Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 136: Địch ý



Ánh mắt hai người giao nhau, giống như sấm sét vang dội đùng đùng.

Bọn họ là cùng một loại đàn ông, ánh mắt giao nhau một cái là có thể hiểu rõ tâm tư và thái độ thù địch của đối phương, tuyên chiến, ứng chiến, hai người truyền tất cả ngôn ngữ bằng ánh mắt, một cuộc chiến tranh, đã lặng lẽ bắt đầu.

Sức chiến đấu và thế lực ngang nhau nên bọn họ cũng không sợ hãi, trong trận chiến tranh giành tình yêu này, hai người đều uy phong lẫm liệt tuyệt không lùi bước, chính là không chết không ngừng.

Ai chết trong tay ai, phải dựa vào thủ đoạn của mỗi người!

Hai người trao đổi ánh mắt bỏ quên Liên Hoa ở bên ngoài, cô không cảm thấy hai người đang tuyên chiến chút nào, kéo Mục Thần đến trước mặt Triển Thiếu Khuynh, Liên Hoa cười giới thiệu: “Triển tổng, vị này là bạn bè tốt của tôi bốn năm, tổng giám đốc của Moon và Mộ Nguyệt, Mục Thần; Mục Thần đây là người thừa kế Triển thị Triển Thiếu Khuynh, hai người rất giống nhau, đều là con cưng trong giới kinh doanh. Nói không chừng sau này có thể hợp tác với nhau, có rất nhiều cơ hội.”

Triển Thiếu Khuynh nghe Liên Hoa giới thiệu, nghiêm túc nhìn kĩ Mục Thần một phen, ánh mắt khẽ nhếch, anh vươn tay ra: “Thì ra là Mục tổng, rất hân hạnh.”

Mục Thần, thì ra là tổng giám đốc của Moon và Mộ Nguyệt, Mục Thần, anh biết người này, tổng giám đốc công ty quốc tế Moon và Mộ Nguyệt, nhưng mà cũng là một tiểu tử thối hai mươi tuổi, tiếp quản công ty của cha mẹ anh ta chỉ có ba bốn năm, mặc kề là về tuổi hay về công việc, đều còn rất non tay.

Chỉ bằng như thế đã ham muốn phụ nữ của anh, cũng không nhìn phản ứng của Liên Hoa đối với anh ta một chút! Hia người bọn họ đã quen biết bốn năm, bây giờ Mục Thần còn đang trong quá trình theo đuổi Liên Hoa, thông minh đều biết Liên Hoa không có ý gì với anh ta. Hừ, anh dám khẳng định, Mục Thần có số mạng bị người tàn tật ép, không phải quen biết lâu là có thể đạt được, đối với người phụ nữ xuất sắc là Liên Hoa, giống như mưa to gió lên theo đuổi cô kịch liệt, giải quyết mạnh mẽ là làm cho cô đắm chìm, mới là giải pháp duy nhất.

Huống chi, Mục Thần trừ thân thể khoẻ mạnh ở ngoài, xét về bộ dáng và khí chất, nói về sự thành thục, cho dù là bàn về quan hệ thân mật với Liên Hoa, có cái gì mà qua anh!

Trong nháy mắt Triển Thiếu Khuynh hoàn toàn thoả mãn, hào phóng khí phách vươn tay, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống Mục Thần gây áp lực, người trẻ tuổi, anh còn quá non tay, trở về tu hành thêm mấy năm nữa đi!

Mục Thần bị kiềm hãm, anh cảm nhận được khí thế cường đại của Triển Thiếu Khuynh, cái khí thế bày kế quyết định thắng bại, đúng lúc này chủ động đưa tay ra vô cùng tinh tế.

Mắt màu xanh dương của anh thu lại, lại ngẩng đầu lên, khoé môi anh nở nụ cười nhạt, cánh tay thon dài nhẹ giơ lên, anh nắm tay Triển Thiếu Khuynh: “Triển tổng, nghe danh đã lâu, rất hân hạnh được gặp anh.”

Mục Thần cũng lấy ra toàn bộ khí thế để phản kháng, tạm thời không để cho Triển Thiếu Khuynh chiếm được, tính chất nho nhỏ tạm thời rớt về phía sau, nhưng anh tuyệt đối không phải là người nhận thua dễ dàng như vậy, cuộc chiến đấu tôi tới anh đi này sẽ kéo dài, thành bại trong nháy mắt cưa có ý nghĩ, nếu như tác chiến trong thời gian dài, anh tin nhất định sẽ không bại bởi Triển Thiếu Khuynh.

Mục Thần dũng cảm đứng thẳng, giống như một cây súng uy nghiêm, cái bóng màu đen thật lớn bao phủ Triển Thiếu Khuynh. Ánh mắt giao nhua thì Mục Thần nâng cằm không tiếng động nói —— đó là người phụ nữ của tôi, anh muốn cướp cũng không cướp được! Tôi biết cô ấy nhiều hơn anh, tôi có thân thể khoẻ mạnh, quan hệ của tôi với cô càng thân mật, chỉ nhiêu đây, hoàn toàn có thể giết chết anh trong nháy mắt.

