Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ

Chương 58: Tôi là cậu bé của đại dương



Tờ mờ sáng, các thú cưng trong cửa hàng mộng Tưởng vẫn còn đang chìm vào giấc ngủ say, có một số đứa đã dậy từ sớm, ngóng trông chủ của mình có thể đón mình về nhà.

Bên trong bể cá, một cái đuôi cá màu bạc rẽ qua làn nước khiến nước bắn lên những giọt nhỏ li ti. Chiếc đuôi long lanh, đã dài hơn nhiều so với trước.

Tiên Cá bé bỏng lo lắng bơi qua bơi lại trong bể, bé nghe nói ba bị ốm rồi. Tối hôm qua, tất cả mọi người đều lên lầu chăm ba bị bệnh, chỉ có bé không di được, bởi bé con không thể rời khỏi nước, bé không thể làm được bất cứ việc gì nếu không có nước.

“Muốn đi ra ngoài quá.” Hai tay bé Tiên cá chống lên thành bể pha lê, mong mỏi nhìn ra bên ngoài.

Nhìn trong chốc lát, bé lại cúi đầu nhìn đuôi cá của mình, rõ ràng đã lớn hơn trước rất nhiều, rốt cuộc bao giờ mới có thể biến thành người được? Bé rất muốn nhanh chóng biến thành đôi chân để có thể đi ra ngoài chơi.

Càng nghĩ như vậy lại càng cảm thấy nôn nóng, ngay cả đuôi cá cũng đã bắt đầu có cảm giác ngứa râm ran, bé Tiên Cá gãi gãi qua lớp vảy, vẫn không thể nào hết được cơn ngứa. Bé đong đưa chiếc đuôi trong bể, bơi qua bơi lại, muốn mượn lực nước làm dịu đi cơn ngứa này, nhưng hình như vô dụng.

“Lạ ghê, chẳng lẽ đuôi cũng đang ôm sao?” Bé Tiên Cá không biết làm sao, xoay một vòng trong nước, vừa bơi vừa gãi không ngừng, vảy bạc rơi xuống đáy bể khiến bé hoảng hốt.

Bé sợ hãi dừng lại, nhìn vảy cá rụng xuống ngày càng nhiều, nghĩ mình sắp chết, bé suýt nữa bật khóc, nhưng không ngờ điều thần kỳ lại xảy ra.

Sau khi vảy rụng hết, bên trong vậy mà chậm rãi xuất hiện đôi chân vừa trắng vằng mịn, là chân của con người!

Bé Tiên Cá mở to đôi mắt, thử điều khiển đôi chân xa lạ kia, chuyển động thật kìa, đúng là chân của bé rồi! Cuối cùng bé cũng đã tiến vào kỳ trưởng thành rồi!

Bé Tiên Cá hưng phấn bò ra khỏi bể cá, trần trùng trục ngồi trên sàn nhà, sau đó sơ sờ xoa xoa chân mình, cười vui vẻ.

Bé chầm chậm đứng lên, nhẹ nhàng dậm dậm chân, thử dùng đôi bàn chân mới của mình cảm nhận mặt sàn khô ráo mát mẻ. Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra biểu cảm vừa ngạc nhiên vừa bỡ ngỡ, quả nhiên không hề giống trong nước một chút nào.

Bé Tiên Cá không kịp chờ đã bước những bước đi đầu tiên, nhưng đôi chân còn chưa kịp thích ứng, bịch một cái té ngã. Đau, nhưng không là gì so với cảm giác vui vẻ đang bành trướng trong lòng. Bé Tiên Cá nhanh chóng bò dậy, bắt đầu chập chững.

Một bước, hai bước, ba bước....Bé run run rẩy rẩy, trên sàn nhà lưu lại một chuỗi dấu chân bé nhỏ ẩm ướt. Bé đã không còn bị ngã nữa, thậm chí càng đi càng nhanh.

“Hì hì hì ha ha ha....” Không gian trống trải vang lên tiếng cười như chuông bạc: “Tui giỏi quá đi mất!” Bé Tiên cá tự đắc nghĩ, bắt đầu chạy nhanh dần. Nhưng vừa chạy được hai bước đã lại ngã khuỵu gối, đầu gối đập xuống sàn đỏ lên thành mảng, nhưng bé không sợh chút nào, tự mình vuốt vuốt, sau đó lại đứng dậy chạy tiếp.

......

