Tiểu Bạch ngước đầu, cố quan tâm hỏi: “Mẹ, gần đây con đều ở bệnh viện dưỡng thương, không thể chú ý đến chuyện của Bách Bảo, hiện tại cũng đến thời điểm một năm ra bản thảo của Bách Bảo ở nhà hát rồi nhỉ, bộ Anime các dì định làm như thế nào? Gần đây người đến xem kịch có phản ứng có tốt không?”
“Cái này con yên tâm, Daniel lên kế hoạch cùng kịch bản gốc rất là tuyệt, có chú ấy quản lý bộ Anime, những thứ vặt vãnh bây giờ con không cần quan tâm.” Liên Hoa nhẹ nhàng xoa mái tóc đen mềm nhũn của Tiểu Bạch cười nói: “Chỉ là bây giờ con xuất viện, nếu như thấy ở nhà họ Triển thấy nhàm chán, rồi có ý tưởng mới cho kịch bản của Bách Bảo, con cũng có thể ở chỗ này dùng điện thoại thảo luận với bên kia. Đó là công việc của con, chăm sóc Bách Bảo là chuyện của con, Tiểu Bạch cũng cần phải nhớ kỹ con cần phải làm cho Bách Bảo không thể suy yếu! Mẹ hy vọng Bách Bảo có thể cùng con lớn lên, chờ còn trưởng thành, nó giống như một tấm gương phản chiếu quá khứ của con, cho nên, từng cái quyết định của con đều phải suy nghĩ thật nghiêm túc.”
“Mẹ,người có thể hoàn toàn giao Bách Bảo cho con, yên tâm con sẽ chăm sóc nó, đương nhiên con sẽ cực kỳ nghiêm túc chăm sóc nó!” Ánh mắt lấp lánh làm nũng với Liên Hoa: “Vậy có phải chỉ cần con nghiêm túc suy nghĩ những quyết định, bất luận con lầm Bách Bảo thế nào, thiết kế nhân vật trong Bách Bảo như thế nào, mẹ cũng sẽ không hỏi tới, cũng đều không tức giận phải không?”
“Giao nó cho con, mẹ đương nhiên là yên tâm để cho chính con đi quản lý cùng bố chí!” Liên Hoa gật đầu một cái, tiếp tục cúi đầu tắm rửa cho Tiểu Bạch, khẽ kỳ quái hỏi: “Trước kia mẹ đã nói rồi, chỉ cần con không làm ảnh huongr đến hình tượng của Bách Bảo, không có mang bộ Anime kinh doanh hỏng, mẹ sẽ không nhúng tay. Sao hôm nay, lại hỏi một lần nữa vậy?”
“Không có gì, hiện tại con chợt nghĩ ra một ý tưởng hay, chỉ hi vọng mẹ không cần phá hư ý tưởng vĩ đại của con, nếu như bất kỳ một chi tiết nào bị thay đổi, như vậy thì sẽ không còn ý nghĩa với con rồi!” Tiểu Bạch le lưỡi một cái, làm nững đầy dễ thương.
Liên Hoa thấy buồn cười, xoađầu nhỏ của con trai, cười nói: “Được rồi, mẹ sẽ không quản lý ý nghĩ của cõn nữa, càng không làm thay đổi nó. Mặc dù con đi chơi, cũng không cần nhớ nhiều như vậy, Bách bảo cần trí tưởng tượng cùng sức sáng tạo của con, tận tình thể hiện những gì con thích rađi!”
“Vâng!” Tiểu Bạch cười cong hàng mi cậu bé dò xét ý tứ của mẹ, kết quả rất hết sức hài lòng!”
Cậu bé vẫn biết, mẹ vẫn thích cậu bé, sẽ không vì cha mà trói buộc cậu, sẽ không ngăn cậu bé mượn Bách Bảođả kích cha! Lần trước cậu bé mượn Bách Bảo để trả thù chú Mục Thần, lại bị mẹ sửa lại tình tiết trong kịch bản, ngược lại giống như quảng cáo cho ánh trăng chiều hoàng hôn; nhưng lần này thì khác được thần hộ mẹnh phù hộ, mẹ nhất định sẽ không quản cái khỉ gió gì mà cậu muốn đối phó với cha!
