Tố Khinh Khinh đeo khẩu trang thật dày, chỉ có một cặp mắt trong trẻo lộ ra ngoài, lạnh lùng thoáng nhìn bộ mặt khủng hoảng của Triển Thiểu Khuynh, cô ta tiếp tục cúi đầu cởi quần anh ra.
"Cô đã làm gì tôi! Tôi đang sao thế!" Triển Thiểu Khuynh chỉ cảm thấy huyết dịch cả người tuôn theo bộ vị hạ thân, tất cả xúc giác cũng tập trung ở một số nơi, nơi đó đầy máu bành trướng dâng trào như lửa, kêu gào muốn đấu tranh anh dũng phát tiết ra ngoài, miệng anh duy trì lưỡi khô huyết mạch sôi trào, dường như không cách nào khống chế ngọn lửa chợt dâng lên!
Mà giờ khắc này, Tố Khinh đeo bao tay trắng nõn kéo nút quần của anh, đang lưu loát muốn tiếp tục cởi quần áo!
"Cô buông tôi ra, nhanh dừng tay cho tôi!" Triển Thiểu Khuynh làm kinh sợ, hắn hết sức muốn giãy giụa, nhưng không cách nào khống chế ngón tay, tức giận cao giọng hét lớn: "Kẻ điên này, cô muốn làm gì, mau chóng buông tôi ra! Vệ sĩ của tôi đâu, bọn họ thì sao, tôi đang ở đâu ——"
"Bọn họ không sao, chỉ là đã ngủ mê man thôi." Tố Khinh nhăn mày lại, tiếp tục kéo khoá kéo quần của anh: "Anh đang ở một phòng thí nghiệm khác của tôi, rõ ràng, tôi đang muốn sưu tập t*ng trùng của anh."
"Cô còn chưa buông tha ý tưởng điên khùng ấy à, mấy ngày qua, không phải cô không còn đề cập tới chuyện này sao!" Triển Thiểu Khuynh chỉ cảm thấy hạ thân chợt lạnh, lưng quần đã bị cởi xuống, nhiệt tình dâng trào thoát khỏi trói buộc của quần, vọt một tiếng đứng thẳng hơn.
"Mặc dù tôi đã phát hiện ra ứng cử viên càng hoàn mỹ hơn, nhưng có thể thỏa mãn tôi hiện tại chỉ có anh, tôi không có lựa chọn nào khác. Về phần gần đây tôi không nói chuyện này. . . . . . Đây là bởi vì bình thường t*ng trùng cần mười tuần để trưởng thành, mà tôi bắt đầu từ ngày anh hồi phục, đặc chế thuốc cho anh, nhóm t*ng trùng khoẻ mạnh đầu tiên tới hôm nay mới lớn lên." Tố Khinh bình tĩnh kéo quần anh xuống, bao tay trắng vừa linh hoạt vừa nhanh chóng: "Cho nên, tôi bắt đầu thu thù lao."
"Cô chỉ là muốn tìm một sinh vật thông minh đúng chứ? Khỉ thông minh, cá heo cũng thông minh, cô đi sinh con với chúng, cô bỏ qua tôi được không!" Triển Thiểu Khuynh cảm thấy quần áo thoát khỏi cơ thể, thân thể nhiệt tình liên tục không ngừng bị câu lên, miệng anh không lựa lời quát: "Tôi không phải người hoàn mỹ nên chọn, cô có thể tìm được người càng tốt hơn!"
"Anh học sinh học không nghe giáo viên nói sao? Sinh vật không cùng giống sao có thể kết hợp sinh ra đời sau." Cuối cùng Tố Khinh kéo quần anh ra hẳn, lạnh nhạt nói: "Anh cho rằng thế gian có mấy loại động vật như lừa và ngựa chứ? Nhưng cho dù bọn nó sinh ra con la, nhưng gene di truyền đã thay đổi, con la không thể nào sinh ra đời tiếp theo."
