Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 77: 77





Lục Thận Hành cho rằng hơn nửa giờ là đến, ai ngờ sau khi xuống xe Ngô Nguyên nói cho hắn biết còn phải đi bộ thêm mười mấy hai mươi phút.
Đường xi măng gồ ghề lồi lõm, tro bụi đầy trời, hai bên đều là đồng ruộng ngang dọc đan xen.
Lục Thận Hành đi theo Ngô Nguyên đến con đường nhỏ bên trái, lần đầu tiên hắn đi trên bờ ruộng, không tránh được nhìn nhiều vài lần.
Hai người cả quãng đường không ai nói chuyện.
Ngô Nguyên đi thẳng về phía trước, đang đi, cậu đột nhiên thấy có gì đó không ổn, quay đầu nhìn lại, người kia đã biến mất.
Cậu quay lại con đường cũ, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ruộng lạc, híp nửa mắt, hình như là đang ngắm cảnh.
“Thầy, sao thầy lại ngồi ở đây?”
“Mệt.”
Ngô Nguyên không nghe thấy, cậu hỏi: “Cái gì?”
Lục Thận Hành: "Thầy em mệt!”
“…”
Ngô Nguyên nghẹn lại.

Người đàn ông này ngày thường nghiêm khắc, hay nổi giận, có cái gì đều viết hết ở trên mặt, bây giờ trở nên kỳ lạ, không đoán được hành vi cử chỉ… Lại còn không biết xấu hổ.
Nghĩ đến cảnh bị ép trong xe, Ngô Nguyên cảm thấy đáy quần bỏng rát, cứ như bị cái gì cào phải, còn hơi đau.
Lục Thận Hành vuốt sợi tóc ướt trên trán ra phía sau, lộ ra khuôn mặt sắc sảo, “Có nước không?”
Ngô Nguyên mím môi: “Không có.”

Lục Thận Hành hất cằm nhìn cặp sách cậu, "Thầy thấy rồi, màu xanh lá.”
Bên tai Ngô Nguyên đỏ đậm, gò má nóng lên, cậu không thích người khác dùng bình uống nước của mình.
Lục Thận Hành đứng lên vỗ vỗ quần, cố ý đứng ở bên phải Ngô Nguyên, lười biếng nói, “Em ở đây chờ tôi, tôi tìm tạp hóa mua nước.”
“Chờ đã.” Ngô Nguyên căng mặt vặn bình đổ nước vào ly đưa cho Lục Thận Hành.
Lục Thận Hành bất đắc dĩ cầm lấy, hắn uống xong, Ngô Nguyên liền đổ đầy nắp, liên tục ba lần.
Ngô Nguyên xoay người, nhanh chóng lấy vạt áo lau lau cái nắp, còn cảm thấy chưa đủ, lại đổ thêm một chút nước rửa qua một lần.
Ánh mắt Lục Thận Hành sắc bén, nhìn thấy xong, thái dương hắn đau nhức, dám chê tôi à, rồi em sẽ chạy tới ăn nước miếng của tôi sớm thôi.
Đi rồi gần một giờ, hai người mới dừng chân.
Trên cánh đồng trước cửa, một người đàn ông trung niên đang cuốc cỏ.

Gã nhìn thấy Lục Thận Hành và Ngô Nguyên, cầm cái cuốc chạy nhanh đến, mở miệng một tiếng xin chào thầy giáo.
Gã lớn tiếng nói với Ngô Nguyên: “Mày đi cuốc cỏ đi.”
Ngô Nguyên ném cặp sách lên trên bàn, không rên một tiếng đi vào ruộng.
Lục Thận Hành đứng ở cửa, hắn nhìn bóng dáng Ngô Nguyên, sắc mặt vốn dĩ đã khó coi bây giờ lại càng khó nhìn.
Ngô Đông Cường cuống quýt xoa tay, “Thầy giáo, có phải Ngô Nguyên nó ở trường gây ra chuyện gì phải không?”
Lục Thận Hành nhíu mày, hắn không nghi ngờ chút nào, chỉ cần hắn gật đầu, cái cuốc bên chân Ngô Đông Cường sẽ vung lên người Ngô Nguyên.
“Không có việc gì, lần này tôi muốn cùng anh chị nói chuyện học thêm của Ngô Nguyên.”
“Học thêm.?” Ngô Đông Cường dài mặt.
Ở trong mắt gã, học thêm chính là tiền.
Thôn bọn họ không có một sinh viên nào, cho nên Ngô Đông Cường không hề có khái niệm gì.

Gã cho rằng Ngô Nguyên tốt nghiệp cấp ba, lấy cái bằng tốt nghiệp, ra trường học một nghề tay chân, cưới một người vợ, cả đời nuôi con, vậy là được rồi.
Lục Thận Hành giải thích mục đích đến thăm: “Thành tích của Ngô Nguyên rất tốt, chỉ là tiếng Anh hơi kém một chút, tôi muốn mỗi buổi chiều cuối tuần phụ đạo cho em ấy, không cần tiền.”
Vừa nghe không cần tiền, Ngô Đông Cường lập tức lật mặt, “Tốt quá tốt quá, cảm ơn thầy giáo.”
Lục Thận Hành nhìn lướt qua, lại quay đầu nhìn Ngô Nguyên.
Mẹ Ngô Nguyên trở lại từ ruộng rau, lịch sự muốn giữ Lục Thận Hành ở lại ăn cơm.
“Không cần, buổi tối tôi còn có việc.” Lục Thận Hành từ chối.
Ngô Đông Cường lộ ra hàm răng bị khói thuốc xông đen, “Thầy giáo, cơm nước xong để tôi kêu Ngô Nguyên đưa thầy lên trấn trên đón xe, muộn quá rồi.” Gã bảo mẹ Ngô Nguyên đi giết gà.
Ngô Đông Cường đi tìm Ngô Nguyên, không biết nói với cậu cái gì, khi Ngô Nguyên trở về một bên cánh tay hơi đỏ lên, trên mặt in một dấu tay.
Lục Thận Hành nhìn, trong lòng liền không thoải mái, hắn không rời đi nữa.
“WC nhà em ở đâu?”
Ngô Nguyên liếc hắn, “Thầy đại tiện hay tiểu tiện?”

