Nghiên cứu sinh và đại học hoàn toàn khác nhau, thật sự là mỗi ngày không ngừng nghiên cứu rồi lại nghiên cứu.
Nhưng cho dù có bận đến thế nào đi chăng nữa, mỗi ngày, tôi đều sẽ nói với Trần Đăng Hỏa mấy câu. Chờ đến cuối tuần, nếu cả hai chúng tôi đều có thời gian rảnh sẽ hẹn nhau ra 7/11 gọi một phần cơm gà.
Buổi tối hôm đó, cảnh tượng kinh điển chỉ được chọn một trong hai, nam chính không chút do dự chọn thiên kim giả Thẩm Thi Vũ. Nữ chính Thẩm Thi Tình của chúng ta bị đẩy xuống biển, biến mất giữa đại dương mênh mông sóng vỗ.
Sau đó, nam chính nổi điên.
Anh ta bỏ tiền ra thuê vô số đội cứu hộ, triển khai công tác tìm kiếm trên mặt biển. Nhưng sống không thấy người, chết không thấy xác, hoàn toàn không tìm thấy Thẩm Thi Tình.
Lúc này, còn tìm kiếm ngoài biển cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa, nên đi tìm trong những trường học trứ danh ở nước ngoài. Nữ chính chắc chắn đã được ai đó cứu mạng, bây giờ hẳn là đang tiếp tục học tập tại một trường đại học danh tiếng nào đó.
Những ngày tháng đó, chỉ khổ thân Trần Đăng Hỏa. Tổng giám đốc Dương không ngủ không nghỉ suốt 3 ngày, cô ấy cũng thức trắng suốt 3 ngày, rụng một mớ tóc. Sau khi xong việc, cô ấy từng than thở với tôi không ít lần.
Quả nhiên, năm thứ ba khi tôi đang học nghiên cứu sinh, thị trường chứng khoán bỗng xuất hiện một vị thiên tài.
Là nhân vật được phong thần thứ hai sau Warren Buffett.
Không cần nghĩ tôi cũng biết đó là Thẩm Thi Tình.
Có Trần Đăng Hỏa làm thủ lĩnh tình báo, tôi luôn được ăn dưa trực tiếp.
Ai có thể hiểu được cảm giác hạnh phúc khi nhìn thấy thông báo chưa đọc trên màn hình điện thoại vào lúc 11 giờ đêm, sau khi đã dành cả ngày vất vả trong phòng thí nghiệm?
Kể từ sau khi Thẩm Thi Tình rơi xuống biển, Dương An Trần mới nhận ra mình đã yêu cô gái kiên cường này.
Vốn dĩ, anh ta kiên quyết cưới thiên kim giả, bây giờ lại thẳng thừng từ hôn, mặc kệ Thẩm Thi Vũ khóc lóc cầu xin như thế nào cũng không thay đổi.
Lúc gọi video cho tôi, Trần Đăng Hỏa vừa kể vừa cười ngã ngửa.
“Cậu không biết đâu, lúc ấy, thiên kim giả đội mưa suốt hai tiếng đồng hồ chỉ để gặp mặt tổng giám đốc Dương, nhưng tổng giám đốc Dương lại không có bất kỳ phản ứng nào. Cuối cùng, vẫn là tớ cảm thấy cô ta đáng thương nên đưa cho cô ta một cây dù.”
“Vậy cậu thì sao? Buổi tối về nhà, cậu có bị ướt mưa hay không?”
Nghe vậy, Trần Đăng Hỏa bỗng không biết phải trả lời làm sao, bèn cười ngượng: “Haiz, chuyện nhỏ thôi mà, cậu cũng biết là nhà tớ rất gần đó, chạy mấy bước là đến rồi.”
Tôi thở dài. Trần Đăng Hỏa vẫn ngây thơ như vậy.
Sắp đến ngày tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi. Nếu là lúc trước, chắc chắn tôi sẽ cố gắng né tránh những công việc cần tiếp xúc gần với nam nữ chính.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy mấy chữ con tốt thí trên đầu Trần Đăng Hỏa, trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Vì vậy, tôi lại liên hệ vị tiền bối đã từng dẫn dắt tôi trong thời gian thực tập.
Tiền bối nghe nói tôi muốn quay lại làm việc thì rất vui mừng. Tôi có lý lịch ưu tú, lại từng có kinh nghiệm thực tập, cuối cùng, tôi thành công được nhận vào làm trong công ty của nam chính.
Lúc nhận được tin nhắn nhận vào làm, tôi đang đi dạo phố cùng Trần Đăng Hỏa, cô ấy mừng rỡ hét lớn, cũng không quan tâm đến ánh mắt ái ngại của mọi người xung quanh mà cứ thế đu lên người tôi như một chú koala.
“Quả Quýt Nhỏ*, tớ biết ngay là cậu đỉnh của chóp mà! Sau này bà đây có chỗ dựa trong công ty rồi ha ha ha!”
(* Nguyên văn là Tiểu Quất Tử (小橘子). Biệt danh này bắt nguồn từ tên của nữ chính, do chữ Chỉ (枳) trong Cúc Chỉ là trái cam đắng Trung Quốc, cùng thuộc chi Cam chanh (Citrus) như trái quýt.)
Dứt lời, cô ấy nằng nặc đòi mời tôi uống cà phê, tung tăng chạy lại quầy bar mua nước.
Tôi ngồi yên tại chỗ, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.
Tôi cũng không biết quyết định này của mình có chính xác hay không. Dấn thân vào cốt truyện có nam nữ chính, thoạt nhìn cũng không phải là một quyết định đúng đắn.
Lúc ngẩng đầu nhìn lên cửa kính, tôi bàng hoàng phát hiện ra trong hình ảnh phản chiếu của bản thân mình trên cửa kính, trên đầu tôi cũng có một hàng chữ xám xịt.
Trước kia, trên đầu tôi chưa từng xuất hiện bất kỳ chữ gì, cho dù soi gương hay chụp ảnh đều chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ một chữ nào.
Nhưng giờ phút này, tôi nhìn thấy ba chữ bay bổng bất thình lình xuất hiện trên đầu tôi.
“Con tốt thí”.
Khoảnh khắc đó, tôi sợ hãi tột độ.
Chẳng lẽ tôi cũng phải chết, cũng phải trở thành vật hy sinh trong cuộc tình của nam nữ chính hay sao?
Nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn về phía quầy bar, thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ đang vẫy tay với mình, tôi bỗng dưng bình tĩnh trở lại. Khoảnh khắc đó, tôi bỗng dưng bình tĩnh trở lại.
Thế giới tiểu thuyết chó má gì chứ, cốt truyện máu chó gì chứ, thân phận chó má gì chứ.