"Ha ha ha! Đúng, những bức ảnh kia là thật, quả thực trước khi kết hôn tôi đã đi tìm rất nhiều đàn ông, đúng là tôi muốn dựa vào họ để mang thai, đây còn không phải bởi vì anh không có gan sao, anh mà có gan thì đứa nhỏ này đã là của anh! Tôi là người phụ nữ dâm đãng thì sao, anh thật sự cưới một người phụ nữ phóng đãng!" Ôn Như Cảnh bị mắng những câu đánh trúng điểm yếu, từng từ chỉ trích như đâm thẳng vào tim gan, cô bỗng nở nụ cười điên cuồng, ý thức còn sót lại nói ra hết tất cả những lời có thể hay không thể nói.
Cô chỉ vào Đỗ Yến Thừa, điên cuồng nói: "Tôi có người đàn ông khác thì sao, Đỗ Yến Thừa, chẳng lẽ anh không có những người phụ nữ khác sao! Tại sao anh có thể, anh chơi đùa phụ nữ thì là phong lưu đa tình, còn tôi chơi đùa đàn ông lại là dâm phụ phóng đãng! Ha ha, tôi không sạch sẽ, chắc chắn anh còn bẩn hơn! Anh cho rằng tôi không biết trong năm năm này anh gạt tôi tìm bao nhiêu tình nhân sao, nếu như tôi có mười mấy người đàn ông thì anh có khoảng mấy chục người phụ nữ nhỉ?! Tôi còn không mắng anh vô liêm sỉ, anh lại dám chỉ trích tôi không đứng đắn sao! Anh mới là người đàn ông dơ bẩn nhất yếu đuối nhất trên thế giới, chẳng trách anh mặt dày mày dạn muốn nối lại quan hệ với Liên Hoa, người ta cũng không để ý đến câu nào của anh! Xí, loại đàn ông như anh, cả đời cũng không sinh được con!"
"Cô! Cô ——" Đỗ Yến Thừa bị phản bác thì sắc mặt càng thêm xanh đen, chó cùng dứt giậu, bây giờ Ôn Như Cảnh bắt đầu ăn nói hung hăng không đắn đo nữa!
Lời cô nói khiến anh cảm thấy cực kỳ chói tai, từ lần đầu ăn mặn với Ôn Như Cảnh năm năm trước, anh đã không thiếu phụ nữ, cũng từng có không ít mối quan hệ ngắn ngủi không đứng đắn, bình thường cô đều yên lặng chịu đựng, tại sao bây giờ lại lôi toàn bộ chuyện cũ ra!
Nhưng chỉ có một câu làm cho chỗ yếu ớt nhất trong lòng anh trúng một mũi tên...
Năm đó anh lựa chọn Ôn Như Cảnh bỏ qua Liên Hoa, nhưng bây giờ anh lại thành tâm thành ý đi tìm Liên Hoa làm lành, tỏ ý muốn hòa thuận bắt đầu lại lần nữa, lại bị Liên Hoa không nói gì từ chối. Liên Hoa bây giờ, đã không thể nào nhìn vừa ý anh, tất cả thanh niên tài tuấn xoay quanh bên cạnh cô đều nổi bật xuất chúng, anh thật sự không là gì cả...
Liên Hoa, người phụ nữ ưu tú nhất kia, trong lòng cũng cảm thấy anh dơ bẩn yếu đuối sao...
Cơ thể thoáng lảo đảo, suýt nữa thì Đỗ Yến Thừa mềm oặt quỵ xuống.
"Yến Thừa, Yến Thừa..." Ông cụ và con trai nâng đỡ lẫn nhau, mới vất vả không ngã xuống, trong lòng ông cụ càng thêm tức, nhưng chỉ có thể mắng với giọng yếu ớt: "Ôn Như Cảnh, cô, lúc đó mắt tôi bị mù, mới đồng ý cho cô gả vào đây ——"
Lửa đạn của Ôn Như Cảnh lại chuyển sang công kích ông cụ, nói mỉa mai: "Ha ha! Ông già, ông cũng không phải là thứ tốt lành gì! Ông nói xem ông giúp tôi và mẹ làm nhiều chuyện như vậy, nhưng mà không phải tất cả tiền bạc, tài nguyên nhân lực và bản quyền sáng chế của Liên thị đều bị ông dùng sao? Bây giờ nhà họ Đỗ các người còn chưa ngã, có phần lớn đều là công lao của tôi, nhà thiết kế thiên tài Liên Thanh Xuyên kia cho các người bao nhiêu linh cảm, mới chớp mắt mà các người đã không muốn thừa nhận sao? Ha ha, dù sao tôi cũng đã như vậy rồi, Liên Hoa hận tôi và mẹ cũng đúng, nhưng mà hẳn là cô ta không biết trong này còn có ông giở trò, cùng lắm thì tôi đi tranh cá chết lưới rách, để cô ta xử lý luôn cả nhà họ Đỗ!"
Tóc Ôn Như Cảnh đã rối thành một đống, cô giống như người đàn bà chanh chua đang khoa chân múa tay mà thét chói tai: "Tôi nói cho các người biết, tôi dựa chắc vào nhà họ Đỗ rồi, anh còn muốn ly hôn với tôi sao? Trừ phi tôi chết, nếu không thì tôi sẽ không ký tên! Ha ha ha ha ha, tôi cũng nhất định phải sinh đứa nhỏ này ra, nó chính là con hợp pháp của nhà họ Đỗ các người, về sau tài sản nhà họ Đỗ đều là của nó!"