Hôm qua Hạ Cát đã ngủ nguyên một ngày, sáng dậy rất sớm, lúc cậu xuống nhà định làm bữa sáng, không ngờ lại thấy một bé trai trần như nhộng đang chạy tới chạy lui trong cửa hàng, trên sàn nhà đều là những dấu chân nhỏ.

Bé Tiên Cá vui đến quên trời quên đất trông thấy Hạ Cát ngơ ngác đứng nhìn, lập tức chạy tới ôm lấy cậu, ngửa đầu phấn khích nói: “Ba, ba, con biến thành người rồi nè!”

Hạ Cát nhìn cái đầu màu bạc cùng đôi mắt to xanh thẳm kia, qua mấy giấy mới kịp phản ứng, bé trai lai Tây trước mắt này thì ra là bé Tiên Cá nhà mình!

“Tiểu Ngân à, thì ra là con!” Hạ Cát ngồi xổm xuống, vô cùng vui mừng ôm bé vào lòng.

“Hì hì hì.....” Bé Tiên Cá vui vẻ cười, lúc ôm Hạ Cát còn kích động dậm chân tại chỗ.

Hạ Cát sờ thấy sau lưng bé vẫn còn đọng nước, cũng không biết đứa nhỏ này bò ra khỏi bể cá từ khi nào, trần truồng chạy trong tiệm bao lâu. May mà hiện giờ vẫn sớm, ngoài đường không có ai, trễ chút nữa thôi kiểu gì cũng bị hàng xóm đi qua thấy hết.

Hạ Cát đưa bé lên lầu hai, lấy khăn khô lau người cho bé. Bé Tiên Cá từ khi có chân, một phút cũng không chịu ngồi yên, trên tránh dưới né.

Hạ Cát lục nửa ngày trong tủ cũng không tìm được bộ quần áo vừa người với bé Tiên Cá. Dù sao cậu cũng là người trưởng thành, mà hình thái nhân loại của Tiên Cá nhà mình lại trông như học sinh mới mười mấy tuổi đầu.

Cậu cũng khá ngạc nhiên với điều này, dù sao trước đó A Phượng và Bé Chuột biến thành người cũng đã là dáng vẻ của người lớn. Nhưng cậu lại càng cảm thấy vui vẻ hơn, bởi hình dáng thiếu niên đáng yêu hợp với bé Tiên Cá nhà mình nhất.

Hạ Cát lấy ra một chiếc áo thun trắng nhỏ nhất của mình ra, kết quả tròng lên người bé vẫn là quá rộng, còn dài đến tận đầu gối. Không còn cách nào khác, chỉ đành cho bé mặc trước như vậy, sau đó lên mạng đặt cho bé vài bộ quần áo trẻ em.

Hạ Cát lại tìm đồ lót và quần cho bé, áo rộng quá cũng không sao, nhưng quần lại không có cách nào mặc được, quá to, đồ lót cũng vậy. Cuối cùng Hạ Cát tìm được quần bơi, quần bơi có độ co dãn, bé Tiên Cá mặc vào hẳn sẽ không rơi được.

Kết quả vừa mặc xong cho bé, bé lại uốn éo đòi cởi ra cho bằng được: “Con không mặc, không mặc, chẳng thoái mái tẹo nào!”

“Không thoải mái sao?” Hạ Cát hỏi.

“Vâng.” Bé Tiên Cá bỏ quần bơi sang một bên: “Con không muốn mặc quần.”

“.....” Hạ Cát dụ dỗ: “Ai cũng phải mặc quần hết con à. Con nhìn A Phượng và Bé Chuột xem, hai anh cũng phải mặc quần nếu muốn biến thành người.”

Bé Tiên Cá ôm lấy đôi chân mảnh mai của mình, nói: “Nhưng Tiểu Ngân vốn là cá mà ba, cá mặc quần rất khó chịu.”



Hạ Cát đoán có thể là do chất liệu đồ bơi không thoải mái, sau phải nhớ mua cho bé quần áo thuần đồ cotton mới được. Áo thun cũng đã dài đến đầu gối, cũng không cần lo lắng bị lộ hàng, vậy là Hạ Cát tạm thời thoả hiệp: “Vậy được rồi, tạm thời con cứ mặc thế này trước. Chờ ba mua quần áo mới cho con, con phải ngoan ngoãn mặc vào nhé.”

“Dạ!” Bé Tiên Cá nhảy phốc từ trên giường xuống, chân trần chạy ra bên ngoài.