Lục Thận Hành: “…Đại.”
Chuyện này có ý nghĩa à? Lục Thận Hành kỳ quái, chờ đến khi hắn nhìn thấy WC, cuối cùng cũng hiểu ra.
Tiểu thì trực tiếp xả trên mặt đất hoặc là gốc cây, góc xó xỉnh nào cũng giải quyết được, đại thì phải chơi mạo hiểm.
Một phòng nhỏ xây bằng đất, bên trên tùy ý lót cái mái che, phía dưới là bể lớn, một khúc gỗ dày chèn bên trong, chia cái bể làm hai, nửa trước bị mấy tấm gỗ đậy lên, hơn một nửa sau là muỗi bu quanh.
Mùi phân bốc tận trời.
Lục Thận Hành: “…”
Có chắc đây là nhà vệ sinh không?
Bụng ẩn ẩn đau, Lục Thận Hành hoàn hồn, “Tôi ngồi xổm hay là ngồi lên?”
Ngô Nguyên chỉ vào chỗ ván gỗ kia, “Ngồi ở chỗ đó.”
Dẫm lên tấm ván gỗ, có tiếng kẽo cà kẽo kẹt phát ra, da đầu Lục Thận Hành tê dại, “Sẽ không rớt xuống hố phân chứ?”
Vẻ mặt Ngô Nguyên bình tĩnh, “Sẽ không.”
Nhìn người đàn ông lộ ra vẻ rối rắm, Ngô Nguyên ma xui quỷ khiến nói, “Em không đi mất đâu.” Lời vừa nói ra, chính cậu cũng sửng sốt.
Lục Thận Hành được trải nghiệm sức thực chiến của bầy muỗi, hắn vừa giải quyết xong đã lao ra ngoài, đến quần cũng chưa mặc đàng hoàng.
Ngô Nguyên hoảng loạn quay đầu đi.
Mẹ nó, mông sưng một đống.

Trong lòng Lục Thận Hành mắng chửi, dùng sức gãi gãi mông.

Hắn nhịn không được muốn lột quần Ngô Nguyên ra nhìn xem, có phải là cũng đầy vết muỗi chích hay không.
“WC của nhà em thật đặc biệt.”
Ngô Nguyên nhìn nhiều thành quen: “Nhà em đều đi như thế.”
Lục Thận Hành trầm mặt quay lưng.

Ngô Nguyên nhìn quét từ trên xuống dưới, “Cái gì?”
Giọng điệu Lục Thận Hành không thế tốt nổi, “Nhìn xem trên lưng tôi có dính đồ văng trong bể không.”
Ngô Nguyên nhấp miệng: “Không có.”
“Thầy Trương này, tới ăn đào đi!”
Giọng Ngô Đông Cường truyền tới, Lục Thận Hành chỉnh lại quần áo, nhanh chân rời đi.
Ở nông thôn đều xào rau đơn giản, lần này bởi vì Lục Thận Hành tới, bỏ riêng thêm thịt và gà, mỗi loại đều đựng đầy trong bát lớn.
Ngô Đông Cường lấy ra một lọ rượu trắng, Lục Thận Hành nói không uống, tự gã uống một mình, một ly lại một ly, cứ như đang uống nước lã.
Mẹ Ngô Nguyên còn săn sóc rót rượu cho gã.
Lục Thận Hành không biết dùng từ gì để hình dung cha mẹ Ngô Nguyên, hắn đã đọc nguyên tác, chính mắt nhìn thấy chỉ biết cạn lời.
Lúc trở vể, Lục Thận Hành hửi được mùi dầu hoa hồng trên người Ngô Nguyên, “Ba em thường xuyên đánh em không?”
Ngô Nguyên nói, “Không thường xuyên.”
Lục Thận Hành nghiêng đầu nhìn cậu, “Với thành tích của em, thi đại học bình phát huy bình thường, có thể trúng tuyển vào một trường không thành vấn đề."
Ngô Nguyên căng mặt cả đêm cuối cùng cũng lộ ra một tia nhẹ nhàng.
Một chiếc xe máy gầm gừ chạy qua, Lục Thận Hành tay mắt lanh lẹ, kéo mạnh Ngô Nguyên vào trong lồng ngực.
Cằm Ngô Nguyên va vào bộ ngực rắn chắc, trong hơi thở đều là hương vị xa lạ, cậu quên cả giãy giụa, bên tai trái không tiếng động, hơi thở nóng ướt dâng lên.
Tai phải có giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông, “Đi đường phải chú ý chút.”
Lục Thận Hành chậm rì rì mở miệng, “Ngô Nguyên, em đâm cái gì vào tôi này.”.