“Tôi thấy thế này là được rồi, về cơ bản không có vấn đề gì, trang trí cũng đẹp mắt lắm, bây giờ chỉ cần chờ giấy chứng nhận được phê duyệt nữa là xong.” Nhân viên công tác mặc đồng phục của trạm phòng chống dịch bệnh đánh dấu vào biểu mẫu trên tay, nói với Hạ Cát.
“Cảm ơn chú rất nhiều, trời nắng nóng thế này mà vẫn qua đây, cháu mời các chú qua bên này uống cốc nước mát.” Hạ Cát nói lời cảm ơn.
“Không được rồi, chúng tôi còn phải tới nhà tiếp theo.” Nhân viên công tác cất tờ đánh dấu vào trong cặp, ngẩng đầu nhìn Hạ Cát: “Người trẻ tuổi mở cửa hàng ở đây không nhiều đâu. Anh bạn trẻ, trang trí cửa tiệm này tốn không ít tiền nhỉ?”
“Ha ha ha, cũng tạm ạ.” Hạ Cát cười nói, cậu trang trí cửa hàng này không tốn lấy một xu.
“Nhìn cậu tuổi còn nhỏ, coi như tôi lắm miệng nói một câu, nếu cậu không thích nghe thì thôi.” Chú thanh tra đẩy mắt kính.
Hạ Cát biết người từ trạm phòng dịch được cử đến chắc chắn có hiểu biết ít nhiều về tình hình các phòng thú y ở Giang thành, những gì họ nói thường là đúng, nên vội vàng xin ý kiến: “Vâng ạ, cháu xin lắng nghe.”
Chú thanh tra viên đi đến bên cửa sổ nhìn ra đường, nói: “Nói chung mở phòng khám dành cho thú cưng ở những khu vực đông dân cư sẽ tốt hơn. Cho dù bên này cũng là khu dân cư nhưng theo tôi được biết, mấy năm trước ở đây cũng mở mấy cái phòng thú y, cơ bản đã định hình khách hàng được cố định. Lại thêm vị trí cửa hàng cậu không tốt lắm, đây là khu phố thương mại chứ không phải khu dân cư, đa số ngại xa sẽ không đến. Cách cửa hàng cậu gần nhất là H đại, nhưng ký túc xá sinh viên không được phép nuôi thú cưng.”
Chú thở dài: “Nói chung phòng khám của cậu sau này kinh doanh hẳn sẽ không tốt lắm, cậu phải suy nghĩ thật kỹ chiến lược kinh doanh đấy.”
“Cảm ơn chú đã nhắc nhở, cháu sẽ suy nghĩ kỹ ạ.” Hạ Cát cảm kích tiễn nhân viên kiểm tra.
Hạ Cát chưa có thời gian đi điều tra thị trường, lời nhắc nhở của chú thanh tra coi như giúp cậu đỡ tiêu tốn thời giờ. Có vẻ như tình hình kinh doanh của phòng khám thú cưng nghe chừng khá 'nghiêm trọng'.
Đối với tình hình này, cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, dù sao vị trí cửa hàng cũng đặc thù, dù kinh doanh bất cứ ngành nghề gì, khách hàng vẫn là yếu tố đầu tiên và quan trọng nhất. Mặc dù quán cà phê thú cưng đã có nguồn khách hàng cố định, nhưng những vị khách này phần lớn đều không nuôi thú cưng, cho nên dữ liệu data khách hàng này coi như vô dụng.
Ngoài vấn đề nguồn khách hàng, việc điều hành một phòng thú y cũng rất rắc rối, mặc dù hệ thống đã cung cấp tất cả dụng cụ thiết bị, nhưng lại không cung cấp thuốc thang, Hạ Cát phải tự thân đi nhập thuốc, nhưng nước ngành này rất sâu. Lại thêm việc xem bệnh không thể chỉ có mình Long Uý, ít nhất phải thuê thêm một trợ lý, thông báo tuyển dụng cũng là cả một vấn đề.
Cho tới nay, Cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng luôn đi theo một mô hình kinh doanh khác với các cửa hàng thú cưng thông thường, Hạ Cát cảm thấy việc quản lý các phòng khám thú cưng truyền thống phải thay đổi cách tư duy của họ. Cậu nghĩ phòng khám này về sau cũng sẽ giao cho Long Uý phụ trách, vậy là cậu đi tìm Long Uý thương lượng đối sách.
Không ngờ Long Uý ấy vậy mà đã có dự định, hắn trực tiếp nói với Hạ Cát: “Không cần thuốc, cũng không cần người.”