"Cô cút ngay! Tôi sẽ không khuất phục! Sẽ không để cô được như ý!" Triển Thiểu Khuynh dùng toàn bộ sức lực dùng giằng đung đưa eo, giữa hai chân càng ngày cứng rắn suýt nữa làm anh đại phát thú tính, nhưng lý trí duy nhất, khiến anh tuyệt đối không khuất phục, tuyệt đối không để cô ta đụng vào bí ẩn của mình!
Tố Khinh thở dài, đối mặt người đàn ông thề không phục tùng, cô ta vốn không có biện pháp chính xác lấy được thứ cô ta cần, t*ng trùng chất lượng thượng thừa mới có thể bồi dưỡng ra đứa bé có có sức sống và ưu tú nhất, Triển Thiểu Khuynh chống cự như vậy, cô ta không thể nào lấy được hàng mẫu lý tưởng.
Nhẹ nhàng kéo khẩu trang xuống, mắt Tố Khinh nhìn anh, tỉnh táo nói cho anh biết: "Tôi cho anh uống một loại thuốc tôi nghiên cứu ra, nói theo cách thô tục, đó là một loại thuốc tăng cường kích dục. Phương pháp đối phó có hai loại, một là bây giờ anh tìm một người phụ nữ phát tiết ra, nhưng thời gian thuốc kích dục này phát tác tương đối dài, không ngừng ân ái sẽ khiến anh suy yếu mệt mỏi, cần nghỉ ngơi thật lâu mới có thể khôi phục; mà đổi thành tôi lấy thuốc giải ra, nó có thể lắng lửa của anh xuống, làm anh lập tức không hề khó chịu nữa."
"Lấy ——thuốc giải cho tôi ——" Thân thể Triển Thiểu Khuynh nóng tới cực điểm, phân thân sưng đau như muốn nổ tung, làm anh vội vàng muốn đòi hỏi, nhưng anh cắn chặt răng khớp: "Tôi muốn thuốc giải! Nhưng không làm với cô, tuyệt đối sẽ không ——"
"Tôi cũng không muốn hy sinh mình." Tố Khinh nhún nhún vai, lắc lư ống nghiệm vô khuẩn trong tay: "Muốn thuốc giải, có thể, chỉ cần anh hãy thành thật để tôi lấy t*ng trùng, tôi sẽ đưa thuốc giải cho anh. Không cần anh phản bội người yêu của anh, tôi cũng không muốn làm chuyện đó với anh, rất đơn giản? ừm, lấy tình trạng hiện tại không thể nhúc nhích đến xem, nếu như anh không thể giải thoát, sẽ bạo thể nội thương, tôi không hy vọng anh bị thương gì nữa, đối với tôi cũng không có lợi."
"Cô đừng mơ tưởng!" Triển Thiểu Khuynh cắn hàm răng kẽo kẹt vang động: "Tôi sẽ không làm với cô, nhưng cũng không thể giao t*ng trùng cho cô! Có thể sinh con cho tôi chỉ có một người, tuyệt đối không phải là cô ——"
Anh đã cắn nát niêm mạc, vết máu đầm đìa theo khóe miệng chảy ra, mặt anh vì đè nén mà vặn vẹo khổ sở , không, anh không thể để cho kẻ điên này sinh con của mình! Cho dù không thân mật với cô ta, nhưng cũng coi như phản bội Liên Hoa!
"Anh cần gì chứ, rõ ràng là giao dịch rất đơn giản, anh không có thua thiệt gì?" Tố Khinh nghi ngờ không hiểu, lại lui về phía sau mấy bước, lạnh lùng nói: "Tôi có thể chờ một lát , không ai có thể nhẫn nại uy lực thuốc kích dục ở đây, anh cậy mạnh muốn phản kháng, tôi cho anh cơ hội . Dù sao, khi anh nhẫn nại không được, tất nhiên sẽ đáp ứng điều kiện của tôi."
"A. . . . . . Ô ừ ——" Khó nhịn nức nở nghẹn ngào từ cổ họng Triển Thiểu Khuynh tràn ra, thân thể của anh không thể động đậy, nhưng cảm giác nhạy cảm hơn! Phía dưới bắt lửa, liều mạng muốn tắt lửa phát tiết! Đầu óc của anh bị nham thạch nóng rực chảy xâm chiếm, càn rỡ rống to muốn giải thoát thả ra ngoài!
