Cúc Cu Cúc Cu - Thiên Lương Vĩnh Động Cơ

Chương 26



"Ôn Linh!" Lớp trưởng ở quầy thu phí vẫy tay với Ôn Linh, "Bên này nè."

Ôn Linh đi đến bàn, mở ba lô ra, lấy chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng, ký tên thanh toán. Kha Diệc Từ thì vẫn luôn đứng thẳng tắp sau lưng Ôn Linh, giống như một vệ sĩ.

"Người này là ai vậy?" Lớp trưởng nhìn khuôn mặt Kha Diệc Từ, không chắc đối phương là phụ huynh hay đàn anh.

"Tôi là bạn của Ôn Linh." Kha Diệc Từ nói, "Cậu không cần để ý đến tôi đâu."

Ôn Linh đưa tờ ký xác nhận cho lớp trưởng, đeo lại ba lô, quay sang Kha Diệc Từ nói: "Xong rồi."

"Đi đâu mua đồ?" Kha Diệc Từ hỏi.

Ôn Linh ra hiệu, [Có cửa hàng đồ họa trong trường, giá rẻ mà chất lượng tốt.] Cậu vừa đi vừa ra hiệu, [Anh đã từng đến đây chưa?]

"Chưa, tôi vẽ tệ mà, đến học viện Mỹ thuật để tự làm xấu mặt mình hả." Kha Diệc Từ nói, anh cúi đầu phát hiện hình vẽ graffiti trên đá ven đường, "Cậu cũng từng vẽ ở đây à?"

Ôn Linh lắc đầu.

"Trông có vẻ rất thú vị." Kha Diệc Từ nói với vẻ tò mò.

Thấy Kha Diệc Từ hứng thú vậy, Ôn Linh trong lòng quyết định thêm màu acrylic vào danh sách mua sắm.

"Tôi nhớ cậu học chuyên ngành tranh thủy mặc." Kha Diệc Từ nói, "Có khái niệm gì không nhỉ?"

*国画专业 Quốc họa Trung Quốc chỉ loại hình nghệ thuật truyền thống của Trung Quốc, thường được gọi là tranh thủy mặc.

Ôn Linh ra hiệu, [Tôi thích nhiều hướng khác nhau, chọn cái nào mà không phải giặt quần áo thường xuyên.]

"Tôi thực sự rất muốn xem tác phẩm của cậu." Kha Diệc Từ nói.

Ôn Linh lấy máy tính bảng ra, mở thư viện ảnh, chọn album tranh thủy mặc đưa cho Kha Diệc Từ xem. Những dáng vẻ khác nhau của các loài chim, có đứng yên, làm tổ, nhảy múa, giang cánh, lao xuống, đều có thể thấy rõ sở thích của Ôn Linh.

"Còn nữa." Ôn Linh cuộn xuống vài chục bức ảnh, bao gồm phong cảnh, thực vật, cảnh tranh rồng và hổ, người đánh cá. Những bức tranh ban đầu phong cách đa dạng, sau đó dần dần tự hình thành phong cách riêng, cấu trúc tỷ lệ chính xác, chi tiết đầy đủ, đường nét mượt mà, sự cân bằng giữa phức tạp và đơn giản, tạo cảm giác không gian rõ nét, lật từng bức qua, có thể thấy rõ sự tiến bộ, làm người xem hiểu thế nào là cảnh đẹp ý vui.

"Khai giảng này cậu năm 4, có phải sẽ làm luận văn tốt nghiệp không?" Kha Diệc Từ hỏi.

Ôn Linh gật đầu, cậu nói: "Đang, muốn."

"Kể cho tôi nghe chút được không?" Kha Diệc Từ nói.

"Hạc." Ôn Linh nói, suy nghĩ một lúc, ra hiệu, [Chưa biết vẽ gì, vẫn đang nghĩ.]

"Ôn..." Một chàng trai trẻ ngồi trong chiếc đình giữa bãi cỏ bên lề đường, thấy Ôn Linh thì lập tức đứng dậy: "Ôn Linh!"

Ôn Linh quay đầu theo hướng giọng nói, lập tức nhíu mày, nói với Kha Diệc Từ: "Đi."

"Á?" Kha Diệc Từ giả vờ không biết chàng trai gọi Ôn Linh, "Cậu ta là bạn học của cậu à?"

"Không." Ôn Linh kéo tay Kha Diệc Từ về phía trước, "Đi."