“Chờ đã nào!” Hạ Cát gọi bé lại, tìm cho bé một đôi dép lê. Dép hơi to, hạ Cát thuận tay đo số chân của bé luôn để tiện cho việc mua giày. Đi dép rồi, Hạ Cát dặn dò: “Con nhớ phải đi dép, hoặc đi giày. Đôi dép này hơi lớn, con đi từ từ thôi nhé, đừng chạy nhanh quá, cẩn thận lại ngã.”

“Vâng!” Bé Tiên Cá tò mò nhìn đôi dép trên chân, thử đi một vòng, sau đó mở to đôi mắt mong đợi nói: “Ba, con đi chơi nhé?”

Hạ Cát xoa đầu bé: “Được, nhưng không được nghịch ngợm phá phách đâu đấy.”

“Yeah!” Bé Tiên Cá hoan hô, loẹt xoẹt đôi dép đi ra ngoài, gõ cửa từng phòng một, ý đồ chia sẻ niềm vui của mình đến với mọi người!

....

Cửa hàng đến giờ mở cửa, mỗi người đều đang thực hiện đúng vị trí của mình, ai nấy bận rộn đến nỗi chân không chạm đất. Bé Tiên Cá vừa mới biến thành người, biết đi rồi là không chịu ngồi yên, hưng phấn chạy tới chạy lui trong cửa hàng, rất thích giúp mọi người giao đồ.

Hạ Cát vẫn còn đang trên tầng hai, thu dọn đống lộn xộn ngày hôm qua của mình.

Vốn bùa may mắn đã được đóng gói và chuyển đi ngay trong ngày hôm qua rồi, nhưng vì cảm nắng mà chúng đã trở nên cực kỳ lộn xộn, phân từng loại ra đã tốn không biết bao nhiêu thời gian, Hạ Cát nhìn thoáng qua đã từ bỏ. Thời gian đi phân loại thà rằng liên hệ với bên xưởng làm một lô mới còn hơn.

Cậu đăng nhập vào shop Taobao của mình, đặt thú bông đã đóng gói ở cửa sau để đơn vị vận chuyển tiện lấy. Sau đó cậu nhận được tin nhắn của Tạ Ngôn rằng cậu ta mang hàng mẫu thú bông bé Tằm đến cửa hàng, nhân tiện mang quà du lịch của mẹ cậu ta đến đưa cho cậu.

Tạ Ngôn và Hạ Cát lớn lên cùng nhau, hai bên gia đình đều biết rõ về nhau, sau khi bố mẹ Hạ Cát qua đời, mẹ Tạ Ngôn cự kỳ quan tâm đến Hạ Cát. Vào những dịp lễ Tết, bà ấy sẽ bảo Tạ Ngôn mang thức ăn tới, ra ngoài du lịch cũng không quên mua quà về cho cậu. Nhiều năm như vậy, Hạ Cát luôn biết ơn bà ấy, cũng thường xuyên mua thuốc bổ biếu gửi dì Tạ, nhưng tên ngốc Tạ Ngôn này lại bảo cậu chỉ tổ phí tiền, mua rồi mẹ cậu ta cũng đâu có uống.

Hạ Cát nghe dì Tạ có mua quà cho mình, cậu đã nghĩ đến việc sẽ tặng lại dì đồ thiết thực hơn để Tạ Ngôn thuận tiện mang về. Nhưng trong nhà giờ chất đầy vật dụng thú cưng, cậu thật sự không biết đưa cái gì mới tốt.

Cầu Gai nhỏ không biết kiếm được ván trượt ở đâu, bé Tằm Ngọc nằm ở phía trên, còn nó đẩy ván trượt đi qua trước mặt Hạ Cát.

“.....” Hạ Cát đột nhiên có ý tưởng, cậu nhớ tới lần trước mình gom tơ từ kén mà bé Tằm nhả ra để làm chăn lụa. Bây giờ đang là thời gian nóng đỉnh điểm của mùa hè, chăn tơ tằm tặng cho dì Tạ quá là đúng.

Vì vậy Hạ Cát vẫy hai đứa nó quay lại, Cầu Gai nhỏ nghe Hạ Cát muốn lấy tơ từ trong túi của nó, hai tay lập tức che bụng, mặt phụng phịu. Cuối cùng Hạ Cát phải cầm một túi đồ ăn vặt trao đổi với nó, nó mới chịu lấy tơ tằm ra.