Triển Thiếu Khuynh chỉ cười không nói, mười mấy tuổi anh đã bắt đầu tung hoành ở giới kinh doanh, trải qua sóng giớ còn nhiều hơn Mục Thần đi qua đất phẳng, người trẻ tuổi tâm tính quá mức kiêu ngạo, anh cần gì lãng phí thời gian tranh chấp cùng anh ta? Mục đích duy nhất của anh là có được Liên Hoa, cũng không phải muốn đánh bại Mục Thần, giống như Mục Thần giương nanh múa vuốt phát ra khí thế như vậy, muốn áp đảo đối phương đề cho kẻ địch rút lui, thật là mánh khoé nhỏ nhoi.

Triển Thiếu Khuynh anh chỉ biết nói thẳng, hạ thủ từ trên người Liên Hoa, vây khốn cô, bắt sống cả người cô, đây mới là phương án tối ưu!

“Hả? Hai người sao vậy?” Liên Hoa nhìn Triển Thiếu Khuynh một chút, lại nhìn Mục Thần một chút, trong mắt là một mảnh mơ hồ, hai người này cũng chỉ là gặp gỡ lần đầu, sao cô lại có cảm giác có mùi thuốc súng đây? Hai người này đang làm gì, chỉ dùng ánh mắt trao đổi, bọn họ muốn diễn kịch câm à. . . . .

Triển Thiếu Khuynh ngẩng đầu, khoé môi cong lên: “Liên tổng, sao không giới thiệu Mục tổng với tôi sớm hơn? Thật là nghe không bằng gặp, Mục tổng còn trẻ mà lại có thành tựu như vậy, tôi thật sự hâm mộ.”

Triển Thiếu Khuynh lại hỏi Mục Thần: “Những ngày qua Mục tổng ở Mĩ xư lí chuyện của Moon sao? Tôi chính thức làm việc lại ở giới kinh doanh đã hơn một tháng, sao chưa từng gặp anh ở thành phố K?”

Mục Thần nhất thời cứng họng, Triển Thiếu Khuynh thật là nham hiểm, há mồm liền nói trúng tử huyệt của anh! Nhất định Triển Thiếu Khuynh đã sớm biết những tin tức tình cảm kia của anh ở Mĩ, hiện tại còn cố ý nhắc tới, muốn anh trả lời thế nào! Mặc dù Liên Hoa đã sớm biết những vụ tai tiếng tình cảm kia, cũng không đại biểu là anh nghĩ muốn nhắc tới trước mặt tình địch. . . . .

Liên Hoa vừa nhìn sắc mặt của Mục Thần âm trầm xuống, vội vàng hoà giải: “Mục Thần vẫn là chạy đi chạy lại ở hai nước, lâu không thấy anh ở thành phố K cũng rất bình thường. Triển tổng anh vừa mới trở lại thương trường và cũng bắt đầu hồi phục, vẫn không có gặp Mục Thần cũng không có gì lạ? Nhưng mà cuối cùng hôm nay các người cũng quen biết, sau này có nhiều thời gian hiểu nhau hơn, vậy là được rồi.”

“Hoá ra là như vậy. . . . . .” Triển Thiếu Khuynh mỉm cười nhàn nhạt, Liên Hoa giải thích giúp Mục Thần làm cho anh yên tâm hơn rồi, căn bản cô cũng không có ý tứ với Mục Thần.

Giọng của Mục Thần bén nhọn hỏi Triển Thiếu Khuynh: “Đúng vậy, tôi bôn ba, thời gian ở thành phố K vốn không nhiều. Triển tổng mới bắt đầu hồi phục ư, tôi nghe nói quá trình này rất khổ sở, anh cảm thấy thế nào?”

“Tôi đã thấy Triển tổng hồi phục, cố gắng và phấn đấu khá động lòng người, làm cho tôi có linh cảm mênh mông một hồi lâu, sau khổ sở là chú bướm phá kén sống lại, tôi cũng không hoài nghi hiệu lực của tính mạng.” Liên Hoa lại thay Triển Thiếu Khuynh nói chuyện, cô nhìn hai người, “Cho nên, tôi cảm thấy Mục Thần anh cũng có thể thấy loại chói lọi này trên người Triển tổng; nếu như Triển tổng muốn hiểu rõ tin tức tài chính của nước Mĩ, tìm Mục Thần nhất định không sai. Các anh đều có thể hợp tác tham khảo mỗi chỗ, hai người sẽ rất hợp, ánh mắt của tôi rất ít khi sai nha.”

Mục Thần và Thiếu Khuynh liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói: “Thật sao?”

Trong lòng hai người cùng một ý nghĩ, nếu như anh và đối phương không có Liên Hoa xen giữa, còn có thể trở thành bạn tốt, nhưng bây giờ hai người đều nhìn trúng Liên Hoa, loại quan hệ đối địch này không có biện pháp thay đổi.