Nhân lúc hai người đang lôi kéo nhau, nam sinh kia đã chạy đến nói: "Tôi đã đợi cậu cả buổi sáng."

"Vất vả quá vậy, sao không nhắn tin cho Tiểu Vũ một tiếng." Kha Diệc Từ nói, "Tôi đưa cậu ấy đến đây sớm hơn."

Sở Triết Tùng không nghe ra được sự châm biếm trong lời nói của Kha Diệc Từ, chỉ toàn tâm toàn ý chăm chú vào Ôn Linh, nói: "Cậu định đi cửa hàng mua đồ à? Tôi cũng định đi."

Kha Diệc Từ nhìn Sở Triết Tùng với vẻ nghi hoặc, cái thằng nhóc này lớn lên với cái đầu như thế nào vậy, điếc có chọn lọc?

Ôn Linh buông tay Kha Diệc Từ, ra hiệu cho Sở Triết Tùng, vừa ra hiệu hai chữ thì dừng lại, nhớ ra Sở Triết Tùng không hiểu ngôn ngữ ký hiệu, cậu mở ba lô định lấy máy tính bảng ra giao tiếp.

"Đủ rồi." Kha Diệc Từ ngăn Ôn Linh lại, đồng thời ôm vai cậu bạn nhỏ, "Tiểu Vũ đưa tôi đi tham quan trường, không đi cửa hàng nữa, cậu tự đi đi."

Cuối cùng Sở Triết Tùng cũng chú ý đến Kha Diệc Từ đang đứng bên cạnh, hắn chất vấn Ôn Linh: "Anh ta là ai?"

"Là tổ tiên của cậu." Kha Diệc Từ nói, "Sao không hiểu được lời người khác nói vậy chứ?" Anh kéo khóa ba lô cho Ôn Linh, vỗ vai cậu, "Chúng ta đi thôi."

Ôn Linh ra hiệu, [Tôi đã chặn cậu ta.]

"Tiểu Vũ nói, cậu ta đã chặn cậu, đừng làm phiền cậu ấy." Kha Diệc Từ dịch, anh tỏ ra là người từng trải để giáo dục người trẻ tuổi, "Chia tay thì nên giữ thể diện một chút, làm khó khăn như vậy chẳng có lợi cho ai cả."

Sở Triết Tùng không phản bác, hắn vẫn nhìn Ôn Linh với biểu cảm cực kỳ tủi thân, như một con chó mất chủ.

Ôn Linh liếc nhìn, dứt khoát quay lưng đi thẳng, Kha Diệc Từ sử dụng đòn công kích tâm lý: "Hai người yêu nhau hai năm mà cậu ấy ngay cả ngôn ngữ ký hiệu cũng không hiểu." Anh theo sát Ôn Linh, thò đầu hỏi, "Hóa ra cậu thích kiểu dây dưa thế này à?"

Ôn Linh từ chối trả lời.

"Nhìn tôi này, tôi cũng có thể lì lợm la liếm." Kha Diệc Từ giấu tâm tư chân thật trong câu nói bông đùa.

Ôn Linh nhìn anh, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, cậu mở miệng nói: "Lừa đảo."

Một câu nói khiến dũng khí mới nhen nhóm của Kha Diệc Từ bị đập nát, anh nuốt xuống sự chua chát, lẩm bẩm: "Mang thù quá đi mà."

Một cánh tay tự giác khoác lên vai Kha Diệc Từ, Ôn Linh chỉ chỉ cổng trường: "Đi thôi." Cậu lắc lắc tay anh bạn, xua tan sự thất vọng trong mắt đối phương, nói: "Mua, đồ."

"Cậu chỉ đường." Kha Diệc Từ nói.

[Cổng trường có hai cửa hàng đồ họa, hơi đắt hơn trong trường nhưng đa dạng hơn.] Ôn Linh ra hiệu.

"OK." Kha Diệc Từ nói, anh đi theo chỉ dẫn của Ôn Linh đến cổng trường, "Cuối tuần cậu có kế hoạch gì không?"

"Có." Ôn Linh nói, anh xin lỗi ra hiệu, [Tôi muốn đi thăm ông bà, xin lỗi.]

"À, không sao, ông bà quan trọng hơn." Kha Diệc Từ nói, "Dù sao chúng ta cũng đã ở Bắc Kinh rồi, việc ghé qua cũng tiện hơn."

