Hạ Cát cảm thấy bản thân như rơi vào trạng thái không trọng lực, vô thức run lên hai cái, cuối cùng phịch mông xuống dưới sàn.
Hạ Cát vuốt vuốt cái mông đau ê ẩm, mờ mịt nhìn xung quanh căn phòng, nháy mắt bị bánh pudding và ly kem siêu to khổng lồ doạ cho đơ người. Cậu nhìn mấy đứa nhà mình đều tụ tập ở đây hết, Thỏ Hổ Phách vẻ mặt hoảng hốt, ngay lập tức đã hiểu mấy đứa nhãi này đang làm cái gì.
“Xuýt.....” Hạ Cát xoa mông muốn đứng dậy, đột nhiên phát hiện mọi thứ xung quanh đều trở nên khác lạ, nói chính xác.... thì hẳn là tầm nhìn của cậu trở nên thấp hơn?
“Ba, ba....” Bé Tiên Cá lo lắng cắn móng tay, nơm nớp lo sợ chỉ vào cậu.
Hạ Cát nhìn Bé Tiên Cá, lại nhìn bản thân, bây giờ mới ý thức được vấn đề. Hình người của Tiên Cá là một thiếu niên mười mấy tuổi, trước đây luôn là Hạ Cát cúi đầu nhìn bé. Nhưng bây giờ ngay khi cậu đứng thẳng, lại ngạc nhiên phát hiện mình chỉ có thể ngang tầm mắt của Bé Tiên Cá. Cậu...là bị teo nhỏ lại hả?!
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra!” Hạ Cát sụp đổ nhìn tay ngắn chân ngắn của mình.
“Ba, cái này....” A Phượng chột dạ giải thích: “Vừa rồi Bông Bộng định dùng năng lực biến viên thịt nhỏ kia trở nên to lớn, sau đó ba đột ngột mở cửa, thế nên....”
Tằm Ngọc xoa cằm nghi ngờ nói: “Lạ kỳ thật, nếu như do Bông Bông không ngắm chuẩn mục tiêu, không phải bây giờ ba nên biến thành khổng lồ hay sao? Sao tự nhiên lại biến nhỏ thế này?”
“Con, con...” Thỏ Hổ Phách thấy mình gặp rắc rối, sợ hãi đến mức hai tai cụp xuống, giải thích: “Vừa rồi Bông Bông đột nhiên buồn ngủ quá, nên nên không khống chế được.”
“....” Thỏ Hổ Phách dù sao cũng vừa mới phá vỏ không lâu, đây cũng chỉ là việc ngoài ý muốn, Hạ Cát cũng không đành lòng trách cứ nó, chỉ nói: “Bông Bông à, con có thể biến ba trở lại như cũ được không?”
“Dạ!!” Thỏ Hổ Phách nhảy nhảy tại chỗ, hai tai dựng lên, đôi móng nhỏ nắm chặt đặt lên bụng lông, bắt đầu dùng sức.
Một tiếng 'Phanh' vang lên, Hạ Cát lúc này chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cảm giác không trọng lực càng trở nên rõ ràng hơn, chờ đến khi cậu rơi xuống đất, hai mắt còn nổ cả đom đóm.
“Ôi trời~~~~!”
Hạ Cát còn chưa kịp phục hồi tinh thần, bên tai đã nghe thấy thanh âm kinh ngạc của đám A Phượng. Chờ cậu mở được mắt ra nhìn, kém chút nữa bị mấy cái đầu khổng lồ doạ cho suýt ngất.
Đám A Phượng bò ra sàn, ngạc nhiên nhìn Hạ Cát phiên bản mini đứng ở vị trí trung tâm. A Phượng còn lấy thịt viên từ chiếc đĩa bên cạnh ra so, trời ơi nhìn chẳng khác là bao.
“Trời ơi là trời!!!” Hạ Cát nhịn không được la to, sao lại càng ngày càng nhỏ thế này!!!
Thỏ Hổ Phách gấp đến độ xoay vòng: “Bông Bông, Bông Bông không cố ý....”
