Cúc Cu Cúc Cu - Thiên Lương Vĩnh Động Cơ

Chương 12: Đừng làm phiền tôi



Hôm nay là thứ 6, Kha Diệc Từ vừa hát vừa dọn dẹp bàn làm việc. Anh đã sớm đặt vé tàu cao tốc đi Thiên Tân, hiện tại đang chờ các đồng nghiệp của mình ghi lại chương trình.

"Diệc Từ, đi phòng thu âm thôi." Đồng nghiệp gọi anh.

"Đến liền." Kha Diệc Từ đứng dậy, cầm bản thảo rồi đi về phía cửa.

"Cuối tuần cậu đi đâu chơi thế?" Đồng nghiệp hỏi.

"Thiên Tân." Kha Diệc Từ trả lời, "Còn cậu?"

"Tôi về thăm mẹ. Mẹ tôi bị cảm." Đồng nghiệp đáp.

"Người lớn tuổi bị cảm phải chú ý, kẻo chuyển thành viêm phổi." Kha Diệc Từ nói, "Ba mẹ cậu ở đâu?"

"Thừa Đức." Đồng nghiệp đáp, "Thiên Tân có gì vui không, giới thiệu chút đi, tôi cũng ra ngoài khỏi Bắc Kinh một chuyến."

"Nhà tôi ở Thiên Tân." Kha Diệc Từ nói, "Cậu hỏi vậy làm tôi cũng không biết có gì vui nữa. Ở Công viên Trường Hồng xem mấy ông bà trò chuyện cũng khá thú vị."

Nghe vậy, đồng nghiệp cười: "Cậu giới thiệu hay đấy, nghe hài miễn phí luôn."

Lần ghi âm chương trình này chủ yếu tập trung vào lời dẫn, không có nhiệm vụ ghi hình ngoài trời. Kha Diệc Từ điều chỉnh giọng điệu và ngắt nghỉ theo ý kiến của đồng nghiệp, vừa nghiêm túc vừa đùa giỡn một hồi mà đã ghi âm đến 5 giờ chiều rồi.

"Hôm nay tôi phải về sớm để bắt tàu." Kha Diệc Từ nói, đứng bên cạnh kỹ thuật viên âm thanh hậu kỳ, "Phiên này đủ chưa?"

"Được rồi." Kỹ thuật viên đáp, "Đi đi, có gì tuần sau sẽ tìm cậu."

"Được, cuối tuần vui vẻ." Kha Diệc Từ vẫy tay rồi quay người bước ra khỏi phòng thu âm.

-

Ôn Linh ngồi bên quầy kính, tập trung sửa chữa một con chim máy. Ôn Thuỵ Tuyết ngồi cạnh, chống tay lên má nói: "Không được thì thôi, nó hỏng từ tuần trước rồi."

Ôn Linh dùng tua vít vặn đáy con chim máy, lật ngược con chim kim loại lại, lắc nhẹ, nghe thấy âm thanh va chạm khe khẽ của các linh kiện bên trong.

Ôn Thuỵ Tuyết nhìn Ôn Linh tháo rời con chim máy thành một đống linh kiện, rồi từng bước ráp lại. Cuối cùng, khi lắp lại đáy, Ôn Tuyết chỉ vào một bộ phận nhỏ thừa ra trên bàn, Ôn Linh sững sờ.

Ôn Thuỵ Tuyết cười ngặt nghẽo, sự bướng bỉnh của Ôn Linh khiến buổi chiều hè buồn tẻ trở nên thú vị hơn.

Cạch một tiếng, có khách bước vào cửa tiệm. Ôn Thụy Tuyết quay đầu lại nhìn: "Xin chào... chết tiệt."

Ôn Linh định ngăn em gái nói tục thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: "Ôn Linh."

"Đến đây làm gì?" Ôn Thụy Tuyết đứng dậy, chắn trước Ôn Linh, "Tôi báo cảnh sát."

Ôn Linh nhìn thấy Sở Triết Tùng, người mà cậu đã lâu không gặp, cậu chớp mắt đầy hoang mang, cố nhớ xem lần cuối họ cãi nhau vì nguyên nhân gì.

Hình như lần đó Sở Triết Tùng đưa cậu đến quán bar chơi, hai người xảy ra tranh cãi trong quán, Sở Triết Tùng nói Ôn Linh quá e dè, thiếu tự nhiên, khiến Ôn Linh giận dữ hất ly rượu trắng vào mặt Sở Triết Tùng.

Sau đó là những màn xin lỗi dài dòng và những lần từ chối không dứt. Ôn Thuỵ Tuyết biết được chuyện Sở Triết Tùng đưa Ôn Linh đến quán bar, cô giận dữ cướp điện thoại của cậu, chặn hết mọi liên lạc với Sở Triết Tùng. Không những chặn, cô còn đặc biệt đứng chờ trước cửa Học viện Mỹ thuật Trung ương để mắng chửi Sở Triết Tùng một trận.

