm Ngọc bảo bảo: “.....”

Cầu Gai nhỏ đặt đồng hồ cát xuống trước mặt Tằm Ngọc, nói: “Vậy cậu nhắm mắt lại đi, không được nhìn lén đấy nhé.”

Tằm Ngọc nghe lời nhắm mắt lại,

Cầu Gai nhỏ nhìn chằm chằm đôi chấm tròn không có chút biến hoá nào trên mặt Tằm Ngọc, nghi ngờ hỏi lại: “Cậu nhắm mắt thật chưa?”

Bé Tằm Ngọc: “....Kín....rồi....mà....”

Thế là bé nhím nhỏ giúp Tằm Ngọc lật ngược đồng hồ cát, sau đó nhìn trái nhìn phải, lập tức chui xuống tấm thảm, thảm lông ụ lên một đùm nhỏ không rõ ràng mấy.

Đồng hồ cát nhanh chóng chảy hết, Tằm Ngọc mở to mắt, Cầu Gai nhỏ không biết đã trốn ở chỗ nào rồi.

Nó nhìn xung quanh một vòng, rất nhanh đã để ý đến mặt thảm có một ụ nho nhỏ. Vậy là nó đã biết Cầu Gai nhỏ trốn ở chỗ nào: “Tớ...đi...tìm.... cậu....đây.”

Cầu Gai nhỏ nghe thấy tiếng của Tằm Ngọc, trốn dưới thảm trải sàn che miệng cười trộm, còn tự cho là mình đã trốn rất kỹ, Tằm Ngọc phải rất lâu mới tìm được.

“Ừm....” Bé Tằm Ngọc lần này thay đổi kế sách, nó dùng hết lực, nửa người trước đứng lên, tám cái chân nhỏ đung đưa trong không trung. Sau đó nó nhào về phía trước, cong người trườn về phía trước, tốc độ so với trước có nhanh hơn...một chút xíu.

Nhím nhỏ trốn dưới thảm, bắt đầu còn cảm thấy hưng phấn, năm phút sau đã thấy chán phát ngán, mười phút sau thì mệt rã rời, mười lăm phút sau đã ngáy o o rồi.

Cơm trưa đã nấu xong, Hạ Cát lên lầu ôm hai đứa bé xuống ăn cơm. Vừa mở cửa đã nhìn thấy bé Tằm Ngọc trắng trắng tròn tròn nằm dưới sàn thở hồng hộc, còn Cầu Gai nhỏ không biết đã chạy đi đâu.



“Ăn cơm thôi.” Hạ Cát nói một tiếng, bế Tằm Ngọc lên, chờ trong chốc lát không thấy nhím nhỏ đâu cả: “Thằng bé này lại đi chỗ nào chơi rồi?!”

Bé Tằm Ngọc uốn éo trong ngực Hạ Cát: “Con...chơi.....”

Hạ Cát lập tức nói: “Cái đứa ham chơi kia, thôi kệ, chúng ta đi ăn cơm trước thôi. Ba sẽ để phần cơm, chờ bạn chơi xong về rồi ăn.” Sau đó ôm Tằm Ngọc đi xuống phòng ăn.

.....

Trong phòng bếp lầu một, mọi người đang cùng nhau ăn bữa tối. Hạ Cát nhìn Tằm Ngọc ăn cơm một cách chậm chạp, gửi tin nhắn Weichat cho Tạ Ngôn nói rằng muốn thiết kế một con thú bông hình bé Tằm, sau đó liên hệ với bên sản xuất và đưa nó lên kệ hàng Taobao.

Trong khoảng thời gian này mọi người đều rất bận rộn, ngoài việc kinh doanh quán cà phê và chăm sóc thú cưng gửi nuôi, Hạ Cát còn phải đóng đơn đặt hàng trên Taobao, đúng thật là luống cuống hết cả tay chân. Nhưng cậu tính sổ sách một hồi, thu nhập của cửa hàng trong thời gian này cũng khá khả quan.

Chỉ cần cố gắng thêm vài ngày, tranh thủ bán càng nhiều thú bông càng tốt, hẳn là có thể tích luỹ được số tiền để có thể mở rộng mặt bằng. Cậu cảm thấy rằng đã đến lúc liên hệ với bên môi giới nhà đất.

Căn bên trái của cửa hàng này cũng đang rơi vào tình trạng bỏ không, Hạ Cát không liên hệ được với chủ nhà, đành phải gọi điện thoại cho người môi giới lúc trước. Kết quả bên môi giới thông báo cho cậu biết căn này nhà đầu tư vẫn chưa bán đi, cậu muốn mua thì phải trực tiếp đến văn phòng kinh doanh của chủ đầu tư để đặt vấn đề.

Vì vậy Hạ Cát đã hỏi bên môi giới địa chỉ văn phòng kinh doanh của chủ đầu tư, trong cái nắng nóng oi ả của mùa hè, chạy vào trong thành phố để tìm địa chỉ.