“Ơ?” Hạ Cát ngơ ngác.
Long Uý cho ra phương án: “Gọi Ngân Giao đến làm trợ lý cho tôi, bản thân Ngân Giao chính là thú cưng hệ chữa trị. Chỉ cần năng lực của hai chúng tôi, những bệnh thông thường của thú cưng đều có thể chữa được, không cần nhập thuốc.”
“Thật thế ạ?” Hạ Cát cảm giác như thể kiến thức của mình đã được reset lại, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Bệnh, bệnh gì cũng chữa được ạ?”
Long Uý cực kỳ chắc chắn gật đầu: “Phải, chỉ cần là thú cưng thông thường.”
Hạ Cát tỏ ra ngưỡng mộ, đại lão quả thật là đại lão.
Cứ như vậy, nan đề tuyển người và nhập thuốc coi như đã được giải quyết, còn lại chính là nguồn khách hàng. Muốn có khách hàng thì phải đi tuyên truyền, vấn đề là tuyên truyền cái gì?
Hạ Cát cảm thấy phòng khám thú y chắc chắn khác với các phòng khám thú ý còn lại, mà khách hàng quanh đây đã bị các phòng khám khác chia cắt xong xuôi, cậu không thể cướp khách của người ta được, nhất định phải mở rộng nhóm đối tượng.
Hạ Cát không muốn lãng phí năng lực của Long Uý và Tiểu Ngân, bệnh gì cũng có thể trị được, cảm mạo nóng sốt nghe chừng có hơi đại tài tiểu dụng.... Không bằng phòng khám thú y của cậu tiếp nhận những ca bệnh khó chữa trị hơn. Một khi đã khẳng định được danh tiếng 'chuyên trị nghi nan tạp chứng', chắc chắn không cần phải lo về nguồn khách hàng nữa!
Hạ Cát cảm thấy ý tưởng này không tồi, bèn làm một tấm áp phích trên máy tính, dự định đăng lên mạng trước, sau đó in thành tờ rơi và phân phát cho khu vực quanh đó. Dòng chữ “Chuyên trị nghi nan tạp chứng' nhìn hơi giống đa cấp, vì để gia tăng sức thuyết phục, hấp dẫn khách hàng, cậu lại chèn thêm một dòng 'trị không hết không lấy tiền', dù sao cậu vô cùng tin tưởng khả năng của Long Uý và bé Tiên Cá nhà mình.
Sau khi quảng cáo được tung ra, Hạ Cát cảm thấy việc chuẩn bị cho sự kiện khai trương của phòng khám thú y coi như đã hoàn tất, việc còn lại chỉ cần chờ khách hàng tới cửa, sau đó từ từ tích luỹ danh tiếng. Nhưng đây không phải việc một chốc một lát, chỉ có thể từ từ.
....
Trong một gian phòng ngủ ở lầu hai, bé Tằm Ngọc đang cần mẫn nhả tơ.
“Giận, quá, ôi, tui, phì, tui, phì, phì, phì.”
Bé Tằm Ngọc rất thích nhả tơ, vui vẻ muốn nhả tơ, nhàm chán muốn nhả tơ, lúc không vui cũng muốn nhả tơ, kết quả căn phòng thường xuyên bao trùm trong tơ tằm màu trắng.
Bé Tằm Ngọc dạo này rất phiền muộn, những thú cưng khách có thể biến thành người lớn và xuống lầu chơi, còn lại chỉ có bé phải một mình cô đơn trên lầu. Bé không thể xuống lầu, thứ nhất do bé quá chậm chạp, mọi người đều không đợi bé; thứ hai là do ba ba không cho bé xuống. Ba nói, đối với một con tằm thì nhìn bé quá to, nếu như bị khách hàng nhìn thấy sẽ doạ sợ họ.
Vì vậy ban ngày bé chỉ có thể cô đơn một mình trên lầu hai chơi, ngày trước Cầu Gai nhỏ sẽ cùng chơi với bé, nhưng vì bé nhả ra quá nhiều tơ, túi nhỏ của Cầu Gai không chứa nổi nữa, cho nên cũng không dám tới, thay vào đó là chạy xuống lầu chơi với khách.
Bé Tằm Ngọc rất hâm mộ, nghe nói trong tiệm có rất nhiều chị gái xinh đẹp đáng yêu, thường xuyên mang đồ ăn vặt đến chia cho mọi người. Bé Tiên Cá thường xuyên khoe khoang điều này, bé cũng rất muốn mau chóng lớn lên mà.