"Ôn Linh, chúng ta nói chuyện đi." Sở Triết Tùng nói, "Tôi đã ngồi tàu cao tốc ba tiếng đến đây, chưa uống ngụm nước nào."

"Khát chết cũng đáng." Ôn Thụy Tuyết nhíu mày, "Kể khổ gì thế, anh tôi bắt đến à."

Ôn Linh vỗ vai em gái, nói với Sở Triết Tùng: "Lên lầu."

"Cậu nói chuyện được rồi sao?" Sở Triết Tùng ngạc nhiên hỏi.

"Anh tôi luôn nói được, đồ ngu." Ôn Tuyết nói.

Ôn Linh không sửa lời em gái, cậu quay người bước lên tầng hai, Sở Triết Tùng vội vã theo sau. Ôn Thuỵ Tuyết kìm nén sự khó chịu, bước vào phòng và đi loanh quanh đầy lo lắng.

Lên tới tầng hai, Ôn Linh ngồi xuống ghế sofa, chỉ vào chiếc ghế đơn, ý bảo Sở Triết Tùng ngồi xuống. Cậu cầm máy tính bảng lên, bắt đầu gõ một đoạn dài. Sau khi suy nghĩ lại, cậu thấy không đáng nên xóa đi, chỉ để lại một câu: "Cậu muốn gì?"

"Tôi muốn một lời tha thứ." Sở Triết Tùng nói.

Ê t nhịn không được phải cắt ngang luôn á, là sao vậy ba nội? Hỏi muốn gì, muốn sự tha thứ? Người bình thường còn biết nói một câu muốn bù đắp, muốn chân thành xin lỗi.

"Tôi tha thứ cho cậu." Ôn Linh viết.

"Chúng ta có thể quay lại không?" Sở Triết Tùng hỏi.

"Không thể." Ôn Linh viết.

"Tại sao?" Sở Triết Tùng hỏi.

Ôn Linh suy nghĩ một lúc rồi viết: "Tôi không nhớ vì sao tôi lại đồng ý với cậu."

"Tôi nghĩ cậu nên bình tĩnh lại." Ôn Linh viết, "Tôi không giỏi nói chuyện, không thể cãi lại cậu, mà tôi cũng không muốn cãi nhau."

"Tôi nghĩ cậu chỉ muốn có một món đồ yên tĩnh để trang trí." Ôn Linh viết.

"Không phải vậy." Sở Triết Tùng phản bác, "Sau này tôi sẽ nghe lời cậu."

Ôn Linh viết: "Tôi cũng không cần một món đồ biết nghe lời." Cậu nhìn Sở Triết Tùng, nâng cằm lên. Thái độ lạnh lùng, kiêu ngạo của Ôn Linh khiến Sở Triết Tùng nhớ đến lần đầu gặp nhau, khi Ôn Linh nhận lại thẻ sinh viên từ tay hắn. Dù lúc đó Ôn Linh lịch sự cảm ơn, nhưng Sở Triết Tùng vẫn cảm nhận được sự xa cách đầy kiêu hãnh. Gần như ngay lập tức, điều đó khiến Sở Triết Tùng cảm thấy kỳ lạ và thôi thúc hắn muốn thấy biểu cảm sống động hơn từ Ôn Linh.

Nhưng dường như Ôn Linh chưa bao giờ có tình cảm ngang bằng với Sở Triết Tùng.

Ôn Linh luôn tỏ ra mơ hồ, như thể chỉ đang làm tròn bổn phận khi ở bên Sở Triết Tùng.

Lúc này, Kha Diệc Từ đứng trước cửa tiệm, Ôn Thuỵ Tuyết nhìn thấy anh, đôi mắt sáng lên như gặp được cứu tinh: "Anh đến rồi!"

"Anh em đâu?" Kha Diệc Từ hỏi.

"Trên lầu, mau, tôi đưa anh lên." Ôn Tuyết dẫn Kha Diệc Từ lên lầu. Cô thò nửa người qua cửa, hạ giọng nói: "Đó là Sở Triết Tùng, bạn trai cũ của anh tôi."

Sắc mặt Kha Diệc Từ trở nên phức tạp, anh khẽ hỏi: "Sao cậu ta lại ở đây?"

"Tìm anh tôi để nối lại tình xưa." Ôn Tuyết nói.

Khi tình địch xuất hiện, trong đầu Kha Diệc Từ như có hồi chuông cảnh báo. Anh cố nén sự khó chịu, ngồi xổm sau lưng Ôn Thuỵ Tuyết để nghe trộm cuộc nói chuyện.

Hai người bên trong nói chuyện khá nhỏ, hơn nữa Ôn Linh chủ yếu viết ra giấy, điều này khiến Kha Diệc Từ sốt ruột, chỉ muốn xông vào kéo Ôn Linh đi ngay lập tức.

