"Em trai, liệu việc này có thật sự hiệu quả không?" Một người phụ nữ trung niên lo lắng hỏi người đàn ông đang ngồi trên ghế nhỏ, "Bệnh viện đã báo hai lần về tình trạng nguy kịch của Long Long, chúng ta còn chưa thấy được mặt của Vọng Nam."
"Anh Hải nói sẽ giúp chúng ta thì chắc chắn sẽ giúp đến cùng." Người đàn ông cắt một miếng táo đưa cho người phụ nữ, "Chị đừng lo, Vọng Nam là con ruột của chị, làm sao nó có thể nhẫn tâm mà không lo cho em trai mình được chứ? Chẳng phải do lúc trước gia đình mình khó khăn, em lại phải lo cưới vợ nên đành phải đưa Vọng Nam đi. Nó sẽ hiểu thôi."
Cốc cốc, tiếng cửa vang lên, "Dũng Tử, ra mở cửa."
"Đây, ra ngay." Người đàn ông đứng dậy rồi nhắc người phụ nữ, "Anh Hải đến rồi, chị có gì muốn hỏi thì nhanh hỏi đi." Gã mở cửa, niềm nở nói: "Anh Hải, mời anh ngồi, em và chị gái vừa nhắc đến anh."
Người được gọi là anh Hải rõ ràng không muốn nói chuyện phiếm. Hắn bước tới ngồi xuống bên cạnh ghế sofa, gương mặt nghiêm nghị nhìn người phụ nữ: "Chị Huệ, chị nói thật cho tôi biết, ngoài cô bé đó, chị có còn một đứa con gái nào khác không?"
Ánh mắt người phụ nữ ngay lập tức căng thẳng, tay bà vô thức vặn vẹo ngón tay: "À... là đứa trẻ đó, bị tật bẩm sinh."
"Tật chỗ nào?" Anh Hải hỏi.
"Hở hàm ếch." Người phụ nữ đáp, "Còn hơi chậm phát triển."
"Vậy các người đã bỏ rơi cô bé hay bán đi rồi?" Anh Hải tiếp tục hỏi.
"Con bé như vậy thì ai mà mua chứ." Người đàn ông xen vào.
"Im ngay!" Anh Hải lườm gã, "Các người hại tôi đến mức sắp chết rồi."
"Mẹ chồng tôi lén lút vứt con bé đi." Người phụ nữ nói với vẻ hối lỗi. "Lúc tôi ra ngoài mua đồ, bà ấy đã dẫn con bé tới thị trấn rồi vứt nó trước cửa bệnh viện. Khi tôi về mới biết chuyện."
"Chị không đi tìm sao?" Anh Hải hỏi.
"Đứa trẻ tật nguyền như thế, vứt đi là xong." Người đàn ông thản nhiên đáp.
"Các người có biết rằng, đứa trẻ tật nguyền đó không những còn sống mà còn đang livestream trên mạng để nói thay cho Vọng Nam của các người không. Chuyện này khiến cảnh sát gọi tôi đến làm việc rồi yêu cầu đóng tài khoản lại." Anh Hải to tiếng nói, "Tài khoản này tôi đã gây dựng ba năm trời, khó khăn lắm mới có được tám trăm nghìn người theo dõi. Đó là bát cơm của tôi đó có hiểu không!"
Người phụ nữ lắp bắp: "Vậy... vậy phải làm sao đây? Bệnh của Long Long thực sự không thể kéo dài được nữa."
"Trương Vọng Nam là bị chán đi đúng không?" Anh Hải hỏi.
"Đúng, là em trai tôi liên lạc với người mua." Người phụ nữ nói, "Con gái chẳng đáng bao nhiêu, chỉ bán được năm trăm tệ."
"Ngoài hai người ra, còn ai biết về việc này không?" Anh Hải hỏi.
Người đàn ông lắc đầu: "Tôi nói với bên ngoài rằng con bé bị bọn buôn người bắt cóc."
"Được, vậy thì cứ khẳng định là bị bắt cóc, tuyệt đối không được nhắc đến chuyện tiền bạc." Anh Hải căn dặn. "Hai người thu xếp đi, chúng ta sẽ lên Bắc Kinh."
"Sao?" Người phụ nữ ngơ ngác. "Lên Bắc Kinh làm gì?"
"Vọng Nam nhà các người đã được một gia đình giàu có nhận nuôi. Tôi đã thuê hai thám tử, nhưng không có cơ hội gặp nó chứ đừng nói là nói chuyện." Anh Hải nói giọng mỉa mai. "Con bé này có số phận tốt thật. Các người coi nó như cỏ rác, còn nhà giàu ở Bắc Kinh lại coi nó như báu vật."