Liên Hoa tiếp tục chuyên tâm tắm cho con trai, cô mặc áo ngủ cho Tiểu Bạch, vỗ cái mông nhỏ của con trai: “Ngoan, đi ngủ đi!”
Tiểu Bạch chạy từ trong phòng tắm ra, chèo lên giường, một ngày chơi vui vẻ thỏa thích làm cho cơ thể nhỏ của cậu bé đầy mệt nhọc, không cần đến một lúc sau, liền tiến vào mọng đẹp.
Liên Hoa vẫn ở trong phòng tắm rửa mặt, cô mặt áo ngủ rộng thùng thình. Cô mỉm cười giúp Tiểu Bạch đắp chăn mỏng, duỗi thẳng lưng một cái, vừa nhìn thấy đồng hồ chỉ mười gì, Liên Hoa không nhịn được mở cửa phòng đi ra ngoài, đi vào phòng làm việc bên cạnh phòng ngủ.
Hôm nay cô làm xong bức tranh kia rồi để ở nơi này, cô còn cần đến tổng kết một phen, hôm nay lĩnh hội bức tranh tâm đắc một phen.
Bức tranh kia thật ra thì ý nghĩa chân chính cũng chưa làm xong, một họa sĩ vẻ một bức tranh ít nhất cũng hơn một tháng, hôm nay cô chỉ vẽ ra một ít tinh túy, cái này coi như tạo khung cùng hình dáng, vển vẹn chỉ cần vẽ thêm một cơn gió nhẹ nữa thôi, cô còn cần phải suy nghĩ thêm, như thế mới có thể hoàn thiện nó đưa đến mức hoàn hảo nhất.
Vén mảnh vảo che bức tranh lên, Liên Hoa liền tỉ mỉ muốt bức tranh, Tiểu Bạch dễ thương nở nụ cười ngây thơ, lộ ra vẻ vô cùng tìn cậy cùng dựa dẫm, thật ra thì đây là gương mặt Tiểu Bạch thường lộ ra với cô; trên mặt Triển Thiếu Khuynh nở một nụ cười thâm trầm nhưng lại cưng chiều, kể từ sau khi quen con trai tới nay, anh đối với Tiểu Bạch vẻ mặt luôn như vậy, là một đôi cha con yêu thương vô hạn.
Cô đã từng suy nghĩ sợ hai cha con gặp nhau, sợ Tiểu Bạch cùng cha thân thiết luôn ở bên cạnh, sẽ hoàn toàn quên người mẹ này qua một bên, nhưng bây giờ họ thật sự quen biết nhau ở bên nhau, nhưng cũng không có giống như ý nghĩ của cô. Triển Thiếu Khuynh không cần cướp con trai của cô đi, không có oán hận cô một câu, Tiểu Bạch lại càng không có chạy về phía của cha mình, không có đảo mắt một cái bỏ lại cô mà chạy về phía lồng ngực của nhà họ Triển.
Nhưng bây giờ chuyện ở chung của hai cha con này rất kỳ quái, Tiểu Bạch hình như cũng không có phân biệt cha khác với những người đàn ông khác, mặc dù bị cô ra lệnh gọi Triển Thiếu Khuynh là cha, nhưng thỉnh thoảng vẫn cố ý gây rối, có lúc, cô hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của Tiểu Bạch, cái kia cũng không phải lúc nào cũng xuất hiện, thật sự làm cho cảm thấy đau đầu.
