Vẫn như thường lệ, cuối tuần này, tôi đến nhà họ Thẩm làm thêm.
Người giàu có khác, thậm chí còn mời gia sư cho con của tài xế và bảo mẫu trong nhà.
Loại chuyện tốt này vậy mà lại rơi xuống tay tôi. Không phải tôi nói quá, nhưng suốt một tuần đó, tối nào tôi cũng cười đến mức bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Tôi chào má Triệu như thường lệ, sau đó thay dép lê của riêng tôi. Vừa ngẩng đầu lên, tôi đã hai chữ to đùng lấp lánh ánh vàng làm cho sững sờ ngay tại chỗ.
Sao tôi có thể xui xẻo đến như vậy, tìm việc làm thêm mà còn tìm trúng gia đình của nữ chính.
Nghe thấy tiếng mở cửa, nữ chính lo lắng quay đầu nhìn lại đây, là gương mặt thân quen mà tôi đã nhìn thấy vô số lần.
Ngũ quan sắc sảo, không có chỗ nào chê được, mái tóc đen dài điển hình, đôi mắt rưng rưng. Trong tiểu thuyết có một câu miêu tả là mắt nai như phủ một màn sương, trông vừa nhu nhược vừa đáng thương.
Thấy người mới xuất hiện chỉ là một sinh viên ngây thơ trong sáng, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, quay đầu đi chỗ khác, không quan tâm đến tôi nữa.
Tôi thấy vậy thì càng vui vẻ hơn, vội vàng chạy tung tăng xuống lầu để dạy thêm cho các em nhỏ kia.
Nhưng tôi còn chưa kịp đặt chân lên bậc thang đã nghe thấy tiếng đóng cửa.
Tôi làm ở đây sắp được nửa năm rồi nhưng vẫn chưa từng gặp chủ nhân của ngôi nhà. Trước giờ, tôi chỉ giao tiếp với vị quản gia tầm tuổi trung niên, ít nói ít cười, tóc lúc nào cũng vuốt ngược kia.
Tôi chỉ biết chủ nhà họ Thẩm, có một đứa con trai và một đứa con gái, còn lại những chuyện như nhà họ mở công ty gì thì tôi hoàn toàn mù tịt.
Lúc này, có 4 người bước vào từ ngoài cửa, bởi vì khoảng cách khá gần nên những chữ màu bạc trên đầu họ đang chen chúc vào nhau.
3 “vai phụ”, 1 “nữ phụ độc ác”.
Thật lòng mà nói thì đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy những danh hiệu khác ngoại trừ “nữ chính” và “người qua đường”. Nữ phụ độc ác này vừa nhìn đã biết là vai nữ số 2, cầm kịch bản quan trọng trong tay.
“Ba mẹ ơi, không sao đâu ạ, con biết chị ấy vừa về nhà nên chưa quen, chắc chắn là chị không cố tình đẩy con đâu.”
Quá quen thuộc.
Tôi bị những lời này làm cho câm nín. Thấy vẫn chưa đến giờ dạy, hơn nữa lại không ai để ý đến khu vực này, tôi bèn ngồi xổm xuống chuẩn bị hóng hớt.
“Tiểu Vũ, em hiền quá đó.”
Nam sinh trẻ tuổi ưa nhìn kia lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, đỡ nữ phụ độc ác đứng dậy, hung dữ nhìn chằm chằm vào nữ chính đang luống cuống ngồi dậy.
Nữ phụ độc ác chỉ nhìn thoáng qua nữ chính một cái, đôi mắt bỗng đỏ au.
“Em biết là chị ấy không thích em, em dọn ra ngoài là được. Dù sao bây giờ em cũng lên đại học rồi, có thể đi làm thêm để nuôi sống bản thân.”
Kỹ năng diễn xuất này, tốc độ rơi nước mắt này, nếu không phải tôi đang nhìn lén thì chắc chắn tôi đã trao cho cô ta một tràng pháo tay chân thành tha thiết.
“Em là em gái của anh! Để anh chống mắt lên nhìn xem ai dám đuổi em đi!” Nam sinh lớn tiếng, ánh mắt anh ta nhìn về phía nữ chính quả thật không khác gì đang muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy.
Người phụ nữ trung niên đang trang điểm kỹ càng cũng tiến lên một bước, dịu dàng nắm lấy bàn tay còn lại của nữ phụ, “Tiểu Vũ đừng sợ, nơi này sẽ mãi là nhà của con, mẹ và cha con đều ở đây mà.”
Ok, quả nhiên là cốt truyện kinh điển có thể ghi chép vào sách giáo khoa. Em gái trà xanh, cha mẹ đui mù, anh trai bất công, có phải là còn thiếu một vị hôn phu giả chết hay không?
Tôi không muốn xem tiếp diễn biến sau đó nữa. Tôi cảm thấy nếu tôi còn nghe tiếp, có lẽ ngón chân của tôi sẽ moi ra được một phòng nhỏ trong căn biệt thự này mất.
Dạy thêm cho học sinh tiểu học rất đơn giản. Hai tiếng sau, sau khi dạy xong, tôi quay lại phòng khách, vừa ngẩng đầu lên đã thấy nữ chính đang ngồi trên sofa lau nước mắt.
Kế bên là phòng ăn, cả gia đình bốn người đang ngồi vừa cười nói vừa ăn tối cùng nhau, bữa tối phong phú, cảnh tượng hết sức hài hòa.