Vào cửa hàng đồ họa chọn lựa, Ôn Linh giới thiệu về các loại màu trong tranh thủy mặc, màu bột, màu kem hoặc màu khối, anh có những kỹ thuật chọn lựa riêng. Ôn Linh thong thả đi qua từng quầy hàng, cậu rất tận hưởng quá trình mua sắm, bất kể Kha Diệc Từ có hiểu hay không, tay cậu không ngừng ra hiệu trong không khí, đôi mắt sáng lấp lánh, tràn đầy tình yêu với hội họa.

Khác với chàng trai trẻ nhút nhát và điềm đạm thường ngày, lúc này Ôn Linh như đang tỏa sáng, ngược lại, Kha Diệc Từ trở thành người lắng nghe, chăm chú nhìn đôi tay vung vẩy của đối phương.

"Tổng cộng là hai ngàn bảy trăm hai mươi đồng." Nhân viên cửa hàng nói, "Xin hỏi thanh toán bằng cách nào?"

Ôn Linh mở trang thanh toán trên điện thoại, nhân viên quét mã, cho những món đồ họa chất thành đống cao trên bàn vào túi giấy, đưa cho Ôn Linh: "Hoan nghênh quay lại lần sau."

"Tiếp theo cậu muốn đi đâu?" Kha Diệc Từ hỏi.

[Muốn đi xem Tiểu Tuyết ở trường Tài chính.] Ôn Linh nói.

"Cậu có đói không?" Kha Diệc Từ hỏi, "Tôi đi mua chút đồ ăn."

Ôn Linh lắc đầu, Kha Diệc Từ ném cho cậu một chiếc chìa khóa xe, nói: "Cậu lên xe chờ tôi đi, tôi đi rồi sẽ về ngay."

-

Ôn Thụy Tuyết vác chiếc vali lớn 26 inch lên tầng ba, thở hổn hển vì mệt, cô tìm đến số phòng ký túc xá, mở cửa, nói: "Các chị em tôi đã về rồi đây."

"Cậu ở Bắc Kinh mà mang nhiều đồ thế?" Bạn cùng phòng đang sắp xếp đồ đạc, Ngụy Mai nói, "Tôi mang đặc sản đặt ở bàn cậu á, cậu thử đi."

"Bò khô à, tuyệt cú mèo!" Ôn Thụy Tuyết cầm một chiếc cốc trống đã để cả mùa hè, "Tôi đi rửa cốc cái, bỏ bụng ăn ngay."

Đi vào nhà rửa tay để rửa cốc, rót một cốc nước nóng trở về ký túc, Ôn Thụy Tuyết ngẩng đầu: "Mai Mai ơi, em lấy một cái bò khô nhé."

"Lấy đi." Ngụy Mai nói, cô ngồi trên giường xem điện thoại, "Thanh Thiên và Tiểu Vi tối nay sẽ đến, bọn họ cũng mang nhiều đặc sản lắm, mấy hôm nay chúng ta được ăn ngon rồi."

"Yay." Ôn Thụy Tuyết nói, "Khi nào mọi người đầy đủ tôi đãi mọi người ăn vịt quay."

"Không thể để cậu tốn tiền được." Ngụy Mai nói, cô thoát khỏi WeChat mở Weibo, lướt qua vài tin hot, ánh mắt dừng lại ở một bài viết tìm người, hình ảnh trong bài viết chính là Ôn Thụy Tuyết, "Cái này..."

"Gì?" Ôn Thụy Tuyết vừa vui vẻ nhai khô bò vừa ngẩng đầu.

"Không có gì." Ngụy Mai nhíu mày, trầm tư tìm hiểu sự việc, người đăng bài tìm người là một tài khoản truyền thông tự xưng đến từ thành phố Trịnh Châu, tỉnh Hà Nam, tự nhận là miễn phí giúp một cặp vợ chồng già tìm con gái mất tích.

"Tiểu Tuyết." Ngụy Mai lên tiếng, "Đây có phải là cậu không?" Cô vịn vào cầu thang, từ giường trên trèo xuống, đưa điện thoại cho Ôn Thụy Tuyết, "Tôi thấy từ khóa này trên hot search, nó đã lọt vào top 10 rồi."

Ôn Thụy Tuyết chăm chú nhìn, đúng là bức ảnh một inch được dán trên bảng thông báo kết quả tốt nghiệp trung học, cuộc sống bình lặng của cô bị xé toạc ra một khe hở. Cô cảm nhận được mùi âm mưu ẩn chứa dưới làn sóng ngầm, nói: "Đúng là tôi, nhưng tình huống phức tạp hơn nhiều so với những gì bài viết mô tả."