Ai, nếu Tiểu Bạch đã có cha mẹ song toàn cũng đã biết cha mình, cô thật sự hi vọng có thể vẽ cô có thể vẽ cảnh tượng ngày ấy thành sự thật. Hi vọng sẽ có một ngày như thế, Tiểu Bạch sẽ nở một nụ cười thật lòng với Triển Thiếu Khuynh, sẽ không có bất cứ điều kiện gì mà lệ thuộc vào cha, sẽ giống như đối với cô cũng giống với Triển Thiếu Khuynh. Đó là cho ruột của Tiểu Bạch, là người thân mà cả đời này Tiểu Bạch không thể lựa chọn, thằng bé không thể đối đãi với anh như với Mục Thần hoặc bất cứ người nào giống như trước kia, làm các loại chuyện xấu quấy rối........
Lập tức đầu Liên Hoa lóe ra một ý tưởng, cô chọt hiểu, lúc đang tắm Tiểu Bạch hỏi cô chuyện về Bách Bảo là vì cái gì! Thằng bé lại muốn diến trò cũ, muốn dùng cái này đối phó với Triển Thiếu Khuynh!
“Cái đứa trẻ hư này, làm sao có thể luôn làm cho người khác buồn bực như thế nào chứ!” Liên Hoa khổ não bước đi trong phòng, mới vừa rồi cô chỉ lo tắm cho Tiểu Bạch, căn bản không có nghĩ tới những lời thăm dò của thằng bé có ý nghĩa như thế nào, nhất thời không điều tra, mà đã đồng ý với Tiểu Bạch một chuyện nghiêm trọng!
Tiểu Bạch nói xa nói gần đã lấy được lệnh đặc xá từ cô, cô đảm bảo sẽ không nhúng tay vaào chuyện của Bách Bảo, cho nên thằng bé nhất định sẽ mượn cơ hội này để quấy rối! Tiểu Bạch sẽ trả thù Triển Thiếu Khuynh giống như lúc với Mục Thần, cố tình cô không thể giống như lần thứ nhất, vì Triển Thiếu Khuynh thay đổi cốt chuyện mà Tiểu Bạch viết ra!
Đây là Tiểu Bạch không phải làm cho cha con bọ họ trở mặt thành thù ư, Triển Thiếu Khuynh sẽ đau lòng con trai, đối mặt với chuyện của công ty, cũng sẽ không nương tay, mặc cho công ty bị uy hiếp chứ?
“Là ai ở bên trong?!” Liên Hoa đang cắn môi suy nghĩ sâu xa, chợt cửa bị mở ra, một giọng nói nghiêm nghị lạnh lùng hỏi, nhưng lúc anh mở của vào phòng, kinh ngạc nhìn thấy người ở bên trong: “Liên Hoa?”
Triển Thiếu Khuynh đi vào phòng, bỗng cảm thấy trái tim mình giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, như thế nào anh cũng không nghĩ đến, lại có thể thấy dáng vẻ mặc quần áo ngủ của Liên Hoa!
Anh cũng chỉ vừa mới xử lý xong chuện của công ty phải đi về phòng, đi qua thấy phòng làm việc của Liên Hoa vẫn còn sáng, cho nên có chút tức giận người làm đã xông vào kia, nhưng không nghĩ đến người ở bên trong lại là Liên Hoa!
Cô vừa tắm xong đang mặc áo ngủ, lọn tóc của cô còn mang theo một ít hơi nước, xinh đẹp mê người không cách nào nói rõ được!
“Em ------ đã trễ thế này, sao em còn chưa đi ngủ------” tkk khàn giọng, hai mắt tham lam ngắm nhìn cô: “Em còn ở đây làm gì, tại sao vẫn còn ở chỗ này........”
Liên Hoa mặc chiếc váy ngủ mà xanh lam rộng thùng thình, ngắn tay cổ áo thiết kế rộng lộ ra một mảng lớn xương quai xanh cùng cánh tay, làm cho anh nghĩ muốn lưu lại dấu vết của mình ở trên đó; phần chân váy không rộng bao lấy cô, lại càng làm nổi bật vòng eo không lớn bằng một nắm tay của cô, chân váy đung đưa như cành liễu rủ đang đu đưa theo gió; bắp chân thon dài cùng đầu gối mượt mà của cô đang lộ ra bên ngoài váy ngủ, như một đóa sen trắng đáng yêu xinh đẹp, làm cho anh thật muốn quỳ xuống.