Hạ Cát lập tức xin ý kiến của hệ thống: “Tiểu Sủng, vì sao lại thế này? Rốt cuộc tôi nên làm cái gì bây giờ?”
[Ký chủ không cần quá lo lắng, theo 'Bách khoa toàn thư thú cưng các vị diện', khả năng của thú cưng mới sinh vẫn chưa được ổn định, chúng chưa thể tuỳ ý sử dụng năng lực của mình, rất dễ rơi vào trường hợp mất kiểm soát. Tuy nhiên, rất may năng lực của Thỏ Hổ Phách không có tác dụng vĩnh viễn, chỉ có thời hạn nhất định. Sau khi hết thời gian, ký chủ sẽ tự động khôi phục bình thường.]
Nghe hệ thống nói còn có thể khôi phục, Hạ Cát tỉnh táo hơn không ít, cậu hỏi: “Vậy phải mất bao lâu mới có thể biến về như cũ?”
[Năng lực của thú cưng có tác dụng theo thời gian trưởng thành của chúng. Trước mắt Thỏ Hổ Phách vừa mới ra đời không lâu, năng lực cũng không mạnh, thời gian chắc chắn cũng không dài, chỉ cần ký chủ kiên nhẫn chờ đợi là được.]
“Vậy là được rồi.” Hệ thống đã nói như vậy, Hạ Cát ngoài chờ đợi ra thì cũng không còn cách nào khác. Chỉ là....với size mini như thế này, làm việc quả thật không hề tiện chút nào. May hôm nay là thứ Hai, là ngày nghỉ cố định trong tiệm, nên cậu cũng không quá lo lắng.
Sau khi Hạ Cát bình tĩnh lại, cậu bắt đầu phân công nhiệm vụ: “Bé Chuột, con ôm em gái về phòng ba vừa dọn cho con bé, để con bé nghỉ ngơi. Em dùng năng lực nhiều quá rồi, hiện tại có khi đang rất mệt mỏi đấy.”
“Vâng ba.” Bé Chuột nhỏ giọng trả lời với Hạ Tiểu Cát size mini, chỉ sợ nói to quá thổi bay ba đi mất. Lúc Bé Chuột ôm Thỏ Hổ Phách lên, bé con còn áy náy rũ mắt nói với Hạ Cát: “Ba, con xin lỗi. Chúc ba ngủ ngon.”
“Ngủ....ngon....” Hạ Cát khó khăn phất phất tay với Thỏ Hổ Phách. Hạ Cát biến nhỏ, trọng lượng cũng thay đổi, Bé Chuột ôm Thỏ Hổ Phách ra khỏi phòng mà khiến sàn nhà không ngừng chấn động, khiến Hạ Cát lắc lư mãi không đứng vững được.
“Các con cũng nghỉ sớm đi.” Hạ Cát dặn dò một câu, bò từ dưới đất lên chuẩn bị về phòng mình ngủ, hy vọng sáng mai có thể khôi phục được nguyên dạng.
Nhưng cậu mới bước được bước đầu tiên đã thấy dức dức cái đầu, hình thể hiện tại của cậu chẳng khác mấy so với miếng thịt viên bên kia, khoảng cách để ra khỏi căn phòng này đối với cậu không khác gì đi dạo Vạn Lý Trường thành.
A Phượng nhìn Hạ Cát do dự, lập tức hỏi: “Ba, ba để con ôm ba về phòng nha?”
“Ừ, cũng được.” Hạ Cát thở dài.
A Phượng cẩn thận từng li từng tí vươn tay, Hạ Cát leo lên bàn tay A Phượng ngồi, cảm giác rất kỳ lạ. A Phượng nâng Hạ Cát ra khỏi phòng, nhìn chằm chằm Hạ Cát bằng ánh mắt to tròn, nhìn đến nỗi Hạ Cát cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Cuối cùng cũng trở về phòng của mình, A Phượng nâng Hạ Cát lên giường. Chiếc giường vốn mềm mại của cậu hiện tại biến thành chiếc giường king size. Bởi vì cơ thể quá nhỏ, làm gì cũng bất tiện, cậu tính đêm nay cứ thế đã, mai khôi phục rồi thì tắm giặt sau, vậy là nói với A Phượng: “Được rồi, con cũng về ngủ đi.”