Không được! Tuyệt đối không thể cúi đầu với cô ta! Vô luận là tùy tiện tìm một người phụ nữ, để cô ta được như ý rồi đưa thuốc giải, cũng không được!
Triển Thiểu Khuynh cắn chặt răng, anh có thể nhẫn nại, đàn ông kích động từ trước tới nay luôn là người tới cũng nhanh đi cũng nhanh, đáng chết, mau mềm xuống đi!
Nhưng máu càng chảy nhanh hơn về nơi đó, bộ vị đó bành trướng lợi hại, càng ngày càng mãnh liệt kích động không ngừng đụng chạm lý trí của anh, âm thanh kêu to khiến anh khuất phục. . . . . .
Không biết đã trải qua bao lâu, có thể là năm phút đồng hồ, cũng có thể là một giờ, hoặc là một thế kỷ, hai gò má Triển Thiểu Khuynh ửng hồng, mắt hiện đầy tia máu đè nén, giữa hai chân nhiệt hỏa cầm quần áo đính đến sắp nổ tung, mà hắn, đã đến cực hạn. . . . . .
"Ồn ào —— dụ dỗ ——"
Chợt, trong lỗ tai vang lên on gong ù ù, Triển Thiểu Khuynh chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều không tồn tại, kinh mạch toàn thân khơi thông, hai mạch Nhâm Đốc như được mở ra, anh lần nữa đoạt lại quyền làm chủ thân thể!
Chân của anh có cảm giác!
Ánh lửa Đất đèn, Triển Thiểu Khuynh nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường, anh nhảy xuống giường, chạy như báo lên trước, đi tới trước mắt Tố Khinh, một con dao để sau ót cô ta.
"Anh! Sao ——" Tố Khinh kinh ngạc ngây ngẩn cả người, không thể nào, làm sao anh chợt có thể động ! Chân của anh lúc nào thì khôi phục!
Nhưng lời còn chưa ra miệng, đã bất tỉnh. Thân thể của cô không có cảm giác đau, nhưng Triển Thiểu Khuynh dùng toàn lực một kích, không hồi hộp chút nào đánh cô ta ngất xỉu.
Tay chân Triển Thiểu Khuynh vô lực mặc quần dài vào, anh lảo đảo chạy ra cửa phòng, không được, loại thuốc này hiệu quả quá mạnh mẽ, anh sắp không chịu đựng nổi!
"Đáng chết. . . . . . Đây là đâu. . . . . . Liên Hoa, em ở đâu ——"
Anh hung hăng thắt bàn tay của mình, cố gắng không để hiệu lực của thuốc làm đầu hôn mê, hết sức duy trì tỉnh táo. Không biết kẻ điên này giấu thuốc giải ở đâu, cách giải quyết duy nhất của anh, chính là tìm được Liên Hoa, cầu cô giúp anh giải. . . . . .
Lung lay không ngừng chạy, anh sợ mình dừng lại sẽ mất đi lý trí, đi trong hành lang thật dài, anh hoàn toàn không phân rõ phương hướng, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. . . . . .
"Ba!"
Giọng nói mềm mại của trẻ con như tiếng trời, Tiểu Bạch nhìn từ xa thấy một bóng người khả nghi lúc ẩn lúc hiện, cậu lôi kéo Mục Thần cùng nhau chạy tới, một khi tới gần, cậu mới phát hiện, người này lại là ba!
Tiểu Bạch vui mừng nhào tới: "Ba, ba có thể bước đi! Ồ, có phải ba đã Tố Khinht lên không!"
"Liên Hoa đâu? !" Hai mắt Triển Thiểu Khuynh đỏ ngầu, trong mắt anh bóng người chồng lên nhau như hư không, anh tiện tay bắt được Mục Thần, lắc lắc quát: "Cô ấy ở đâu, anh mau nói cho tôi biết. . . . . ."
