Sáng hôm sau, Lục Thận Hành canh chuẩn thời gian Nghiêm Thư đi làm rồi dắt Tiểu Bạch xuống lầu mua bữa sáng.
Qua một đêm gió to, cây cối run bần bật, lá khô rơi rải rác, một cơn gió lớn thổi tới, cả người lẫn chó con đều run lập cập.
Nghiêm Thư cúi đầu sửa sang lại khăn quàng cổ ca rô xám trắng trên cổ, anh đi về phía trạm xe buýt, cùng một đường với Lục Thận Hành.
“Chào buổi sáng.”
Nghiêm Thư quay đầu nhìn Lục Thận Hành cong môi.
Cũng không biết là do tối hôm qua ngủ ngon hay vì sao, anh không khỏi trêu chọc, “Chuyển đến lâu như vậy, đây là lần đầu tiên 7 giờ sáng tôi nhìn thấy cậu đấy.”
Lời vừa bật khỏi miệng, Nghiêm Thư tự mình ngẩn người, xấu hổ ho một tiếng.
Lục Thận Hành mỉm cười, lộ ra một hàm răng trắng, đẹp trai tỏa nắng, “Về sau ngày nào anh cũng có thể nhìn thấy tôi.”
Trong lời nói tràn đầy ẩn ý.
Nghiêm Thư vô thức nhìn hắn, hơn nửa ngày mới hoàn hồn, thầm mắng nhất định là mình còn ngái ngủ rồi.
Lục Thận Hành cười khẽ ra tiếng, Tiểu Bạch nhắm mắt theo sau, đối với bất cứ thứ gì trên thế giới này đều cảm thấy tò mò, nhưng nó không dám rời khỏi chủ nhân của mình.
“Tôi thấy anh tặng quà cho truyện của tôi rồi.”
Người đàn ông này đến cả tài khoản ảo cũng sử dụng tên thật, Lục Thận Hành trừ cạn lời ra thì không tìm được từ nào khác diễn tả được tâm tình của mình.
Nghiêm Thư lộ lúm đồng tiền nông trên má, “Chờ tôi làm xong việc rồi sẽ đọc tiểu thuyết cậu viết.”
Lục Thận Hành không quan tâm, hắn cũng không đọc, mấy cái tiểu thuyết đó phải vài triệu từ, rất dài.
“Lần sau nếu lại thiếu tiền, đừng có tiêu vào tiểu thuyết, gặp trực tiếp tôi đi.”
Nghiêm Thư gật đầu, “Vậy cũng được.” Anh loáng thoáng cảm thấy người thanh niên này có hơi tức giận, không biết vì chuyện gì.
Nhìn theo Nghiêm Thư lên xe buýt, Lục Thận Hành cắn một miếng bánh bao thịt, cầm theo hai cái bánh nhân đậu quay về.
Nghiêm Thư đứng ở cửa sổ xe, nhìn thanh niên ở ven đường.
Không nói rõ được cảm giác nảy sinh trong lòng, cứ quanh quẩn, không dứt ra được.
Anh cho rằng đối phương chỉ thuận miệng nói, lại không ngờ ngày nào cũng gặp nhau.
Từ lúc ban đầu xấu hổ đến khi chậm rãi trở nên tự nhiên, quá trình này ngắn ngoài sức tưởng tượng.
Chờ đến khi Nghiêm Thư kịp phản ứng lại, anh cũng đã quen ngoái nhìn về phía sau rồi.
Không biết thanh niên tùy hứng với nụ cười tươi rói kia cùng với chú chó con đáng yêu đó có đi theo hay không.
Buổi sáng cuối tuần, Mưu Vân tới gặp Nghiêm Thư.
Lục Thận Hành biết được nguyên tác, cửa phòng hắn mở ra, một bên gõ bàn phím một bên để ý động tĩnh bên ngoài, hôm nay hai người kia sẽ cãi nhau.
Nguyên nhân là do Mưu Vân đến tháng và muốn chia tay với Nghiêm Thư, lại tiếc nuối, dẫn tới tự mình rối rắm, nhìn cái gì cũng không thuận mắt.
“Nghiêm Thư, em đau bụng.”
Nghiêm Thư quấy nước đường đỏ đưa cho cô, “Có đau lắm không? Anh đưa em đến bệnh viện.”