A Phượng nhìn chằm chằm Hạ Cát mini trong chốc lát, vẻ mặt có hơi kỳ quái.
Lúc A Phượng đi từ trong phòng ra, bé Tiên Cá và Tằm Ngọc vẫn còn chờ ở ngoài, vội hỏi: “Thế nào rồi anh? Sao rồi?”
Vẻ mặt bình tĩnh của A Phượng nứt toạc chỉ trong một giây, hai mắt toả sáng, kích động cực kỳ: “Thật nhỏ! Ba ba biến thành em bé có tí xíu, siêu đáng yêu!”
“A a a a! Em cũng muốn ôm ba ba!” Bé Tiên Cá hâm mộ đáp.
“Ừm...hiện tại ba bị bé đi, cái gì đều không làm được, sáng mai chắc chắn vẫn cần anh em mình quan tâm săn sóc. Em về chuẩn bị trước đây, hì hì.” Tằm Ngọc che miệng cười trộm, hứng thú bừng bừng quay về phòng.
Hạ Cát nằm trên giường nhìn phòng ngủ của mình, cảm giác cực kỳ khó tin. Nguyên nhân cơ thể biến nhỏ, thị lực cũng có thay đổi, nhìn cái gì cũng mờ mờ ảo ảo, giống như nhìn đời qua một tấm vải, cái gì cũng bị nhoè.
Hạ Cát nằm lẳng lặng trong chốc lát, đột nhiên bật dậy, nhìn thoáng qua cửa phòng. Xác định chắc chắn cửa đã đóng kỹ, cậu đột nhiên uốn gối xoay người, nhảy lên, sau khi ngã xuống, toàn thân bị quán tính của tấm nệm mềm bắn lên không trung, tấm nệm bây giờ đã biến thành tấm bạt lò xò khổng lồ.
“A ha!!!” Hạ Cát cảm thấy rất thú vị, càng nhảy càng mạnh, bắn lên lại càng cao, lại còn thay đổi tư thế khác nhau trên không trung.
Nhảy nhót một hồi, cho đến khi toàn thân mướt mải mồ hôi, cậu mới nằm phịch ra giường thở hồng hộc, nghĩ lại hành động trẻ con vừa rồi của bản thân mà thấy thật buồn cười. Cậu lăn lộn trên giường, tìm một chỗ thoải mái, kéo một góc vỏ gối làm chăn đắp lên người, sau đó mê man ngủ thiếp đi, trước khi ngủ còn lên kế hoạch cho ngày mai.
.....
Hạ Cát cho là chỉ cần mở mắt là bản thân sẽ biến trở về như cũ, nhưng khi cậu bừng tỉnh, đã thấy mấy cái đầu to xếp xung quanh, còn nhìn mình chằm chằm, lúc ấy cậu cảm thấy cả người không có chỗ nào ổn.
“Ba, ba dậy rồi ạ?” A Phượng cười híp mắt hỏi.
“Ừ.” Hạ Cát thở dài, ngồi dậy, vẫn chưa khôi phục hình dạng, phải làm sao bây giờ? Cơ thể cứ nhỏ như thế này, chỉ sợ ngay cả rửa mặt cũng không làm tiện.
“Ba, ba đừng lo, hôm nay chúng con sẽ chăm sóc ba.” A Phượng vỗ vỗ ngực với khuôn mặt tràn đầy tự tin.
Hạ Cát không hề muốn mấy đứa 'báo con' này chăm sóc mình chút nào, bèn hỏi: “Hôm nay là ngày nghỉ, mấy đứa không đi chơi à?”
“Dạ dạ.” A Phượng mím môi cười, không ngừng lắc đầu, Bé Chuột, Tằm Ngọc và Bé Tiên Cá đứng bên cạnh cũng mang một vẻ mặt tương tự.
Hạ Cát nhìn nụ cười của chúng mà rùng hết cả mình, có dự cảm không lành, vậy là cậu đứng lên, nói: “Không cần đâu, mấy đứa cứ đi chơi đi, ba ở một mình cũng được.”
