Cúc Cu Cúc Cu - Thiên Lương Vĩnh Động Cơ

Chương 7: Sợ độ cao



"Chiều nay cậu định làm gì?" Kha Diệc Từ hỏi.

Ôn Linh ra hiệu. [Ở lại trông tiệm với em gái.]

"Đừng trông tiệm nữa, chúng ta ra ngoài chơi đi." Kha Diệc Từ khuyến khích, "Tôi có hai vé vào công viên nước."

Ôn Linh lưỡng lự, cậu không sợ nước thậm chí bơi rất giỏi, khi uống nước, cậu có vẻ năng động như một con cá trắm trắng, nhưng để lại em gái một mình trông tiệm... cậu không yên tâm.

"Cậu lo cho Thụy Tuyết à." Kha Diệc Từ hiểu ý Ôn Linh. Anh đi xuống lầu và hỏi Ôn Thụy Tuyết: "Tiểu Tuyết, chiều nay em có kế hoạch gì không?"

"Sao vậy, anh định dẫn anh trai tôi đi chơi à?" Ôn Tuyết đoán trúng ý định của Kha Diệc Từ. Cô nói: "Thế thì hay quá, tôi cũng định đi xem phim với bạn, chiều nay sẽ đóng cửa tiệm vậy. Dù sao cũng chẳng có ai đến."

Ôn Linh đi xuống lầu, vô tình khẽ va vào con búp bê lắc đầu trên quầy. Búp bê vừa lắc đầu vừa phát ra tiếng cười khúc khích làm cậu giật mình. Ôn Thụy Tuyết cầm con búp bê nhét vào dưới cùng của quầy, than phiền: "Không hiểu bố mẹ nghĩ gì nữa, chắc chỉ những người có vấn đề mới mua mấy thứ này."

Ôn Linh bất lực ra hiệu, [Em mắng tới ba mẹ rồi à.]

Ôn Thụy Tuyết nhún vai nhưng không xin lỗi.

Kha Diệc Từ hỏi: "Vậy... Chúng ta đi chứ?"

Ôn Linh ra hiệu. [Chờ một chút.] Rồi chạy lên tầng hai, lục tìm quần bơi và kính bơi, cùng một lọ kem chống nắng. Sau đó, cậu gom mấy vật dụng nhỏ vào ba lô, chạy xuống lầu đứng trước mặt Kha Diệc Từ, ra hiệu rằng mình đã sẵn sàng.

Trông giống như một học sinh nhỏ chuẩn bị đi dã ngoại.

Kha Diệc Từ nhoẻn miệng cười, cánh tay trái ôm lấy vai Ôn Linh, vẫy tay chào Ôn Thụy Tuyết: "Tụi anh đi đây."

Thắt dây an toàn, Ôn Linh đặt hai tay lên đầu gối, ngồi tư thế ngoan ngoãn. Kha Diệc Từ khởi động xe, anh nói: "Xuất phát, chúng ta đi công viên nước!"

"Chơi vui vẻ nhớ chú ý an toàn." Ôn Thụy Tuyết nói.

Ôn Linh vẫy vẫy tay, cao hứng phấn chấn đi theo Kha Dập Từ lên xe, Ôn Thụy Tuyết nhìn hai người đi xa, bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không quá thích hợp.

Thắt dây an toàn, Ôn Linh đặt hai tay lên đầu gối, ngồi với tư thế cực kì ngoan ngoãn. Kha Diệc Từ khởi động xe, anh nói: "Xuất phát, chúng ta đi công viên nước!"

Ôn Linh vỗ tay cổ vũ, chiếc xe quay đầu trong ngõ nhỏ rồi lái lên cầu vượt.

Suốt đoạn đường không có lời nào, Ôn Linh chăm chú nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Cậu nhớ lại lần cuối cùng cảm thấy hồi hộp và phấn khích như thế này có lẽ vẫn là khi cùng Kha Diệc Từ chơi đùa. Khi đó, Kha Diệc Từ còn chưa tốt nghiệp đại học, anh cưỡi một chiếc xe điện đến tìm cậu, bảo cậu ngồi sau, cả hai đi câu cá.

Hôm đó bầu trời vạn dặm trong xanh, nắng ấm áp gió hiền hòa, Kha Diệc Từ chở Ôn Linh, cậu ôm lấy đồ câu, cả hai vèo một cái vào cổng nhỏ của công viên, chỉ nghe bảo vệ phía sau hô: "Ở đây không được câu cá!"

"Kệ ông ta." Kha Diệc Từ tăng tốc.

Ôn Linh khẩn trương ôm chặt eo Kha Diệc Từ, viết lên lưng anh: "Thật sự không sao chứ?"