"Chắc chắn họ định cho Vọng Nam làm con dâu cho đứa con trai câm của họ." Người đàn ông nói. "Càng giàu có thì càng biến thái."
Anh Hải cười khẩy một tiếng, không tham gia vào cuộc trò chuyện, hắn đứng dậy: "Được rồi, các người nhanh chóng chuẩn bị đi, Lão Trương đâu rồi?"
"Ông ấy đi xe chạy rồi, hôm qua gọi cho tôi nói vừa tới Hà Bắc." Người phụ nữ trả lời.
"Đưa tin cho Lão Trương biết, bảo ông ấy cũng lên Bắc Kinh, hai vợ chồng cùng gặp Vọng Nam." Anh Hải nói, "Người giàu cũng không thể ngăn cản Vọng Nam gặp cha mẹ ruột của mình."
"Tôi cũng đi." Người đàn ông giơ tay lên, "Tôi chưa bao giờ đi Bắc Kinh."
"Đi cái rắm, với cái miệng này của cậu, tôi không thể để cậu đi được." Anh Hải nhíu mày, vẻ mặt chán ghét, "Ở nhà đi, Long Long không cần ai chăm sóc à?"
"Để em trai lên Bắc Kinh xem đi, nó cũng không biết chăm sóc ai." Người phụ nữ nói, "Em dâu đang ở bệnh viện chăm sóc."
Anh Hải thở dài bất lực: "Hắn là một người đàn ông sắp bốn mươi tuổi, các người nuông chiều hắn như vậy càng không ra gì." Hắn đẩy cửa ra, rời đi. Trước khi nhận công việc này, hắn không hề nghĩ rằng mọi thứ sẽ phức tạp đến vậy. Dự kiến cuộc chiến truyền thông sẽ kết thúc trong nửa tháng, nhưng đã kéo dài hai tháng mà vẫn chưa thấy ánh sáng ở cuối đường.
Tài khoản có năm mươi nghìn người theo dõi trong khoảng thời gian này đã tăng lên tám mươi nghìn nhờ sự khuếch trương của sự việc. Hắn trở thành người đại diện duy nhất của vợ chồng Trương trên toàn mạng. Tất cả các tin tức độc quyền về chuyện này đều phải liên lạc với hắn. Qua cuộc chiến này, hắn thực sự đã bước vào ánh đèn sân khấu trên toàn mạng.
Nếu sự việc này diễn ra thuận lợi, hắn hiển nhiên sẽ trở thành một người nổi tiếng trên mạng xã hội. Nếu thất bại, hắn sẽ phải đối mặt với việc bị khóa tài khoản và bị công ty sa thải. Hắn không thể không liều lĩnh, phải quyết tâm cố gắng hết sức. Chỉ cần Trương Vọng Nam xuất hiện, ai đúng ai sai chỉ là lời văn, tùy ý hắn biến tấu, sáng tác. Tiểu Trần và Trần Thắng Dũng, hai kẻ ngu ngốc, chẳng nên tích sự gì, nhưng lại cho hắn một ý tưởng.
Hải Học Như ngồi vào xe, hài lòng búng tay, như thể nhìn thấy tương lai xán lạn của sự nghiệp. Khi nổi tiếng rồi, hắn sẽ lập tức nhảy việc, thành lập tài khoản cá nhân và tự tạo studio, mỗi năm thu nhập triệu đô không phải là giấc mơ nữa. Ông chủ ngu xuẩn, không có con mắt nhìn xa trong rộng lại còn qua cầu rút ván, hắn chỉ bị cảnh sát mời một lần mà thôi vậy mà lại muốn sa thải hắn mà không bồi thường? Thật không thể tin. Hắn khởi động xe, lái vào làn đường, âm nhạc hùng tráng vang lên trong đầu, Hải Học Như ngay lập tức cảm thấy mình như một vị tướng quân tiến lên, gươm rút ra chỉ thẳng Bắc Kinh.
Văn phòng công ty PR Thái Yến vẫn bận rộn như thường lệ, Phan San San cầm một cốc cà phê đứng trước cửa phòng họp, thúc giục: "Dương Dương nhanh lên, chỉ còn thiếu anh thôi."
"Đến đây rồi." Hình Dương chạy đến bàn làm việc lấy máy tính xách tay, xông vào phòng họp, xin lỗi nói, "Xin lỗi, khách hàng ở Phong Đài, đường này tắc nghẽn không nhúc nhích được, tôi gần như phải khiêng xe qua đây." Anh để máy tính xuống, kéo ghế ngồi xuống, "Chúng ta bắt đầu đi."
"Chủ đề của cuộc họp lần này là như thế này." Phan San San trình bày một slide, nội dung là: Cha mẹ sống cô đơn gọi điện cầu cứu con gái ruột: Xin hãy quay về bên chúng tôi.