“Ba, ba có muốn tắm không ạ?” Bé Chuột đột nhiên hỏi, sau đó lấy ra một bộ đánh răng mini đặt trước mặt Hạ Cát, sau đó tìm nắp chai và đổ đầy nước khoáng vào đó.
Hạ Cát cầm bộ bàn chải đánh răng, không ngờ cực kỳ phù hợp, cậu ngạc nhiên hỏi: “ Con tìm được ở đâu bộ đánh răng nhỏ thế này?”
“Hì hì đây chính là của ba mà, Bông Bông biến nhỏ giúp ba dễ sử dụng hơn đấy.” Bé Tiên Cá kiêu hãnh trả lời.
“Cảm ơn nha.” Hạ Cát quả thật không nghĩ tới bọn nhỏ sẽ tinh tế như vậy, thế mà đã sớm chuẩn bị xong dụng cụ vệ sinh cá nhân cho cậu, khiến cậu cảm thấy bọn trẻ trưởng thành hơn rất nhiều.
Hạ Cát vội vàng vệ sinh cá nhân dưới ánh mắt chăm chú của bọn nhỏ, hỏi: “Vậy mấy đứa có thể nhờ Bông Bông biến nhỏ giúp ba vài bộ quần áo được không? Để ba tạm thời thay quần áo đã.”
“Không cần đâu ba, con đã đặc biệt chuẩn bị trước quần áo cho ba rồi.” Tằm Ngọc lấy mấy bộ quần áo tí hon ra, miệng còn cười thật tươi.
“Mấy thứ này là....” Hạ Cát nhìn những bộ quần áo bằng lụa phi bóng nhiều màu, khoé miệng giật giật.
“Tối qua con đã làm quần áo cho ba bằng lụa tơ tằm con mới nhả đó! Nào, để con giúp ba thay đồ.” Tằm Ngọc nhặt một chiếc váy công chúa nhiều tầng lên.
“Này, mấy đứa muốn làm cái gì?” Hạ Cát tê dại da đầu, dựng hết cả tóc gáy, thế mà lại nghe thấy Bé Tiên Cá đang cùng A Phượng vừa cầm một quyển sách vừa thảo luận.
Bé Tiên Cá: “Em thích cái váy màu xanh này này.”
A Phượng nói: “Nhưng đã nói là diễn vở 'Công chúa ngủ trong rừng' mà, rõ ràng nàng ấy mặc váy màu hồng.”
“....” Ông bô già họ Hạ nghe xong tâm trạng trở nên cực kỳ phức tạp, ai có thể nói cho cậu biết sao mấy 'con giời' này lại thích đọc truyện cổ tích thế? Chẳng lẽ học 'Khoá học thú cưng sơ cấp' là phí tiền à?
“Mấy đứa...sao phải diễn 'Công chúa ngủ trong rừng?” Hạ Cát vô lực hỏi.
“Bởi vì Bông Bông thích ạ!” Bé Tiên Cá chỉ vào Thỏ Hổ Phách nói.
Thỏ Hổ Phách mở hai mắt to tròn, ngoan ngoãn trông mong nhìn Hạ Cát, giật giật đôi tai nhẹ giọng hỏi: “Ba, có được không ạ? Được không hả ba?”
Con gái đáng yêu nhường này, Hạ Cát không cách nào cự tuyệt được, dù sao hôm nay cũng không mở hàng, mình thì thành ra thế này cũng không làm ăn được gì, chơi với các con một lát cũng được, chỉ cần con gái vui vẻ là ok hết.
“Được rồi, chỉ một lát thôi nhé.” Hạ Cát miễn cưỡng đáp ứng.
Tằm Ngọc nghe vậy bèn cầm váy công chúa màu hồng lên, định thay đồ giúp Hạ Cát.
“Chờ đã!” Hạ Cát từ chối: “Tại sao ba lại phải diễn vai Công chúa? Phải là Bông Bông mới đúng chứ!”