"Sợ gì, tôi đã xem trước rồi." Kha Diệc Từ đáp.

Ôn Linh viết: "Nghe giống như kẻ trộm vậy."

Kha Diệc Từ lái xe điện xuyên qua công viên, chui ra từ cổng nhỏ phía bắc. Đối diện con đường là một cái ao, 30 tệ có thể câu cả buổi chiều. Kha Diệc Từ dừng xe điện, đắc ý nhướng mày với Ôn Linh: "Thấy chưa, hợp lý hợp pháp, tin anh trai cậu đi."

Nhớ đến đoạn này, Ôn Linh không khỏi mím môi cười, vai bỗng bị vỗ một cái. Cậu quay đầu lại, giọng của Kha Diệc Từ vang lên: "Đi nào, xuống xe."

Ôn Linh ôm ba lô, mở cửa xe.

"Chúng ta ăn chút gì trước nhé." Kha Diệc Từ nhìn quanh, "Cậu muốn ăn gì?"

Ôn Linh chỉ vào quán cơm gà om ngay bên đường.

"Đi." Kha Diệc Từ bước vào quán, "Ông chủ, cho hai phần cơm gà om, phần lớn, cay vừa, một phần thêm khoai tây, một phần thêm mì." Anh quay lại hỏi Ôn Linh: "Còn gì nữa không?"

Ôn Linh lắc đầu, ba năm trôi qua mà Kha Diệc Từ vẫn nhớ khẩu vị và sở thích của cậu.

Kha Diệc Từ hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Ông chủ đứng sau quầy thu ngân nói: "Thanh toán chung hay riêng?"

Kha Diệc Từ đáp: "Thanh toán chung, thêm hai chai nước cam Bắc Băng Dương."

"Tổng cộng 48 tệ." Ông chủ nói.

Ôn Linh tìm một bàn trống ngồi xuống, tai cậu thính, vừa nghe giá tiền liền móc điện thoại ra chuyển cho Kha Diệc Từ một nửa số tiền. Kha Diệc Từ cầm hai chai nước cam có cắm ống hút, ngồi xuống đối diện Ôn Linh, nói: "Trời nóng thật đấy."

Ôn Linh ra hiệu: [Ngày mai anh có đi làm không?]

"Có." Nhắc đến việc đi làm, tinh thần phấn chấn của Kha Diệc Từ bỗng chùng xuống, anh nói: "Không sao, tuần sau tôi đến tìm cậu."

[Kiếm được tiền thật là tốt.] Ôn Linh ra hiệu, [Đi làm có thú vị không?]

"Mệt chết đi được." Kha Diệc Từ gục cằm lên cánh tay, nằm trên bàn, "Nhưng có một điểm tốt là tôi có thể mời cậu ăn cơm."

Ôn Linh liên tục xua tay từ chối, Kha Diệc Từ nói: "Coi như tôi bù cho việc không giữ lời hứa mấy năm qua, cậu ăn chẳng có bao nhiêu mà."

Ông chủ mang hai tô cơm gà om ra, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Hương thơm nức mũi của thịt gà lập tức thu hút sự chú ý của Kha Diệc Từ, anh nói: "Ngửi có vẻ ngon đấy."

"Cơm gà om của quán tôi là ngon nhất khu này đó nha." Bà chủ nói, "Mau thử đi."

Ôn Linh cầm đũa, gắp một sợi mì to bỏ vào miệng, nước súp gà đậm đà, vị cay nồng hòa quyện cùng cơm nóng, khiến người ta ứa nước miếng.

Hai người chú tâm ăn, không mở miệng nói chuyện, Kha Diệc Từ cay đến mức mồ hôi đầm đìa, anh hớp một ngụm nước cam lạnh ngắt, thở phào khoan khoái: "Đã thật."

Ôn Linh cũng cay đến mức thở từng ngụm nhỏ, má ửng đỏ, trong mắt có ánh nước, cậu húp một ngụm nước ngọt rồi cúi đầu tiếp tục chiến đấu với sợi mì.

Kha Diệc Từ ăn rất nhanh, anh vét sạch bát cơm rồi nhìn Ôn Linh ăn.

Ôn Linh ngại ngùng đặt đũa xuống, ra hiệu với Kha Diệc Từ: [Tôi no rồi.]

"Vậy đi thôi." Kha Diệc Từ uống ừng ực chai nước cam, đặt vỏ chai vào thùng nhựa trắng trước cửa. Ôn Linh nhắm mắt theo đuôi, bị Kha Diệc Từ kéo lại một tay khoác lên vai cậu.

"Đây là vé thông hành, vé VIP." Kha Diệc Từ rút ra hai tấm vé, đưa cho Ôn Linh một tấm, "Cậu biết niềm vui lớn nhất khi có vé này là gì không?"