“Bang!” Cửa phòng đột ngột mở toang, Cầu Gai nhỏ lại tới thu tơ tằm. Trước đây nó nhìn thấy nhiều tơ tằm còn rất hưng phấn, bây giờ đã có hơi chịu không nổi.
Nó vừa nhét tơ tằm vào túi, vừa nói: “Tiểu Ngọc à, ba nói sau này mới mua được máy móc, cậu nhả nhiều thế này cũng không có chỗ mà để đâu, hay là sau này cậu hãy nhả tơ nhé.”
“Phì....hút!!!” Tơ mới ra một nửa đã bị bé hút vào, mím môi: “Ồ....”
Cầu Gai nhỏ nhanh chóng cất hết tơ vào túi, ngồi sang bên cạnh lấy một viên kẹo ra, vui vẻ khoe: “Đây là kẹo hôm nay một chị gái đưa cho tớ, ăn ngon cực kỳ.” Vừa nói nhím nhỏ vừa lột vỏ kẹo.
Giấy gói kẹo có màu huỳnh quang đẹp mắt, bé Tằm Ngọc nghe tiếng 'sột soạt' bóc vỏ kẹo mà lòng ghen tị không thôi.
Cầu Gai nhỏ ném kẹo vào trong miệng, nhai kẹo với vẻ mặt hạnh phúc, khiến bé Tằm Ngọc thèm không chịu được.
“Cậu, đi, chỗ, khác, ăn, đi.” Bé Tằm Ngọc nhíu đôi lông mày không tồn tại của mình, thở phì phì.
“Hở? Tại sao?” Cầu Gai nhỏ vừa nhai kẹo chèm chẹp vừa lại gần.
“Hừ.” Bé Tằm Ngọc không để ý đến nó nữa, chậm rãi chuyển động thân hình mập mạp, hướng mông về phía nó.
Vào đêm hôm đó, lúc Hạ Cát mang thuốc tăng trưởng và thuốc tăng năng lực đến đút cho bé Tằm Ngọc, phát hiện trong phòng không thấy bé đâu, chỉ có một cái kén rất lớn nằm ngay trên giường.
“Đây là?” Hạ Cát giật mình.
Hệ thống trả lời: [Tằm Ngọc bắt đầu kết kén, hẳn là sắp trưởng thành.]
“Thì ra là vậy.” Hạ Cát yên tâm, đặt hai ống thuốc lên giường, sau đó ra ngoài đóng cửa.
Sáng hôm sau, khi Hạ Cát mở mắt ra đã nhìn thấy một cậu bé trắng trẻo mập mạp đứng ngay trước đầu giường mình, nhìn cậu không chớp mắt.
“!” Hạ Cát giật này mình, nhưng nhanh chóng phản ứng lại được, lập tức ngồi xuống hỏi: “Con là.... Tiểu Ngọc?”
“Dạ! Ba, con lớn rồi! Hôm nay con có thể xuống lầu chơi không?” Bé Tằm Ngọc sốt ruột hỏi.
“Được, chỉ cần con không làm phiền khách là được...” Hạ Cát phát hiện sau khi huyễn hoá trưởng thành, tốc độ nói chuyện của Tiểu Ngọc rất nhanh, không còn chậm rãi như lúc trước, giọng lại vừa trong vừa mềm, nghe như....giọng bé gái!
“Yeah! Tốt quá rồi!” Bé Tằm Ngọc vừa reo vừa bình bịch chạy ra ngoài, Hạ Cát cảm thấy sàn nhà như muốn sập đến nơi, vội vội vàng vàng gọi lại: “Quay lại đây, con còn chưa mặc quần áo đâu.”
Không thể không nói sau khi bé Tằm Ngọc biến thành người thật sự quá mập, Hạ Cát lấy quần áo mua cho bé Tiên Cá từ trước ra cho bé mặc, nhưng lại không một bộ nào vừa người. Hạ Cát loay hoay đầu đầy mồ hôi: “Bây giờ phải làm sao đây?”
Cuối cùng không còn cách nào khác, cậu đành phải lấy quần áo của mình ra cắt tạm cho bớt dài, rồi để cho bé Tằm Ngọc mặc vào.
Sau khi đã mặc quần áo tử tế, hưng phấn lộc cộc chạy xuống lầu, toàn bộ sàn nhà 'trời long đất lở'.
Đây là lần đầu tiên bé xuống lầu, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ, sau khi đã nhìn đủ rồi, bé lại nóng lòng chờ khách tới cửa. Cậu bé tưởng tượng mình cũng sẽ nhận được rất nhiều quà, bé còn đặc biệt nhờ bé Tiên Cá dạy mình cách bưng bê đồ cho khách.