Tằm Ngọc giải thích: “Bông Bông muốn diễn vai Ác Long, với lại cái váy này em cũng mặc không vừa, cho nên chỉ có thể nhờ ba thôi.”
“....” Hạ Cát vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, chuyện cổ tích 'Công chúa ngủ trong rừng' có Ác Long không nhỉ?
Hạ Cát vốn tưởng rằng chỉ cần mặc váy thôi là được rồi, nhưng sau rồi mới phát hiện ra bản thân bị lừa. Không những cậu phải mặc váy công chúa tay đánh ác long, chân đạp quái thú, còn phải tham dự vô số tiệc thưởng, tiệc trà,... váy công chúa thay hết bộ này đến bộ khác, cái này mẹ nó rõ ràng là trò chơi hoá trang mà! A Phượng cầm di động chụp không ngừng, suýt chút nữa không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nhưng đã lỡ đồng ý rồi thì phải làm cho chót, Hạ Cát đành phải kiên nhẫn đồng hành toàn bộ câu chuyện, cuối cùng câu chuyện cũng đã tới hồi kết, không biết tại sao cái kết lại biến thành Hạ Cát trong vai 'Công chúa' lại phải đi hôn Hoàng Tử. Nhưng khi 'Công chúa' Hạ Cát nhìn thấy Hoàng Tử được làm từ bít tất của A Phượng, 'Công chúa' nổ tung tại chỗ, nhấc váy phi cước đạp ngã Hoàng Tử, còn hung hăng dẫm mấy phát lên mặt Hoàng Tử, nói: “Được rồi, bởi vì Hoàng Tử quá xấu khiến Công chúa khó chịu, câu chuyện đến đây là kết thúc!”
Mọi người vừa bật cười vừa vỗ tay: “ Ba ba, ba đói chưa ạ? Bọn con lấy đồ ăn ngon cho ba nhé.” Vừa dứt câu, tất cả đều cầm điện thoại chạy hết.
Cửa phòng ngủ vẫn cứ mở toang, Hạ Cát không muốn bị mấy thằng con giời kia hành hạ nữa, lại vừa thấy Long Uý bưng chén nước đi ngang qua cửa, cậu hô: “Anh Long!”
Hạ Cát bị teo nhỏ, thanh âm cũng nhỏ theo, nhưng cũng may thính lực của Long Uý siêu nhạy, hắn nghe được tiếng gọi của cậu, nhưng nhìn vào phòng ngủ lại không thấy người đâu, nghĩ rằng Hạ Cát đang ở dưới tầng.
Hạ Cát thấy Long Uý không nhìn thấy mình, bèn vừa vẫy tay vừa nhảy thật mạnh, hô lớn: “Anh Long, em ở đây này! Em ở đây cơ mà!” Cái váy màu hồng công chúa xoè rộng nhìn như một cái ô nhỏ, thật sự rất bắt mắt, Long Uý chỉ cần liếc qua cũng có thể thấy được.
Long Uý bước vào phòng, nhanh tay tiếp được cậu đang đà rơi xuống.
Hạ Cát mặc bộ váy công chúa màu hồng, đứng gọn trong lòng bàn tay Long Uý. Bị Long Uý dùng ánh mắt lành lùng bao phủ, không hiểu sao cơn xấu hổ kỳ lạ cứ lan rộng trong lòng khiến mặt cậu đỏ bừng bừng.
Khi Long Uý phát hiện ra vật nhỏ trong lòng bàn tay mình là Hạ Cát, lúc đầu hắn rất kinh ngạc, không khỏi nhìn chằm chằm một lúc, mới hỏi: “Sao cậu lại biến thành thế này?”
“Do, do năng lực của Bông Bông đấy, hôm qua con bé vẫn chưa thành thạo lắm, nên mới biến em thành thế này.” Hạ Cát hai tay nắm chặt váy, mặt đỏ tới mang tai, giải thích: “Vừa rồi em chơi trò chơi với mấy đứa nhỏ nên mới mặc bộ trang phục này.”
Long Uý không nói gì, vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm Hạ Cát như cũ, cậu xấu hổ muốn chết, cũng không biết phải nói gì cho phải.”