“Ba– muốn – có – con – có – thể – phun – cho – ba –” Bé Tằm Ngọc nói rồi bắt đầu phun tơ: “Xì —”

“Không cần đâu con, con mỗi đêm đều nhả tơ, nhiêu vậy là đủ rồi.” Hạ Cát xoa đầu nó, bắt đầu trải vụn tơ lên trên giường.

Hạ Cát phát hiện tơ tằm có tính đàn hồi vô cùng tốt, có cảm giác giống với vải xô, chỉ cần trải chúng ra, hơi nén một chút là đã có một mảnh hoàn chỉnh. Hạ Cát chẳng tốn bao nhiêu sức, một giường tơ tằm nhanh chóng thành hình. Cậu giũ nó vài lần, thấy nó không hề bị rơi rụng trong quá trình rung lắc, cũng không bị 'tan đàn xẻ nghé'.

Cậu tìm một cái vỏ chăn còn mới tinh, nhét dần tơ vào bên trong. Sau đó gập gọn gàng, cất vào một cái túi lớn.

Hạ Cát vừa chuẩn bị kỹ càng xong đã nhận được tin nhắn của Tạ Ngôn, cậu ta đã tới cửa hàng rồi.

Hạ Cát mang túi xuống lầu, trên tay Tạ Ngôn cũng có rất nhiều túi, thấy cậu bèn phàn nàn: “Hạ Tiểu Cát, cậu kiếm được nhiều tiền như vậy cũng nên tính toán mua cho mình một chiếc xe đi chứ. Mẹ tớ nói bởi vì cậu không có xe, nên bắt tớ phải mang quà đến cho cậu.”

Hạ Cát cười khổ, nghĩ thầm tiền ở đâu mà mua xe đây, cậu hỏi Tạ Ngôn: “Dạo này dì vẫn khoẻ chứ?”

Tạ Ngôn đưa mấy túi đặc sản cho Hạ Cát: “Ôi giồi ôi! Càng già càng dẻo dai, cứ ra ngoài là đi du lịch, ngày tháng trôi qua cực kỳ thoải mái.”

“Gửi hộ tớ lời cảm ơn đến dì nhé.” Hạ Cát nhận túi, sau đó lại giao chăn cho Tạ Ngôn: “Đây là chăn tơ tằm thiên nhiên, mùa hè đắp là vừa, tớ gửi cho dì.”

“Trời ơi, chăn tơ tằm thiên nhiên giờ khó mua lắm đấy, sao cậu không giữ lại mà dùng?” Tạ Ngôn nói.

Hạ Cát đáp: “Tớ cũng có, qua mấy ngày nữa tớ lại đưa cho cậu một bộ.”

Tạ Ngôn nhận lấy túi, ngạc nhiên: “Sao cậu có nhiều chăn tơ tằm thế? Đừng nói với tớ là cậu đang mở trại nuôi tằm đấy nhé, thảo nào lại bảo tớ thiết kế thú bông hình bé Tằm.”

“Ha ha ha, không có mà, tớ chỉ cảm thấy nhóc tằm đáng yêu thôi.” Hạ Cát cười xoà, nghĩ thầm, cũng chẳng kém nuôi cả trại tằm lắm đâu.

Tạ Ngôn đưa hàng mẫu cho Hạ Cát, đôi mắt cậu sáng lên khi thấy nó. Trắng trắng, mập mập, lại còn mềm mềm, không ngờ xưởng gia công lại có thể phỏng lại giống y như thật.

Lúc này khách trong tiệm không đông, nhưng cũng có mấy bàn đang ngồi, có cô gái tinh mắt thấy thú bông trong tay Hạ Cát, lập tức hưng phấn chạy tới hỏi cậu: “Anh chủ, đây là thú bông sản phẩm mới ạ? Đáng yêu quá, bây giờ mua luôn được không ạ?”

“Suỵt!” Hạ Cát đặt ngón trỏ giữa môi, nhỏ giọng nói: “Đây vẫn là hàng mẫu, em là vị khách biết đầu tiên đấy, anh nhờ em giữ bí mật giúp anh với nhé.”

Cô gái lập tức che miệng cười tít mắt, phối hợp gật đầu, sau đó giơ tay ra: “Anh chủ, phí bịt miệng của em đâu? Không có em chụp ảnh up lên mạng khoe đấy.”



Hạ Cát giật giật khoé miệng, toát mồ hôi hột nói: “Vậy...cho em bùa may mắn nhé?”

“Cảm ơn anh chủ!” Cô gái vui vẻ đi xoa mèo.