Nhưng làm thế thì không tôn trọng Ôn Linh, Kha Diệc Từ vẫn giữ được lý trí. Thân phận hiện tại của anh chỉ là bạn tốt của Ôn Linh, không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng của cậu.

Anh dán tai lên tường, cố nghe rõ từng âm thanh, kể cả tiếng ma sát của vải quần áo.

Ôn Linh nhìn Sở Triết Tùng, nhận ra đối phương gầy đi nhiều, đôi mắt to của hắn ta càng thêm lộ rõ. Ôn Linh giơ máy tính bảng lên, trên đó có một dòng chữ in đậm: "Cậu đừng đến tìm tôi nữa."

"Cậu là bạn trai tôi!" Sở Triết Tùng to tiếng nói, hắn vốn nóng tính, không kiềm chế được mà cao giọng: "Cậu từng yêu tôi chưa? Dù chỉ là thích thôi cũng được."

Kha Diệc Từ nghe đến đây, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh nghe rõ ràng tiếng Ôn Linh nói: "Từng thích."

Ôn Linh thêm một từ nữa: "Chút."

Đã từng thích một chút. Nghe đến đây, Sở Triết Tùng như bị rút cạn sức lực, hắn ngồi xổm xuống, ôm đầu, thu mình lại thành một cục. Chút tình cảm từ Ôn Linh lại có thể dễ dàng đánh gục hoàn toàn sự phòng vệ của Sở Triết Tùng.

Điều đó khiến Sở Triết Tùng cảm thấy mất mát cực kì lớn lao. Vì thiếu cảm giác an toàn, hắn đã cố gắng điều khiển và lợi dụng sự bao dung của Ôn Linh để tìm kiếm sự an toàn, nhưng cuối cùng chỉ đẩy người yêu ngày càng xa mình hơn.

Gần hai năm bên nhau, vô số lần chia tay rồi quay lại, Ôn Linh đã mệt mỏi và cảm thấy khó xử, còn Chu Triết Tùng thì bối rối không biết phải làm sao. Tình yêu không phải là sự thỏa hiệp hay nhường nhịn. Nếu ở bên nhau không thể mang lại hạnh phúc, chia tay có lẽ cũng là một giải pháp tốt.

"Được thôi." Sở Triết Tùng nói, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình. Hắn đứng dậy, nhìn Ôn Linh: "Tôi đi đây, cậu nhớ chăm sóc bản thân."

Ôn Linh gật đầu, cậu dõi theo bóng lưng đầy thê lương của Sở Triết Tùng khuất dần sau khúc cua cầu thang. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, đến khi chính thức chia tay, Ôn Linh vẫn cảm thấy một chút buồn bã.

Sở Triết Tùng rời khỏi cửa tiệm trong trạng thái rối bời, trên tầng hai vẫn không vang lên tiếng bước chân nào. Ôn Thuỵ Tuyết và Kha Diệc Từ đứng nhìn nhau đầy bối rối trước quầy kính.

"Tiếp theo phải làm gì?" Ôn Thuỵ Tuyết hỏi.

"Để anh lên xem." Kha Diệc Từ tình nguyện bước lên cầu thang, ba bước thành hai bước, nhanh chóng tiến vào tầng hai. Ôn Linh đang ngồi một mình trên ghế sofa, thẫn thờ.

"Tiểu Vũ." Kha Diệc Từ lên tiếng.

Ôn Linh quay đầu lại, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Anh, tan làm rồi à."

"Ừ, tôi vừa mới đến." Kha Diệc Từ ngồi xuống cạnh Ôn Linh, "Sao vậy, thấy tôi không vui à?"

Ôn Linh lắc đầu.

"Lúc tôi vào thấy có một cậu trai đi ra, trông cũng tầm tuổi cậu, mắt rất to." Kha Diệc Từ thăm dò, "Cậu quen cậu ta à?"

Ôn Linh gật đầu: "Ừ."

"Bạn học với nhau cãi nhau?" Kha Diệc Từ hỏi mặc dù đã biết rõ.

Ôn Linh lắc đầu, cúi xuống đóng chiếc máy tính bảng lại rồi hỏi: "Anh, ăn cơm chưa?"

"Chưa kịp ăn." Kha Diệc Từ đáp, "Ở quanh đây có gì ngon không? Về nhà cậu ăn cũng được."

Ôn Linh trông có vẻ uể oải, cậu nói: "Muốn ăn bánh."

"Không thành vấn đề, đi thôi." Kha Diệc Từ đáp, "Tôi thấy có tiệm Holiland ở ngay gần ga tàu điện ngầm."

Phần tác giả nói:

Hoàn thành chuỗi cập nhật liên tục, sau này sẽ cập nhật hàng tuần 1-1.5 vạn chữ, bắt đầu từ thứ Sáu mỗi tuần.