Yên lặng mấy giây, đột nhiên Long Uý lôi điện thoại từ trong túi quần ra chụp Hạ Cát mấy bức.
“Anh Long!!!!” Hạ Cát không ngờ Long Uý lại có hành động như vậy, xấu hổ che kín cả mặt.
Long Uý điềm nhiên cất điện thoại, đáp: “Cậu như thế này trong bao lâu? Lúc nào mới có thể khôi phục được?”
“Em không biết, hệ thống nói là khôi phục lại nhanh thôi.” Hạ Cát cực kỳ muộn phiền.
Đôi mắt Long Uý vẫn cứ chăm chú nhìn vào cậu, mãi sau mới nói: “Không sao, dù gì hôm nay cũng là ngày nghỉ, tôi giúp cậu.”
“Em không muốn bị đám nhãi kia giày vò nữa đâu, đi theo anh an toàn hơn, anh chờ em thay quần áo đã nhé.” Hạ Cát nói.
“Cần tôi giúp một tay không?” Long Uý duối ngón tay kéo kéo tà váy, định vén nó lên.
Hạ Cát bị doạ đến nỗi nhanh tay ấn nó xuống, cậu hoàn toàn không ngờ Long Uý sẽ có hành động này, đỏ mặt nói: “Không, không cần ạ, em tự làm được rồi.”
Long Uý gật đầu, nhẹ nhàng đặt Hạ Cát lên giường, chỉ là ánh mắt vẫn luôn đặt trên người cậu.
Không biết có phải do nguyên nhân bị nhỏ lại không, ánh mắt Long Uý càng khiến cậu áp lực hơn, cậu bị nhìn đến nỗi run cả chân, suýt thì ngã.
Sau khi đổi lại quần áo, Long Uý đặt Hạ Cát có kích thước như Thumbelina ở túi áo trước ngực mình. Hạ Cát nhấc mép túi lên, yên lặng ngồi trong túi, thậm chí cậu còn có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ xuyên qua lớp áo mỏng manh. Loại cảm giác thân mật khó giải thích được này khiến Hạ Cát cảm thấy bị teo nhỏ cũng đáng.
“Anh Long, hôm nay anh định làm gì vậy?” Hạ Cát ngồi trong túi hỏi hắn.
Long Uý đáp: “Hiệu trưởng trường Lục Phong mời chúng ta về thăm. Hôm nay tôi cũng định nói với cậu để chúng ta cùng đi, nhưng với hình dạng này của cậu, đúng là không tiện lắm.”
Hạ Cát ngồi trong túi, dán vào lồng ngực ấm áp của Long Uý, thích ý thả lỏng bản thân, cảm thấy đây như thế giới khép kín dành riêng cho hai người họ, vì thế nói: “Vậy thì đi thôi, em ở trong túi của anh, không ai phát hiện ra đâu.”
Vậy là Long Uý mang theo Hạ Cát ra cửa, lái xe đến trường học dành cho trẻ đặc biệt Lục Phong.
Hôm nay là thứ Hai, học sinh vẫn lên lớp bình thường, vì vậy chỉ có ông Hiệu Trưởng tiếp đón Long Uý. Đầu tiên, hắn đến phòng tập thể dục chào hỏi học sinh, cùng nhau chơi một vài trò chơi, sau đó lại tới kiểm tra tổng thể sức khoẻ cho hai thú cưng mà nhà trường nhận nuôi. Cuối cùng tới phòng Hiệu trưởng nghỉ ngơi, ông đã chuẩn bị trà bánh từ trước. Lúc Long Uý bước vào, hắn nhìn thấy một người đàn ông trung niên đã ngồi ở đây từ sớm.
“Sao hôm nay thằng nhóc Tiểu Hạ không đến thế? Bọn nhỏ rất nhớ cậu ấy.” Ông Hiệu Trưởng cười nói: “Bác còn định giới thiệu mối làm ăn cho thằng nhóc ấy nữa đấy.”
“Cửa hàng hôm nay có chút việc quấn thân, cậu ấy không tới được ạ.” Long Uý trả lời, Hạ Cát trốn trong túi áo Long Uý, che miệng cười trộm.