Văn phòng kinh doanh này là tổng bộ của chủ đầu tư, phụ trách tất cả các dự án bất động sản. Khi Hạ Cát nói với người tư vấn rằng cậu muốn mua căn nhà ở thành Tây nằm trên phố thương mại, đằng sau Đại học H, tư vấn viên nhìn cậu bằng anh mắt kì lạ, sau đó nhanh chóng nở một nụ cười chuyên nghiệp, kéo Hạ Cát vào phòng chờ và nói: “Tôi không quen thuộc lắm với con phố thương mại đó, tôi sẽ tìm người phụ trách giúp anh ngay, anh chờ một lát nhé.”

Hạ Cát lau mồ hồi trên trán, ngồi gần điều hoà thêm một chút. Cô nàng tư vấn viên lộ ra biểu cảm như thế kia, cậu cũng không quan tâm, dù sao căn nhà mà cậu muốn mua chính là căn mấy năm nay vẫn không bán được. Có khả năng người ta đang nghĩ cậu chính là tên ngốc nhiều tiền.

Rất nhanh, qua cánh cửa thuỷ tinh trong phòng chờ, Hạ Cát nhìn thấy vị tư vấn viên kia dẫn một người đàn ông trung niên đến, trông dáng vẻ giống như là quản lý. Hai người đứng ở cửa châu đầu ghé tai thì thầm một hồi, quản lý mới đi vào.

“Xin chào, tôi là giám đốc kinh doanh dự án phố thương mại Vân Lai, cậu có thể gọi tôi là anh Tống. Không biết xưng hô với cậu thế nào?” Giám đốc Tống tươi cười đưa tay ra.

“Không dám, tôi họ Hạ.” Hạ Cát lễ phép bắt tay với giám đốc Tống, kinh ngạc cảm thán: “Thì ra con phố kia có tên đẹp đến vậy?” Phố thương mại Vân Lai.... đặt ra cái tên này lương tâm của các người không thấy đau sao?!

“Đúng vậy.” Giám đốc Tống cười gượng, nói với Hạ Cát: “Cậu Hạ, cậu nhìn trúng căn kia của chúng tôi từ bao giờ vậy? Cậu đã đến xem chưa? Thật ra công ty chúng tôi còn có rất nhiều cửa hàng có vị trí tốt hơn căn mà cậu vừa mắt đấy.”

Hạ Cát nói thẳng: “Tôi có một cửa hàng nằm trên phố Vân Lai, tôi đang dự tính mở rộng mặt tiền, lại vừa hay bên cạnh có một căn còn chưa bán đi.”

“Thì ra là vậy, xem ra cửa hàng cậu làm ăn phát đạt, xin hỏi cậu kinh doanh bên mảng nào vậy?” Giám đốc Tống tò mò hỏi.

Phố thương mại Vân Lai không người nào trong công ty ông lại không biết, bởi vì con phố kia là kết quả đầu tư thất bại của con trai tổng giám đốc công ty. Nơi lẽ ra phải lên kế hoạch dự án khu dân cư, anh ta lại một mực đòi đầu tư làm phố thương mại. Sau nửa năm khai trương không thu hút được các nhà đầu tư khác, cửa hàng đóng cửa hết, bán không được lại hạ giá, sau đó bán tống bán tháo mới miễn cưỡng được hầu hết, đến tận bây giờ vẫn còn ba bốn căn ế ẩm. Cái nơi khỉ ho cò gáy này căn bản không kinh doanh nổi.

“Tôi mở cửa hàng thú cưng.” Hạ Cát trả lời.

Giám đốc Tống vẫn giữ y nguyên nét cười, trong lòng lại tiếc nuối nghĩ, không biết tên phá gia chi tử nhà ai thả ra ngoài, nghĩ thế nào lại đi kinh doanh cửa hàng thú cưng ở cái nơi kia. Nguồn khách hàng đã là vấn đề muốn bạc cả đầu rồi mà còn đòi mở rộng thêm? Khéo ông lại gặp phải phú nhị đại vừa ngốc vừa lắm tiền rồi. Giám đốc Tống nghĩ thầm, đã tự mình đưa tới cửa, ngu sao mà không hố.

Sau khi giám đốc Tống hỏi số căn, nói: “Cậu Hạ, là như thế này, bốn căn bên cạnh cửa hàng của cậu đều không bán được, quản lý phụ trách hạng mục này vì hoàn thành chỉ tiêu mà đã lấy danh nghĩa của mình mua lại cả bốn căn, tương đương với việc giấy chứng nhận quyền sử dụng đất và tài sản gắn liền với đất đều trong tay một người, muốn mua thì phải mua cả bốn. Nếu như cậu mua, chúng tôi sẽ ưu đãi giá nội bộ cho cậu. Cậu có thể suy nghĩ một chút, cực kỳ ưu đãi.”

Hạ Cát nghe hồi lâu mới hiểu ra: “Tức là sao? Có nghĩa là tôi muốn mua phải mua cả bốn căn á?!”

Tác giả có lời muốn nói:

Cầu Gai nhỏ: Lâu thế nhờ? Bao giờ Tằm Ngọc mới tìm được tui?

Bé Tằm Ngọc bé nhỏ: Ra sức nhúc nhích - ing ~~Ω~Ω~Ω~Ω~