Mái tóc dài quan của Liên Hoa được thả bung trên vai, gương mặt không phấn son vô cùng sạch sẽ, vẻ vô tội kinh ngạc cùng cùng dáng người hoàn mỹ mê người, trên người Liên Hoa là một loại hỗn hợp thuần khiết cùng khêu gợi đặc biệt maau thuẫn, lại làm cho tâm hồn của anh cảm thấy nhộn nhạo.
“Thiếu Khuynh, anh còn chưa đi ngủ sao?” Liên Hoa giật mình nhìn Triển Thiếu Khuynh, nói thầm một tiếng nhắc tào tháo, tào tháo đến, cô đang suy nghĩ đến Triển Thiếu Khuynh, không nghĩ tới anh đã đến. Liếc mắt nhìn đồng hồ, Liên Hoa hỏi: “Thời gian không còn sớm, sao anh còn chưa ngủ?”
“Ần, anh vừa mới xử lý xong cồn vân của công ty trong ngày, cũng đã đến giờ này.....” Triển Thiếu Khuynh đè nén hai mắt của mình, liếc về phía khác, không dám nhìn cô nữa.
Nếu như nhìn nữa, anh nhất định sẽ không nhịn được bản tính con sói của mình bộc phát, mặc kệ ý nghĩ của cô mà lại dùng sức mạnh..........
Triển Thiếu Khuynh dời tầm mắt, chuyển xe lăn muốn đi ra khỏi phòng: “Thời gian không còn sớm, chúc em ngủ ngon, anh cũng đi đây-----”
Liên Hoa nhìn Triển Thiếu Khuynh xoay người muốn đi, nhịn không được gọi anh lại: “Thiếu Khuynh, anh chờ một lát!” Có lẽ ngày mai Tiểu Bạch sẽ hành động, về tình về lý, cô cũng nên báo cho anh một tiếng!
Mặc dù Triển Thiếu Khuynh là một kỳ tài trong giới kinh doanh sẽ không phải ngay cả con mình cũng sẽ không đấu lại, nhưng anh cũng cần phải chuẩn bị tâm lý mọt lát, không cần chờ đến ngày xảy ra chuyện mới biết, gặp đả kích quá lớn, sẽ giận đến mức bắt Tiểu Bạch đánh cho một trận. Đầu tiên cô tiết lộ cho Triển Thiếu Khuynh một chút gió, để cho anh đối với Tiểu Bạch bao dung hơn........
“Em có một chuyện muốn nói cho anh biết, là về chuyện của Tiểu Bạch.” Liên Hoa nói với anh: “Em nhớ là anh muốn biết chuyện về con.”
Gương mặt Triển Thiếu Khuynh giãy giụa liên tục, muốn giữ vững phong độ quân tử uyển chuyển nói cho Liên Hoa, hôm nay em quá mê người, chuyện này có thể để ngày khác rồi nói; hay là muốn thuận theo nội tâm của mình, muốn thưởng thứcdáng vẻ lười biếng không đề phòng của cô, cũng hiểu một chút chuyện Liên Hoa phải nói về Tiểu Bạch..........
“Được, anh tới đây.” Cuối cùng, cũng là tình cảm vượt lên trên lý trí, Triển Thiếu Khuynh yên lặng nói với chính mình, mặcdù anh không thể giống như lần trước ở bệnh viện bị dục vọng kích thích động thủ, nhưng có thể đi đến thưởng thức bộ dáng khó có được lúc lộ ra của cô, làm cho mắt nhìn bớt nghiện thì vẫn có thể.
Anh sẽ khắc chế mình, nhất định sẽ không vượt qua khuôn khổ, nhất định sẽ không chọc giận cô.