Rất nhanh đã tới buổi trưa, khách bắt đầu lục tục tới cửa, bé Tằm Ngọc cũng học bé Tiên Cá ân cần chiêu đãi khách hàng, nhưng bé dần phát hiện ra kết quả không hề giống với tưởng tượng trước đó.
Mặc dù các chị gái trông thấy bé cũng sẽ mỉm cười, nhưng lại không nói chuyện phiếm với bé, cũng không khen bé đáng yêu, lại càng không cho bé bánh kẹo. Bé còn thường xuyên phải nghe các chị khen Bé Tiên Cá dễ thương.
Bé Tằm Ngọc nhìn bé Tiên Cá, lại cúi đầu nhìn mình, nghĩ một hồi lại cộp cộp đi tìm Hạ Cát, kéo góc áo cậu nói: “Ba, Tiểu Ngọc không muốn mặc cái này, Tiểu Ngọc muốn mặc quần áo như của Tiểu Ngân.”
Hạ Cát nhìn chiếc váy hoa nhí xinh xắn của bé Tiên Cá, khoé miệng co giật, giải thích: “Tiểu Ngọc là con trai, không mặc váy được. Tiểu Ngân là trường hợp đặc biệt, con đừng học theo bạn.”
Bé Tằm Ngọc nhíu mày, dùng giọng trẻ con đáp: “Nhưng mà mặc váy mới đáng yêu, Tiểu Ngọc cũng muốn được khen đáng yêu mà.”
“....” Không, vấn đề không phải là mặc váy hay không, nguyên nhân chủ yếu do khuôn mặt và dáng người, nhưng sự thật tàn khốc này Hạ Cát không đành lòng nói với một đứa bé, cậu an ủi bé: “Không cần người khác khen, Tiểu Ngọc vốn dĩ cũng đã rất đáng yêu rồi.”
Một lát sau, bé Tằm Ngọc lại thấy rất nhiều người kéo tiểu Ngân đi chụp ảnh chung, bé cố ý đi qua đi lại rất nhiều lần nhưng lại không thấy ai gọi bé, bé rất buồn. Chụp ảnh xong rồi, các chị gái còn cho Tiểu Ngân một thanh socola khiến cậu ghen tị vô cùng.
Vì vậy, cậu lấy hết can đảm nói với họ: “Chị ơi, chị không muốn chụp ảnh chung với em ạ?”
“À.... ha ha, muốn chứ.” Mấy vị khách nữ lúng túng giơ máy ảnh lên.
Thực ra mấy vị khách nữ không phải không thích chụp ảnh với cậu bé này, nhưng đã chụp ảnh ai cũng có lòng riêng cả. Tất cả mọi người đều mong sẽ có những bức hình đẹp nhất, sau đó up lên các nền tảng mạng xã hội. Tiểu Ngân lại có khuôn mặt búp bê lai Tây, tự bản thân đã mang theo thuộc tính 'cổ tích', up ảnh lên mạng xã hội chắc chắn sẽ nhận được nhiều sự quan tâm.
Mặc dù Tiểu Ngọc cũng rất đáng yêu, dáng vẻ vừa trắng vừa mềm, nhóc mập này đầu còn trọc lốc, khiến người ta liên tưởng tới ngay bé con trong bức tranh tết! Luôn có cảm giác muốn được làm mẹ....
Để không làm tổn thương lòng tự trọng của bé con, cô gái vội vàng chụp ảnh, nhưng hiển nhiên cũng sẽ không đăng bức ảnh này lên.
“Vậy thì....” Bé Tằm Ngọc ngây thơ hỏi bằng giọng ngọt ngào: “Có socola không ạ?”
Cô gái lục lọi trong túi hồi lâu nhưng không lấy ra được cái gì, áy náy nói lời xin lỗi: “À, xin lỗi, hôm nay chị không mang đủ socola, lần sau chị mang cho em được không?”
Bé Tằm Ngọc: “....QAQ”
Đêm đó, khi Hạ Cát mở cửa phòng ra, kinh ngạc phát hiện bé Tằm Ngọc vốn đã hoá hình được rồi nay lại kết kén.
Tác giả có lời muốn nói:
Bé Tằm Ngọc: “Oa oa oa.... QAQ mấy người không ai thích tui cả!”
Tác giả ấm áp nhắc nhở:
Tranh thủ ngắm nhóc mập mạp thêm vài lần nữa đi, ngắm một lần là ít đi một lần đấy.