Mưu Vân ôm ly thủy tinh, “Cũng không đến nỗi phải đến bệnh viện.” Cô thổi thổi nước đường, môi khẽ nhấp, “Nghiêm Thư, chúng ta tâm sự đi.”
Nghiêm Thư lau vệt nước trên tay, Mưu Vân nhìn chằm chằm đôi tay kia của anh, nhịn không được phải cảm thán.
Tay của người đàn ông này còn đẹp hơn cả tay mấy người cùng công ty với cô.
Đặc biệt là lúc cầm bút, cảnh đẹp ý vui, nhìn mà vui hết cả lòng.
“Không phải lần trước em nói là đi họp lớp sao?” Mưu Vân cúi đầu cậy móng tay, nhỏ giọng nói: “Em gặp lại Trần Dương.”
Nghiêm Thư bỗng nhiên giương mắt, “Vậy à?”
Mưu Vân nắm lấy cánh tay Nghiêm Thư, “Nghiêm Thư, em và cậu ta không có khả năng.”
Ánh mắt Nghiêm Thư bắt được sợi dây đỏ quấn quanh cổ tay Mưu Vân, anh đột nhiên duỗi tay cầm lấy, “Mặt ngọc này ở đâu ra?”
Mưu Vân đánh bay tay anh đi, “Em tự mua lấy!”
Hai mắt Nghiêm Thư híp lại, im lặng không lên tiếng.
Mưu Vân bị anh nhìn càng ngày càng chột dạ, sắc mặt khó coi.
“Nghiêm Thư, từ trước tới nay em vẫn không hiểu nổi anh!”
Nghiêm Thư có chút mỏi mệt nhìn thiếu nữ trước mặt, tôi đã lấy ra mọi thứ, chỉ là em làm như không nhìn thấy thôi.
Bên ngoài Trương Bình mở tủ lạnh lấy đồ ăn, dựng lỗ tai nghe lén, thình lình có một giọng nói bên tai: “Lấy xong rồi sao?”
Cô vừa quay đầu lại, cả người bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng vuốt ngực oán trách: “Chủ nhà, cậu đi đường không ra tiếng à? Người dọa người cũng có thể làm chết người đấy biết không?”
Lục Thận Hành khoanh tay, “Cô bán cái gì thế?”
Trương Bình hăng hái, “Đồ dùng trẻ em.” Cô nàng cười tủm tỉm nói: “Chủ nhà, cậu muốn mua à? Tặng cho mấy đứa nhỏ họ hàng hả? Tôi giảm cho cậu 20%, còn có quà tặng kèm nhỏ nữa.”
Lục Thận Hành nói: “Không muốn.”
Trương Bình trừng mắt: “Vậy cậu hỏi tôi làm gì?”
Lục Thận Hành nhẹ nhàng bâng quơ: “Hỏi chơi thôi.”
Trương Bình: “…” Cô cầm một chai sữa bò, đóng sầm cửa tủ lạnh lại trở về phòng.
Lục Thận Hành đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cánh cửa đang khép chặt kia, không lâu sau, cửa được mở từ bên trong.
Một thiếu nữ tóc dài xinh đẹp chạy ra ngoài, cô xách theo túi da, không hề quay đầu lại.
Nghiêm Thư ngồi ở mép giường bỗng nhiên ngẩng đầu, Lục Thận Hành đứng ở cửa, ánh mắt tối sầm, anh vừa nhìn thêm lần nữa đã biến mất tăm.
“Cãi nhau à?”
Nghiêm Thư lay tóc, “Ừ.”
Lục Thận Hành chậm rì rì nói: “Notebook của tôi không mở lên được, anh có thời gian đến xem giúp tôi một chút được không?”
Nghiêm Thư muốn nói tôi cũng không rành, ra khỏi miệng lại nói một chữ: “Được.”
Không phải mình trúng tà đấy chứ?
Lúc anh đi vào phòng, có chút choáng váng.
Trước kia lúc đến đây đóng tiền thuê nhà đã từng thấy qua, rất bừa, không ngăn nắp sạch sẽ như lúc này.
Lục Thận Hành tránh khỏi Tiểu Bạch đang cọ đến, đưa notebook cho Nghiêm Thư, “Anh xem xem.”