“Không tin liền chung đụng thử xem. . . .!” Liên Hoa nói xong, không khỏi cảm thấy những lời này của mình thật kì lạ, sao cô giống như đang làm mai cho Triển Thiếu Khuynh và Mục Thần, vì hai người làm cầu nối. . . . . .

Liên Hoa len lén nhìn hai người, tốt, bọn họ hẳn không có giống suy nghĩ của cô, chỉ là hai người đều là đàn ông ưu tú, nếu như cùng nhau sẽ đẹp mắt có mỹ cảm. . . . . .

Cảnh tượng kiều diễm trong đầu Liên Hoa bắt đầu chạy, hai người đàn ông suất sắc chạm nhau, nhất định là rất có lực, có thể làm cho cô kích động sẽ có linh cảm.

“Em nghĩ gì mà cười xấu xa mất hồn như vậy?” Triển Thiếu Khuynh lên tiếng cắt đứt trầm tư của cô, trên mặt Liên Hoa có điểm lạ cũng làm cho cả người anh lạnh sống lưng, cô đang suy nghĩ cái gì không nhất định anh phải biết.

Ánh mắt Liên Hoa loé lên, nhìn trái nhìn phải nói đến vấn đề khác: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ, kiến thức của Triển tổng rộng rãi, sẽ thật thưởng thức tổng giám đốc xuất sắc như Mục Thần mới đúng, có phải bởi vì có tôi ở đây, ngượng ngùng biểu đạt chỉ hận không thể gặp nhau sớm?”

“Ừ, tôi cảm thấy chỉ hận không gặp em sớm hơn, nhiều năm như vậy em chạy đi đâu. . . . . .”

“À, tôi chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ, gặp sớm hay muộn cũng đều giống nhau. Cái người này nhiều năm đều nhốt mình trong biệt thự không bước chân ra khỏi nhà, người khác muốn gặp anh cũng không phải chuyện dễ. . . . . .”

. . . . . .

Mục Thần nhìn Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh trò chuyện anh một câu tôi một câu, mày vắt thành một cục, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác hờn giận, anh khẳng định mình không hề thích cảnh tượng này, rất không thích Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh tán gẫu với nhau như bên cạnh không có người.

Liên Hoa, trước kia cô sẽ không nói chuyện trong thời gian dài với một người đàn ông vừa mới quen biết được một tháng như vậy, chủ đề câu chuyện lại thoải mái thú vị như vậy. . . .

Anh vô cùng hiểu rõ Liên Hoa chậm lụt, cô ở thương trường dù chỉ có một biến động nhỏ cũng rất sắc bén, đối với tình cảm dao động của người khác cũng rất nhạy cảm, nhưng chỉ cần chuyện tình cảm này rơi vào bản thân cô, cô sẽ hoàn toàn tắt rada của mình ngay, không muốn thể nghiệm tình ý của đối phương dù chỉ một chút!

Có biết bao nhiêu người đàn ông đều bại dưới sự chậm lụt trong phương diện này của Liên Hoa, Tiểu Bạch chính là tai mắt chuyện tình cảm của cô, không có một người đàn ông nào đối với Liên Hoa thèm nhỏ dãi mà có thể tránh được sự nhạy cảm trời sinh của Tiểu Bạch. Bé sẽ ra tay trước xử lý người đàn ông đó. Nhưng dù cho ngay từ đầu hướng về phía Liên Hoa moi tim thổ lộ, cô phát giác người đàn ông đó là muốn theo đuổi cô thì ngay lập tức cô xếp người đó vào sổ đen, tuyệt đối không tiếp thụ bất cứ ân cần gì của hắn, bằng mọi cách tránh tiếp xúc với hắn, tất cả tình cảm còn chưa bắt đầu thì đã chấm dứt.

Mục Thần hiểu rõ nhất loại thể chất này của Liên Hoa, anh biết tất cả các thói quen của cô, cho nên mới tự tin bắt được Liên Hoa. Hiện tại cô nhất định chưa có người trong lòng, tất nhiên cũng không tiếp nhân bất kì người đàn ông mới nào. Nhưng hắn không giống vậy, hắn cùng Liên Hoa vốn là có nền tảng hữu nghị thắm thiết, từ tình hữu nghị biến thành tình yêu, hai người hiểu biết tương hỗ cho nhau cuối cùng yêu nhau, đây là thuận lý thành chương (hợp lý lẽ) cỡ nào. Những người khác ở trước mặt anh, không có bất kì năng lực cạnh tranh nào.

Nhưng bây giờ anh bắt đầu hoài nghi bản thân mình, loại ý nghĩ này hẳn là không có sai lầm, nhưng vì sao anh cảm thấy Triển Thiếu Khuynh, người đàn ông xuất sắc ngồi trên xe lăn kia, nhìn anh ta và Liên Hoa đứng chung một chổ, mà lại cảm giác được bọn họ mới là hài hòa xứng đôi!

Giữa bọn họ dường như rất ăn ý làm cho bất luận kẻ nào cũng không thể chen lọt vào.