“À, cũng không sao cả, cháu là bác sĩ thú y, nói với cháu phù hợp hơn.” Ông Hiệu Trưởng chỉ vào người đàn ông trung niên ngồi trong phòng làm việc, giới thiệu với Long Uý: “Đây là Giám đốc Tần của Phòng Giáo dục, là bạn học cũ của bác, hôm nay đến đây kiểm tra, bác muốn giới thiệu hai người làm quen.”
“Chào ngài.” Long Uý lễ phép giơ tay.
Giám độc Tần bắt tay với hắn, hoà ái nói: “Hiệu Trưởng vẫn thường xuyên nhắc đến các cháu với bác, ông ấy khen các cháu lắm đấy. Người trẻ tuổi hảo tâm bây giờ không nhiều, nghe nói chuyên môn của cháu rất vững, hôm nay gặp được, quả thật là danh xứng với thực.”
“Ngài quá khen rồi ạ.” Long Uý nói: “Cháu cũng chỉ là bác sĩ thú y thôi ạ, nếu bác cần hỏi gì về phương diện này, cháu sẵn sàng trả lời.”
“Người trẻ tuổi quả nhiên thẳng thắn, bác cũng không quanh co lòng vòng nữa.” Giám đốc Tần nhấp một ngụm trà, nói: “Thật ra bác muốn hỏi cháu về trường hợp này. Nhà bác có nuôi một chú chó, bác nghe nói chó cũng có thể mắc bệnh tâm lý, loại bệnh này có thể khiến chó thay đổi tính tình không?”
Long Uý cau mày: “Ngài có thể nói rõ hơn không?”
Giám đốc Tần chải chuốt lại mạch suy nghĩ, nói: “Nhà bác nuôi một chú chó đã mười lăm năm rồi, già rồi nên các chức năng cơ thể đều đã suy thoái. Người nhà cũng đã chuẩn bị tâm lý rằng nó sẽ đi bất cứ lúc nào. Đầu năm nay, nó đã bắt đầu không ăn được nữa, lúc ấy cả nhà cũng đinh ninh rằng tuổi thọ của nó đã tận. Nhưng chỉ qua một tuần, nó khoẻ lên một cách thần kỳ, ăn càng ngày càng nhiều, người trong nhà cũng hết lòng chăm sóc nó, sức khoẻ của nó ngày một tốt lên. Chỉ là tính tình của nó đã thay đổi, ban ngày rất ngoan ngoãn, nhưng cứ đêm xuống là cực kỳ hung dữ, thậm chí còn cắn người, điều này thật khó hiểu.”
Giám đốc Tần dừng một thoáng, rốt cuộc vẫn hỏi: “Anh bạn trẻ, cháu có nghĩ rằng chó nhà chú mắc bệnh tâm thần nào đó không? Như tâm thần phân liệt chẳng hạn? Bác cũng chỉ đoán thế thôi, nếu không đúng, mong cháu đừng chê cười.”
Long Uý nghe đã thấy sự tình không đơn giản: “Bệnh tâm thần phổ biến ở thú cưng là bệnh trầm cảm. Cháu chưa từng nghe nói đến bệnh tâm thần phân liệt ở thú cưng, nhưng mọi chuyện không thể nói chắc chắn được.”
“Đúng vậy.” Giám đốc Tần thoáng nghĩ rồi nói: “Nhà bác ở gần đây, cháu có tiện qua nhà bác không? Coi như đến khám bệnh tại nhà, bác trả phí khám ngoài cho cháu.”
Long Uý vô thức cúi đầu nhìn túi áo trước ngực, Hạ Cát nhẹ gật đầu với hắn.
Vậy là hắn đáp: “Được ạ, ngài dẫn đường đi ạ.”
Tác giả có lời muốn nói:
A Phượng chân chó dâng điện thoại lên: “Lão đại, em muốn gửi thêm ảnh Công Chúa cho anh! Mong anh sau này giơ cao đánh khẽ!”
Long lão đại mặt không biểu tình nhận điện thoại, phun ra hai chữ: “Thành giao!”