Nghiêm Thư lấy lại tinh thần, anh hỏi: “Có tua vít không?”
Lục Thận Hành lục tung, kéo từ dưới giường ra một cái thùng nhựa nhỏ, lấy giẻ lau bụi ở trên, trong đó toàn là dụng cụ gia dụng nhỏ, cờ lê đinh vít cái gì cũng có.
Hắn nhìn sườn mặt Nghiêm Thư, qua mấy năm nữa, đối phương sẽ đi ra ngoài tự mình lập nghiệp, có phòng làm việc của bản thân, sự nghiệp thăng tiến không ngừng, tình yêu thì vẫn trì trệ dậm chân tại chỗ.
Đáy mắt Lục Thận Hành có cảm xúc xao động, đây là lý do khi sống ở hiện thực hắn kiên quyết không làm lốp dự phòng.
Lúc vặn ốc vít Nghiêm Thư không để ý bị lệch mất, lòng ngón trỏ bị đứt.
Lục Thận Hành ở một bên thấy thế, lập tức nhíu mày, hắn xoay người đi mở ngăn kéo lấy băng cá nhân.
Nghiêm Thư không để ý nói: “Không cần, chỉ là rách miếng da, sẽ lành nhanh thôi.”
Thanh niên nhìn chằm chằm anh, trong cặp đen nhánh kia nhen nhóm lửa giận.
Anh vô cớ nhìn ra chỗ khác, duỗi tay nhận lấy, “Cảm ơn.”
Rạng sáng cùng ngày, Nghiêm Thư nhận được tin nhắn của Mưu Vân: Nghiêm Thư, chúng ta chia tay đi.
Chỉ một câu, đơn giản trực tiếp, không còn gì khác.
Hầu kết nhô lên của anh rung động vài cái, trầm mặc ấn phím, gõ một chữ: Được.
Sau đó, Nghiêm Thư đứng dậy đặt điện thoại lên máy tính trên bàn, anh cho rằng bản thân sẽ rất khổ sở, không kiềm chế được.
Nhưng ở thời khắc này, cái gì cũng không có.
Dường như có thứ gì đã không còn quan trọng nữa, mà quan trọng là…
Chưa được mấy ngày, Mưu Vân gọi cho Nghiêm Thư, “Em đang ở Bắc Thành, anh có rảnh không? Cùng đi uống một ly nhé?”
Nghiêm Thư đang điều chỉnh nét vẽ, “Không được.”
Mưu Vân ở đầu kia trầm mặc hồi lâu, “Nghiêm Thư, có phải anh đang trách em không?”
Nghiêm Thư thở dài, “Mưu Vân, em đã không phải là con nít nữa, cho nên tôi biết rõ em không nói chơi với tôi, tôi không trách em.”
Môi Mưu Vân khẽ run lẹn, “Anh rất tốt, thật sự, Nghiêm Thư, em biết anh tốt với em đến nhường nào.
Mấy năm nay thật sự cảm ơn anh, anh là người mà đời này em không muốn tổn thương nhất.
Nhưng mà em…”
“Thật xin lỗi.” Cô cúp máy.
Nghiêm Thư duỗi tay xoa mi tâm, sắp 35 tuổi rồi, còn nhận được thẻ người tốt.
Tan làm về, anh thấy được thanh niên ở dưới lầu, ngày nào cũng như thế.
Không biết sao lại thế này, Nghiêm Thư lại có một loại ảo giác, đứa nhỏ này là đang đợi anh trở về.
Bị suy nghĩ trong lòng làm cho có chút buồn cười, anh nhấc chân đi vào hàng hiên, thanh niên cất bước đi theo.
Trong nháy mắt kia, đầu Nghiêm Thư nổi lên một trận đau đớn, trước khi anh sắp không chịu nổi lại biến mất, cứ như chưa có gì xảy ra.
Lục Thận Hành kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, dùng giọng điệu tùy ý nói: “Nghiêm Thư, hôm nay anh tan tầm trễ hơn ngày hôm qua 40 phút.”
Nghiêm Thư ngẩn ra, “Bên mỹ thuật xảy ra vấn đề.”
Lục Thận Hành phát ra giọng mũi, tỏ vẻ mình đã biết.