"Ba! Ba làm sao vậy? Mặt của ba thật đỏ, có phải không thoải mái hay không, ba bị sốt sao!" Tiểu Bạch lo lắng hỏi, cậu đụng tay ba, nhiệt độ thân thể ba nóng rần!
"Xảy ra chuyện gì, Triển Thiểu Khuynh, anh sao thế?" Mục Thần cũng cảm thấy có gì không đúng, anh ta vịn Triển Thiểu Khuynh lảo đảo, vuốt trán anh: "Anh tìm Liên Hoa làm gì? Rốt cuộc thì thế nào?"
"Anh. . . . . . Anh là Mục Thần?" Triển Thiểu Khuynh thở hổn hển, kê vào lỗ tai Mục Thần nhỏ giọng nói đứt quãng: "Tôi...tôi bị hạ thuốc, anh dẫn ta đi tìm Liên Hoa. . . . . ."
Mục Thần hít vào một ngụm khí lạnh, lúc này anh ta mới nhận thấy được trên người Triển Thiểu Khuynh có mùi vị tình dục, đều là đàn ông, anh ta hiểu được Triển Thiểu Khuynh bị chuốc thuốc gì, nhưng trong nháy mắt, anh ta do dự.
Anh ta nên trợ giúp Triển Thiểu Khuynh, giúp tình địch có cơ hội với Liên Hoa, để cho hai người thân mật; hay hãm hại Triển Thiểu Khuynh tìm phụ nữ khác, sau đó, Liên Hoa tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Triển Thiểu Khuynh . . . . . .
Mục Thần đau khổ , mấy hôm nay, mặc dù anh ta nghĩ thông suốt nhịn đau bỏ qua Liên Hoa, nhưng nếu như có cơ hội ko Triển Thiểu Khuynh, có thể khiến Liên Hoa yêu mình, anh ta bằng lòng châm lại lửa tình. . . . . .
"Ba! Cuối cùng thì ba sao vậy!"
Bên tai, giọng Tiểu Bạch mềm mại giống như một dòng suối, khiến Mục Thần quả quyết đưa ra quyết định, anh ta là bạn của Liên Hoa, anh ta không thể làm chuyện khiến Liên Hoa đau lòng!
Đỡ chắc Triển Thiểu Khuynh, Mục Thần dẫn anh đi vài bước, đi tới trước cửa phòng sách, Mục Thần mở cửa phòng, đẩy Triển Thiểu Khuynh vào: "Liên Hoa ở bên trong, xin từ từ dùng. . . . . ."
"Chú Mục, ba có thể đúng hay không? !" Tiểu Bạch với toàn bộ quá trình hoàn toàn hồ đồ, cậu lôi kéo Mục Thần hỏi: "Nhưng ba sao thế, tại sao muốn đi tìm mẹ, tại sao không nói chuyện với cháu? Chú Mục, chúng ta đi xem ba làm gì được không?"
"Tiểu Bạch ——" Mục Thần tay mắt lanh lẹ kéo Tiểu Bạch, môi nâng lên một nụ cười đắng chat, tự anh ta đưa Liên Hoa đến miệng Triển Thiểu Khuynh , mặc dù không nỡ mặc dù lòng chua xót, nhưng lui bước này, thật cao biển rộng, làm anh ta có thể thấy thiên địa rộng lớn hơn.
Mục Thần thở dài nhẹ nhõm, hôm nay, là anh ta tự tay phá huỷ một cơ hội tiêu diệt Triển Thiểu Khuynh, như vậy sau này, anh ta cũng có thân phận bạn Tố Khinht, tới chúc phúc Liên Hoa hạnh phúc. Tương lai, anh ta sẽ canh kỹ vị trí của mình, không bao giờ vượt khuôn bước nào nữa.
Anh ta nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Bạch, đóng cửa phòng sách, nhấc chân đi ra khỏi hành lang: "Ba cháu có chuyện quan trọng cần thương lượng với Liên Hoa, chúng ta đi chỗ khác chơi, đừng để bất kì ai cũng không thể đến phòng này. . . . . ."