"Mọi người có biết chuyện này không?"
"Có biết."
"Đâu có ai không biết, mỗi ngày đều có cách mới để lên hot search."
Các đồng nghiệp trong phòng họp lần lượt phát biểu.
"Chuyện này trước đây chủ yếu là tôi theo dõi, nếu Dương Dương có thời gian thì cũng sẽ xem qua." Phan San San nói, "Theo đánh giá của nhóm dữ liệu công chúng của chúng ta, chuyện này đã chính thức được nâng cấp thành trường hợp đỏ cấp một. Trong nửa tháng tới, tôi hy vọng mọi người có thể tham gia đưa ra ý kiến để thắng trận. Dưới đây tôi sẽ trình bày một chút về dòng thời gian và bối cảnh, mọi người có câu hỏi nào thì cứ hỏi."
"Được rồi, hoàn hảo, kết thúc công việc thôi." Nhậm Nhàn vẫy tay với Kha Diệc Từ, "Tiểu Kha vất vả rồi."
Kha Diệc Từ dụi dụi mắt nói: "Không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ." Liên tục thức hai đêm khiến anh cảm thấy kiệt sức, hôm qua bị thám tử tư bắt được phá hỏng cả một đêm của anh, không thể không thức thêm một đêm để quay lại nguyên liệu. Anh quay đầu tìm bóng dáng của Ôn Linh, cậu dường như cảm thấy áy náy, một hai phải chạy tới bồi anh thức khuya, lo lắng mua nước, mua cơm, như một quản gia cá nhân nhỏ.
Ôn Linh cầm một túi bánh bao đi qua, một chiếc bánh đang kẹp trong miệng, đưa cho Kha Diệc Từ một cái, tay kia còn cầm hai cốc sữa đậu nành.
"Cậu mua bữa sáng hả?" Kha Diệc Từ nhận bánh bao, "Cảm ơn cậu."
Ôn Linh mua một túi bánh lớn, chia cho Nhậm Nhàn, Lưu Ổn, Đàm Cầm, Trần Vi Húc và tất cả các nhân viên hỗ trợ, ngay cả tài xế cũng có một cái.
Kha Diệc Từ hài lòng khi thấy Ôn Linh dần hiểu biết về đối nhân xử thế với các quan hệ xã hội, nhưng cũng buồn bã vì mình không phải là người đặc biệt trong lòng cậu. Anh đã trở thành một người bình thường trước mặt Ôn Linh.
Ôn Linh sau khi phát xong bánh bao quay lại đứng bên cạnh Kha Diệc Từ, đưa cho anh một cốc sữa đậu nành.
Kha Diệc Từ nói: "Chỉ có mình tôi có sữa đậu nành thôi."
Ôn Linh ngây ngẩn gật đầu.
"À ha." Kha Diệc Từ vui vẻ uống một ngụm, anh biết vị trí của mình trong lòng Ôn Linh là khác biệt so với những người khác.
Ôn Linh không hiểu Kha Diệc Từ vui mừng vì điều gì, nhưng điều đó không cản trở cậu cảm thấy thư giãn thoải mái.
"Mới tan làm sao." Một giọng nữ vang lên, phá tan bầu không khí vui vẻ của Kha Diệc Từ.
Ôn Linh nhìn về phía phát ra âm thanh, một người phụ nữ xinh đẹp đứng ở cửa đồn cảnh sát, mày liễu mắt phượng, tóc dài sóng nước, vừa vặn chạm mắt với Ôn Linh, cười nói: "Cậu nhóc này là ai vậy?"
Kha Diệc Từ bước lên một bước, chắn tầm nhìn của Ôn Linh, cảnh giác nói: "Cô đến đây làm gì?"
"Đương nhiên là tìm cậu rồi." Người phụ nữ nói, "Chúng ta cùng nhóm nghiên cứu mà."
Ôn Linh chọc chọc lưng Kha Diệc Từ, như hỏi ý nghĩa câu này.
Ngay lập tức, Kha Diệc Từ cảm thấy áp lực từ cả hai phía, anh nói: "Sao không thể đến gặp tôi vào thứ 2? Tại sao phải đến hôm nay?"
Người phụ nữ thấy anh có vẻ như gà mẹ bảo vệ con, càng thêm tò mò về danh tính của cậu bé đứng sau, khi cô chuẩn bị mở miệng thì một người đàn ông đi theo sau: "Lệ Lệ, tìm chỗ đậu xe ở đây khó quá."
"Khụ." Nhậm Nhàn phát ra một âm thanh đơn giản, cô nói: "Cậu chính là Đội trưởng Dương phải không? Nghe danh đã lâu."