"Cô! Cô đây là "kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao"!" Đỗ Yến Thừa tiện tay quơ lấy ghế dựa được thiết kế bằng sắt bên cạnh, muốn đập qua: "Cô tiện nhân này, cho dù là tay chân cô đều đứt hết không thể ký tên, cô cũng phải ly hôn cho tôi!"
Ông cụ đưa tay kéo con trai lại, sau khi bị Ôn Như Cảnh tức giận mắng một tràng, ông ngược lại tỉnh táo bình tĩnh lại. Ông cụ cười cười lạnh lùng: "Ôn Như Cảnh, cô không muốn ly hôn đúng không? Ha ha, vậy càng tốt, cô đã cho tôi một linh cảm tốt nhất, để tôi biết trừng phạt cô thế nào mới là tốt nhất... Nếu cả đời cô đều là con dâu nhà tôi, vậy phải tuân thủ phép tắc của nhà họ Đỗ, ha ha, đứa nhỏ trong bụng cô vốn sinh ra đã kém cỏi, nhất định không thể giữ lại! Yến Thừa, con trói cô ta lại, để các bác sĩ qua đây, cho cô ta nạo thai ngay tại đây!"
"Vâng." Tuy Đỗ Yến Thừa bất mãn trong lòng với chuyện ba đồng ý không ly hôn này, nhưng cũng biết không thể cãi lại ba hiện đang bị bệnh. Giải quyết xong đứa con hoang trong bụng cô trước rồi nói tiếp, tương lai còn dài, anh nghĩ rằng ba không thể nào luôn bằng lòng để cho tiện nhân này xuất hiện ở trước mặt, chờ lúc bọn họ xả đủ tức giận, ly hôn với Ôn Như Cảnh đuổi cô đi, mới là biện pháp đúng đắn.
Anh tiện tay cầm một bó dây gai đay ở trong kho hàng lên, nhanh tay nhanh mắt bắt được Ôn Như Cảnh, bắt đầu trói cô như kẻ điên.
"Anh buông tôi ra, buông ra!" Mười ngón tay Ôn Như Cảnh như dao, tay hung hăng cào mặt Đỗ Yến Thừa: “Hai cha con các người không biết xấu hổ, thả tôi ra! Tôi không phá thai, ai dám động vào con tôi, tôi sẽ giết kẻ đó!"
Đỗ Yến Thừa bắt được tay của Ôn Như Cảnh, hung hăng trói chặt hai cánh tay cô lại, xác định cô đã không thể động đậy thì anh mới đứng lên. Suy nghĩ một chút, anh mở miệng nói: "Ba, buộc phải xóa bỏ đứa nhỏ của tiện nhân này, nhưng bác sĩ trong nhà đều là chuyên gia khám bệnh cứu người, hẳn là họ không quá tinh thông với phụ khoa, có muốn con đi mời vài bác sĩ khoa phụ sản đến hay không?"
"Chỉ bằng cô ta mà cũng xứng muốn bác sĩ chuyên nghiệp đến xóa bỏ đứa con hoang của cô ta sao?" Trong mắt ông cụ hiện lên ánh mắt lành lạnh tính toán thâm sâu cao xa, ông vô cùng thâm độc hừ nói: "Con đi hỏi thử xem bác sĩ trong nhà có bằng lòng lấy cô ta luyện tập hay không, thử xem mở trái tim mở đầu ra thì có thể phá thai hay không, họ có thể cứ việc thí nghiệm các loại phương pháp, không cần gây tê không cần dụng cụ chuyên nghiệp, để cho thai phụ càng đau đớn càng tốt! Ba chỉ muốn đứa nhỏ chết đi, người lớn giữ lại một hơi, như vậy là có thể! Nếu như có người bằng lòng đến mổ chính, vậy dĩ nhiên là tốt nhất, nhưng nếu như họ đều không đồng ý, con liền đi tìm mấy bác sĩ phá thai không công khai, nhà chúng ta có thể ra giá cao, yêu cầu chính là làm cho thai phụ chịu sự hành hạ lớn nhất! Nói cho họ không cần sợ gặp chuyện không may, chỗ này của ba giữ những bác sĩ giỏi cứu ba đều cho thai phụ, nhất thiết phải làm cho cô ta không chết được!"
"Không! Ông không thể đối xử với tôi như vậy, ông không thể!" Ôn Như Cảnh nghe ông cụ nói, toàn thân đã phát run bần bật, cô kêu gào the thé, cơ thể bị trói nhúc nhích, giãy dụa kịch liệt trên mặt đất.
Không, bọn họ không thể làm vậy! Lão già nào phải muốn xóa bỏ đứa nhỏ, rõ ràng là ông muốn hại mất nửa cái mạng của cô, ông muốn cô chịu hết hành hạ, muốn cho cô chịu đựng đau đớn khi phá thai một cách rõ ràng, khiến cô ngay cả chết cũng không thể chết được!
Đỗ Yến Thừa nhìn thoáng qua Ôn Như Cảnh, cười lạnh nói: "Ba, vậy con đi, ba cứ yên tâm đi!"