“Xem đi, xem đi, thú bông hot thế này là ai thiết kế.” Tạ Ngôn còn ra vẻ uống một ngụm cà phê: “Hạ Tiểu Cát, tớ nói cho cậu biết, cậu phải cảm ơn tớ thật cẩn thận đấy nhé.”

Hạ Cát giơ hai tay lên quá đầu, hành lễ với Tạ Ngôn, sùng bái nói: “Tạ Ngôn đại đại có yêu cầu gì, cứ việc phân phó tiểu nhân.”

“Ha ha ha.” Tạ Ngôn không diễn nổi nữa, bật cười: “Được rồi được rồi, phí thiết kế cậu gửi tớ cũng nhiều lắm rồi, hố cậu nữa tớ cũng không đành lòng, nhưng cậu nhất định phải mời tớ một phần suất ăn cầu nguyện đấy nhé.”

“Chuyện này quá đơn giản.” Hạ Cát gọi A Phượng một tiếng, A Phượng xoay người vào bếp.

Bé Tiên Cá chạy nhảy cả ngày thấy đói bụng, đang ăn thịt viên nhỏ trong bếp, thấy A Phượng bưng bánh gato, bé giơ tay: “Để em, để em.”

A Phượng nhíu mày: “Em có bưng được không đấy? Đừng làm đổ đấy nhé.”

Bé Tiên Cá gật đầu thật mạnh: “Em làm được, bây giờ em có chạy cũng không làm đổ được đâu.”

“Vậy thì được.” A Phượng đặt suất ăn cầu nguyện vào tay bé.

Bé Tiên Cá bưng đồ vô cùng vui vẻ, cảm thấy mình rốt cuộc cũng có thể giúp mọi người một tay mà không phải như trước kia, chỉ có thể ở trong bể cá.

Bé bưng đồ từ trong bếp đi ra, đi qua mấy bàn, lập tức thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người.

“Thằng bé trông yêu quá!”

“Oa! Da trắng thế, là người nước ngoài à? Hay là con lai?”

“Lại còn bưng bánh gato nữa chứ! Bồi bàn nhí này, quá moe!”

“Đẹp thật đấy, không biết là bé trai hay bé gái nhỉ!”

....

Hạ Cát nghe được tiếng thảo luận của các vị khách, quay đầu đã thấy bé Tiên Cá đang bê đồ đi tới, từng bước từng bước cực kỳ cẩn thận với vẻ mặt siêu nghiêm túc.

“Suất ăn cầu nguyện quý khách gọi đã tới!” Bé Tiên Cá người không cao, nhưng vẫn rất cố gắng kiễng chân đặt đồ vào vị trí trước mặt Tạ Ngôn, nở nụ cười xán lạn với giọng nói thanh thuý của trẻ con.

“Bang —-” Tạ Ngôn như bị một đòn chí mạng, má nó sao đáng yêu thế chứ!!!

Hạ Cát xoa đầu bé: “Em* vất vả rồi! Cảm ơn tiểu Ngân nhé!”

(*Với người ngoài tui để xưng hô là anh - em nhé)

“Hì hì hì.” Bé Tiên Cá được ba khen, cười càng xán lạn hơn, đôi mắt xanh thẳm giống như ánh mặt trời phản chiếu trên mặt biển.

Tạ cẩu thích nhan sắc lập tức bị chinh phục bởi vẻ đẹp của bé, ngắm mái tóc màu bạc sáng chói mà cảm thán: “Đứa trẻ nhà ai đây? Ăn mặc sành điệu thế! Con lai à?”

Hạ Cát còn đang suy nghĩ làm sao để 'dí' Tiểu Ngân vào gia tộc họ Hạ, Tạ Ngôn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, dò xét nửa ngày, cảm thấy đứa nhỏ này dáng dấp thật là xinh đẹp, giọng nói lại vừa sáng vừa trong, hẳn là giọng con gái, cậu ta bèn hỏi: “Em gái, em mấy tuổi rồi?”

Bé Tiên Cá chớp chớp đôi mắt to của mình, đôi lông mày nhăn lại, hai tay nắm lấy vạt áo, không chút do dự vén lên: “Chú ơi, con là con trai mà!”

Tạ Ngôn: “.....━Σ(Д|||)━”

Hạ Cát: “....(ー_ー)!!”

Khách hàng: “.....( ̄▽ ̄)”

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Ngôn: Hạ Cát, trẻ con nhà cậu sao lại không mặc quần!”

Hạ Cát: “....Truyền thống nhà tớ....”