Ôn Linh nhận lấy vé, ngơ ngác nhìn bạn tốt của mình, lắc đầu.

"Là nhìn người khác xếp hàng hai tiếng chơi năm phút, còn mình thì chơi thả ga, chơi đi chơi lại." Kha Diệc Từ đắc ý nói, "Rất đã."

Ôn Linh bị tâm trạng tích cực của Kha Diệc Từ lây nhiễm, cậu mỉm cười gật đầu.

Qua cổng soát vé, thay đồ bơi, Kha Diệc Từ hỏi: "Cậu có sợ độ cao không?"

Ôn Linh lắc đầu.

"Vậy thì tốt." Kế hoạch mở màn của Kha Diệc Từ thất bại. Anh và Ôn Linh sóng vai đi cùng nhau, trong lúc đó anh vắt óc suy nghĩ cách để thu hút sự chú ý của cậu. Một lúc lâu sau, anh mới thốt ra hai chữ: "Tôi sợ."

"?" Ôn Linh nghi hoặc nhìn anh.

Kha Diệc Từ giải thích vụng về: "Tôi rất sợ độ cao, chỉ cần cao một chút là chân mềm nhũn ra rồi."

[Chúng ta có thể chơi trò khác.] Ôn Linh hiểu chuyện ra hiệu, [Xem phim được không? Tôi mời.]

"Không." Kha Diệc Từ cương quyết từ chối, "Có khó khăn thì cũng phải vượt qua."

Ôn Linh im lặng, cậu đưa tay ra chủ động nắm lấy tay Kha Diệc Từ, đôi mắt đen láy như muốn nói rằng, khi anh sợ  thì có thể dựa vào tôi.

Kha Diệc Từ kìm nén cảm xúc đang ngo ngoe trỗi dậy, giả vờ yếu đuối bước đi bên cạnh Ôn Linh, liếc mắt trừng đuổi những ánh nhìn khác thường xung quanh.

"Tôi muốn chơi cái này." Thấy Ôn Linh đang định đi về phía hồ nước cho trẻ em, Kha Diệc Từ sợ mất mặt, vội chỉ vào cầu trượt nước cao ba đoạn bên đường.

[Quá cao.] Ôn Linh ra hiệu. Cậu ngẩng đầu ước chừng khoảng cách từ đỉnh cầu trượt đến mặt đất, khoảng chừng cao bằng ba tầng lầu.

"Chơi nhiều lần sẽ không sợ nữa." Kha Diệc Từ nói, "Đi thôi."

Ôn Linh vẫn còn lưỡng lự thì bị Kha Diệc Từ kéo thẳng vào lối VIP xếp hàng, trên đường đi Ôn Linh lo lắng quan sát những khúc cua và bậc thang trượt của cầu trượt. Cả hai cùng với một cặp đôi khác ngồi trên cùng một chiếc phao, tay nắm tay, chân gác lên nhau. Ôn Linh nắm chặt tay Kha Diệc Từ, nhân viên dặn dò: "Ngả người ra sau, duỗi thẳng chân, xuất phát."

Chiếc phao lướt qua ba khúc cua gấp rồi rơi vào một chiếc loa khổng lồ quay cuồng. Đôi tình nhân ngồi đối diện không ngừng la hét. Trong khi đó, Ôn Linh can đảm không sợ hãi, thậm chí còn có thời gian để quan sát biểu cảm của Kha Diệc Từ. Dưới ảnh hưởng của adrenaline, Kha Diệc Từ không thể kiềm chế được cảm xúc, anh la hét theo nhịp trượt của phao, thật sự tận hưởng niềm vui. Thấy Kha Diệc Từ đã quen dần, Ôn Linh dời mắt đi, thả lỏng cơ thể và cùng chiếc phao rơi xuống hồ bơi.

Kha Diệc Từ buông tay khỏi người lạ, cố gắng lật mình ra khỏi phao, rồi ngay lập tức ôm lấy Ôn Linh, như để bù đắp cho việc vừa rồi mình đã quá tận hưởng. Anh nói: "Cao quá luôn á, đáng sợ quá chừng."

Ôn Linh thấy bộ dạng mâu thuẫn trước sau của Kha Diệc Từ thì hơi bối rối, cậu bèn vỗ nhẹ vai anh.

Đôi tình nhân ngồi đối diện nhìn nhau, cô gái lắc đầu tỏ vẻ không thể tin nổi.

Kha Diệc Từ nói: "Chúng ta chơi thêm lần nữa đi, lần này nhất định tôi sẽ vượt qua nỗi sợ độ cao."

.