Vì không muốn liên can gì đến chuyện thiên kim thật giả của nhà hào môn này, tôi bèn giả vờ như không nhìn thấy, cứ thế xuyên qua phòng khách, bước ra cửa.
Vừa đẩy cửa ra, tôi đã ngây ngẩn trước hai chữ lấp lánh ánh vàng.
“Nam chính”.
Ok mọi người, vị hôn phu “strong” cũng online rồi, đông đủ!
Không thể không nói, bề ngoài của nam chính cũng có chỗ hơn người. Chiều cao 1 mét 88, eo thon vai rộng, khuôn mặt đẹp như tượng tạc, phảng phất như được phủ thêm một lớp băng mỏng.
Khoan đã, sao tôi lại dùng từ “như tượng tạc” để miêu tả giống những tác giả đó vậy?
Tôi vội vàng nhảy ra xa hai bước, né tránh cánh cửa, đôi chân thon dài của nam chính lướt qua tôi như một cơn gió, còn thoang thoảng mùi nước hoa nam giới.
“Anh An Trần! Sao anh lại đến đây!”
Phòng khách vang lên tiếng nũng nịu nhão nhoét của nữ số 2, tôi nghe vậy không khỏi nổi da gà.
“Nghe nói em bị té cầu thang…”
Vì tôi đã đi khỏi nơi đó nên âm thanh phía sau càng lúc càng nhỏ.
Loại tình tiết này không thể xem nhiều, thật sự sẽ bị ngu theo đó.
Những tháng ngày sau đó bình tĩnh trôi qua. Tôi vẫn làm gia sư cho nhà họ Thẩm, không tránh khỏi việc tiếp xúc với vài cốt truyện ngôn lù.
Đơn giản là trà xanh làm đủ mọi cách để hãm hại, những người khác bất chấp tất cả để bảo vệ trà xanh, nữ chính giống như không có miệng vậy, gặp chuyện gì cũng chỉ biết chui vào trong góc ngồi khóc.
4 năm học chính quy thấm thoắt trôi qua, tôi thành công học lên nghiên cứu sinh. Trong khi đó, nữ chính của chúng ta nhập học với tư cách là thủ khoa của tỉnh, vậy mà nay lại thi rớt.
Đủ loại người qua đường ăn dưa xuất hiện trong mọi ngóc ngách quanh cuộc sống của tôi, khiến tôi không thể né tránh việc nghe ngóng được thông tin về cuộc sống của nữ chính.
Luận văn nữ chính viết cho một tạp chí bị tố là đạo văn. Kể từ đây, nữ chính trở thành “đồ đạo văn” bị mọi người tẩy chay, ở trong trường học, thậm chí là trong nghề, cô ấy cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn mọi người.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là do nữ phụ độc ác giở trò.
Tuy đang làm nghiên cứu sinh nhưng cũng không thể bỏ qua bước đi thực tập. Tôi là nghiên cứu sinh hàng xịn, xuất thân từ Đại học Bắc Kinh, vậy nên quá trình đi thực tập cho doanh nghiệp lớn diễn ra khá suôn sẻ.
Ngồi trước cửa kính trong suốt, từ trên cao nhìn xuống thành phố, cảm giác tự hào không gì sánh bằng.
Nhưng tôi vui mừng còn chưa đầy hai ngày đã bắt gặp chữ vàng “nam chính” trong phòng họp, Dương An Trần.
Tôi hiểu mà, đây là số phận của tôi.
Tôi ôm hồ sơ phân tích số liệu mà mình đã tổng hợp lại, đang chuẩn bị mang đi nộp cho tiền bối Tống đã dẫn dắt tôi thì vô tình va phải một người ngay trước cửa phòng họp.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Tôi vội vàng xin lỗi.
Người bị tôi va phải trông còn rất trẻ, mặc một bộ đồ công sở màu xám đậm, mang giày cao gót, trang điểm vừa phải, trông rất ưa nhìn.
“Chuyện nhỏ thôi, không sao đâu. Cô có sao không?” Giọng nói của cô ấy rất êm ái, “Xin lỗi, tôi đi gấp quá nên không nhìn đường cẩn thận.”
Nhiều năm trôi qua, tôi đã học được cách làm lơ ba chữ người qua đường xám xịt trên đỉnh đầu của mọi người từ lâu. Vậy nên, lúc nhìn thoáng qua đỉnh đầu của cô ấy, thấy cũng là màu xám nên tôi không chú ý mấy.
Mãi cho đến khi rời khỏi, tôi mới lờ mờ phát hiện ra có gì đó sai sai.
Tôi chợt quay đầu lại, nhìn kỹ lại lần nữa. Đó căn bản không phải là “người qua đường” mà là “con tốt thí”.
Vậy chẳng phải là vật hy sinh hay sao.
Tôi thấy cô ấy vội vã khuất bóng ở cuối hành lang, bỗng dưng cảm thấy có chút không cam lòng.
Vai trò của các nhân vật trong thế giới này đã được sắp xếp hoàn chỉnh, giống như việc cho dù tôi có cố gắng như thế nào cũng không thể vượt qua nữ chính để giành top 1 được.
Nếu đã như vậy, có phải là cô gái ấy chắc chắn phải trở thành vật hy sinh của bộ truyện này hay không.