Leo được nửa cầu thang, Nghiêm Thư dừng lại, anh cảm thấy mình đi nhanh, không hiểu sao lại muốn chờ đứa nhỏ đi sau.
Lục Thận Hành nhạy bén nhận ra, khóe môi câu lên, bước đi càng chậm, vì thế Nghiêm Thư đứng tại chỗ chờ vài phút.
Qua một tháng, Lục Thận Hành coi như dùng đủ kiên nhẫn để câu cá, cũng may con cá nọ sắp cắn câu rồi.
Lục Thận Hành nằm ở trên giường xem phim, trong thời gian chuyển tiếp hắn nhấn mở trang web, nhận được một cái tin nhắn nội bộ*, là cảnh cáo từ quản trị diễn đàn**.
(*) 站短, là kiểu SMS, tin nhắn riêng tư hoặc trò chuyện riêng tư trong trang web.
(**) 小黑屋: Tiểu hắc phòng.
Cái này là ngôn ngữ mạng ấy,có nghĩa là những người dùng vi phạm quy định sẽ bị kiểm duyệt chặn và cấm ngôn.
Lúc bạn nhận được tin nhắn nội bộ này, rất lấy làm tiếc phải nói cho bạn, đây là một tin cảnh báo.
Đồng chí à, bảng nhiệm vụ của bạn còn thiếu một vạn chữ nữa.
Thời gian của bạn không còn nhiều! Người thiếu niên, hãy tiến về phía trước nào!
Khóe miệng Lục Thận Hành giật giật.
Một vạn chữ là cái khái niệm gì hắn không biết, nhưng ký ức đọc 800 từ kia còn mới đây, đau xót không chịu được.
Nếu nhớ không lầm, hắn nhìn mấy cái điều lệ kia, không nộp cũng không sao.
Lục Thận Hành nhớ rõ cái gì mình cũng chưa làm.
Rất nhanh sau đó Lục Thận Hành nhìn thấy dưới góc phải màn hình, hình đại diện có chữ “Biên tập viên” nhảy ting ting bên dưới.
Hai phút sau, di động vang lên, hiển thị tên người tên biên tập.
Hắn chuẩn bị đứng dậy đi ăn một chút gì cho bình tĩnh lại, trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm.
“Ting, Lục tiên sinh, công ty kỷ niệm tròn 70000 năm, mỗi khách hàng đều được hưởng cơ hội một lần rút thăm trúng thưởng, phần thưởng phong phú, đến trước có trước”
Lục Thận Hành cảm thấy chỉ còn thiếu mỗi câu ông đi qua bà đi lại xin đừng bỏ lỡ, “Tao từ chối tham gia.”
Từ trước đến nay hắn không tin vào vận may của bản thân hay chuyện rút thăm trúng thưởng có thể rút ra được cái gì dùng tốt.
Một lát sau, âm thanh hệ thống lại phát ra, “Ting, cự tuyệt tính như chọn số 1.”
Lục Thận Hành: “...” Hắn nghiến răng nghiến lợi, “Còn được chọn cái nào nữa?” Theo suy nghĩ của hắn, hư không xuất hiện một dãy các con số,
Dài đến mười vạn, nhiều hoa cả mắt.
“Tao chọn số 777.”
Giây tiếp theo tay không của Lục Thận Hành lại xuất hiện thêm một cái đồ chơi tình thú, mẹ nó mày đùa tao à?
Hơn nửa ngày, Lục Thận Hành đen mặt nhả ra một câu: “Cái thứ này hẳn là để phụ nữ dùng.”
“Ting, thụ cũng có thể sử dụng, không phân biệt giới tính.”
Còn là màu hồng phấn nữa chứ, Lục Thận Hành đang định nhét vào một góc nào đó, ngoài cửa truyền đến tiếng của Nghiêm Thư.
“Chủ nhà, ngại quá, tôi để quên chìa khóa trong phòng cậu, cậu có thể mở cửa cho tôi một chút… hay không.”
Hai chữ cuối cùng thấp không thể nghe thấy, hiển nhiên là bị cảnh tượng trước mắt dọa mất rồi.
Lục Thận Hành cầm đồ chơi tình thú trong tay: “...”
Nghiêm Thư nhìn đồ chơi tình thú trong tay hắn: “...”.